Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 74:




Một đám người cao to cầm súng dỡ hàng từ trong xe xuống, kẻ khác thì cầm một chiếc vali màu đen làm người khác hoa cả mắt! Số lượng ma túy mà bọn chúng giao dịch quả thực làm người ta phải kinh hoàng. Hiển nhiên, chiến lược tiếp theo của Quang Minh Hội có khả năng là sẽ di dời với quy mô lớn, bởi vậy Tam gia mới có thể mạo hiểm phiêu lưu mà bán ra toàn bộ lượng ma túy!
Đột nhiên một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống, âu phục gọn gàng chỉnh tề, vẻ mặt bình tĩnh như nước. Ngón tay ông ta kẹp một điếu thuốc lá, đứng cạnh xe nhàn nhã hút một hơi rồi chậm rãi nhả khói. Ánh mắt sắc sảo như chim ưng của ông ta lạnh lùng nhìn quanh bốn phía một vòng, sau cùng dừng lại trước cửa nhà xưởng.
Đám người kia rất có ăn ý mà cấp tốc mở ra cho ông ta một con đường, cung kính bảo vệ ông ta đi vào nhà xưởng.
Tam gia!
Ánh mắt An Dương đột nhiên xuất hiện tia sáng hưng phấn, anh hạ giọng nói vào tai nghe: “Con mồi đã sa lưới, action!”
Cảnh sát mai phục bốn phía cấp tốc vây quanh nhà xưởng. Vu Càn Khôn dẫn đầu binh đoàn hàng không cũng lập tức ra hiệu tập hợp khẩn cấp!
Trong nhà xưởng, Tam gia đang cùng một người Việt Nam tiến hành giao dịch ma túy ——
“Tam gia ngài lại tự thân xuất mã, thực sự là khiến tôi thụ sủng nhược kinh đó.” Gã buôn kia cười tủm tỉm bắt tay Tam gia.
“Hàng nhiều như vậy, tôi đương nhiên phải thân chinh rồi, miễn có kẻ động tay động chân.” Tam gia nhướn mí mắt nhìn đối phương, vẻ mặt bình thản phất tay, “Bắt đầu mang hàng lên.”
Đám thủ hạ lập tức mang mấy hòm vali lên, mở ra trước mặt Tam gia, bột vụn màu trắng dưới ánh trăng dường như tỏa ra một lớp sáng bóng.
“Đây là sản phẩm mới nhất, anh có thể xem chất lượng.” Tam gia hất cằm với thủ hạ, thủ hạ lập tức hiểu ý mà lấy hàng mẫu từ một chiếc vali ra đặt trước mặt đối phương.
Người nọ lấy tay ve ve bột trắng, rồi đưa lên mũi ngửi, lập tức tươi cười, “Tam gia, tôi hiển nhiên rất tin tưởng hàng của ông. Tôi mang tiền đến rồi, trước khi ra giá, mời ông xem qua.”
Thủ hạ nhấc năm hòm vali lên, lần lượt mở ra trước mặt Tam gia.
Tam gia nhàn nhạt quét mắt nhìn đống tiền xếp chặt kín trong vali, mở miệng nói: “Tốt, thành giao.”
Song phương đang trao đổi hàng hóa mà không ngờ rằng, người canh giữ ngoài cửa đã sớm bị cảnh sát An Dương dẫn theo bắt giữ. Cửa nhà xưởng đột nhiên bị đá văng, một vệt ánh sáng chói mắt chiếu vào, một giọng nói êm tai vang lên ngoài cửa: “Các người đã bị bao vây! Hãy buông vũ khí xuống! Không nên phản kháng vô nghĩa!”
“Đệt mẹ nó! Là cảnh sát?!” Hiện trường có kẻ không nhịn được mà chửi ầm lên, luống cuống thu hồi hàng hóa và tiền.
Trái lại, Tam gia rất trấn định, lão gật đầu với người bên cạnh, mấy tên vệ sĩ lập tức bảo vệ trước người lão, cầm súng đi ra ngoài cửa!
Người của Quang Minh Hội hôm nay mang theo một lượng lớn vũ khí, có kẻ mang cả súng tiểu liên bị hạn chế sử dụng!
Tiếng súng chói tai liên tiếp vang lên trong đêm đen, một trận sống mái dữ dội khiến hai bên hoàn toàn rơi vào cục diện bế tắc!
Mấy tên vệ sĩ yểm hộ phía trước, Tam gia cùng hai thanh niên cấp tốc chạy tới xe. Trong đó có một người chỉ nhìn thấy bóng lưng thon dài, người còn lại chính là Trần Duệ. Súng của An Dương nhắm chuẩn đúng vào đầu Trần Duệ!
Tay An Dương thoáng chậm lại, cửa xe đã bị đóng sập, chiếc xe màu đen vút khỏi làn mưa bom bão đạn!
“Đuổi theo!”
Ra lệnh một tiếng, An Dương mang theo hai người khác đuổi theo xe Tam gia. Còn chưa đi được một trăm mét, đột nhiên có một chiếc xe tư gia màu đen chặn ngang con đường của xe Tam gia.
Két ——
Tiếng phanh gấp chói tai, xe của Tam gia dừng ngay lại, tài xế suýt chút nữa thì đập đầu vào cửa kính!
“Chuyện gì vậy?” Tam gia không hài lòng mà nhíu mày.
“Tam gia, có kẻ chặn đường!” Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên xuất hiện một loạt quân nhân mặc quân trang, tay cầm súng ống, vẻ mặt nghiêm túc, nòng súng chỉnh tề nhắm thẳng vào xe Tam gia!
“Người trong xe nghe đây, các người đã bị bao vây! Biết điều thì hãy lập tức xuống xe!” Giọng nam rõ ràng, là của thượng úy trẻ tuổi nhất của quân khu Tây Lâm, Vu Càn Khôn.
Đoàng ——
Một viên đạn bắn vào cửa kính chống đạn, cửa sổ xe vỡ vụn rơi xuống mặt đường.
Đoàng đoàng đoàng ——
Tiếng súng liên tục vang lên, lốp xe bị bắt nổ toàn bộ.
Tam gia cuối cùng cũng biết hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng, không ngờ không chỉ có cảnh sát phái ra toàn bộ quân tinh nhuệ, ngay cả quân đội cũng đến quấy rầy. Hiển nhiên, có kẻ đã chuẩn bị xong tất cả từ lâu, cố ý ở đây ôm cây đợi thỏ.
Tới tình trạng này mà lão vẫn chẳng căng thẳng một chút nào, con mắt lạnh lẽo sau lớp kính hờ hững đảo qua hai thanh niên bên cạnh, mở miệng: “Xem ra hôm nay trốn không thoát rồi. Cũng may, còn có hai đứa ta ưng nhất chết cùng ta.”
Sắc mặt Trần Duệ có chút cứng ngắc, “Cha nuôi.”
Tam gia quay sang nhìn Trần Duệ, nhàn nhạt nói: “Duệ Nhi, còn nhớ ta đã nói gì với con không?”
Trần Duệ gật đầu: “Nhớ ạ. Cha đã nói với con, chỉ có người chết mới có thể bảo vệ bí mật.”
Tam gia lắc đầu, “Không, là một câu khác.”
Còn chưa nói xong, một khẩu súng lạnh lẽo đột nhiên dí lên hông, Tô Tử Hàng ngồi bên cạnh thấp giọng mở miệng: “Tam gia, sự việc tới giờ này rồi, ông nên khoanh tay chịu trói là tốt nhất.”
Trần Duệ khiếp sợ nhìn cậu, “Tử Hàng?!”
“Xin lỗi.” Tô Tử Hàng ngắt lời Trần Duệ. Ánh trăng rọi xuống, trên khuôn mặt cậu là biểu cảm vô cùng bình tĩnh, cậu nói từng câu từng chữ với Trần Duệ, “Tôi là nội ứng do cảnh sát phái tới.”
Vẻ mặt Trần Duệ méo mó vì không thể tin nổi. Sau một hồi cứng ngắc im lặng, cậu ta mới phẫn nộ mà giơ súng lên nhắm ngay vào đầu Tô Tử Hàng, vẻ mặt tổn thương, “Tôi vẫn nghĩ anh là người bạn tốt nhất! Chính anh là người đã lấy tư liệu từ tôi? Anh dám phản bội tôi! Tô Tử Hàng!”
Tô Tử Hàng hé môi không trả lời. Tam gia liếc nhìn hai người, khẽ nhếch khóe miệng nở nụ cười, “Duệ Nhi, con xem, ta đã nói rằng con quá đơn thuần. Có một số việc, con phải học hỏi Tô Tử Hàng nhiều.”
Nụ cười quỷ dị này khiến lòng Tô Tử Hàng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Cậu gần như không nghĩ ngợi gì mà mở ngay cửa xe, hét lên: “Trần Duệ, mau xuống xe ——!”
Tô Tử Hàng cũng lôi cả Tam gia ra khỏi xe, lập tức nằm xuống đất!
Trần Duệ giật mình, cũng vội vàng mở cửa xe bên kia chạy về phía trước ——
Ầm!
Một tiếng nổ, chiếc xe phía sau đột nhiên nổ tung, khói mù dày đặc bốc lên, ngọn lửa bùng cháy chiếu sáng cả một bầu trời đêm tối!
Người xung quanh kinh hoảng bởi đột biến này, im lặng một hồi, rồi lập tức nhăn mặt xông lên.
“Không được nhúc nhích!” Một số binh sĩ trẻ tuổi chĩa súng vào đầu Tam gia. An Dương lúc này đã chạy tới, vội vàng quỳ xuống trước mặt hai người, ấn đầu gối đè lên hông Tam gia, lấy còng tay chuẩn xác còng hai tay lão lại ra sau lưng.
An Dương mỉm cười: “Ngài Từ Tử Minh, chúng tôi nghi ngờ ngài tham dự vào việc buôn bán ma túy, mời ngài theo chúng tôi về hiệp trợ điều tra. Từ giờ trở đi, mọi lời nói của ông đều có thể là bằng chứng ra trước tòa.”
Tam gia nhìn anh một cách lạnh nhạt, rồi đột nhiên, lão nhếch khóe môi lên tạo thành một nụ cười quái dị, ghé vào tai Tô Tử Hàng: “Ngươi có biết, ta đã nói một câu khác với Tiểu Duệ là gì không?”
Tô Tử Hàng khẽ nhíu mày.
“Kẻ phản bội ta, không bao giờ có kết cục tốt. Ngươi cũng sẽ không ngoại lệ.”
An Dương bình tĩnh áp Tam gia đứng dậy, “Ông tỉnh ngộ đi, kiểu uy hiếp này nghe chẳng thú vị gì cả.”
Tam gia cười: “Chuyện cũ còn chưa kết thúc, các ngươi không nên đắc ý quá sớm.”
“Không sao, tôi đã đắc ý từ lâu rồi, sẽ đắc ý đến cuối cùng thôi.” An Dương rất có tác phong của một quý ông mà nở nụ cười, bày ra một tư thế mời đối phương, “Đời này đây là lần đầu tiên ngồi xe cảnh sát phải không? Tam gia, xin mời.” Động tác mời Tam gia lên xe của An Dương rất nhẹ nhàng, dịu dàng như quý ông mời bạn gái lên xe.
Tam gia im lặng một hồi, để lại một ánh mắt sâu xa rồi xoay người lên xe cảnh sát.
Thấy chàng trai vẻ ngoài anh tuấn đang nhìn mình, An Dương bèn tới trước mặt cậu, thân thiện chìa tay ra: “Xin chào, tôi là tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt, An Dương.”
Người nọ trầm mặc một hồi, sau đó mới vươn tay nhẹ nhàng nắm tay An Dương, giọng điệu bình thản: “Xin chào, tôi là cảnh sát nằm vùng, Tô Tử Hàng.”
An Dương mỉm cười: “Chào mừng trở về.”
Khoảnh khắc hai người bắt tay nhau, có lẽ là khởi đầu của một câu chuyện mới.
***
Sau đó, có rất nhiều phiên bản khác nhau truyền đi trong dân chúng về quá trình tiêu diệt Quang Minh Hội trong buổi tối hôm đó, tưởng chừng như bị truyền thông thổi phồng thành một bộ phim điện ảnh phức tạp ly kì.
Nhớ lại tình tiết xảy ra trong đêm đó, hễ ai tham dự thì cả đời cũng không quên được. Đấu súng kích thích căng thẳng, tiếng súng vang dội không ngừng bên tai, bom khói dày đặc, ánh lửa rọi sáng cả bầu trời trong đêm —— Những hình ảnh đó đều là những trải nghiệm hiếm có trong cuộc đời của họ.
Nhiều kẻ trong Quang Minh Hội bị trọng thương, có mấy tên bị bắn chết tại chỗ. Cảnh sát cũng có nhiều người bị thương. Mặt đất của khu ngoại thành hoang vắng bị máu nhuộm đỏ. Cũng may viện trợ của quân đội đúng lúc chạy tới, hai bên cùng hợp tác mới bắt được hết hai tổ chức tội phạm.
Tình cảnh trước đó tuy rằng vô cùng mạo hiểm, nhưng điều kinh ngạc nhất lại nằm ở màn cuối.
Không ai ngờ, chiếc xe màu đen chặn Tam gia lại chính là xe của An Trạch. Cậu lo cho sự an toàn của Trần Duệ, nên chạy tới hiện trường. Khi xe của Tam gia đột nhiên nổ tung, tất cả mọi người hãy còn sửng sốt thì An Trạch bất thình lình chạy như điên vào đám cháy, miệng còn gọi: “Trần Duệ!”
“An Trạch!” Vu Càn Khôn muốn kéo cậu lại, nhưng chỉ kéo được cúc áo đứt ra từ ống tay áo An Trạch.
Các chiến hữu cũ quen biết An Trạch trong quân đội chỉ biết nhìn nhau, không biết thiếu tá và kẻ tên là Trần Duệ kia có quan hệ gì mà cậu ta lại dũng cảm quên mình trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân như thế…
Trong khi mọi người còn đang chết lặng mà giương mắt nhìn chăm chú, thì An Trạch mặt mũi đen xì ôm ngang Trần Duệ vọt ra khỏi đám cháy. Người trong lòng cậu tóc đã bị đốt trọi, mặt mũi cũng đen nhẻm, không rõ dung mạo, chỉ có thể dùng một chữ ‘thảm’ để miêu tả.
An Trạch nhẹ nhàng đặt cậu ta nằm xuống, vỗ vỗ lên khuôn mặt đen xì của cậu, khẩn thiết hỏi: “Trần Duệ, không sao chứ?”
Người nằm trên mặt đất nhăn đôi mày ám đen, sau một hồi ho dữ dội mới chậm chạp nói: “Tôi… vẫn… chưa… chết…”
An Trạch sững người, sau đó khẽ cười: “May là không chết, không thì anh ấy sẽ lột da tôi mất.”
Trần Duệ trừng mắt nhìn cậu một cái, rồi nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
Mọi người xung quanh không hiểu đối thoại của bọn họ ra sao. Chỉ có An Dương là hiểu, anh bước tới trước mặt hai người: “Mau đưa cậu ta tới bệnh viện đi, chuyện ở đây để tôi xử lý.”
***
Khi An Trạch đưa Trần Duệ tới bệnh viện thì đã là rạng sáng ba giờ. Chu Thái Bình trực ban cấp cứu khẩn nhìn An Trạch khuôn mặt đen xì ôm một người khác còn đen hơn, sắc mặt chuyển hết từ màu này sang màu nọ, cuối cùng mới thấp thỏm mà hỏi: “… Xảy ra hỏa hoạn hả? Em thấy việc nghĩa nên hăng hái làm à?”
An Trạch nghiêm túc nói: “Bom nổ, không biết bị thương ở đâu, anh mau kiểm tra đi.”
Chu Thái Bình vội vàng đưa Trần Duệ vào phòng cấp cứu kiểm tra. Một lát sau, y mới chạy ra nói với An Trạch: “Đầu của cậu ta không mất quá nhiều máu, có vẻ là vết thương do bị thủy tinh bắn ra cắt phải, chưa biết có bị chảy máu trong hay không, phải đưa đi chụp CT mới chuẩn đoán chính xác. Trên người có mấy chỗ bị bỏng, diện tích không lớn, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng tóc bị thiêu rụi rồi, có thể phải cạo trọc.”
An Trạch hỏi thẳng: “Nói cách khác là không nguy hiểm đến tính mạng đúng không?”
Chu Thái Bình gật đầu, “May là cứu đúng lúc, nếu không thì bị thiêu thành than đen rồi.”
Thấy An Trạch thở phào nhẹ nhõm, Chu Thái Bình không nhịn được mà tò mò hỏi: “Người này với em có quan hệ gì? Bom nổ là sao? An Trạch, sau khi em xuất ngũ, cuộc sống đúng là càng ngày càng kích thích đó.”
An Trạch nhíu mày: “Chuyện này rất phức tạp, sau này em sẽ giải thích với anh sau. Em phải làm thủ tục nằm viện cho hắn trước đã. Khi nào có kết quả CT của hắn nhớ báo cho em một tiếng.”
An Trạch khoát tay rồi nhanh chóng rời đi. Dọc đường, khuôn mặt lấm lem cộng thêm y phục bị cháy thủng vài chỗ, nhưng thần thái vẫn anh tuấn tự nhiên như thường của cậu đã hấp dẫn bao nhiêu sự chú ý của y tá trực ca, người ta còn tưởng cậu là cảnh sát hỏa hoạn từ đám cháy đã dám làm việc nghĩa.
***
Sau khi làm xong tất cả các thủ tục, đợi kết quả kiểm tra CT, xác nhận thân thể của Trần Duệ không trở ngại gì, bấy giờ An Trạch mới yên tâm mà lái xe về nhà.
Về đến nhà, trời đã sáng.
An Trạch vào phòng tắm rửa mặt, thay áo ngủ, sau đó mới đi vào phòng ngủ.
Cả một đêm, tinh thần An Trạch đều bị vây trong trạng thái căng thẳng cực độ. Sợ cảnh sát bố trí thiếu nghiêm mật, sợ quân đội và cảnh sát hợp tác thiếu ăn ý, sợ Tam gia thả tin giả không đến, lại càng sợ Trần Duệ sẽ xảy ra chuyện. Nếu Trần Duệ gặp chuyện gì, An Lạc đời này sẽ không tha thứ cho mình. An Trạch hiểu rất rõ điều này, nên lúc đó mới quên mình mà chạy đi cứu Trần Duệ.
Lúc này, rốt cục bụi bặm cũng ngừng lại rồi, An Trạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khẽ khàng bước tới giường ngồi xuống, nhìn người đang ngủ say trên giường, ngực An Trạch dâng lên một cảm giác trìu mến chưa từng có.
Thời gian hạn định của thuốc ngủ cũng đã qua đi, sao anh còn chưa tỉnh lại?
An Trạch không kiềm được mà chạm vào tóc An Lạc. Không ngờ, An Lạc thực sự tỉnh lại. Anh chậm rãi mở mắt nhìn người trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy hoang mang. Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa huyện thái dương. Sau khi nhìn rõ người trước mặt, An Lạc mới đột nhiên ngồi thẳng người trên giường.
Sắc mặt An Lạc vô cùng khó coi, anh lạnh lùng nhìn An Trạch: “Dám cho anh uống thuốc. An Trạch, em khiến anh quá thất vọng.”
Tuy biết cách làm của mình nhất định sẽ làm anh thất vọng, nhưng khi nghe từ chính miệng anh nói ra, lòng An Trạch vẫn không dễ chịu lắm. Sau khi lặng im một hồi lâu, An Trạch mới khẽ nói: “Bởi vì sơ sẩy của mình mà em đã làm người em yêu nhất suýt chút nữa là mất đi sinh mạng. Giờ đây rốt cục anh cũng nhớ lại tất cả quá khứ, bình an trở lại bên em, nhưng sau đó em lại phải mở to mắt nhìn anh đi mạo hiểm… Anh có thể hiểu được cảm giác của em không?”
“…” An Lạc nhìn vẻ mặt thống khổ của An Trạch, muốn trách cứ cậu nhưng không nói nổi một câu nên lời.
“Ngộ nhỡ anh lại xảy ra chuyện gì, anh muốn em phải sống với tâm trạng nào đây?! Đời này An Trạch em chưa bao giờ sợ thứ gì, nhưng chỉ sợ anh xảy ra chuyện, sợ đến chết luôn. Em không dám đánh cược với ngộ nhỡ này, bởi vì em không chấp nhận thua cuộc.”
Đáy lòng An Lạc khẽ rung động. Nếu đổi lại là anh, có lẽ anh cũng không thể mở to mắt mà nhìn An Trạch đi mạo hiểm. Cái cảm giác biết người mình yêu gặp nguy hiểm nhưng chỉ có thể bất lực, quả thật là một sự hành hạ đáng sợ.
Cho nên An Trạch làm như vậy… cũng có thể tha thứ.
An Lạc lặng im một hồi, rồi nói: “Được rồi, chỉ lần này thôi đấy.”
An Trạch nhẹ nhàng ôm lấy An Lạc, gác cằm lên vai anh, thấp giọng: “Tha lỗi cho em. Không phải là em không tin tưởng năng lực của anh, em chỉ rất sợ sẽ mất anh thôi. Sau này, nếu đã đồng ý với anh chuyện gì thì em tuyệt đối sẽ không đổi ý nữa, em cam đoan đấy.”
An Lạc gật đầu, vươn tay vuốt tóc anh An Trạch, “Được rồi, anh không trách em nữa… Đây là cái gì?”
An Lạc xòe ray ra, thấy lòng bàn tay là một nhúm tóc cháy xém, sắc mặt anh bỗng nhiên thay đổi, “Cả ngày hôm qua em đi đâu? Còn nữa, có phải em một đêm không ngủ, vừa mới về có đúng không?”
Nguy rồi, biết thế thì lúc nãy đã gội đầu rồi.
An Trạch thấy không thể dối thêm được nữa, đành phải nói qua loa: “Tối hôm qua Quang Minh Hội tiến hành giao dịch ma túy ở phía tây ngoại thành. An Dương mang cảnh sát tới mai phục, cuối cùng bọn họ thuận lợi bắt được Tam gia, Trần Duệ cũng được em cứu ra rồi.”
“Được em cứu ra?” An Lạc khiếp sợ trừng mắt nhìn An Trạch, “Em đến một mình? Em quả thực là rất tùy hứng! Tình cảnh nguy hiểm như thế mà em đi làm gì?”
An Trạch sờ mũi, nói xong có chút tủi thân: “Em làm vậy không phải vì lo Tiểu Duệ sẽ gặp chuyện sao…”
An Lạc trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu, sau quan tâm mà hỏi: “Không bị thương chứ?”
An Trạch thoáng mất mát: “Vâng, bị thương không nghiêm trọng lắm, không nguy hiểm đến tính mạng, phải ở lại bệnh viện quan sát. Khi nào trời sáng thì chúng ta đi thăm anh ta nhé.”
“Anh đang hỏi về em!”
An Trạch giật mình.
Anh ấy quan tâm đến mình, có nghĩa là trong lòng anh ấy mình có vị trí tương đối quan trọng?!
Nghĩ tới đây, tâm trạng đầy mây của An Trạch nháy mắt xoay chuyển, cậu nở một nụ cười xán lạn với anh, “Em không sao! Chỉ bị cháy ít tóc thôi! Anh đừng lo lắng, em thực sự không bị sao đâu!”
An Lạc im lặng một hồi, rồi mới bất đắc dĩ mà nói: “Lần sau đừng điên khùng như thế nữa, lén lút đi cứu người, em nghĩ mình có năng lực đặc biệt sao? Lỡ như em xảy ra chuyện gì, anh…”
An Trạch vội cầm tay anh, “Vâng vâng vâng, em biết rồi, em đảm bảo sẽ nghe lời anh, anh đừng tức giận nhé.”
An Lạc nhìn cậu, cuối cùng cũng bại trận trước nụ cười vô sỉ của cậu, “Được rồi, không bị làm sao là tốt rồi. Một đêm không ngủ, em nghỉ ngơi trước đã, để anh đi chăm sóc Tiểu Duệ.”
“Em đi với anh…”
An Lạc lạnh mặt, “Vừa nãy ai mới nói sẽ nghe lời anh?”
An Trạch lập tức đổi giọng, “Tuân mệnh!”
Hai người đối diện nhau trong giây lát, cuối cùng nở nụ cười.
Cuộc đối thoại như thế giống như là một đôi vợ chồng mới cưới không lâu, khắc khẩu nhưng vẫn tràn đầy quan tâm lẫn ngọt ngào.
An Trạch vươn tay, nhẹ nhàng ôm An Lạc vào lòng, khẽ nói: “Anh ơi.”
“Ừ?”
“Em đã tìm luật sư giúp Tiểu Duệ rồi, cảnh sát nằm vùng tên là Tô Tử Hàng kia là bạn tốt của anh ấy, sẽ hỗ trợ trước quan tòa biện hộ cho. Cũng may bản tính Tiểu Duệ không xấu, tuy theo Tam gia nhưng thật ra chưa làm chuyện gì quá phận, cũng chưa bao giờ tự tay giết người. Nếu anh ấy có thể làm nhân chứng chứng minh Tam gia buôn lậu ma túy thì hình phạt sẽ tương đối nhẹ. Chuyện thuyết phục anh ấy giao cho anh đấy.”
An Lạc gật đầu, “Anh biết nên nói thế nào. Em ngủ một giấc đi, không được phép lo hão nữa.”
An Trạch mỉm cười, “Vâng, lần này nghe lời anh.”
***
Vừa đến thời gian thăm hỏi buổi sáng, An Lạc liền tới bệnh viện.
Sau khi nghe Chu Thái Bình giải thích qua tình hình của Trần Duệ, An Lạc bèn đi tới trước cửa phòng bệnh cậu ta, đẩy cửa, khẽ bước tới bên giường.
Nhìn người nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt vì suy yếu, đôi mắt nhắm nghiền, môi mím chặt. Hình ảnh Tiểu Duệ luôn ríu rít theo sau gọi anh ơi trong trí nhớ dần dần gợi lại.
Đã từng là đứa trẻ đáng yêu, hôm nay đã trưởng thành, biến thành một chàng trai chín chắn anh tuấn. Nhưng vẫn đó thói quen nhỏ không thay đổi. Lúc ngủ thích cắn môi, thích quấn chăn trùm quanh cổ. An Lạc khi còn bé lúc nào cũng sợ cậu quấn chặt đến tắc thở, rất nhiều lần nhìn cậu không thở được mà đỏ cả mặt, An Lạc phải bất đắc dĩ mà phải mở chăn ra.
“Anh ơi…” Người trên giường đột nhiên phát ra âm thanh như đang mê sảng.
An Lạc bỗng nhiên cứng đờ, nhìn cậu một cách khó tin, hầu kết nghẹn ứ không nói nổi một câu.
“Đừng bỏ em lại… Anh ơi… Em sẽ nghe lời mà… Không bao giờ… chọc giận anh nữa… Anh ơi… Đừng bỏ em lại… Em đang đợi anh về…”
Trái tim An Lạc bỗng nhiên đau thắt lại. Hồi còn bé, quả thực anh không thích Trần Duệ nghịch ngợm, lúc nào cũng nghiêm mặt lấy thân phận anh cả dạy dỗ cậu, thậm chí còn dọa nạt “Còn không nghe lời thì sẽ không cần em nữa”.
Sau khi gặp tai nạn không trở về, Trần Duệ tội nghiệp một mình ở nhà chờ đợi. Cậu nhất định nghĩ rằng anh giận cậu, không cần cậu, cho nên mới nói mê như vậy.
Nghĩ đến cảnh ngộ khi còn bé của Tiểu Duệ, An Lạc không nhịn được mà đau lòng đi tới bên giường, nhẹ nhàng cầm tay cậu.
“Tiểu Duệ.,.”
Trần Duệ đang nằm mê bỗng giật mình tỉnh giấc bởi hành động ấy. Cậu mở mắt nghi hoặc nhìn người trước mặt. Sau khi nhìn rõ thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng hờ hững. Cậu cứng ngắc rút tay về, lạnh nhạt nói: “Anh tới đây làm gì? Đừng nói là anh tới đây để nhận đứa em trai này nhé. Hơn hai mươi năm, anh nghĩ rằng tôi còn chạy theo anh như khi còn bé sao?”
Câu châm biếm của cậu khiến lòng An Lạc đau đớn cùng cực. Anh lặng im một hồi, rồi mới thấp giọng nói: “Tiểu Duệ, anh xin lỗi em.”
“Xin lỗi?” Trần Duệ nhếch khóe môi lên cười nhạt, “Anh không thấy cái từ này rất rẻ mạt sao?”
An Lạc không để tâm tới thái độ giương cung bạt kiếm của cậu, chỉ ngồi cạnh giường, dịu dàng nói: “Ngày mẹ gặp tai nạn hai mươi năm trước, anh bị thương ở đầu nên mất trí nhớ, anh không nhớ có em ở nhà đang chờ anh…”
“Mất trí nhớ?!” Trần Duệ khiếp sợ nhìn An Lạc.
An Lạc gật đầu, “Sau tai nạn anh không nhớ bất cứ điều gì, anh cũng không ngờ tới sự việc đó. Mấy ngày trước anh mới khôi phục tất cả trí nhớ. Mấy năm nay phải để em lưu lạc bên ngoài, anh rất áy náy. Anh rất xin lỗi, Tiểu Duệ… Xin lỗi.”
An Lạc tính tình kiêu ngạo lạnh nhạt, chưa từng nói xin lỗi với bất kì ai. Thế nhưng, với Trần Duệ, quả thực anh có phần áy náy thấm sâu vào trong lòng, không nói ra thì vĩnh viễn không thể an tâm.
Trần Duệ vẻ mặt phức tạp nhìn anh, khuôn mặt vặn vẹo vì khiếp sợ, cuối cùng đổi sang vẻ thất lạc, “Em còn tưởng rằng anh ghét em không nghe lời, nghĩ em là thằng con ghẻ, nên không đưa em cùng đến An gia… Khi còn bé em cứ luôn nghĩ rằng, nếu như em nghe lời hơn, anh sẽ không bỏ em lại?”
“Không phải.” An Lạc nghe cậu nói mà lo lắng không thôi, không nhịn được khẽ ôm Trần Duệ vào lòng, “Anh chưa bao giờ ghét em, em luôn là em trai của anh. Từ khi em sinh ra, anh luôn nhìn em từ từ lớn lên. Trong lòng anh, ngoài mẹ ra, em là thân nhân ruột thịt nhất của anh.”
Trần Duệ cứng ngắc, mặc An Lạc ôm mình. Cảm giác ấm áp đó tựa như trở về lúc còn nhỏ.
Khi còn bé, Trần Duệ rất sợ lạnh, lúc ngủ thích quấn chăn chặt quanh cổ như sợ gió thổi vào, có mấy lần còn suýt quấn đến tắc thở. An Lạc đành phải nghĩ ra cách, hai người ngủ với nhau đắp chung cùng một cái chăn. Anh ôm Tiểu Duệ mà ngủ.
Trần Duệ vùi mình trong lòng anh ngủ rất say. Mỗi sáng thức dậy đều để lại một đống nước miếng lên áo ngủ của An Lạc. Tuy bởi vì vậy mà An Lạc hay đánh vào mông cậu, nhưng việc ôm nhau ngủ cùng như thế vẫn được kéo dài.
Đối với Trần Duệ mà nói, An Lạc không chỉ là người anh cả mà cậu thích, mà còn là người cậu dựa dẫm vào nhất.
Bởi vậy khi bị An Lạc bỏ rơi, Trần Duệ mới trở nên thương tâm như vậy. Rồi khi được Tam gia nhận nuôi, Trần Duệ thường tỉnh dậy ngồi khóc giữa đêm. Cậu rúc vào trong chăn, khờ khạo nói: “Anh ơi, em không bao giờ… chọc giận anh nữa đâu, đừng bỏ em… Tới đón em được không… Sau này em sẽ nghe lời anh mà…”
Cho đến một ngày, Trần Duệ biết mẹ đã chết, còn anh trai lại trở về làm đại thiếu gia của An gia. Trần Duệ bé nhỏ như đột nhiên vỡ ra một điều gì đó. Sau khi khóc cả một đêm, rốt cục cậu cũng mất hết hy vọng. Sáng sớm tỉnh lại với vành mắt đỏ ngầu, cậu quật cường nói với Tam gia, “Cha nuôi, đừng tìm anh con nữa, con sẽ xuất ngoại cùng cha.”
Không ngờ, An Lạc lúc đấy bởi vì mất trí nhớ mà mới quên đi sự tồn tại của cậu.
Yêu hận bao nhiêu năm đan xen, giờ nghĩ lại thì chỉ cảm thấy như một chuyện cười lố bịch.
Trần Duệ cuối cùng cười cay đắng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ôm lại An Lạc, vùi đầu vào lòng anh, khẽ kêu lên: “Anh ơi…”
An Lạc ôm chặt hơn, cố sức ôm thật chặt người em trai thất lạc nhiều năm vào lòng mình. 
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.