Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 43:




Tô Thần cầm bản kế hoạch gõ cửa phòng làm việc của Sở Thiên Dương.
Lúc đó, Sở Thiên Dương đang xem tài liệu, nghe tiếng gõ cửa, không ngẩng đầu, chỉ nói một câu, “Mời vào.”
Tô Thần đẩy cửa ra, Sở Thiên Dương ngẩng đầu, cười cười, “Mời ngồi.” sau đó ấn đường điện thoại riêng, “Sheena, phiền cô cho chúng tôi hai tách trà xanh nhé.”
Tô Thần thầm nghĩ, thái độ của Sở Thiên Dương hôm nay là lạ, có hơi quá dịu dàng? Lúc này Sheena bê trà vào, đặt trên bàn trước mặt Tô Thần, trừng mắt với cậu, “Cậu chủ Tô à, một thời gian không gặp, chị nhớ cậu lắm đấy.” Nói xong, vươn ngón tay sơn móng rất đẹp khẽ vuốt qua mu bàn tay Tô Thần, khiến cậu run lên một cái. Cậu hơi bất đắc dĩ thoáng nhìn cô, nhưng mỹ nữ bị phản ứng của cậu chọc cười, lại nhịn không được vươn tay nhéo mặt cậu. Sở Thiên Dương ho khan một tiếng, Sheena mới vờ phẫn nộ thu tay.
Tô Thần thực hết cách với các mỹ nữ của Hoàn Vũ. Mỗi lần gặp đều phải trêu cậu vài câu, nếu cậu thích phụ nữ, đây hẳn là diễm phúc, nhưng vấn đề là cậu không có cảm giác với mỹ nữ a, lần nào gặp cũng bị trêu chọc như vậy, Tô Thần chống đỡ không nổi.
Sở Thiên Dương thấy Tô Thần ngồi vào sô pha đối diện, sắc mặt không thoải mái lắm, xem xong giấy tờ, kí tên rồi giao cho Sheena.
“Sheena, tài liệu này cô giao lại cho bộ phận kinh doanh nhé.”
“Vâng, ông chủ.” Sheena cầm giấy tờ, trước khi bước ra cửa còn quay đầu lại, chu đôi môi đỏ tươi tặng Tô Thần một cái hôn gió rồi mới cười tủm tỉm đóng cửa.
Nhìn Sheena ra ngoài, Tô Thần mới thở phào một hơi.
“Sở tổng, không hẹn trước lại tới quấy rầy ngài, thật ngại quá. Song hôm nay tôi tới là có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài.”
“Chuyện gì thế?”
Sở Thiên Dương bước tới sô pha bên cạnh Tô Thần, ngồi xuống, hôm nay anh không đeo kính, Tô Thần mới phát hiện mắt anh có màu xanh đậm.
Thấy Tô Thần để ý tới màu mắt mình, Sở Thiên Dương cười giải thích, “Mẹ tôi mang huyết thống Na Uy.”
“Thế a.” Tô Thần gật đầu, nghĩ mình vừa rồi nhìn chằm chằm vào mắt người khác xem xét có hơi vô phép, “Xin lỗi.”
“Không sao.” Sở Thiên Dương vắt chéo cặp chân dài, bưng một ly trà xanh, “Cậu vừa nói có chuyện muốn bàn với tôi, là chuyện gì thế?”
“Là thế này, thời gian này doanh thu của Tô ký cơ bản đã đạt hạn mức, tôi dự định mở thêm chi nhánh theo kế hoạch, sau đó mở rộng hệ thống Tô ký ra toàn quốc. Hiện tại tôi chuẩn bị phát triển tới Thiên Tân.” Tô Thần vừa nói vừa đưa bản kế hoạch cho Sở Thiên Dương, “Đây là bản kế hoạch tôi mới lập, mời ngài xem qua.”
Sở Thiên Dương nhận bản kế hoạch, chăm chú xem một lượt, gật đầu, “Ừm, kế hoạch cậu lập rất chu đáo, chặt chẽ, nhưng tôi vẫn còn một vấn đề muốn hỏi.”
“Mời ngài nói.”
“Cậu đã dự định phát triển Tô ký thành chuỗi nhà hàng toàn quốc, như vậy chi nhánh lập ở Thiên Tân cậu định áp dụng phương thức quản lí trực tiếp? Như vậy sắp xếp nhân viên chẳng phải sẽ gặp vấn đề sao? Chọn phương thức ủy quyền chẳng phải tiện hơn sao?”
Tô Thần gật đầu, “Vấn đề ngài nói tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng hiện tại Tô ký mới chỉ có chút danh tiếng ở Bắc Kinh, áp dụng phương thức ủy quyền sẽ không cho hiệu quả cao. Phí quảng cáo giai đoạn trước không nhỏ, mà Thiên Tân rất gần Bắc Kinh, quản lí trực tiếp khá ổn. Về mặt nhân viên, tôi và trường dạy nấu ăn đã kí hợp đồng, khóa nào có học viên người Thiên Tân có thể huấn luyện rồi đưa về đó thường trú công tác.”
Sở Thiên Dương nghe xong, gật đầu, “Tô Thần, tôi rất ít khâm phục người khác nhưng con mắt kinh doanh của cậu khiến tôi phục rồi.”
“Sở tổng quá khen, ngài đã nói như vậy có nghĩa là đồng ý với kế hoạch này?”
“Đương nhiên.” Sở Thiên Dương nở nụ cười, “Tô Thần à, tư duy kiếm tiền của cậu rất khác người. Theo kế hoạch của cậu và tốc độ phát triển của Tô ký hiện tại, tương lai Tô ký phát triển thành chuỗi nhà hàng toàn quốc, thậm chí vươn ra ngoài biên giới, tôi cũng không giật mình đâu. Tôi nghĩ, đầu tư cho Tô ký là một quyết định sáng suốt của tôi. Xem xem, có phải tôi đã khai quật được một cây tiền rồi không?”
Tô Thần nghe Sở Thiên Dương khen mình như thế thì hơi ngượng ngùng. Nhưng ngẫm lại chuyện Sở Thiên Dương đã làm, khả năng boss này cũng biết không có cách nuốt chửng Tô ký, để đề phòng Tô Thần nổ mao (aka tức giận), Sở Thiên Dương bắt đầu áp dụng chính sách dụ dỗ, bắt đầu thuận theo mao mà sờ.
“Đúng rồi, tôi nghe nói cậu đã đăng kí thương hiệu cho Tô ký và Hương Mãn Đường?”
“Đúng vậy.”
“Thế à.”
Sở Thiên Dương không nói thêm, chỉ là Tô Thần nghĩ hàm ý anh muốn biểu đạt không đơn giản như vậy, có điều cậu lười đi đoán thử. Cửa hàng nhà cậu, đi đăng kí thương hiệu chẳng lẽ còn cần người khác đồng ý?
“Nếu ngài không còn chuyện gì cần hỏi, vậy tôi đi trước. Địa điểm chi nhánh mới của Tô ký và sắp xếp nhân viên, tôi sẽ chuẩn bị thành văn bản, giao cho cô Sheena.”
“Ừ, làm cho tốt nhé. Tôi còn trông cậy vào cây tiền này rụng càng nhiều tiền vào túi tôi đấy.”
“Sở tổng nói đùa.”
“Tôi nghiêm túc đấy chứ.”
Tô Thần “…”
Tô Thần về đến nhà, Tô Kiến Quân nói có điện thoại từ nước ngoài của Đỗ Thăng gọi về.
“Đỗ Thăng?”
“Ừ, nghe giọng điệu không vui lắm, con à, lần trước cha đã bảo ít qua lại với cậu ta rồi mà?”
“Cha, con có liên hệ với cậu ta nữa đâu, đến một lá thư cũng chưa từng trả lời nữa là.”
Hai cha con đang nói, điện thoại bỗng vang lên. Tô Thần nhanh chóng tiếp điện thoại, vừa nói một câu, “Alo, xin chào.” đã nghe Đỗ Thăng ở đầu bên kia rống giận, “Tô Thần, cậu là đồ tồi! Tôi gửi thư cho cậu nhiều như vậy, sao cậu đến một lá thư hồi âm cũng không có? Thật muốn tôi quay về đá chết cậu luôn hả?”
Tô Thần vội vã kéo ống nghe ra xa, ngoáy ngoáy lỗ tai, thằng nhóc này đi nước ngoài, giọng lớn không ít nhỉ, lại nhìn nhìn cha mình, ý là: con không lừa cha đi, không hề liên hệ với cậu ta nhé.
Tô Kiến Quân nhíu mày, bĩu môi với cái điện thoại, nói nhỏ, “Con à, nói ít thôi, qua loa cho xong đi.”
Tô Thần gật đầu, Tô Kiến Quân không nói gì thêm, về phòng nghe bình thư đi.
Bên này Đỗ Thăng vẫn còn đang gào thét trong điện thoại, Tô Thần bỏ ống nghe xuống bàn, vào bếp lấy nửa quả dưa hấu, bật quạt, ngồi vào ghế bắt đầu khoét dưa ăn, cho đến khi Đỗ Thăng rống xong, cậu mới cầm ống nghe, “Xả xong?”
“…” Đầu bên kia trầm mặc vài giây, “Cậu vừa làm gì thế? Không nghe tôi nói?”
“Ăn dưa hấu ni, sáng nay mới mua, dưa hấu cát đấy, ngọt dã man.”
“Tô Thần!”
“Cậu còn hét, tôi rút dây điện thoại đấy!” nói xong, ăn một miếng to.
Tô Thần vừa nói thế, giọng Đỗ Thăng lập tức hạ xuống, nhưng âm thanh còn mang theo chút tủi thân, “Tôi viết thư cho cậu nhiều như vậy, sao không hồi âm lấy một cái? Hại tôi ngày nào cũng đi hỏi bà chủ nhà, người ta thiếu chút nữa báo cảnh sát là tôi quấy rối đấy.”
“Dạo này tôi hơi bận.”
“Bận? Bận cái gì, chẳng phải chỉ có mấy cái nhà hàng bé tẹo thôi sao?”
Nghe Đỗ Thăng nói thế, Tô Thần mất hứng, bỏ dưa xuống, “Cậu chạy đi Anh, chả cần quan tâm cái gì, nhưng tôi còn phải thi cuối kì! Hơn nữa, hiện tại tôi không chỉ mở Tô ký mà còn có Hương Mãn Đường. Đỗ đại thiếu gia cậu không có tiền có thể gọi một cuộc điện thoại về nhà là xong, cha con tôi còn phải dựa vào mấy cái nhà hàng nhỏ ấy kiếm sống. Vả lại, hồi âm hay không là quyền của tôi, tôi không trả lời, cậu định làm gì tôi?”
Điện thoại lại rơi vào trầm mặc vài giây, sau đó “cạch” một tiếng, cắt đứt liên lạc. Tô Thần nhìn chằm chằm ống nghe một lát, gác lại, thở ra một hơi, như thế, thời gian tới Đỗ Thăng sẽ không gọi về nữa ha. Mong là tên này giận lâu một chút, đừng “tha thứ” nhanh quá, cậu còn muốn dễ chịu một thời gian nữa.
Kì thực, Tô Thần không hồi âm cho Đỗ Thăng là có suy tính của mình. Tô Kiến Quân là một nguyên nhân, mà nguyên do sâu xa hơn là, Tô Thần lo tới nhà họ Đỗ kia. Nếu bọn họ biết mình và Đỗ Thăng vẫn còn liên hệ mật thiết thì sẽ nghĩ gì? Không biết liệu có ngầm làm chuyện gì không? Đối với nhân phẩm người nhà này, Tô Thần triệt để không tin được.
Tô Kiến Quân từ trong buồng trong nghe bên ngoài không còn âm thanh mới vén rèm.
“Nói hết rồi?”
“Vâng.” Tô Thần cầm vỏ dưa vào bếp, sau đó thò đầu ra, “Cha, trưa nay ăn gì?”
“Hôm nay con không đến nhà hàng à?”
‘Không ạ.” Tô Thần nói, xoay tay mở tủ lạnh, thấy trong đó còn hai quả mướp đắng, lấy ra, lại lấy thêm mấy quả trứng gà, “Cha, con xào mướp đắng với trứng gà, ăn cho mát nhé.”
“Ừm” Tô Kiến Quân đồng ý, “Cha ra vườn hái ít hành, con lấy đậu phụ khô ra, băm ít thịt nạc xào với tương đi, làm thêm ít dưa góp*.”
“Cha, con muốn ăn dưa chuột nữa.”
“Được rồi.”
Vườn nhà Tô Thần thuê rất rộng, chủ nhà trước vốn để trồng hoa, có lẽ thời gian dài không ai chăm sóc, cây cối héo rũ hết rồi. Lần trước hai cha con dọn dẹp, vây một mảnh nhỏ trồng ít rau như hành hoa, dưa chuột. Hai cha con đều được ăn đồ sạch mà tươi mới. Tô Thần còn gieo mấy cây hướng dương, hiện tại đài hoa đã rất lớn, làm cho thằng nhóc nhà bên luôn bò sấp lên tường nhìn chằm chằm. Tô Thần thấy vui, bèn hái một đài đưa cho nó nghịch, khiến cho mẹ đứa nhỏ ngại ngùng, hôm đó liền mang sang đáp lễ mấy đài sen. Dù sao cũng là thành phố phương bắc, đài sen tuy không còn tươi non nhưng Tô Thần lấy hạt nấu cháo, hương vị cũng rất được.
Tô Thần nghĩ cháo này có lẽ bán được nên bảo người phụ trách mua đồ cho Hương Mãn Đường thu mua đài sen, làm cháo hạt sen, quả nhiên rất được hoan nghênh. Sáng nấu xong, trưa là bán hết, có vài khách còn chuyên tới Hương Mãn Đường chỉ để ăn cháo sen, làm cho mấy cô bé trong nhà hàng chậc lưỡi, chi hơn hai chục đồng ăn một bát cháo? (20NDT tương đương khoảng 50k VNĐ thì phải)
Tô Thần còn biết, vài năm nữa, có người còn tiêu mấy nghìn đồng ăn mấy thứ rau dại mà hiện giờ không ai thèm ăn ấy chứ. Lại suy tính, mình có nên chuẩn bị để một, hai năm nữa mở quán đồ ăn xanh nhỉ? Lắc đầu, thôi quên đi, tiền là không bao giờ kiếm đủ, bây giờ nên chuyên tâm kinh doanh Tô ký và Hương Mãn Đường là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.