Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 87:




Mấy kẻ này không chỉ hầm canh, nướng thịt mà còn chiên, còn xào!
Hương thơm ngào ngạt cứ lượn lờ trước chóp mũi của hai tên đệ tử. Họ liếc mắt nhìn nhau một cái, đôi bên đều căm giận đám người kia.
Dưới góc nhìn của họ, Bạch Dương Phàm liên tục gắp thức ăn cho một kẻ trong số đó, thậm chí còn tỏ ra không vừa ý vì tay nghề chế biến không ổn, lần sau kiếm được đầu bếp giỏi nấu cho thì còn ngon nữa.
Tên phụ trách nấu nướng xin lỗi lia lịa, nói rằng tại tay nghề của mình tệ quá nên hỏng mấy nguyên liệu ngon.
Bạch Dương Phàm có vẻ đang cao hứng, y bảo người nọ lấy bầu rượu ra, rót cho mỗi người một chén.
“Sư huynh, uống thế này có ổn không? Chúng ta có hai tên tù binh mà, phải có người tỉnh táo mà trông coi chứ.”
“Sợ gì, sư tôn của chúng cũng chẳng phải đối thủ của Bạch sư huynh. Cứ yên tâm đi. Hai kẻ đó bị ta trói chặt rồi, không thoát được.”
Bạch Dương Phầm cầm chén rượu uống rất hào sảng, “Không sao, cứ uống đi, lát ta sẽ khoanh chúng vào cấm chế, không chạy nổi đâu. Rượu này chính là Hà Tiên Nhưỡng của quần đảo Thư Liên, vô cùng hiếm có. Thịt thơm rượu ngon, kết hợp với nhau mới càng tuyệt diệu. Chẳng mấy khi được dịp thế này, hai vị sư đệ cứ cùng ta say sưa một phen!”
“Được!”
Ba kẻ nọ vừa ăn vừa uống, mãi tới khi trăng treo ngọn cây, đống lửa lụi tàn, mọi bầu rượu đều rỗng tuếch. Cả đám ai nấy cũng đều ngất ngây, Bạch Dương Phàm thậm chí còn quên không vẽ cấm chế.
Hai vị sư huynh đệ kia lần tới bên tảng đá lớn, mài cọ rất lâu mới cứa đứt được sợi dây thừng to đến phát bực.
“Đệ phải giết chúng để báo thù cho sư tôn!” Vị sư đệ căm giận nhìn ba kẻ ngủ gục vì men say.
“Không được, giờ chúng chỉ hơi chếch choáng thôi, chưa gục hẳn. Chân nguyên của chúng ta đã bị khóa lại, nếu xông lên sẽ chết bởi đòn phản kích của chúng. Sư đệ nghe tai nói, hãy tạm nhẫn nhịn, phải nhịn để thoát thân mà về bẩm báo với chưởng môn chuyện Bạch Dương Phàm giết lão tổ, xin ngài ấy định đoạt. Không thể khiến lão tổ chết oan ức thế được!”
“Đúng, phải nói chuyện này cho chưởng môn. Phải khiến lão già Chu Bích kia dập đầu tạ tội!” Sư đệ gầm gừ đều hận thù.
“Đệ nói nhỏ thôi.” Sư huynh nhìn ba kẻ thoáng cựa mình vì tiếng động ban nãy, vội kéo sư đệ né sang một bên.
Một lát sau, thấy không có động tĩnh gì, sư huynh mới nương vào màn đêm để dắt sư đệ chạy trốn. Đến chừng tờ mờ sáng, chân nguyên của cả hai mới có thể sử dụng, họ bèn vội vàng dùng pháp thuật để lao về sơn môn.
Khi hai kẻ nọ đi được vài dặm, thì Kỳ Thí Phi cũng ngẩng đầu lên.
Nhóm bọn họ đúng là ăn thật, cũng uống thật. Uống Hà Tiên Nhưỡng lấy từ tửu lâu mà bọn họ dừng lại ăn cơm khi ở quần đảo Thư liên.
Mậu Thần không trụ được, uống một chén đã gục; Quỳ Mão uống rất nhiều nên cũng ngây ngất; chỉ có Kỳ Thí Phi giả vờ.
Y đứng dậy, dùng thần niệm để theo dõi hai kẻ vừa chạy trốn kia. Theo được nửa đường thì thấy Hạ Hạc xuất hiện sau khi ăn xong thần hồn. Ma tôn đại nhân bèn truyền âm, bảo hắn theo sát hai kẻ này rồi rút thần niệm về.
Đêm càng lúc càng sâu, hơi lạnh dần nhuộm xuống quần áo của ba người. Dù họ đều có chân nguyên hộ thể, không sợ bị cảm, nhưng vẫn có thể cảm thấy khó chịu.
Kỳ Thí Phi nhìn Mậu Thần say quắc cần câu, phất tay một cái để xua đi hơi lạnh bám vào gã, kéo gã tới khu cỏ mềm rồi buông đó chẳng quan tâm.
Với Quỳ Mão thì đương nhiên y sẽ không qua quýt như vậy. Tầm mắt của ma tôn đại nhân hướng về phía cậu chàng Lược Ảnh. Quỳ Mão mơ màng, cố tỉnh táo để không thiếp đi, hắn ráng nâng hai mí mắt lên, hai mắt vừa nhắm lại đã giật mình mở tròn ra, nom đáng yêu cực.
Kỳ Thí Phi không kiềm lòng được, nở ra một nụ cười. Y nhẹ nhàng đặt lên môi Quỳ Mão một nụ hôn.
Cậu chàng Lược Ảnh ngay lập tức mở choàng mắt, đôi mắt lờ đờ nhìn Kỳ Thí Phi, sau khi nhận ra người trước mặt là tôn thượng, hắn lại từ từ nhắm lại.
Trái tim Kỳ Thí Phi mềm nhũn, y chỉ hận không thể ôm ghì lấy Quỳ Mão rồi hôn nồng nhiệt. Tiếc rằng bây giờ cậu chàng đang say, không còn tỉnh táo. Y không thích hưởng thụ một mình, y thích hôn lúc người thanh niên còn tỉnh, để hắn có thể đáp lại mình.
Kỳ Thí Phi ôm chặt Quỳ Mão vào lòng. Bỗng, cậu chàng Lược Ảnh giãy giụa đòi thoát ra. Kỳ Thí Phi ghì lại, “Ngươi định làm gì?”
Quỳ Mão tựa vào lòng Kỳ Thí Phi, tìm mọi cách để rời đi. Kỳ Thí Phi siết lấy eo hắn. Quỳ Mão không nhận ra, thành thử, giãy thế nào cũng không thoát ra nổi.
Giãy mệt, Quỳ Mão lả vào lòng Kỳ Thí Phi thở hổn hển, miệng nói mơ màng, “Thuộc hạ uống rượu, người hôi lắm. Lỡ như xộc mùi vào tôn thượng, tôn thượng ghét thì biết sao giờ?”
Kỳ Thí Phi dở khóc dở cười, say tới mức này rồi mà còn nghĩ tới mấy chuyện đó.
Y duỗi đầu qua, cắn nhẹ vào chóp mũi Quỳ Mão, “Yên tâm, tôn thượng nhà ngươi không chê ngươi đâu.”
Quỳ Mão vẫn lắc đầu. Kỳ Thí Phi buộc phải dùng pháp thuật vệ sinh lên người hắn. Ngửi thấy người mình không còn mùi rượu, chỉ còn mùi nước trong trẻo, Quỳ Mão mới không gây sự nữa, ngoan ngoãn ngủ trong lồng ngục Kỳ Thí Phi.
Sau đó, hắn ngủ say sưa tới tận hừng đông.
“Hai kẻ kia không nghi ngờ gì, giờ đã trên đường về sơn môn.”
Giọng Hạ Hạc vang lên khiến Quỳ Mão bừng tỉnh. Hắn mở mắt, nhìn thấy yết hầu và cằm của ai đó dưới một góc độ rất kỳ lạ.
Thấy hắn đã tỉnh, Kỳ Thí Phi cúi xuống hỏi, “Dậy rồi à?”
Quỳ Mão chớp mắt, rồi lại chớp mắt, mặt không biến sắc cũng không nói gì.
Kỳ Thí Phi nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Bấy giờ, Quỳ Mão mới tuyệt vọng nhận ra đây là hiện thực, không phải mơ. Những ký ức của đêm qua ùa về như vũ bão. Hắn chỉ hận không thể xoay ngược thời gian, về lại đêm hôm trước để đập cho cái tên ngốc kia ngất đi!
Ôi chao – hắn làm trò mất mặt trước mắt tôn thượng!
Kỳ Thí Phi nhìn cậu chàng Lược Ảnh lại xị mặt để giấu đi cảm xúc thật của mình, y đưa tay nhéo cằm hắn một cái. Cậu chàng tỉnh táo lại. Bấy giờ, hắn mới ngước mắt rưng rưng lên chớp một cái như con thú nhỏ đang hoảng hốt, rồi luống cuống chạy khỏi lòng y.
Quỳ Mão ngượng ngùng, tai đỏ ửng lên, hắn vội vàng chạy đi, ra chuyện là phải rửa mặt. Kỳ Thí Phi thấy bộ dạng hắn như vậy, thầm vui vẻ, y quyết định, từ nay về sau, lúc nào rảnh rỗi thì phải rủ Quỳ Mão uống rượu cùng.
Hạ Hạc nhìn tương tác của hai người nọ mà lòng thấy hâm mộ. Hắn đưa mắt nhìn Mậu Thần đang nằm một bên. Hắn có nên thử ôm Mậu Thần, để xem lúc gã tỉnh lại có ngượng ngùng ngộ ngộ như thế kia không nhỉ.
Đợi đến khi Quỳ Mão trở lại, Hạ Hạc đã báo cáo xong với Kỳ Thí Phi, Mậu Thần nằm bên cũng biến mất.
Quỳ Mão nhìn vậy, lòng nảy sinh vài ý nghĩ kỳ lạ, nhưng không quá lo lắng.
“Giờ chúng ta làm gì sau đó?” Quỳ Mão nói chuyện chính sự với giọng điệu rất nghiêm túc, rất ra dáng trở mặt rất đỗi vô tình.
Kỳ Thí Phi nghiêng người dựa lại gần Quỳ Mão, Quỳ Mão không nhịn được, lùi về sau một bước. Kỳ Thí Phi cười khẽ.
Chỉnh lại giọng, Kỳ Thí Phi vào đề nghiêm túc, “Sau khi bị ly gián, Thiên Lâm Phái chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Chu Bích. Nhưng dù ta sử dụng diện mạo của Bạch Dương Phàm, chuyện này không phải là không có sơ hở. Kế đó, chúng ta phải nhanh chóng khiến mâu thuẫn giữa đôi bên trở nên sâu sắc, khiến hai đại tông môn chống lại nhau.”
Quỳ Mão gật đầu, “Tối qua Tam Phạm có nhắc tới đại hội minh ước, chúng ta có cần dò la xem nó được tổ chức ở đâu không?”
Kỳ Thí Phi chống cằm suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, “Mấy hôm nay, chúng ta ở quần đảo Thư Liên – nơi hội tụ các tu sĩ từ khắp nơi của Tây Tứ Châu – mà cũng không nghe phong thanh bất cứ tin gì về đại hội đó. Chứng tỏ không nhiều người biết đến nó. Thậm chí, rất có thể chỉ có đạo tu ở tầng lớp cao mới hay tin. Rất khó để dò la xem nó được tổ chức ở đâu, nhưng phá hủy nó lại rất dễ.”
Quỳ Mão hiểu được ý của tôn thượng, bèn gật đầu.
Gương mặt này của Bạch Dương Phàm rất thuận tiện cho việc khơi mào chiến loạn.
“A ——” tiếng thét thảm thiết của Hạ Hạc vang tới từ mặt khác của rừng cây, “Sao ngươi đánh ta?!”
Yên lặng một hồi. Tiếp đó là tiếng Mậu Thần rống lên giận giữ, “Ngươi không làm chuyện kỳ quái thì ta đánh ngươi làm gì!!!”
Hạ Hạc vừa giận lại vừa tủi thân, “Ta sợ ngươi ngủ dưới đất, bị cảm.”
“Dẫu thế thì cũng không cần ngươi ôm ta! Ngươi lót cho ta lớp áo nào đó cũng được mà?!” Mậu Thần gầm với giọng còn giận dữ hơn nữa, “Sau này đừng có làm mấy chuyện kỳ quái đó nữa!”
Hạ Hạc không phục, lầu bầu câu gì. Bỗng lại có tiếng Mậu Thần gào lên, “Càng không được học theo hai người kia!!”
Mặt Quỳ Mão đỏ bừng lên, hắn xấu hổ tới độ chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức.
Ngáo:
Gần mực thì đen =))) Bạn Hạ Hạc nhìn vậy thôi chứ ngây thơ lắm. Không có ý gì đâu =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.