Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 73:




Ở bên này, Quỳ Mão và Kỳ Thí Phi mặt thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng lòng thì người này ngọt ngào, người kia ngào ngọt. Còn ở bên kia, Hạ Hạc và Mậu Thần lại đương ngầm giằng co, ánh mặt giao nhau như lưỡi dao, bóng kiếm.
Ngầm trêu chọc được cậu chàng Lược Ảnh, lòng Kỳ Thí Phi cũng khấp khởi lên nhiều. Y hất tay áo, túm tay Quỳ Mão, kéo cho hắn nhào vào lòng mình. Rồi bất ngờ phóng lên, bay vút đi như ánh chớp.
Quỳ Mão giật mình, bất giác túm chặt lấy y phục của Kỳ Thí Phi.
Đợi đến khi nhận ra rằng mình không cần phải túm áo tôn thượng, đang định buông tay ra thì bỗng nghe Kỳ Thí Phi nói rằng, “Không sao, ngươi cứ túm đi. Sau khi tấn chức, chân nguyên trong thân thể ta không đủ để dựng màn chắn cho ngươi, đành để ngươi chịu khổ chút vậy.” Câu này đương nhiên là dối trá! Để kiếm cớ để thân thiết với cậu chàng Lược Ảnh, lý do gì y cũng có thể bịa ra được.
Khi thì thầm, giọng Kỳ Thí Phi vô cùng êm ái, mang theo vẻ dịu dàng hư ảo, khiến lỗ tai Quỳ Mão đỏ lựng lên. Hắn cúi đầu đáp lại, “Thuộc hạ thất lễ.”
Kỳ Thí Phi chỉ chắn sức ép của gió, chứ không chặn cả âm thanh. Hai bên tai là gió mây gào thét, đôi khi còn có luồng khí lạnh thổi qua, bộ ngoại sam nguyệt sắc của Kỳ Thí Phi tung bay phấp phới, kéo theo nỗi lòng Quỳ Mão cũng dập dờn không yên.
Hắn thậm chí còn không kìm lòng được, sa vào mùi hương lành lạnh của tôn thượng, cùng hơi ấm phả tới từ cơ thể ngài.
Nếu có thể, Quỳ Mão chỉ mong con đường này sẽ không bao giờ tới đích.
Trong lúc Quỳ Mão đương mê say, Kỳ Thí Phi ôm cậu chàng Lược Ảnh ngoan ngoãn mà lòng cũng vui vẻ không thôi.
Ngay cạnh đó, một người đang kéo một người khác, đôi bên suýt thì vật nhau ra đánh.
Bay cật lực suốt năm ngày, cuối cùng cũng từ bình nguyên tới được bờ biển. Lại một lần đứng trước biển, Quỳ Mão vẫn choáng ngợp trước sự mênh mông vô bờ của nó.
Giờ Quỳ Mão đã có tu vi thật, những cảm ngộ trước đất trời mây nước sẽ giúp tâm cảnh hắn vững vàng hơn.
Kỳ Thí Phi đứng thưởng thức cảnh biển với hắn một lúc, rồi quay sang vỗ đầu người thanh niên, “Được rồi, đợi sau này ngắm tiếp cũng được, giờ còn việc lớn quan trọng hơn.”
Quỳ Mão thẹn thùng gật đầu, theo chân Kỳ Thí Phi đi vào biển rộng.
Không phải Kỳ Thí Phi không chịu dẫn hắn đi, mà con đường này phải để cho Quỳ Mão tự đi thì mới tốt. Có thể mới tích lũy được kinh nghiệm. Y không thể suốt ngày ôm Quỳ Mão vào lồng, ấy không phải cưng chiều, mà là đang hãm hại.
Thế giới dưới lòng biển đẹp vô cùng, sinh vật biển phong phú, bốn người buộc phải dựng vòng bảo vệ, xuyên qua không biết bao bầy cá.
Lúc mới đầu, cảnh tượng còn sáng, dưới lòng bàn chân đều là mặt cát mềm mại. Càng vào sâu, đá san hô, hải tảo, rồi nham thạch mới dần trồi lên.
Đi được vài trăm mét, từ đáy biển xuất hiện một ngọn núi nham thạch hùng vĩ, nền sàn cũng bắt đầu gập ghềnh, cảnh vật tối tăm, ánh sáng hoàn toàn biến mất.
Cả bốn đều là tu sĩ, họ dùng pháp thuật chiếu sáng rồi tiếp tục đi tới.
Sau khi dùng pháp thuật chiếu sáng, Quỳ Mão mới nhận ra có rất nhiều sinh vật sống giữa vùng tối tăm này, thậm chí còn có những con cá tò mò đuổi theo họ.
Đi đến đây, Quỳ Mão đã cảm nhận được luồng chảy của linh khí.
Linh khí nơi đây vừa trong trẻo, vừa dồi dào, chúng như trôi theo dòng nước, cọ qua cơ thể họ. Mỗi khi linh thực theo nước biển ùa qua, Quỳ Mão đều tận dụng để tu hành bằng Hàn Linh Tâm Quyết.
Dù luồng nước biển không có quy luật, nhưng mỗi khi xuất hiện, nó đều mang theo lượng linh lực đậm sệt. Suốt dọc đường đi, Quỳ Mão đều chăm chỉ tu luyện. Thành thử, khi tới nơi, đan điền hắn đã tích được lượng chân nguyên căng đầy.
Bấy giờ, Kỳ Thí Phi mới đột nhiên dừng lại, rồi dùng thuật truyền âm nói với ba người, “Chúng ta dừng tại đây để nghỉ ngơi.” Rồi y lặng lẽ truyền âm cho riêng Quỳ Mão, “Ngươi ngồi tấn cấp đi, ta sẽ hộ pháp.”
Quỳ Mão thoáng sửng sốt, giờ hắn mới hiểu ra, Kỳ Thí Phi dừng chân đột ngột như vậy là vì mình. Lòng hắn không khỏi sửng sốt, người thanh niên cố dằn khóe mắt hoe hoe, truyền âm qua với giọng bình tĩnh, “Cảm ơn tôn thượng đã quan tâm.”
Để khỏi thất thố khiến tôn thượng nghi ngờ, Quỳ Mão bước qua hai bước, dọn một điểm địa thế bằng phẳng, rồi khoanh chân ngồi xuống.
Cắm đầu chạy suốt mấy ngày, hiện đương đúng lúc Hạ Hạc thấy nhàm chán nhất, hắn truyền âm hỏi Mậu Thần, “Đang làm gì thế nhỉ?”
Sao Mậu Thần biết được hai người kia đang làm gì, gã liếc Hạ Hạc một cái nhưng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đứng sang một bên, rồi ngồi xuống để hồi phục lượng chân nguyên trong ma chủng.
Hạ Hạc bực bội không thồi, hắn đi qua, ngồi xổm ngay trước mặt Mậu Thần, đôi bên gần như là ghé sát vào nhau, khoảng cách gần như vậy, cảm giác hiện hữu của hắn quá rõ ràng. Mậu Thần chau mày, mở mắt ra trừng Hạ Hạc.
Hắn cười với vẻ bất đắc dĩ, “Ngươi còn muốn thế này tới khi nào?”
Mậu Thần tức cười, còn hỏi vặn cơ đấy, người cứng đầu trước chẳng phải là hắn à?!
Hạ Hạc gãi gãi mặt, nói, “Tính mạng của ngươi liên quan tới tính mạng của ta. Sắp tới vùng nước sâu rồi, nơi ấy toàn những sinh vật khổng lồ, đến lúc đó, ngươi phải nhờ ta bảo vệ, nếu cứ chẳng nói chẳng rằng gì với ta thế này, ngươi thấy ổn sao?”
Mậu Thần đáp lại lạnh nhạt, “Ta có thể tự bảo vệ mình.” Gã từ chối sự bảo vệ của Hạ Hạc.
Hạ Hạc bình tĩnh nhìn gã, nói, “Ta không cho phép ngươi đùa giỡn với tính mạng của ta. Đoạn đường trước suôn sẻ là bởi chưa tới vùng nước sâu. Kỳ Thí Phi,…” Mậu Thần trừng mắt nhìn hắn, Hạ Hạc đành đổi giọng, “Tôn thượng nói ở đó có linh mạch, lại không có người tu chân nên ắt có sinh vật biển. Sinh vật biển sống quanh linh mạch còn khó chơi hơn đám linh thú trên đất bằng. Người ta có Kỳ Thí Phi che chở, đương nhiên sẽ không sao, nhưng nếu ngươi không có sự giúp đỡ của ta thì chắc chắn sẽ bị chúng nuốt chửng.”
Lời Hạ Hạc vô cùng nghiêm túc, hắn không muốn bị người khác liên lụy tới sống dở chết dở.
Mậu Thần chần chờ một chút rồi gật đầu, “Ta sẽ cố gắng để không thành gánh nặng của ngươi.” Lược Ảnh Vệ đều là những kẻ kiên cường, độc lập, không quen ỷ vào người khác. Nhưng khi buộc phải hợp tác, sự phục tùng và phối hợp của họ cũng rất hiệu quả.
Phía bên này hai người còn đang nói chuyện, ở đằng kia, Quỳ Mão bắt đầu tấn chức.
Chung quanh không còn vòng bảo vệ, chân nguyên sôi sục quanh người hắn quấy cho nước biển sục lên, bùn đất trào ra từng luồng.
Hạ Hạc quay lại nhìn với vẻ ngạc nhiên, hắn truyền âm cho Mậu Thần, “Tấn chức sao?! Ngay lúc này ấy à?!”
Miệng Mậu Thần há hốc ra, há tới độ nhét vừa cả một quả trứng.
Không thể nào!
Quỳ Mão và gã đều là phàm nhân không có thiên phú tu luyện, nhờ ma chủng nên mới dùng được chân nguyên. Một kẻ dùng ma chủng mà có thể tấn chức sao, chuyện không tưởng đó à?
Tâm trí Mậu Thần loạn một nùi, toàn thân bứt rứt không yên.
Kỳ Thí Phi không muốn giấu chuyện thể chất Quỳ Mão đã có sự biến đổi, dù sao thì sau này, người thanh niên cũng sẽ thăng lên Ngưng Hồn, rồi tiếp tục tu tới Hóa Thần, Đại Thừa.
Lần này, Quỳ Mão chỉ thăng một tiểu cảnh giới, chỉ cần vài canh giờ là đã xong. Mỗi lần tấn chức, đều phải đả tọa để củng cố cánh giới, bổ sung chân nguyên. Trước đây, Kỳ Thí Phi luôn giúp Quỳ Mão hoàn thành công đoạn này, và giờ ma tôn đại nhân vẫn cứ định làm thế.
Kỳ Thí Phi không bận tâm chuyện Hạ Hạc và Mậu Thần còn đứng nhìn. Y ngồi xuống bên Quỳ Mão, dựa sát vào hắn, đầu ngón tay đụng tới đan điền của người thanh niên, rồi truyền một luồng chân nguyên thuần khiết sang.
Quỳ Mão đã quen với việc này, hắn tự giác lưu chuyển, khiến luồng chân nguyên nọ tan thành năng lượng của mình.
Kỳ Thí Phi không truyền tiếp, luồng chân nguyên kia đã đủ cho Quỳ Mão ổn định cảnh giới, bổ sung chân nguyên.
Quỳ Mão mở mắt thì thấy Kỳ Thí Phi gần sát bên mình, trong một thoáng, hắn quên mất bản thân, quên mất chung quanh, cứ thế nhìn đăm đăm vào ngài.
“Ta không nhìn lầm đó chứ….” Một kẻ chẳng hề biết ý biết tứ đột nhiên nói chen vào, Hạ Hạc tiến đến, chỉ vào Quỳ Mão rồi lại chỉ vào Kỳ Thí Phi, “Ngươi dùng hắn làm lô đỉnh?!”
Một tu sĩ Quy Nguyên lại dám lấy tu sĩ Đại Thừa làm lô đỉnh để tu luyện, chẳng những không bị đánh chết, mà thậm chí cái vị tu sĩ Đại Thừa kia còn chủ động?!
Thế giới này điên rồi, Hạ Hạc tỏ vẻ rằng đến một ma tu như hắn cũng chẳng thể hiểu nổi!
Kỳ Thí Phi thoáng giật mi mắt, y rất phật lòng khi Hạ Hạc dám phá hủy cảnh nhìn nhau ngọt ngào giữa mình và cậu chàng Lược Ảnh. Đây là lần đầu tiên Quỳ Mão nhìn mình lưu luyến như vậy, ma tôn đại nhân còn chưa hưởng thụ hết!
Đáng chết!
Kỳ Thí Phi tỏa ra luồng khí lạnh nguy hiểm. Mậu Thần khép lại cái khớp hàm suýt trật, rồi kéo xệch Hạ Hạc đi mất.
Chết mất thôi, tôn thượng đại nhân đáng sợ quá. Ra hầu tại bên ngài là việc nguy hiểm như vậy, Quỳ Mão có thể trụ đến giờ, đúng là đáng kính nể.
Kỳ Thí Phi híp mắt nhìn bóng hai người đi xa, y quay sang nói với người thanh niên đang sụ mặt để che vẻ ngượng ngùng, “Có nhiều người ở bên, khó tránh khỏi việc bị làm phiền. Ngươi yên tâm, lần tu luyện tới, ta sẽ đuổi hai kẻ này đi xa.”
Nghe thấy vậy, mặt Quỳ Mão đỏ lựng lên.
Lần, lần sau sao?
_____________
Ngáo:
Lần sau lại làm gì nào =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.