Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 86:




Trác Dạ ngẩn ra, nhìn nàng quật cười như vậy, phảng phất giống như thời điểm hắn phụng mệnh rời đi bảo vệ Tề Hạo Minh, năm đó Trác Nhân chẳng qua mới sáu tuổi đã có biểu tình như vậy, nàng đứng trên tháp đảo Di Châu nhìn theo hắn rời đi. Trác Dạ biết, lần này nàng thật sự sẽ không trở về.
"Nếu muội đã muốn ở lại, vậy ở lại đi."
Trác Dạ vừa dứt lời, Trác Nhân rưng rưng nước mắt liền nở nụ cười. Nàng lập tức thu kiếm về, mở to hai mắt đã sưng đỏ nhìn hắn: "Đại sư huynh ở viện nào?"
Trác Nhân cứ như vậy mà ở lại Tề phủ, ban ngày thời điểm Trác Dạ theo Tề Hạo Minh ra ngoài, nàng sẽ tùy ý đi dạo trong kinh thành, hoặc qua chỗ Oánh Tú, nghe nàng kể chuyện.
Tráng Tráng rất thích tỷ tỷ xinh đẹp này, mà Trác Nhân lại luôn có cách biến ra những món đồ kỳ lạ dỗ dành nó, mới lăn lộn hai ngày, Tráng Tráng đã biết đòi đi tìm Trác Nhân chơi, thỉnh thoảng sẽ chỉ vào đồ chơi trên bàn nói với Oánh Tú, nó muốn tỷ tỷ xinh đẹp kia.
Đầu tháng mười, Tề gia bắt đầu chuẩn bị cho Tráng Tráng chọn đồ vật đoán tương lai, tiểu hài tử chớp mắt đã một tuổi. Ngày đó, bà vú thay cho nó bộ y phục mới, sau đó ôm ra ngoài, trong phòng đều là vài người quen Oánh Tú mời tới, hiện tại kinh thành sóng ngầm mãnh liệt, bất luận là chuyện gì đều không nên quá khoa trương.
Đồ vật đặt trên bàn, để ngừa Tráng Tráng há mồm cắn, tất cả đồ đều được Nghiêm ma ma rửa sạch.
Oánh Tú ôm lấy Tráng Tráng, lúc này, mọi người đều chú ý tới nó, muốn xem nó sẽ lấy cái gì, đặc biệt là Nam Dương Hầu Tề Trung Dương vô cùng yêu thương hài tử Tề Quý Hiên này.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Tráng Tráng ngày thường hoạt bát cũng có chút sợ hãi, nó ngồi trên bàn một lúc lâu vẫn chưa đưa tay. Túc Mặc nhìn tới sốt ruột, Định Vương Phi đang ở cữ không thể tới, vì thế nó được Thành Vương Túc Lẫm và tiểu quận chúa dẫn tới đây. Túc Mặc kéo tay Túc Lẫm, hỏi: "Sao tiểu đệ đệ không chọn? Đệ ấy không thích mấy thứ này sao?"
Oánh Tú còn buồn rầu hơn nó, Túc Mặc nói đúng, Tráng Tráng thật sự không thích mấy thứ này, bởi vì dùng cho chọn đồ vật đoán tương lai, ngoại trừ sách và bút thì còn có đao kiếm làm bằng gỗ, nhìn qua trông rất tinh xảo, nhưng lại không nổi bật, đồ không nổi bật, Tráng Tráng không thích.
Đợi thật lâu, thế mà nhìn thấy Tráng Tráng ngáp một cái, Tề Hạo Minh đối với việc chọn đồ đoán tương lai này không quá tin, nhi tử thích thì thích, không thích thì thôi, đồ nó chọn bản thân tương lai chưa chắc sẽ giống như thế, nhưng Dương ma ma và Nghiêm ma ma đứng hai bên lại không nghĩ như vậy, trong lòng đều than khổ, tiểu tổ tông à, người tùy tiện chọn một cái là được, như vậy chúng ta cũng có thể nói chuyện, ngồi như vậy lâu để làm gì chứ.
So với Thẩm phu nhân vui sướng khi người gặp họa, trong bọn họ, Trác Nhân là người đầu tiên có hành động, nàng cởi thanh đoản đao khảm đá quý trên eo xuống. Tráng Tráng quay đầu vừa thấy, ánh mắt liền sáng ngời, lập tức bỏ qua bắt lấy đoản đao kia, cười thoải mái.
Mọi người đều hiểu ý, nhanh chóng tháo đồ trên người xuống. Tráng Tráng một chút cũng không khách khí, phàm là đồ tốt đều ôm vào lòng, nhưng nhiều quá, nó quay đầu giao cho Oánh Tú phía sau, sau đó tiếp tục nhận.
Đồ bọn người Túc Lẫm đưa đa phần đều liên quan tới võ, Oánh Tú ra hiệu cho Bão Cầm xuống kho lấy bàn tính và ngòi bút bằng vàng ra, còn phải là đồ đẹp nhất, Tráng Tráng lúc này mới nể tình nhận lấy.
Dương ma ma thở phào nhẹ nhõm, đây chính là văn võ song toàn, cùng Nghiêm ma ma nhìn đồ hài tử cầm lấy mà chúc lời hay.
Trong đám người không biết có ai nói một câu, hài tử này tương lai nhất định là người quý khí, tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào hài tử trong lòng Oánh Tú, vừa rồi Tráng Tráng bắt lấy bàn tính ánh vàng rực rỡ kia, thấy mọi người đều nhìn mình, nó lập tức tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhỏ phình phình vô cùng đáng yêu.
Xa xa trong đám người, Tề Hạo Thịnh lại híp mắt, hài tử khỏe mạnh trong lòng Oánh Tú khiến hắn nhớ tới Tề Quý Nhan trong phòng Gia Cát Ngọc Hân, tại sao vận khí của đệ đệ vĩnh viễn đều tốt hơn hẳn?
Ánh mắt thưởng thức không chút kiêng dè của Tề Trung Dương càng kích thích Tề Hạo Thịnh, hiện tại trong Nam Dương Hầu phủ chỉ còn hắn và Tam đệ Tề Hạo Chi, năm nay Tề Hạo Chi cũng thành thân, vị trí này của mình càng ngồi càng không an ổn.
Về tới Nam Dương Hầu phủ, Tề Trung Dương vô cùng cao hứng, trước khi lên giường nói với Hứa thị: "Lão Nhị ở bên ngoài có nhiều bất tiện, ngày mai đưa nhiều đồ tốt qua đó một chút, tiểu tử A Hiên kia thông minh giống hệt Hạo Minh khi nhỏ."
Hứa thị đang tháo trang sức tay bỗng nhiên dừng lại, nhìn gương mặt lãnh đạm trong gương đồng, đáp: "Hài tử kia đúng thật thông minh."
"Lão sư năm đó dạy dỗ Hạo Minh hiện giờ ở đâu, đến lúc đó nên cho A Hiên theo ông ấy học." Tề Trung Dương dường như đã uống quá chén ở Tề phủ, lúc này nói năng hưng phấn hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt mất kiên nhẫn của Hứa thị.
"Hầu gia, Đại thiếu gia cầu kiến." Nha hoàn bên ngoài bỗng nhiên thông báo.
Gió đêm thổi tới khiến Tề Trung Dương thanh tỉnh lại vài phần, Tề Hạo Thịnh đứng trong tiểu đình chờ ông ta.
"Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?" Tề Trung Dương đi tới, theo ánh mắt Tề Hạo Thịnh vừa lúc có thể nhìn thấy trăng sáng.
"Hài nhi có nghi vấn, muốn tới thỉnh giáo phụ thân." Tề Hạo Thịnh xoay người, nhìn Tề Trung Dương, "Thời điểm hài nhi xuống Nam có gặp một gia đình giàu có, ông ta có bảy đứa con trai,  Đại nhi tử kế thừa công việc làm ăn của ông ấy, nhưng vị trí chủ nhân gia đình này lại chậm chạp không giao cho hắn, ngược lại ông ta thích Tam nhi tử hơn. Phụ thân, người nghĩ ông ta có ý gì?"
Tề Trung Dương một tay đỡ lan can, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tề Hạo Thịnh, trong lòng lý giải.
"Đương nhiên là chủ nhân gia đình đó đang suy xét, có lẽ Đại nhi tử không thành thục, chưa thể chưởng quản gia đình, có lẽ ông ấy có suy nghĩ khác."
"Phụ thân nghĩ là khả năng nào?"
"Vậy phải xem bên trong gia đình đó thế nào, có người thích hợp kế thừa vị trí đó không, nếu không có, vậy người chủ nhân kia chỉ có thể tiếp tục quản, chờ thời cơ chín mùi." Tề Trung  Dương nhìn Tề Hạo Thịnh, "Con cho rằng thế nào?"
"Hài nhi cho rằng, chủ nhân gia đình kia suy xét quá nhiều, nếu trưởng tử đã là người thừa kế, vì sao không cho hắn thử xem." Tề Hạo Thịnh không hề có ý thoái nhượng.
"Hạo Thịnh, con phải biết rằng, chủ nhân kia quản gia nhiều năm, khẳng định biết ai thích hợp ai không thích hợp, nếu hiện tại không phải thời cơ tốt nhất, vậy chỉ có thể tiếp tục chờ." Đáy mắt Tề Trung Dương không khỏi thất vọng, hài tử này, nói đến cùng vẫn là vị trí hầu gia này mà nghĩ cách nhắc nhở mình.
Sắc mặt Tề Hạo Thịnh trầm xuống, cái gì là thời cơ tốt nhất, chờ hắn có đích trưởng tử sao? Hay là Nhị đệ đã có đích trưởng tử, vì thế không cần tới hắn! Làm thế tử Nam Dương Hầu mười mấy năm, trong lòng hắn, Nam Dương Hầu phủ này sớm muộn gì cũng thuộc về mình, vì vị trí này, hắn nghe lời Tề Trung Dương cưới Gia Cát Ngọc Hân, chẳng lẽ một chút trợ lực cũng không có sao?"
"Trời cũng tối rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi, Lạc Lâm và Lạc Dương đã lớn, con cũng nên thương lượng với Ngọc Hân sinh thêm một hài tử rồi." Tề Trung Dương lắc đầu, xoay người về phòng.
Hứa thị đã vào giấc, nghe có động tĩnh liền tỉnh lại, thấy Tề Trung Dương đã về, bà nhích vào bên trong một chút, sau đó nhắm mắt lại.
Ngoài phòng Tề Hạo Thịnh đứng đó hồi lâu, đáy mắt tràn ngập lệ khí. Xung quanh là màn đêm, bà tử giữ cửa đã mơ màng sắp ngủ, trong Cẩm Trúc Viện càng im ắng một mảnh.
Tề Hạo Thịnh đứng ở cửa hồi lâu, quay đầu đi tới một nơi khác, lúc này Thúy Nhi còn chưa ngủ, đang ngồi dưới ánh đèn dầu thêu đôi giày cho Tề Quý Phẩm.
Tề Hạo Thịnh khoanh tay đứng bên ngoài, xuyên qua cửa sổ đang mở có thể nhìn thấy động tác xe chỉ luồn kim của Thúy Nhi, bất giác đi tới trước một bước, vô tình dẫm phải cành cây, trong màn đêm an tĩnh phát ra tiếng đứt gãy.
"Thế tử." Thúy Nhi ngẩng đầu thấy Tề Hạo Thịnh tới, theo bản năng quay đầu nhìn Tề Quý Phẩm đã ngủ, vội đứng dậy mở cửa cho hắn.
Mấy năm nay nàng dẫn hai hài tử vào Nam Dương Hầu phủ, Tề Hạo Thịnh chưa bao giờ tới thăm họ vào đêm khuya, Thúy Nhi nhìn sắc mặt ngưng trọng của hắn, không biết nên làm thế nào.
"Nó ngủ rồi?" Từ cửa có thể nhìn thấy Tề Quý Phẩm nằm trên giường, hài tử bốn tuổi, hiện tại vết sẹo trên mặt không thể tiêu trừ, tuy rằng mạng đã giữ lại, nhưng ấn ký kia vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
"Vâng, sớm đã ngủ." Thúy Nhi thấy hắn không có ý định vào trong, nhẹ nhàng khép cửa lại, cùng hắn đứng bên ngoài.
Gió đêm rất lạnh, Thúy Nhi nhịn không được mà rét run, Tề Hạo Thịnh nhìn mấy gian nhà bên cạnh, phân phó: "Đi thu dọn một chút, tối nay ta muốn ở lại đây, sáng mai kêu phòng bếp mang đồ ăn tới là được."
Thúy Nhi ngẩn ra, vội vàng đi chuẩn bị, đối với việc hầu hạ thế tử, Thúy Nhi chưa bao giờ nghĩ tới, thấy Tề Hạo Thịnh tự vào phòng, gánh nặng trong lòng Thúy Nhi mới có thể bỏ xuống.
Sáng sau tỉnh lại là buổi sáng Tề Quý Phẩm cảm thấy vui vẻ nhất, sau khi dùng bữa, Tề Hạo Thịnh tự mình dạy Tề Quý Phẩm viết chữ, lại dạy hắn đọc sách. Cho dù không thể gọi cha, Tề Quý Phẩm vẫn cảm thấy vui vẻ.
Hài tử bốn tuổi trải qua việc mẫu thân mất, cha bệnh chết, so với Lạc Ninh ở Cẩm Trúc Viện, nó trưởng thành hơn rất nhiều, nó cũng đã hiểu cách xem mặt đoán ý mấy nha hoàn bà tử trong việc, càng biết cách đón nhận sự quan tâm của Tề Hạo Thịnh.
Hài tử như vậy, vừa lúc chọc người ta đau lòng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.