Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 16:




Làm nội thị của Kỳ Thí Phi?
Tuy nội thị vẫn chỉ là nô bộc, nhưng lại thuộc hàng cao quý trong lớp tôi tớ.
Hơn nữa còn là nội thị tại Cửu Đỉnh phong. Bao người đua chen cũng không giành được cái chức ấy!
Quỳ Mão đương tìm cách tiếp cận Kỳ Thí Phi, nào ngờ lại được cái cơ hội từ trên trời rơi xuống này đập trúng đầu. Đến giờ hắn vẫn còn ngơ ngẩn.
“Ngươi không đồng ý?” Đã biết đáp án nhưng Kỳ Thí Phi còn cố tình hỏi vậy.
Quả nhiên, người thanh niên vẫn chìm trong cơn vui ngây ngất vội vã lắc đầu nguầy nguậy. Nhìn hắn cố gắng lắc qua lắc lại mạnh như thế, Kỳ Thí Phi thấy tức cười nhiều hơn là lo cái cổ ấy sẽ gẫy.
Sau khi bình tâm trở lại, Quỳ Mão dè dặt nói với Kỳ Thí Phi: “Nhưng giờ vỏ bọc của ta chỉ là một phàm nhân ở cảnh giới Luyện thể, mà để làm nội thị thì chót cũng phải tu sĩ Thủ nhất.”
Kỳ Thí Phi trấn an: “Không lo. Tại Cửu Đỉnh phong này, ta muốn ai thành nội thị thì người đó sẽ thành.” Giọng điệu y quá đỗi đương nhiên, thành ra Quỳ Mão cũng cho rằng như vậy.
Nhưng là, sau khi tắt chế độ fan cuồng, Quỳ Mão bắt đầu lo nghĩ trước sau.
Tại cái tầng lớp nô bộc nhan nhản những tu sĩ bị giáng cảnh giới thành người thường này, cũng có thứ có bậc. Thô sử nằm ở vị trí thấp nhất, rồi đến sái tảo, kế đó là tôi tớ, nằm trên đỉnh là nội thị! Chỉ có nội thị mới được phép đặt chân vào động phủ của những ma sử có cảnh giới từ Ngưng hồn trở lên để hầu hạ.
Có thể nói, đây chính là ngôi vị cao nhất của tầng lớp nô bộc. Ấy thế mà giờ đây, Quỳ Mão liền được vọt thẳng lên cái đẳng cấp tối cao này.
Chẳng qua, từ trước đến giờ, nội thị đều lựa từ tu sĩ, đôi khi có người may mắn sẽ được cho nhập môn, hoặc chọn làm bạn đời. Nhưng chưa từng có tiền lệ phàm nhân Luyện thể làm nội thị. Quỳ Mão cảm thấy mình không thể hạ thấp mặt mũi của tôn thượng, có lẽ nên ngụy trang như vô tình đạt được kỳ ngộ, sau đó dùng ma chủng để có cảnh giới Quy nguyên rồi mới nhậm chức.
Đương lúc Quỳ Mão chau mày suy nghĩ, Kỳ Thí Phi ngồi ung dung trên ghế cao như hiểu rõ điều hắn lo ngại liền mở miệng: “Quan trọng là không được để lộ thân phận Lược Ảnh của ngươi. Nếu ngươi chưa an tâm, chi bằng đảm nhận chức vị thấp nhất của nội thị, phụ trách những chuyện lặt vặt.”
Lời này của Kỳ Thí Phi có chút bất đắc dĩ, đã bao giờ y cất nhắc ai mà lại phải gắng cho người ta đảm nhận chức phận thấp nhất để chiều lòng chưa. Cũng chỉ có tên lược ảnh nhỏ này mới luôn là ngoại lệ của mình. Lần đầu tiên y đối xử với một người như thế.
Quỳ Mão vui vẻ đón nhận sự an bài của ma tôn. Hắn lựa một căn phòng bé nằm trong góc để ở.
Mọi vật dụng cá nhân luôn được mang theo bên mình, ở Khởi Ngạn đường không có thứ gì quan trọng để phải quay về đó thu dọn.
Được trở về với không gian riêng của mình, Quỳ Mão nấu nước, tắm rửa sạch sẽ một lượt, rồi lấy thuốc chữa thương được cất trong không gian chứa đồ ra uống. Xong xuôi mọi việc, hắn tĩnh tọa trên giường, chậm rãi miết lành kinh mạch. Thần hồn có lẽ cần một khoảng thời gian nữa mới có thể phục hồi.
Ngay hôm sau, Quỳ Mão bắt đầu nhận việc. Hắn nói rằng mình đã ổn nên Kỳ Thí Phi cũng không đối xử như bệnh nhân.
Nội thị trưởng của Cửu Đỉnh phong vô cùng kinh ngạc khi thấy Kỳ Thí Phi tự mình dẫn Quỳ Mão tới.
Nội thị phục vụ tại đây đều được đại quản sự sàng chọn tỉ mỉ. Hơn nữa, họ làm việc theo kỳ, và sẽ được thay thế khi thời gian cho phép đã hết. Không phải hễ được chọn là có thể ở rịt lại cả mấy trăm, mấy ngàn năm.
Khoảng cách giữa hai đợt thay phiên rất ngắn, tương đương với thời gian diễn ra mỗi kỳ đại bỉ của tông môn. Chỉ có mười năm.
Nội thị trưởng được ở lại lâu hơn một chút thì đến trăm năm cũng sẽ đổi người. Người đương nhiệm đã làm khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên gã thấy Kỳ Thí Phi đối xử bình dị với một hạ nhân như thế.
Người mang tên Triệu Tam Mãn này cũng rất kỳ quái. Nói đặc biệt thì thật đặc biệt, được ma tôn tự mình đưa đến; nói tầm thường thì quả cũng tầm thường, chỉ là một phàm nhân ở cảnh giới Luyện thể. Phàm – nhân!
Phàm nhân có thể làm gì ở Cửu Đỉnh phong này chứ?
Nội thị trưởng vô cùng rối rắm. Gã cũng không biết nên để người thanh niên này làm gì.
Gã khẽ ẹ hèm vài cái, rồi bày ra vẻ mặt ôn hòa, nhẹ nhàng hỏi: “Triệu Tam Mãn à, trước kia ngươi ở khu nào? Có thể làm những việc gì?”
Quỳ Mão kính cẩn đáp lời: “Trước kia tiểu nhân làm sái tảo ở Khởi Ngạn đường. Trước đó nữa thì là thô sử tại khu hạ nhân, chỉ biết làm những việc nặng nhọc như đốn củi.”
Nội thị trưởng vốn cũng không mong đợi rằng hắn biết kỹ năng cao siêu nào đó. Tại Ngục Thiên tông, những kẻ có tu vi thế này cũng chỉ đến trình độ ấy mà thôi.
Nội thị trưởng đã ước lượng được trong lòng, liền nói thẳng: “Vậy ngươi làm sái tảo đi, dọn sạch sàn nhà. Nhưng là, sàn ở đây không thể quét, chỉ được dùng khăn lau, biết chưa?”
Quỳ Mão gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sàn ở đây đều là những loại ngọc thạch có khả năng tự điều chỉnh nhiệt độ, đông ấm hạ mát, sao có thể làm sạch bằng phương pháp thô bạo như dùng chổi quét chứ? Phải tự tay lau bằng khăn mới đúng! – “Tiểu nhân đã rõ, tiểu nhân nhất định sẽ lau sạch bóng không còn một hạt bụi!” Cho đến giờ, người thanh niên vẫn giữ tư tưởng thuần phác rằng: phải dùng nước lau mới được tính là sạch.
Nội thị trưởng ra hiệu cho Quỳ Mão rời đi, rồi thả mình xuống chiếc ghế. Gã phải tài lắm mới tìm ra được việc cho phàm nhân tại chốn Cửu Đỉnh phong này.
Nơi đây được pháp trận bao phủ, sàn nhà chẳng cần dọn dẹp cũng đủ sáng láng, dù lau hay không cũng không quan trọng. Coi như là nuôi trắng một người đi.
Cửu Đỉnh phong là của Kỳ Thí Phi. Nội thị trưởng chỉ là một nô bộc nhỏ nhoi, đương nhiên phải thuận theo ý chủ nhân nhân. Nếu ma tôn muốn giao việc cho người này, thì bằng bất cứ giá nào, gã cũng phải làm cho thỏa đáng, không thể sai sót.
Nội thị trưởng cho rằng việc này đã xong xuôi, Quỳ Mão sẽ ngoan ngoãn làm việc. Nào ngờ, ngay sáng hôm sau, vị này đã xin phép nghỉ.
Lời hắn rất có lý, gã không phê chuẩn cũng không được.
Người thanh niên lấy cớ rằng: “Ta tới đây quá đột nhiên, chưa kịp đổi minh bài của nội thị, ra vào rất phiền toái. Xin phép nội thị trưởng cho ta nghỉ một ngày, để có thời gian đổi lấy minh bài của nội thị Cửu Đỉnh phong.”
Mỗi người trong Ngục Thiên tông đều có minh bài riêng của mình, trên đó có quy định khoảng không gian cho phép hoạt động. Nếu minh bài không thuộc khu vực đó thì không thể lại gần.
Cho đến giờ, vỏ bọc của Quỳ Mão vẫn là tạp dịch ở Khởi Ngạn đường, nếu giữ minh bài này, hắn không thể ra vào Cửu Đỉnh phong.
Nội thị trưởng đành phải tự mình đưa hắn rời phong, lại cho một ngọc giản đã viết sẵn điều lệnh nhắn gửi người quản lý minh bài.
Quỳ Mão nói lời cảm tạ rồi vội vàng rời đi. Vừa bước chân ra khỏi Cửu Đỉnh phong, vẻ mặt người thanh niên đã trở nên lạnh lẽo.
Tuy hắn quả thực cần đổi minh bài, nhưng không đến nỗi gấp gáp như thế. Hôm nay hắn phải đi một chuyến là vì có việc muốn tự mình dứt điểm!
Vết thương ngoài da của Quỳ Mão đã khỏi hắn, kinh mạch và thần hồn vẫn nhâm nhẩm đau, khiến dòng chân nguyên trong cơ thể hắn ì ạch, tắc nghẽn.
Đừng tưởng sau khi thoát khỏi nhà giam, được an toàn mà hắn đã quên kẻ gây ra cơ sự này!
Ất Vị tố cáo Quỳ Mão với Khâu Hoằng Nhất, khiến hắn bị Thạch Tử Mặc hạ lệnh đưa tới Hình luật ti. Chuyện này khiến cả Lược Ảnh rung động. Vốn ai nấy đều nghiêm chỉnh tuân theo nguyên tắc của tổ chức, chỉ mình Ất Vị phá vỡ. Điều này khiến mọi Lược Ảnh vệ đều hận gã thấu xương.
Tiếc rằng, Ất Vị là kẻ tố giác, cũng là nhân chứng nên đã bị Hình luật ti áp giải. Điều này ngăn chúng Lược Ảnh vệ tóm gã và tra tấn.
Giờ Quỳ Mão bị Kỳ Thí Phi mang đi, chuyện đã sáng tỏ. Kẻ hiềm nghi không tồn tại, người tố cáo cũng chẳng còn tác dụng.
Ất Vị bị Khâu Hoằng Nhất trả lại cho Thiên Càn.
Trong khoảng thời gian này, tuy Ất Vị không có ma chủng, cũng không có pháp khí, lại thành tù nhân, nhưng vẫn khá thảnh thơi.
Số linh thạch, linh dược hối lộ vị huynh đệ làm tuần tra tại Hình luật ti mà tên tiểu đệ quen không phải thừa, người nọ đối xử với gã rất ân cần. Không những không phải chịu khổ, mà chuyện ăn uống cũng thoải mái.
Ất Vị cho rằng Quỳ Mão sớm muộn gì cũng sẽ khai, không thì cũng bị đánh chết; còn gã, một là quay về cương vị, hai là chết già trong phòng giam. Kết quả nào thì cũng hơn việc phải tham gia dã huấn trong núi.
Nhưng gã không ngờ, ngày yên bình chỉ ba tháng đã qua, gã lại rơi vào tay Lược Ảnh vệ!
Đôi mắt đỏ quạch của Thiên Càn nhìn chằm chằm vào gã. Chỉ hận không thể băm vằm tên ti tiện dám bán tin tức nội bộ của tổ chức cho người ngoài này!
Chúng Lược Ảnh ra tay, trộm bắt tên tiểu đệ ở cảnh giới Thuế phàm và vị huynh đệ bên Hình luật ti của hắn về, giết thẳng trước mặt Ất Vị.
Nếu không phải Khâu Hoằng Nhất làm việc cẩn thận, không để lộ chuyện này cho ai, chắc mạng người không chỉ dừng ở con số hai. Nói không chừng, Hình luật ti đã thành bể máu.
Những thủ hạ khác đều ngóng lên Thiên Càn. Ông chậm rãi hít sâu một hơi rồi tuyên án: “Ất Vị, ngươi không chỉ vu hãm đồng môn, còn dám phá luật, tiết lộ tin tức về Lược Ảnh vệ cho người ngoài. Dựa theo điều lệ, xử tử ngay lập tức!”
Quỳ Mão bước ra khỏi hàng ngũ, trầm giọng thưa với Thiên Càn: “Tổng lĩnh, thuộc hạ xin phép được chấp hành việc xử tử Ất Vị!”
Thiên Càn thoáng kinh ngạc nhìn Quỳ Mão, rồi gật đầu: “Chuyện này vì ân oán cá nhân của các ngươi mà thành, đương nhiên phải để người trong cuộc tự mình chấm dứt.”
Quỳ Mão lại đưa ra một lời thỉnh cầu khác: “Vốn chúng ta ở cùng một trại huấn luyện, bắt đầu từ đâu nên kết thúc tại đó.”
Dù có chuyện gì xảy ra, Quỳ Mão cũng nhất quyết không thả cho Ất Vị sống.
______________
Ngáo:
Ất Vị (hùng hổ): Đạo diễn! Dừng ở đây là được rồi, sao tôi còn phải diễn thêm hả! Có biết tôi mệt lắm không QAQ
Đạo diễn (ôm vào lòng an ủi): Ngoan, ráng nốt tập sau rồi đi nhận cát – xê. Tôi tăng tiền lương cho.
Ất Vị (mắt sáng long lanh): Thật nhá! Người ta muốn gấp đôi!
Đạo diễn (xoa xoa đầu Quỳ Mão): Thật. Tôi hứa.
=)))
Mình xin phép thanh mình là từ “fan cuồng ” – não tàn phấn là tác giả dùng, không phải mình chêm vào =v=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.