Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 4:




Một đạo tu như Bạch Dương Phàm lại dám nghênh ngang đi lại giữa ma tông, Quỳ Mão không khỏi bội phục cái sự to gan lớn mật của hắn.
Tại Đông Độ châu có vô số người thường và vạn vạn ngàn ngàn ma tu sinh sống, điều này không đồng nghĩa với việc không có đạo tu ở chốn này.
Thế giới tu chân này được gọi chung là đại thế giới La Viên. Nơi này rộng vô cùng vô tận, đa phần những người sống tại đại lục này, cả đời đều chưa đi được đến tận cùng thế giới. Đông Độ châu bị chúng ma đạo chiếm lấy, còn Tây Tứ châu thuộc về đạo tu.
Việc phân chia này vốn không phải tự nhiên mà thế.
Nghe nói, mấy vạn năm trước, khi mà Tây Tứ châu còn chưa được phát hiện, đạo tu và ma tu cùng chung sống tại Đông Độ châu. Kỳ thật ban đầu, công pháp tu hành của đôi bên không khác nhau là bao, nhưng có một số kẻ cố tình đi đường tắt, cướp đoạt chân nguyên của người khác.
Chân nguyên được ngưng tụ từ đan điền, là lực lượng căn bản của người tu chân, mất chân nguyên đồng nghĩa với việc tiên đồ đã hủy. Những tu sĩ cướp chân nguyên của người khác bị người đời gọi là ma tu.
Cái danh xưng ma tu này dường như có sức hút đặc biệt với những kẻ tu luyện có lối suy nghĩ đại nghịch bất đạo, dần dần, ngoài việc tu luyện bằng những công pháp chính kinh, trong chúng ma tu còn xuất hiện những pháp môn chuyên biệt và cực kỳ tà ác như huyết luyện, hồn tế.
Quan niệm đôi bên bất đồng, trận chiến tranh đoạt tài nguyên càng trở nên kịch liệt, cứ thế, đại chiến liên miên không ngừng.
Ngày nay, tuy ma tu chiếm toàn bộ Đông Độ châu, kiêu ngạo nói rằng đạo tu bị họ đuổi đi. Nhưng thực chất, kẻ chiến thắng là đạo tu, ma tu bị vứt bỏ tại nơi này, đạo tu độc hưởng tân đại lục.
Mấy vạn năm trước, Đông Độ châu lụi tàn, tài nguyên thiếu thốn, trải qua bao năm tháng bồi dưỡng mới có thể trở nên dồi dào linh khí, vạn vật sinh sôi nảy nở, bừng bừng sức sống như ngày nay.
Vốn đạo tu và ma tu, mỗi bên chiếm một đại lục, nước giếng không phạm nước sông, nhưng đã mấy vạn năm trôi qua, chúng đạo tu chỉ chuyên chú theo phương thức tu luyện truyền thống, đã khai thác cạn kiệt nguồn tài nguyên của Tây Tứ châu, giờ, bọn họ bắt đầu dòm ngó Đông Độ châu.
Phương thức tu luyện của ma tu chủ yếu là tiêu hao nhân lực, nói trắng ra chính là người tu chân, sinh linh chính là tài nguyên chính của chúng. Bản địa không có đủ sinh linh thì biết làm sao giờ, đơn giản lắm, qua địa bàn của đạo tu, đâu đâu cũng có lô đỉnh tốt.
Giờ chúng ma tu đã thông minh hơn, không nuốt gọn chân nguyên của tu sĩ trong một lần mà bắt người về, biến họ thành một lô đỉnh luyện hóa chân nguyên không bao giờ khô kiệt.
Điều này khiến cho đạo tu và ma tu luôn đứng ở hai mặt đối lập, không thể nào chung sống hòa bình. Vì tài nguyên, đạo tu vượt qua vực sâu để tới Đông Độ châu, vì lô đỉnh, ma tu không ngại ngàn dặm xa xôi, chạy tới Tây Tứ châu.
Nếu bị bên đối địch phát hiện, kẻ lẻn vào sẽ bị người người đuổi giết.
Đương nhiên, không phải ai cũng cần giấu giấu đút đút, có những tu sĩ cao giai, tu vi cao cường, có thể quang minh chính đại, muốn làm gì thì làm, những kẻ tu vi thấp chỉ có thể mặc cho họ đi qua đi lại.
Chúng ma tu tuân theo quy củ: kẻ mạnh là kẻ nắm giữ chân lý, chỉ cần đánh cho chúng phục thì dù có bị phá nát động phủ, chúng cũng sẽ không có ý kiến gì.
Ví như  đạo tu thiên tài như Bạch Dương Phàm, một mình dám thâm nhập ma tông, thậm chí còn được tôn sùng là thượng khách, không thể không khiến chúng bội phục.
Quỳ Mão thừa nhận, Bạch Dương Phàm là một thiên tài không dễ gặp được, hắn có được thể chất thuần linh hiếm thấy, sức lĩnh ngộ kinh người, chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm liền tu tới cảnh giới Ngưng hồn. Chẳng trách Kỳ Thí Phi coi trọng, hạ mình kết giao.
Thiên tư tu chân của Kỳ Thí Phi cũng vô cùng xuất chúng, tiến cảnh vô cùng nhanh, nhưng do Ngục Thiên tông là nơi thực lực tối thượng, Kỳ Thí Phi từng chịu không ít khổ cực. Y dùng nghị lực và thực lực phi thường của mình để giết đoạt lấy ngôi vị này.
Kỳ Thí Phi không đến nỗi huênh hoang kiêu ngạo, nhưng không phải ai cũng có tư cách ngang hàng luận giáo với y, đã nhiều năm rồi, chưa từng có người khiến y coi trọng như thế.
Bạch Dương Phàm chính là kẻ khiến người ta ghen tị. Người thanh niên nhất quyết không chịu thừa nhận rằng mình đố kỵ, hắn chỉ phẫn hận, tôn thượng để mắt tới Bạch Dương Phàm như vậy, mà tên này lại không biết điều, dám mưu hại ma tôn của ma đạo.
Nếu không vì có kẻ quen thân hãm hại, Quỳ Mão tuyệt không tin một chí tôn cường giả như Kỳ Thí Phi sẽ chết.
Bạch Dương Phàm nhất định là tên ti bỉ vô sỉ đã lợi dụng sự tín nhiệm của tôn thượng.
Người trong giới ma đạo có một quan niệm vô cùng kỳ quái, tu sĩ ma đạo quỷ bí đa đoan, mối quan hệ giữa người với người luôn tồn tại sự phản bội và hoài nghi; nhưng trong mắt họ, ấn tượng về đạo tu chính là tấm gương đạo đức, lời nói gói vàng, một khi đã tương giao, có thể coi như tri kỉ, đáng giá tin tưởng và giao phó tánh mạng.
Giờ Quỳ Mão chỉ hận không thể ngăn cản sự thân cận giữa Bạch Dương Phàm và Kỳ Thí Phi, lớn giọng kể lại mọi chuyện, rằng tên tiểu nhân này không đáng được ngài coi trọng.
Quỳ Mão cúi đầu đầy ủ rũ, vừa ngẩn người vừa đổi một mảnh vải sạch khác, lau linh văn ở hành lang.
Hắn tin rằng, chỉ cần hắn ton ton chạy đến trước mặt Kỳ Thí Phi, chưa cần nói ra chữ nào, chắc chắn sẽ bị ma tôn đập chết.
Hắn không thể, cũng không có tư cách thay đổi hành vi của Kỳ Thí Phi.
Kiếp trước, suốt cuộc đời Quỳ Mão chưa từng được tận mắt nhìn thấy Kỳ Thí Phi lúc ngài còn sống. Lần đầu tiên tiếp xúc, là khi hắn và những Lược Ảnh vệ khác chạy tới nơi Kỳ Thí Phi ngộ hại, trong cơn đại chiến, được thủ trưởng phó thác thi thể của ma tôn, yêu cầu đưa ngài về cấm địa mộ lăng của Ngục Thiên tông để mai táng.
Khi ấy Kỳ Thí Phi đã ngộ hại, ngài yên giấc ngàn thu trong chiếc quan tài làm từ huyền ngọc. Tu sĩ một khi đã đạt tới cảnh Thuế Phàm, cơ thể sẽ không còn là phàm vật, máu cốt, da thịt, chỉ một chút thôi cũng đã chứa đựng vô vàn linh khí. Điều này giúp họ thi thân bất hủ, vĩnh thế hằng tồn.
Cảnh giới tu vi càng cao, thân thể được tôi luyện càng thuần túy, có thể sánh bằng thiên tài địa bảo trên người đỉnh cấp linh thú.
Vậy nên, ngay khi tin ma tôn qua đời bị tiết lộ, người người tham gia đuổi giết để đoạt lấy thi hài của Kỳ Thí Phi. Phù Quang Lược Ảnh cùng nhau hộ tống thi cốt, nhưng càng ngày, người của ta càng giảm sút, cuối cùng, chỉ còn một mình Quỳ Mão hoàn thành nhiệm vụ.
Quỳ Mão căm hận Bạch Dương Phàm bởi hắn không chỉ hại chết Kỳ Thí Phi mà còn đằng đẵng đuổi theo, muốn cướp lấy thi thể của ma tôn!
Mới nghĩ tới chuyện di cốt của ma tôn rơi vào tay lũ cẩu tặc đạo tu kia, bị rút gân, lóc xương, luyện chế thành pháp khí, ngọn lửa giận điên cuồng trong lòng Quỳ Mão không thể nào kiềm chế được, bộc phát ra sức mạnh kinh người.
Càng nhớ lại càng phẫn nộ, Quỳ Mão không khống chế được lực tay, chà rách một mảnh khăn lau.
Đêm đó, nhóm thô sử không được về khu ở của hạ nhân mà phải tìm một chỗ chắn gió, cuộn mình ngủ tạm. Phải hai ngày làm việc miệt mài nữa, hành lang của chủ điện mới được lau dọn sạch sẽ.
Sau khi gặp Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão càng muốn rời khỏi vị trí này. Quá đỗi nghẹn khuất, hắn bức thiết phải giết ai đó để giải tỏa.
Lý Quang, Trịnh Nhị và tên hầu xấu xa lúc nào cũng lặng lẽ theo sau lại muốn đổ hết công việc lên đầu Quỳ Mão để được nhàn hạ. Hắn đương lúc vô cùng khó chịu liền sử dụng một pháp thuật khuếch âm, khiến cuộc đối thoại của chúng bị phóng đại, bị lãnh sự đang đi tuần nghe thấy.
Đám nô bộc này chẳng là cái đinh gì trong mắt những tu sĩ cao cao tại thượng, khi làm việc tại chủ điện này, kết cục của kẻ không chăm chỉ là vô cùng thê thảm.
Lười biếng đồng nghĩa với vô dụng, Ngục Thiên tông không chứa chấp những kẻ vô dụng. Ba kẻ quen thói bắt nạn “người hiền lành” chẳng qua là đã quen với việc thoái thác công việc, kết cục của việc không biết nhìn trước nhìn sau chính là chúng có thể nghỉ ngơi mãi mãi.
Ba mươi người đi, hai mươi bảy trở về.
Lãnh sự chỉ bâng quơ đếm qua số người, không thèm nhắc tới ba tên thô sử đã chết.
Đêm xuống, Quỳ Mão dẫn một tên gian tế ma tu theo đường công pháp huyết luyện tới pháp trận tại chủ phong, đôi bên chiến đấu kịch liệt, Quỳ Mão treo đối phương lên, ngược đãi một hồi rồi mới dùng đoản kiếm giết hắn.
Sau khi được giải tỏa, Quỳ Mão cảm thấy nhẹ lòng, cũng tỉnh táo ra để tính tiếp mình nên làm gì.
Hắn phải mau chóng lên tới nhất phẩm, như thế mới có thể có được quyền lực lớn hơn, khi đó, hắn nhất định phải vạch trần âm mưu của Bạch Dương Phàm.
Mà chuyện sắp tới phải làm, đó là tới chủ phong làm chân sái tảo (1).
Thân phận ngụy trang của Lược Ảnh trải rộng khắp Ngục Thiên tông, không chỉ tin tức linh thông, mà còn tiện khi làm nhiệm vụ. Vậy nên, Quỳ Mão vừa xin thuyên chuyển, hai ngày sau thủ tục đã hoàn thành.
Hắn ôm hành lý của mình, dọn đến Khởi Ngạn đường ở dưới tòa chủ phong trong ánh mắt ghen tị của đám thô sử.
Khởi Ngạn đường do nhị lãnh sự quản lý, phụ trách việc vặt và dọn dẹp. Nơi này không chỉ có những phàm nhân ở cảnh giới Luyện thể, mà còn có tu sĩ ở cảnh Thuế phàm và Thủ nhất bị đày tới do phạm phải lỗi lầm, cũng có ma tu vì tẩu hỏa nhập ma mà thành phế nhân, tới đây làm việc, đợi ngày đông sơn tái khởi.
Không gian hoạt động của đám tôi tớ tại Khởi Ngạn đường khá rộng, có thể đi lại gần như khắp chủ phong, là một chức nghiệp vô cùng lý tưởng để ấn núp thân phận. Vậy nên, nơi này không chỉ có gian tế, mà còn có một Lược Ảnh vệ sở hữu danh hiệu Ất Vị.
Giữa các Lược Ảnh vệ có quy định hiệp tác, nhưng sự cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt.
Quỳ Mão và Ất Vị được lựa chọn cùng một thời gian. Tiếc rằng, mối quan hệ giữa hai người không hề tốt đẹp.
Nhóm bọn họ có mười người, nhưng chỉ có hai danh ngạch, những kẻ bị đào thải sẽ không được nuôi trắng mà bị ném tới ngọn núi chứa đầy linh thú, tiếp nhận cuộc huấn luyện tàn khốc. Đối với phàm nhân không có thiên phú, Luyện thể chính là cảnh giới cao nhất mà họ có thể đạt được. Với cảnh giới đó, chỉ có một con đường chết khi phải đối mặt với linh thú. Không muốn chết thì phải liều sống.
Ất Vị và em trai của gã ở cùng một nhóm. Gã vẫn cho rằng, cả hai sẽ cùng tồn tại, nhưng nào ngờ, Quỳ Mão xuất hiện, em trai của Ất Vị chẳng những không được chọn, mà còn phải chết dưới miệng linh thú.
Sự cạnh tranh ở Ngục Thiên tông tàn khốc như thế, không muốn chết thì phải để người khác hi sinh. Ất Vị vốn ngỡ có thể sống sót cùng em trai, ai mà biết lại ra cơ sự thế, gã hóa bi thương thành cừu hận, trút hết lên Quỳ Mão.
Trước đây, tuy mối quan hệ của hai người không tốt, nhưng do Quỳ Mão ở khu hạ nhân, Ất Vị được phân tới Khởi Ngạn đường nên dù cừu hận cũng không có tiếp xúc gì.
Nhưng giờ, Quỳ Mão chủ động xin tới Khởi Ngạn đường.
___________
Ngáo:
Sau này sẽ cố gắng chăm chỉ, cách 1 ngày 1 chương, chứ cứ thế này thì lười quá =v=
[1] Sái tảo: đại khái là công việc dọn dẹp, quét tước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.