Sắp đối mặt với cuộc gió tanh mưa máu, vậy mà bốn vị ma tu lại vô cùng háo hức.
Quỳ Mão đã tìm hiểu thời gian xuất phát và đường đi của nhóm người Thiên Lâm Phái từ sớm. Bốn người họ lặng lẽ rời khỏi quần đảo Thư Liên.
Với quân chủ lục là Kỳ Thí Phi cảnh giới Đại Thừa và Hạ Hạc cảnh giới Hóa Thần, chuyện đánh áp đảo nhóm Tam Phạm quá đỗi dễ dàng, lại thêm Quỳ Mão cảnh giới Ngưng Hồn và Mậu Thần cảnh giới Quy Nguyên nhận nhiệm vụ canh gác, nghe ngóng, đúng là lấy dao bầu mổ giun.
Nhưng Kỳ Thí Phi không định bày trò cướp giật sỗ sàng, để lộ rõ hiện trường ma tu tấn công đạo tu.
Y định tạo ra vài rắc rối cho Chu Bích.
Kỳ Thí Phi biến thành Bạch Dương Phàm, chặn đám người Tam Phạm vừa mới lên bờ và đặt chân lên bình nguyên Vọng Hương.
Thấy gương mặt của Bạch Dương Phàm, Hạ Hạc và Mậu Thần có phản ứng trái ngược nhau. Mậu Thần thì sững sờ, còn Hạ Hạc lại thấy ngứa tay ngứa chân. Sau đó, hắn bỗng nhiên nhận ra, tên Bạch Dương Phàm mà mình gặp phải tại Nguyên Thành thuộc bình nguyên Tước Chiêu rất có thể không phải người thật, mà do Kỳ Thí Phi hóa thành!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Hạ Hạc suýt thì rớt nước mắt sau khi biết được cái sự thật ấy. Tự mình hại mình ra nông nỗi này chứ còn gì nữa, không dưng lại đi đuổi Bạch Dương Phàm làm gì, rồi tự rớt hố!
Cảm giác u ám của một tu sĩ hồn tế trên người Hạ Hạc quá rõ ràng, dẫn hắn theo chẳng khác nào tự bại lộ. Vậy nên, hắn chỉ đành tội nghiệp đi mai phục, đợi mệnh lệnh. Quỳ Mão và Mậu Thần thì đường đường chính chính giả làm đệ tử Ngự Linh Tông đi theo Kỳ Thí Phi.
Chân nguyên của hai người này rất thuần chính, thể hiện quá rõ sự chính trực.
Tại Tây Tứ Châu, Bạch Dương Phàm nổi tiếng tới mức có thể dựa vào mặt để đi muôn nơi. Vừa thấy nhóm ba người này, Tam Phạm liền giơ tay để người bên mình không bước tiếp.
Lão tỏ ra rất khách sáo với vị đệ tử của tông chủ Ngự Linh Tông này, không hề có chút kiêu kỳ ra vẻ của bậc tiền bối, “Đây chẳng phải là Bạch Dương Phàm của Ngự Linh Tông sao? Không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây, sư tôn của ngươi vẫn khỏe chứ?”
Tam Phạm khách sáo thật, nhưng Kỳ Thí Phi lại chẳng hề lễ phép, “Giờ cũng tính là khỏe. Tam Phạm lão tổ, ta có một món đồ muốn mượn ngươi một chút, không biết lão tổ có đồng ý không?”
Hàng lông mày của Tam Phạm nhíu lại, có chút khó chịu, nhưng vì kiêng dè sư tôn của kẻ này là một vị thiên tôn nên đành nhịn xuống, “Ngự Linh Tông vốn lắm tài nhiều của, Chu thiên tôn lại yêu mến ngươi như thế, thì còn cần mượn gì từ lão tổ ta đây chứ?”
Kỳ Thí Phi chỉ thẳng vào chiếc lồng sắt lơ lửng được vị đệ tử đi theo Tam Phạm dắt trên tay, “Ta tìm con Thanh Đế Âu này lâu lắm rồi, nghe nói ngươi có thì mừng lắm. Liệu lão tổ có thể từ bỏ món đồ ưa thích không?”
Tam Phạm sa sầm mặt mày, nhận ra rằng Bạch Dương Phàm không có ý tốt, lão cũng chẳng thèm lịch sự nữa, bèn đanh giọng, “Tên tiểu bối nhà người đúng là không biết điều! Con Thanh Đế Âu này là món quà chúc thọ cho chưởng môn Thiên Lâm Phái nhà ta. Ngươi đang cố tình làm khó cho người khác đấy hả?!”
Kỳ Thí Phi không hề nao núng, y đeo lên nụ cười giả tạo, “Ra là vậy, vậy thì mong lão tổ đổi sang món khác đi. Ta biết lão tổ cũng tốn kha khá linh thạch mới mua được con Thanh Đế Âu này nên không lấy trắng đâu, ta sẽ đưa lão tổ một ngàn viên linh thạch trung phẩm làm thù lao nhé.”
Nghe Kỳ Thí Phi nói vậy, Tam Phạm không khỏi tức cười. Lão vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, nghĩ bụng: chẳng nhẽ nom mặt mũi mình hiền lành quá nên tên Bạch Dương Phàm này mới dám càn quấy như vậy!
Tam Phạm trừng mắt đầy lạnh lùng, lão nổi sùng lên, “Đừng có mơ! Nể mặt sư tôn nhà ngươi, ta bỏ qua chuyện ngươi dám động chạm lão tổ ta hôm nay! Hai tháng sau chính là đại hội Minh Ước, tới bữa đó, ta nhất định phải thuyết giảng với Chu Bích, nói cho hắn biết rằng hắn dạy ra loại đệ tử thế nào!”
Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão liếc mắt nhìn nhau. Đại hội Minh Ước?
Quỳ Mão lén lút chớp mắt với Kỳ Thí Phi, ý là có cần bắt Tam Phạm để tra hỏi cặn kẽ không, Kỳ Thí Phi khẽ lắc đầu, ngầm đáp rằng cứ hành động như kế hoạch ban đầu.
Tam Phạm phất tay bảo các đệ tử đi tiếp. Kỳ Thí Phi bèn tung pháp thuật ra, đập chiếc lồng sắt khỏi tay tên đệ tử.
Chiếc lồng rơi ầm xuống đất. Tiếng động lớn nhường ấy lại không khiến nhóm ba người kia sững sờ bằng hành động của Kỳ Thí Phi.
“Ngươi, ngươi dám ra tay sao?!” Tam Phạm vừa kinh ngạc, vừa hoảng hốt, lại vừa giận dữ. Gã thở hồng hộc như trâu, chỉ thẳng vào mặt Kỳ Thí Phi, gầm lên, “Được! Được! Được! Hôm nay ta nhất định phải thay Chu Bích dạy cho ngươi một bài học! Nếu có khiến ngươi làm sao thì ta sẽ tới gặp hắn để bồi tội!”
Tam Phạm vừa gầm lên xong, thì từ tay lão, ánh sáng của pháp thuật lóe lên, lão tung chiêu nhanh như chớp, định khiến Bạch Dương Phàm phải nếm mùi. Nhưng Tam Phạm chợt thấy Bạch Dương Phàm phất bộ đồ màu trắng đang mặc, luồng nặng lượng tinh khiết mà lạnh lẽo bỗng xuất hiện, nếp uốn của không gian bị vặn cong rồi nhanh chóng lan về phía lão.
Tam Phạm bỗng cảm thấy không ổn, lão chỉ kịp bay khỏi vị trí đang đứng. Hai tên đệ tử không kịp phản ứng nên đã ngã gục xuống.
Lão vô cùng kinh hãi. Sức mạnh của Bạch Dương Phàm nằm ngoài dự đoán của lão, việc xem thường kẻ này khiến lão rơi vào thế bị động.
Về phía Kỳ Thí Phi, sau khi chặn được đòn tấn công của Tam Phạm, y liên tục tung ra các đòn tấn công về phía lão.
Tam Phạm càng lúc càng rơi vào thế khó, lão vội vàng dùng bùa, rồi cả pháp khí, nhưng vẫn chẳng làm gì được đối thủ. Đấu thêm vài hiệp, Tam Phạm bị đại chiêu của Kỳ Thí Phi tóm lại.
Tam Phạm thở hồng hộc, lão trợn tròn mắt nhìn kẻ đang khoác vẻ ngoài của Bạch Dương Phàm, “Ngươi không phải Bạch Dương Phàm! Bạch Dương Phàm không thể có thân thủ và công lực như vậy được, ngươi là ai?!”
Kỳ Thí Phi nở nụ cười, nói với thái độ vô cùng xấu xa, “Ngươi muốn biết vì sao mình chết à? Xin lỗi nhé, ta không có thói quen giúp kẻ địch khỏa lấp tiếc nuối.”
Chiếc áo choàng nguyệt sắc của y hất lên theo gió, kề sát vào cơ thể, bọc quanh thân hình cao lớn, vẻ ngoài nho nhã. Nhưng điều khiến Tam Phạm giận dữ chính là nụ cười chết tiệt của kẻ này, đối thủ sắp chết rồi mà vẫn không chịu giải đáp thắc mắc cho người ta, nhất định là một tên ma tu!
Nụ cười của Kỳ Thí Phi nhạt đi, y lướt qua Tam Phạm, đi về phía chiếc lồng sắt lớn, hai tên thanh niên theo sau cũng đi qua lão. Tam Phạm cố gắng quay đầu lại để xem chúng định làm gì đệ tử của mình, nhưng không tài nào nhìn được.
Cổ của Tam Phạm ngoái sắp gãy đến nơi cũng chẳng nhìn thấy, rốt cục lão cũng đành bỏ cuộc. Lão quay đầu lại, định hít vào một hơi cho bình tâm, thì bỗng hốt hoảng khi thấy một tên mặt mày tuấn tú, da dẻ nõn nà đã ngồi xổm trước mặt tự lúc nào.
Tên đó tỏa ra bầu không khí u ám lạnh lẽo, khiến người khác khó chịu.
“Ma tu hồn tế?!” Tam Phạm thốt lên đầy kinh ngạc.
Tên da dẻ nõn nà kia gật đầu đầy tán thưởng, “Vị lão tổ này, đang ở trên chiến trường thì đừng mất tập trung, không thì chẳng biết mình chết thế nào đâu.”
Ngay sau một tiếng thét thê lương, thần hồn của vị tu sĩ Hóa Thần đã bị Hạ Hạc vui vẻ nhận lấy. Đi theo cái ô dù to thế này đúng là được hưởng, trước đây hắn nào dám nghĩ rằng mình có thể nuốt chửng thần hồn cảnh giới Hóa Thần.
Kỳ Thí Phi đưa tay chỉnh lại chiếc lồng bị lệch. Con Thanh Đế Âu bên trong đang cuống cuồng đòi đứng lên. Nó nom to lớn và uy phong hơn con Thanh Âu ở Bách Thú Các nhiều. Quỳ Mão nhìn Thanh Đế Âu, chần chừ nói, “Mình ăn nó thật sao?”
Con chim đẹp đẽ nhường vậy, giết đi chỉ để ăn thịt, đúng là đáng tiếc.
Kỳ Thí Phi nhìn Quỳ Mão với vẻ bất ngờ, y có chút ghen tị khi Quỳ Mão tỏ vẻ thương tiếc con linh cầm đó.
Ma tôn đại nhân nói với giọng rầu rĩ, “Hồi ta ở cảnh giới Hóa Thần, cũng từng đắng miệng rất lâu vì không tìm được món ngon. Lúc bắt được Thanh Đế Âu ở bờ biển, được ăn thịt của nó, ta cảm thấy trên đời này không còn thứ nào có thể ngon hơn nữa. Ta muốn chia sẻ món ngon ấy với ngươi, ngươi không muốn ăn sao?”
Thấy vẻ mặt buồn bã ấy của Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão bèn hốt hoảng, vội xua tay, “Thuộc hạ không hiểu dụng ý của ngài, thuộc hạ sai rồi. Khiến tôn thượng còn nhớ mãi tới giờ, chắc vị của Thanh Đế Âu ngon lắm, thuộc hạ muốn ăn.”
“Thật sao?” Kỳ Thí Phi nhìn Quỳ Mão bằng cặp mắt màu hổ phách.
Quỳ Mão gật đầu lia lịa. Kỳ Thí Phi rủ mắt xuống, che đi sự đắc ý. Hừ, đừng hòng ta để lại mầm mống gì khiến cậu chàng phân tâm!
Con Thanh Đế Âu ngàn năm cứ thế mà bị ngài ma tôn đại nhân đang nổi máu ghen sùng sục phán tử hình.
Ba người họ không để ý tới Hạ Hạc. Quỳ Mão và Mậu Thần, mỗi người kéo một đệ tử của Tam Phạm, Kỳ Thí Phi thì tự tay cầm chiếc lồng lớn. Bọn họ nhanh chóng rời hỏi bình nguyên Vọng Hương, đi vào khu vực núi bên cạnh.
“Chỗ này là ổn rồi nhỉ?” Mậu Thần quan sát địa hình xung quanh, rất kín đáo.
“Chọn chỗ này đi.” Kỳ Thí Phi buông chiếc lồng trên tay xuống.
Quỳ Mão và Mậu Thần lấy dây thừng, trói gô hai tên đệ tử lại, quẳng sang bên, rồi bắt đầu xây bếp, đặt giá nướng.
Kỳ Thí Phi đập ngất Thanh Đế Âu, nhổ phần lông tơ màu chàm dưới cánh nó rất cẩn thận. Đám lông này mới là mục tiêu chính của Kỳ Thí Phi. Thanh Âu có thể bay không ngừng nghỉ trong mọi điều kiện khắc nghiệt chính là nhờ thứ năng lượng đặc biệt ở nhúm lông này.
Sau khi mất số lông đó, Thanh Đế Âu không thể bay nên chẳng mấy chốc sẽ chết đói. Thay vì cho các động vật khác được hưởng, chi bằng ăn thịt nó luôn.
Sau khi bị vặt lông, Thanh Đế Âu chẳng còn đẹp đẽ nữa, nó bị Mậu Thần và Quỳ Mão mổ bụng, nom chẳng khác gì con gà trụi lông. Rửa sạch sẽ xong rồi, phần thịt nào cần cho vào nồi thì vào nồi, phần nào cần nướng thì đặt lên vỉ nướng.
Bận rộn một hồi, hương thơm hấp dẫn lan ra ngào ngạt, hai tên đệ tử đang hôn mê của Thiên Lâm Phái khịt khịt mũi tỉnh lại.
“Nếm chỗ này đi này, phần thịt ngon nhất của Thanh Đế Âu là thịt non trên cổ.”
“Không, ta thấy phần thịt cánh ngon hơn, hợp để gặm.”
“Sao ta lại thấy thịt ức mới ngon nhất nhỉ? Thanh Đế Âu bay mải miết quanh năm suốt tháng không thèm chạm đất, lúc bay sẽ vỗ cánh, tác động tới các thớ cơ ở ức, vậy nên thịt chỗ này săn nhất.”
Ba người ngồi quanh lửa trại, vừa ăn vừa nêu cảm nghĩ.
Hai tên đệ tử bên cạnh trợn trừng mắt như sắp nổ tới nơi, giận tới độ suýt hộc máu!
Giết một vị lão tổ của Thiên Lâm Phái, cướp thọ lễ của chưởng môn, chỉ để ăn thịt thôi sao?!
Tại Tây Tứ Châu, người người thanh tâm quả dục là do họ không có đủ khả năng để tự thỏa mãn. Vậy nên, việc Bạch Dương Phàm có tính cách ẩn là ham ăn cũng không phải không thể.
Dù quá khó tin, nhưng chuyện đã mắt thấy tai nghe, hai người họ không thể không chấp nhận cái lý do hoang đường ấy.
Ngự Linh Tông quá khinh thường người khác rồi!
Hai đồ đệ của Thiên Lâm Phái đang phừng phừng lửa giận, nhưng không dám có động tĩnh gì. Họ muốn chờ thời cơ. Nhất định phải trốn được để về sơn môn, bẩm báo với chưởng môn để ngài ấy trả thù cho lão tổ!
Ngáo:
Đọc tới đây mới càng thấy rõ các bạn này là người ma đạo.