Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 81: Ngoại truyện:Hoàng hậu, chạy trốn nhớ mang theo trẫm




Đại điện, phòng nghị sự, các vị đại thần trang nghiêm túc mục, tranh chấp với nhau, trên mặt mỗi người đều mơ hồ mang theo một chút tức giận cùng không phục.
“Bệ hạ, thần cho rằng, danh tự của thái tử điện hạ rất quan trọng, không thể tùy tiện! Bệ hạ nên thận trọng suy xét!” Thái phó đã gần bảy mươi râu dài bạc trắng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Hừ hừ, lời của thái phó đại nhân không phải dư thừa sao?” Tả thừa tướng trào phúng liếc nhìn thái phó, sau đó cung kính nói với Phong Hàn Bích: “Bệ hạ, thần cho rằng danh tự của thái tử điện hạ liên quan tới quốc thể, cần phải trang trọng, thể hiển UY của nước ta!”
Trước điện, thống lĩnh cấm vệ quân đeo đao ngũ phẩm ngự tiền thị vệ – Chung Như Phong nghe được lời này thì thái dương giật giật, UY… Danh tự của Tiểu Trùng có liên quan gì tới UY?
“Đúng vậy, cựu thần cho rằng danh tự ‘Phách Thiên’ là tốt nhất!” Thái phó nghiêm nghị nói.
Gọi tên này chắc chắn Tiểu Trùng sẽ khóc! Phong Hàn Bích và Chung Như Phong đều đổ mồ hôi lạnh, nghĩ.
“Thái phó a thái phó!” Tả thừa tướng đả kích, “Xem ra ngài thực sự đã lão! Phách Thiên? Tục khí nga!” Nói xong lại dùng khóe mắt quét thái phó, thái phó thiếu chút nữa tức giận đến râu mép bốc hơi nước!
“Bẩm bệ hạ, thần cho rằng, hai chữ Dực Đức mới là hay nhất. Dực giả, nãi dực tán quý hưng; Đức giả, trung, hiếu, nhân, nghĩa, ôn lương, cung kính, khiêm nhượng. Thử hai chữ, mới thể hiện uy nghi của nước ta!” Lễ bộ thị lang vẫn duy trì trầm mặc bỗng nhiên ra khỏi hàng cất cao giọng nói, mọi người cứng lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía Phong Hàn Bích.
Phong Hàn Bích ngưng mi suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: “Danh tự của thái tử là đại sự, không phải một ngày hai ngày có thể quyết định. Như vậy đi, các vị ái khanh lui xuống trước, để trẫm cân nhắc rồi quyết định.”
Hoàng đế đã lên tiếng, chúng thần tử đâu còn gì để nói, nhất tề hô to “Vạn tuế”, liền lui xuống.
Phong Hàn Bích ngồi ngốc trên long ỷ, thẳng đến khi Lâm công công nhỏ giọng nhắc nhở “Sắp tới ngọ thiện, đến muộn hoàng hậu tuyệt đối sẽ không chờ, hơn nữa còn rất không phúc hậu chừa chút cơm thừa cho người”, Phong Hàn Bích mới đứng dậy quay về tẩm cung.
“Phong ——” Tiểu Trùng vừa nghe tiếng bước chân của Phong Hàn Bích, vui vẻ lao ra, đang nói bỗng dừng lại, nhãn thần quay tròn nhìn những người xung quanh Phong Hàn Bích, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng!”
Phong Hàn Bích thấy buồn cười, ôm lấy nó đi vào, “Tiểu Trùng nặng lên a! Hôm nay đi học lão sư nói cái gì?” Lâm công công dừng cước bộ, ý bảo mọi người không cần tiến vào. Hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ ghét nhất lúc ăn cũng có người ở bên cạnh nhìn, sau đó hoàng đế bệ hạ cưng chiều ái thê liền ra lệnh, lúc dùng bữa người không liên quan không được nhập điện!
“Ta van ngươi, ngươi không nên một hồi lại quan tâm ngày hôm nay Tiểu Trùng học cái gì, ngoan hay không ngoan được không, quan tâm nó hôm nay vui hay không vui mới đúng?” Chung Như Thủy vừa xới cơm vừa liếc Phong Hàn Bích.
Phong Hàn Bích cười cười đặt Tiểu Trùng xuống ghế, tiến đến bên cạnh Chung Như Thủy, nhẹ giọng nói: “Không phải có hoàng hậu của trẫm quan tâm rồi sao? Một người quan tâm thâm tâm, một người quan tâm học tập, một người nghiêm khắc, một người từ ái, hai chúng ta phối hợp, cỡ nào thiên y vô phùng a!”
Chung Như Thủy đặt bát cơm vào tay Phong Hàn Bích, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn. Tiểu Trùng che hai mắt, hỏi: “Cha, Phong Hàn Bích, các ngươi xong chưa?” Đồ thúc thúc dạy, đại nhân thân thiết thì tiểu hài tử không thể nhìn, nhìn sẽ đau mắt nga! “Ai u!” Chung Tiểu Trùng vươn tay xoa đầu, thương cảm hề hề nhìn Chung Như Thủy.
Chung Như Thủy thu hồi tay, điềm nhiên như không, tiếp tục ăn. Phong Hàn Bích lắc đầu thở dài, xoa đầu Tiểu Trùng, kỳ thực Phong Hàn Bích mới là vị cha cưng chiều hài tử nhiều hơn…
“Được rồi, hôm nay cựu thần lại tranh chấp về danh tự của Tiểu Trùng.” Phong Hàn Bích có chút đau đầu nói, “Ta không rõ, tên một người quan trọng như vậy sao? Tiểu Trùng Tiểu Trùng rất êm tai a, Thận Hành Thận Hành cũng thuận miệng a!”
Chung Như Thủy bỏ một con tôm vào miệng, hỏi: “Hôm nay là dạng tên gì?” Tiểu Trùng cũng mở to mắt, hiếu kỳ nhìn Phong Hàn Bích.
“…” Phong Hàn Bích nhìn Tiểu Trùng, bình tĩnh nói: “Phách Thiên và…”
“Cha, ta không muốn!” Chung Tiểu Trùng quay đầu, muốn khóc nhìn Chung Như Thủy, mặt nhăn như ăn khổ qua, nó không muốn tên buồn nôn như thế!
“Cái gì?” Chung Như Thủy ném đũa, “Ai dám bắt nhi tử của ta dùng tên này, ta đánh hắn thành hoa tàn!”
“Bình tĩnh một chút, tên này ta lập tức gạt bỏ…” Phong Hàn Bích kéo ống tay áo của Chung Như Thủy, “Sau đó lễ bộ thị lang đề nghị hai chữ ‘Dực Đức’. Dực giả, nãi dực tán quý hưng; Đức giả, trung, hiếu, nhân, nghĩa, ôn lương, cung kính, khiêm nhượng.”
“Ngươi đồng ý sao?” Chung Như Thủy suy nghĩ nhìn y, tuy tên này tương đối dễ nghe, nhưng hắn cũng kiên quyết không đồng ý! Sửa lại họ của Tiểu Trùng là được, còn muốn cải danh! Tiểu Trùng là hắn hoài thai mười tháng chịu đủ cay đắng sinh hạ, dựa vào cái gì ngay cả cái tên những người đó cũng không cho hắn lưu lại!
“Sao được… Ta nhất định không đồng ý, danh tự của Tiểu Trùng là Thận Hành, đời này không thay đổi. Ngày mai ta sẽ khiến bọn họ không nhắc lại chuyện này.” Ánh mắt Phong Hàn Bích sáng quắc nhìn Chung Như Thủy, y hiểu Tiểu Trùng rất có ý nghĩa với Chung Như Thủy, cải danh thực sự không cần thiết.
Tiểu Trùng nhìn người này, lại nhìn người kia, buông đũa trong tay, bất kì lúc nào nó cũng chuẩn bị che mắt!
Chung Như Thủy cắn môi không nói, Phong Hàn Bích cười cười, vươn tay lấy hạt cơm nơi khóe miệng của hắn. Tiểu Trùng lập tức che mắt, lại bắt đầu rồi! Chung Như Thủy thấy Phong Hàn Bích bỏ hạt cơm vào miệng nhấm nuốt, mặt đỏ bừng, đúng là không biết xấu hổ! Phong Hàn Bích nhìn phản ứng đáng yêu của hắn, lại nhìn Tiểu Trùng đã che mắt, đang muốn có động tác tiếp theo, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng hô to: “Thuần Vu quốc cữu đến!”
Mặt Phong Hàn Bích lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tuyên.” Chung Như Thủy vùi đầu ăn cơm.
“Tham kiến hoàng thượng!” Thuần Vu Quyết vội vã chắp tay hành lễ với Phong Hàn Bích, sau đó vui vẻ nhìn ca ca của hắn và Tiểu Trùng.
“Ca ca! Tiểu Trùng!”
“Tiểu thúc thúc!” Tiểu Trùng lớn tiếng kêu lên, sau đó bảo Lâm công công chuẩn bị thêm bát đũa.
“Ân, tới rồi…” Chung Như Thủy xấu hổ nhìn Thuần Vu Quyết, Thuần Vu Quyết cười ngây ngô hỏi: “Ca ca, sao mặt ngươi đỏ thế a? Mới mưa xong, đâu có nóng?”
“A ha ha ha…” Chung Như Thủy gượng cười, hung hăng liếc Phong Hàn Bích, sau đó nói tránh: “Tần Nghị đâu, sao hôm nay hắn không tới cùng người?” Tần Nghị thường bám theo Thuần Vu Quyết mà? Hơn nữa da mặt dày không thua Lê Khổ, dù hắn châm chọc thế nào đều cười hì hì, sau đó dính Thuần Vu Quyết càng chặt!
“Ai…” Vừa nghe Chung Như Thủy nhắc tới Tần Nghị, Thuần Vu Quyết chán nản, có chút ủy khuất nói: “Đại ca, hôm nay ta tới là muốn nói chuyện này với ngươi…”
Chung Như Thủy sửng sốt, chả lẽ Tần Nghị bị bệnh bất trị? “Chuyện gì a?”
“Ca ca, ta phải về Hoàng Diệp, Tần Nghị nói chúng ta đã rời đi rất lâu, nếu không quay về, bách tính sẽ bạo động gian thần sẽ soán vị.” Thuần Vu Quyết ảo não, “Nếu ta không ký tử ước năm mươi năm với hắn, ta đã sớm ở lại Quỷ Tà làm tướng quân! Hôm nay cũng không bị hắn quản chế, nơi chốn không được tự do!” Quy củ của Hoàng Diệp khác biệt, bọn họ là quốc gia thương mậu, bởi vậy dù mua cá bình thường cũng phải lập giao kèo hai bên cùng có lợi, năm đó, lúc Thuần Vu Quyết trở thành tướng quân Hoàng Diệp, lòng chỉ nghĩ vì Thuần Vu Lưu báo thù, căn bản không lo lắng nhiều lắm, chờ hắn tỉnh ngộ mới phát hiện hắn đã lên thuyền tặc, bước xuống không được!
Ngược lại Phong Hàn Bích cực kỳ thoải mái, rốt cục hai kẻ tai họa phải đi! Không uổng công y phái người tới Hoàng Diệp ly gián nội bộ bọn họ, khiến Tần Quyết phải vội vàng chạy về cứu hoả. Tiểu Trùng có chút không nỡ nhìn Thuần Vu Quyết, tuy rằng tiểu thúc thúc của nó rất đơn thuần, nhưng luôn cho nó nhiều món ngon, hôm nay nghe được hắn phải đi, lòng rất sầu não.
Chung Như Thủy còn chưa nói gì, chỉ thấy Lâm công công cầm tấu chương trong tay đi đến, bối rồi nói: “Bệ hạ, đây là tấu chương tả thừa tướng, thái phó và đại nhân các bộ thị lang dâng cho ngài, nói là chọn danh tự cho thái tử điện hạ, thỉnh bệ hạ quyết định trước ngày mai.”
Sắc mặt Phong Hàn Bích lạnh lẽo, sắc mặt Chung Như Thủy càng khó xem, Phong Hàn Bích mở ra, câu đầu tiên, “UY, gia pháp, tổ huấn, cấp bậc lễ nghĩa” giáo huấn đạo lý, sau đó là chuỗi tên thật dài. Chung Như Thủy đi tới, vừa nhìn, giận dữ cười: “Không phải chỉ là tên một người sao? Cư nhiên dám dùng từ quan uy hiếp ngươi!” Sau đó vươn tay đoạt lấy tấu chương vứt ra cửa, “Không đổi thì sao! Vừa vặn rửa sạch triều đình một lần, hơn nữa hai ngày sau là khoa cử, cũng không sợ không tìm được nhân tài!”
Lâm công công thoáng nhìn về phía Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích nhún nhún vai, đây là kế hoạch lâu dài của y, nhưng Chung Như Thủy lớn nhất, hắn nói thế nào thì thế đó. Thuần Vu Quyết và Tiểu Trùng nhất tề vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lúc đại ca (cha) phát hỏa thật có khí thế!
Ban đêm, Chung Như Thủy thấy thư phòng của Phong Hàn Bích còn sáng, biết y vì chuyện cải danh của Tiểu Trùng mà đau đầu. Hôm nay hắn cũng chỉ thế, muốn ngay lập tức thay đổi triều đình, quốc gia liền loạn, hại Phong Hàn Bích.
Lòng Chung Như Thủy tràn ngập tức giận, những kẻ bảo thủ kia muốn đổi tên nhi tử của hắn, lại làm hại nam nhân của hắn vì chuyện này mà phiền não mỗi ngày. Tốt, cho các ngươi biết lợi hại của hoàng hậu nương nương!
“Mạc Hoan!” Chung Như Thủy trầm giọng nói, Mạc Hoan ẩn trong tối hiện thân ra, cung kính quỳ gối trước mặt Chung Như Thủy. Tuy Phong Hàn Bích để Mạc Hoan bảo hộ Tiểu Trùng, nhưng phần lớn là Chung Như Thủy sai sử hắn…
“Đêm nay theo ta đến phủ đệ của các đại thần, đương nhiên, là bí mật hành sự. Hiểu?”
“… Hiểu.” Kỳ thực Mạc Hoan rất muốn nói không rõ, khi thấy Chung Như Thủy đổi một thân y phục dạ hành, hắn kích động tới trợn trắng mắt!
Mạc Hoan mang Chung Như Thủy lẻn vào các phủ đệ, trộm toàn bộ triều phục của thừa tướng ném vào ổ chó nhà Vương đại nhân, ngay cả bài vị tổ tông cũng bị hắn dốc ngược. Đem triều phục của lễ bộ thị lang treo trên tường Mị thành, còn dùng mực quét lên, đương nhiên bài vị tổ tông cũng bị hắn hạ độc thủ như nhà thừa tướng. Sau đó là nhà Trương đại nhân đến nhà Lý đại nhân, từ nhà Lý đại đến nhà Triệu đại nhân, nói chung nơi có thể đi đều đi, có thể trộm triều phục liền trộm, còn bài vị tổ tông của bọn họ, đều bị dốc ngược!
“Nhà cuối cùng, nháo xong nhà thái phó đại nhân thì chúng ta có thể kết thúc công việc!” Chung Như Thủy xoa tay nói, vẻ mặt hưng phấn! Mạc Hoan hắc tuyến, mang Chung Như Thủy vào thái phó phủ.
Tất cả đều rất thuận lợi, triều phục tới tay, bài vị cũng dốc ngược, nhưng hắn tạo ra sai lầm – lúc Chung Như Thủy đi, không cẩn thận đánh ngã đèn, vì thần lâu khô ráo, cứ như vậy, rất không may, thần lâu của nhà thái phó gia – cháy!
Chung Như Thủy và Mạc Hoan nhìn nhau, sau đó Mạc Hoan ôm Chung Như Thủy, chạy khỏi hiện trường! Phía sau truyền đến tiếng chiêng trống và tiếng hô hào, Chung Như Thủy gian nan nuốt nước miếng, hắn… Làm ra đại họa!
Trở lại hoàng cung, Mạc Hoan bảo Chung Như Thủy đừng hoảng hốt, hắn đi bẩm báo hoàng thượng xem phải xử lý chuyện này thế nào, sau đó không còn thấy bóng.
Chung Như Thủy ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, sau đó vội vàng thu thập y phục và ngân lượng, họa này rất lớn, Phong Hàn Bích muốn bảo vệ hắn cũng không thể a! Mang theo Tiểu Trùng chạy trốn thôi! Đại ca, Hồ Đồ, Tiểu Đào Nhi, Tiểu Cước Chỉ, Lê Khổ, xin lỗi!
Trước người ôm tay nải thật to, sau lưng là Chung Tiểu Trùng đang ngủ say, Chung Như Thủy chạy trốn! Nhưng chạy thế nào cũng là vấn đề a! Chung Như Thủy cõng Tiểu Trùng tránh vào nơi tối đen không người, đây là hoàng cung, không thể nói đi là đi! Trừ phi có khinh công như Mạc Hoan, hắn mang theo Tiểu Trùng là có thể dễ dàng bay ra! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Được rồi, tìm Thuần Vu Quyết! Hắn là tướng quân, võ công nhất định không kém! May là sáng mai hắn phải cùng Tần Nghị trở về Hoàng Diệp, nên đêm nay lưu tại trong cung nói chuyện với Chung Như Thủy! Chung Như Thủy quay lại đầu, tìm nơi Thuần Vu Quyết ở.
Qua thiên tân vạn khổ, rốt cục Chung Như Thủy tìm thấy cửa phòng của Thuần Vu Quyết, đáng tiếc cửa mở cửa, một bóng người âm trầm xuất hiện sau lưng hắn.
Chung Như Thủy vô thức quay đầu lại, Phong Hàn Bích đứng sau lưng hắn, cười nhìn Chung Như Thủy, nghiêm nghị: “Hoàng hậu, chạy trốn nhớ mang theo trẫm a!”
Chung Như Thủy sững sờ, vội vàng quay đầu, bước sang một bên, đáng tiếc Phong Hàn Bích đã vươn tay túm Tiểu Trùng, Chung Như Thủy còn chưa kịp gọi người cứu mạng thì bị Phong Hàn Bích che miệng, sau đó hắn và Tiểu Trùng bị Phong Hàn Bích bắt trở lại.
Phòng của Tiểu Trùng. Tiểu Trùng vẫn ngủ ngon như cũ, chuyện vừa xảy ra nó không hề biết. Hôm nay nó chăm chỉ học kiếm thuật, nó rất mệt, sét đánh nó cũng không tỉnh.
Tẩm cung của Phong Hàn Bích. Tiếng rên rỉ và tiếng khóc cầu xin mơ hồ truyền ra, Lâm công công đã sớm đuổi mọi người rời đi, ai cũng nghe không được. Phong Hàn Bích đang tức giận, phỏng chừng ba năm ngày cũng tiêu không được. Chung Như Thủy đã định trước là dữ nhiều lành ít!
Ngày thứ hai, người khắp thiên hạ đều biết nhà thái phó đại nhân cháy, thần lâu của tổ tông bị đốt trụi, may mà không ai thụ thương. Phong Hàn Bích vung tuyệt bút, trích một khoản cấp nhà thái phó, để bọn họ xây lại một thần lâu lộng lẫy, còn tự mình đề bốn chữ vàng —— quốc chi trung hồn! Triều phục của các đại thần trong thành không hẹn mà cùng bị mất trộm, song song bài vị tổ tông của nhà bọn họ cũng bị lật ngược. Vì không có triều phục, quan viên không thể vào triều. Quy định của Quỷ Tà, không mặc triều phục vào triều là người coi rẻ hoàng quyền, tội lớn mất đầu, chỉ có thể xin nghỉ chờ triều phục mới! Lúc đó bọn họ kinh hãi đồng thời cảm thấy may mắn vì nhà mình không gặp họa bất ngờ như nhà thái phó, thế nhưng lúc thái phó ngẩng đầu hãnh diện mời các vị đại nhân đến tham quan chữ vàng đích thân hoàng thượng đề, hầu như mỗi người đều đố kị nghiến răng nghiến lợi và thầm hận sao thần lâu nhà mình không cháy! Nếu tổ tông của bọn họ dưới suối vàng biết, nhất định tức giận đội mồ đứng lên mắng to: tử tôn bất hiếu! Sự kiện ly kỳ cuối cùng không tìm được hung phạm, bị liệt vào một trong số kỳ án lớn nhất của Quỷ Tà! Đương nhiên, bởi nhiều nguyên nhân, đủ loại triều phục phải làm mất hai tháng, chờ hai tháng sau, chuyện ly kỳ đã khiến mọi người sứt đầu mẻ trán, việc cải danh thái tử bị gác thật lâu thật lâu, lúc thái tử lên làm hoàng đế cũng không có người nhắc lại.
Còn có một việc kỳ quái là, đêm đó hoàng hậu nương nương của bọn họ vẫn nằm trên giường không dậy nổi, có người nói hoàng hậu bệnh rất nghiêm trọng, hầu như hoàng thượng phải cực nhọc chăm sóc mỗi đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, ăn mặc tắm rửa đều tự mình làm. Khiến nữ nhân trong thiên hạ cảm thán, hoàng đế của bọn họ mới là nam nhân hoàn mỹ nhất Quỷ Tà, song song thầm hận mình gả cho một trượng phu không như ý, về sau càng sùng kính ngưỡng mộ người nơi cửu trọng cung khuyết kia.
Thuần Vu Quyết cùng ngày cáo biệt vẫn không được gặp Chung Như Thủy “Bệnh nặng”, vốn định ở lại chiếu cố ca ca thì bị Tần Nghị hạ nhuyễn cân tán mang đi.
Nửa đêm, mọi âm thanh tĩnh lại, ngay cả con ếch trong hồ sen cũng đã ngủ. Tẩm cung của Phong Hàn Bích truyền đến thanh âm cầu xin tha thứ rất nhỏ.
“Phong Hàn Bích ngừng, ngừng, ta từ bỏ…” Chung Như Thủy suy yếu nói, sắc mặt ửng đỏ diễm lệ, hạnh mâu ngập nước câu nhân phách tâm, “Ta, sai rồi… Ta không bao giờ … Gây rắc rối nữa… Ân! Đừng!”
“Không, ngươi không biết mình sai ở đâu, trẫm sẽ nghiêm phạt ngươi đến lúc ngươi biết ngươi sai ở đâu…” Phong Hàn Bích ôn nhu hôn lên nước mắt trên mặt hắn, dáng tươi cười tà khí mị hoặc.
“Ân! Đau nhức!” Chung Như Thủy rơi nước mắt, động tác thô lỗ khiến lòng hắn phát khổ, từ đêm đó đến nay đã năm ngày hắn không thể xuống giường! Tức giận đến đâu cũng nên tiêu tan a? Không cẩn thận đốt từ đường của người ta là hắn có lỗi, thế nhưng cứ theo luật trừng phạt hắn, sao lại đối xử với hắn như vậy! Chung Như Thủy nhắm mắt lại, cắn môi dưới, nỗ lực không khóc thành tiếng, thế nhưng thân thể kịch liệt run rẩy và nước mắt không ngừng rời khiến Phong Hàn Bích ngừng động tác. Yêu thương cúi đầu hôn hắn, Phong Hàn Bích ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, trẫm đau lòng…”
“Ta không cố ý đốt thần lâu nhà thái phó, sao ngươi đối xử với ta như vậy, phá bỏ tự tôn của ta cho ngươi cảm giác thành tựu sao?” Chung Như Thủy nhắm mắt lại, không nhìn y, nghẹn ngào nói, “Phong Hàn Bích, nếu hôm nay đối xử với ta như vậy không phải ngươi mà là người khác, ta sẽ cùng hắn đồng quy vu tận, sao ngươi không ngẫm lại!”
Phong Hàn Bích ngừng lại, yêu thương ôm chặt hắn, Chung Như Thủy bỗng nhiên há mồm hung hăng cắn vai y! Phong Hàn Bích nhướng mày, nhưng không c buông ra, qua đã lâu, trong miệng Chung Như Thủy đã có mùi máu tươi, mới chậm rãi buông ra, trên mặt còn vương nước mắt, nhưng không khóc nữa.
“Như nhi…” Phong Hàn Bích thở dài, nỉ non, “Sao ngươi không biết ta tức giận vì cái gì chứ… Không phải do ngươi đốt thần lâu nhà hái phó, mà là ngươi quyết định rời đi nhưng chưa từng nghĩ đến ta a…”
Chung Như Thủy run lên, hóa ra là vì nguyên nhân này? Sao không nghĩ tới Phong Hàn Bích? Chính hắn cũng không rõ, ai cũng nghĩ tới nhưng không nghĩ tới Phong Hàn Bích, vì sao?
“Ta… Lần sau sẽ không, sau này sẽ nhớ mang theo ngươi, chỉ cần ngươi buông được thiên hạ này.” Chung Như Thủy ôm sát lưng y, nhẹ giọng nói, có thể là vì từng chịu tổn thương, dù đã biết sự thực cũng khó dĩ tiêu tan? Chuyện năm đó, khiến lòng tin của hắn với Phong Hàn Bích giảm đi, dù hiện giờ hắn là hoàng hậu cũng vậy. Xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn mang Tiểu Trùng chạy trốn, vì trong tiềm thức của hắn cho rằng, Phong Hàn Bích sẽ không bảo hộ hắn…
Phong Hàn Bích đau xót, lỗi lầm năm đó là do y, lỗi lầm suốt đời không thể vãn hồi. “Chỉ cần ngươi không bỏ lại ta, ta sẽ vì người buông toàn bộ.”
Phong Hàn Bích tắm rửa cho Chung Như Thủy, sau đó ôm hắn đã ngủ trong dục trì trở lại long sàng. Cẩn thận hôn lên mặt hắn, thanh âm dịu dàng của Phong Hàn Bích vang lên trong đêm tĩnh mịch: “Như nhi, ta thực sự, sẽ vì ngươi buông toàn bộ… Chỉ cần ngươi tin tưởng ta một lần…”

Hoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.