[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 113:




“Quả là một thổ hào.” Phương Duyệt nhét một vạn vào ngăn kéo, hỏi anh Bùi Tư Tư muốn mua cái gì, sao lại cho nhiều tiền như vậy. Sau khi nghe cô ta cho một vạn chỉ để làm một trăm cái bánh ngô thì Phương Duyệt sợ tới ngây người, lập tức lôi Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự tới trước mặt, cẩn thận mà sờ soạng tụi nó mấy lần, vừa sờ vừa nói: “Hàm lượng kim loại cao thật.”
“Em nói bậy nói bạ cái gì đó. Cái gì mà hàm lượng kim loại cao Đầu To và Bé Bự chỉ là gặp trúng chủ nhân có tiền thôi. Đừng có nói bậy bạ với tụi nó nữa. Em xem, em làm tụi nó sợ rồi kìa.” Phương Nghị kéo Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự ra đằng sau mình. Hành động vừa nãy của Phương Duyệt quá quỷ dị, quả nhiên khiến tụi nó sợ rồi.
“Anh à, anh dắt Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự đi dạo khắp tiệm đi, xem xem tụi nó còn thích cái gì nữa thì đưa cho Bùi Tư Tư tất, khỏi ra giá, dù sao thì cô ta chắc chắn sẽ đưa cả đống tiền cho anh.” Phương Duyệt ở bên cạnh nói.
“Em suy nghĩ nhiều rồi. Chúng ta cũng không thiếu chút tiền như vậy. Mau chơi game đi. Đừng có dọa tụi nó nữa.” Tuy làm vậy quả thật có thể lấy được không ít tiền từ tay Bùi Tư Tư, nhưng Phương Nghị cảm thấy tiền có tới thì cũng vô dụng thôi. Động vật ở trong tiệm đang sống rất tốt, có chỗ ở cũng có cái ăn, lại có đồ chơi để chơi là được rồi, không cần phải có nhiều tiền như vậy.
“Được rồi. Em chỉ là nói thôi.” Phương Duyệt lẩm bẩm một chút rồi tiếp tục chơi game. Gặp được một tên ngốc nhiều tiền thổ hào như vậy, không làm thịt một chút tay ngứa quá a.
Ngày hôm sau, Phương Nghị ăn sáng xong, phát hiện lão Hồ đang phơi nắng ở sân sau. Lão Hồ chính là người chú kia của Tiểu Viễn, trong lòng đang ôm một con mèo, Tiểu Viễn thì đang ngồi ngay cạnh ông, trong lòng cũng ôm mèo, nhưng khác nhau chính là, trước mặt Tiểu Viễn còn có một hàng dài động vật khác.
“Tiểu Viễn, chơi vui không” Phương Nghị đi đến bên người Tiểu Viễn, hỏi.
“Không vui.” Tiểu Viễn thả một con mèo vào lòng Phương Nghị, để anh giúp chải lông gãi ngứa cho nó, vừa gãi vừa nói: “Con đi mới có một ngày, nhưng không có ai giúp tụi nó gãi ngứa hết. Tụi nó nhất định rất bực. Con phải nhanh giúp tụi nó gãi ngứa mới được. Sau này không thèm đi đâu nữa, tụi nó sẽ khó chịu.” Tiểu Viễn tự trách mình vô cùng.
Từ khi Tiểu Viễn sống ở trong tiệm, đã khiến cái tật xấu của đám chó mèo này nâng lên tầm cao mới. Có rất nhiều đứa không được người ta gãi ngứa cho thì cả người khó chịu, nhưng cứ nhất quyết đòi Tiểu Viễn gãi ngứa cho mới chịu. Phương Nghị có nói mấy lần, Tiểu Viễn chỉ nghe rồi để đó, hoàn toàn không để ý tới lời anh.
“Sao con lại gãi ngứa giúp tụi nó” Thật lâu trước kia Phương Nghị đã từng hỏi Tiểu Viễn, Tiểu Viễn nói gãi ngứa cho tụi nó, tụi nó sẽ cảm thấy thoải mái.
“Tụi nó không có tay, rất khó gãi. Con gãi ngứa giúp tụi nó, tụi nó sẽ cảm thấy rất thoải mái.” Tiểu Viễn vẫn trả lời một câu như thế. Phương Nghị nghe xong thì gật gù. Tiểu Viễn có thể nghĩ được như vậy, xem như không tồi.
Thấy đám chó mèo trong sân đang xếp hàng, Tiểu Thổ Phỉ cũng hứng chí nhào tới, ôm một củ cà rốt đứng ở ngoài rìa vây xem, vừa xem vừa gặm cà rốt liên tục.
“Tiểu Thổ Phỉ, lại đây.” Phương Nghị gọi Tiểu Thổ Phỉ lại, xoa đầu nó. Tiểu Thổ Phỉ được xoa thì rất là thoải mái, cái cổ dướn lên để Phương Nghị xoa giúp nó luôn. Chờ cho Phương Nghị đi rồi, nó lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Viễn, rồi chạy ra đằng sau xếp hàng.
Phương Nghị đi đến chỗ mình thường ngồi, phát hiện trên đó toàn là chuột chết…
Đủ loại thi thể chuột, có con đã hư thối hoàn toàn, có con còn tươi mới, có con chỉ mới thối được một nửa. Phương Nghị nhìn mà mày nhăn chặt lại, bảo Vú Em đến hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Vú Em chạy tới nhìn, rồi ngửi ngửi chung quanh, sau đó chạy đi nói chuyện với đám thú khác một lúc mới quay lại sủa vài tiếng với Phương Nghị, giống như là đang giải thích cho Phương Nghị nghe là do mấy con mèo đem chuột tới. Nhưng Phương Nghị lại nghe không hiểu. Vú Em thấy Phương Nghị không hiểu thì liền quanh quẩn vài vòng bên người anh, sau đó chạy tới bờ tường lớn tiếng sủa lên. Không lâu sau, một con mèo xuất hiện ngay đầu tường.
“ô, Vú Em.” Đại Phi vỗ cánh từ trên trời đậu xuống đầu v* Em, ở nhánh cây cách đó không xa là một con vẹt cái xám.
Con mèo kia chậm rãi tới trước mặt Phương Nghị, miệng còn ngậm một con chuột sống, đợi đến lúc tới đích rồi thì miệng đó động một cái, khóe miệng liền chảy ra vài giọt máu, con chuột dừng lại mọi động tác.
Con mèo kia đem con chuột vừa chết đặt lên ghế của Phương Nghị, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
“Đại Phi, giúp tao phiên dịch một chút. Nó muốn làm gì” Con mèo hoang này rất ít liên hệ với Phương Nghị, cũng ít khi vào sân ăn, lúc nó mang thai thì mới ở trong phòng của Phương Nghị một khoảng thời gian, đồ ăn đa phần cũng là do Vú Em đưa cho nó. Phương Nghị không nghĩ quan hệ của anh và con mèo này lại tốt đến mức được nó tặng chuột cho.
“Éc éc éc, cầu tui đi, cầu tui đi, cầu tui đi.” Đại Phi đậu lên vai Phương Nghị, cao giọng nói.
“Vú Em.” Đại Phi vẫn tiện như xưa. Không biết cái lời kịch này học ở đâu nữa. Phương Nghị gọi Vú Em một tiếng, Vú Em lập tức sủa gâu gâu với Đại Phi. Đại Phi lại nói vài câu tiếng chim với Vú Em. Vú Em bất mãn hết sức, lại tiếp tục sủa gâu gâu. Không lâu sau, Đại Phi liền bại trận, thanh âm nhỏ hơn rất nhiều, sau đó bay tới trên đầu v* Em, gọi vài tiếng với con mèo hoang kia.
Con mèo hoang kia meo meo vài tiếng với Đại Phi, thậm chí còn vươn móng cào Đại Phi vài cái. Đại Phi lập tức bay lên đậu trên người Phương Nghị, lớn tiếng kêu: “Ăn hiếp tui, ăn hiếp tui, ăn hiếp tui.”
“Đánh mèo hư, đánh mèo hư, đánh mèo hư.” Quý Phi cũng bay xuống khỏi cành cây, đậu lên một cái bả vai khác của Phương Nghị mà kêu lên, rõ ràng là muốn báo thù cho Đại Phi.
“Nói trước đã. Nó muốn làm gì” Phương Nghị bắt Đại Phi đưa ra trước mặt.
“Con chuột, con chuột, con chuột.” Sau khi Đại Phi kêu xong, nó nghiêng đầu một lát rồi tiếp tục nói: “Cho con, cho con, cho con.”
“Hiểu rồi. Mày đi đi.” Nghe Đại Phi kêu chữ con, Phương Nghị liền hiểu. Con mèo hoang này nhớ con của mình, đám chuột chết này là đem tới cho tụi nhỏ ăn.
“Người xấu, người xấu, người xấu.” Cái hành động dùng xong liền ném đi này của Phương Nghị làm Đại Phi bất mãn hết sức, vừa bay vòng vòng trên không vừa kêu to vài tiếng, sau đó lộ vẻ mất mác mà dẫn Quý Phi rời đi.
“Haiz, chắc phải mau gọi Điền Nhan Minh tới thôi. Đám chuột này…” Phương Nghị cực kỳ ghét bỏ mà rời đi chỗ khác. Cái ghế này phải vứt đi rồi.
Lúc Phương Nghị gọi điện cho Điền Nhan Minh, Điền Nhan Minh đang uống trà với khách. Nghe thấy con mèo mẹ nhớ tụi mèo con, anh lập tức nói sẽ đưa tụi nó tới liền. Nhưng chờ tới khi Phương Nghị đã làm bánh ngô xong xuôi hết rồi, Điền Nhan Minh vẫn chưa tới.
“Ngại quá. Ba đứa tụi nó ra ngoài chơi, tôi tìm cả nửa ngày cũng tìm không thấy. Chỉ đành phải chờ tới lúc tụi nó ăn cơm thì mới bắt tụi nó lại được.” Từ sau khi Điền Nhan Minh nghe lời đề nghị của Phương Nghị, anh luôn để đám mèo ra ngoài chơi mỗi ngày. Kết quả, đám mèo càng nuôi thì càng phát ra cái tính hoang dã. Trừ bỏ lúc ăn cơm, cơ hồ tụi nó không có ở trong nhà cả ngày.
“Không sao.” Phương Nghị nhận lấy ***g trong tay Điền Nhan Minh, thả ba con mèo ở bên trong ra, dẫn tụi nó tới sân sau, để tụi nó xem đám chuột mà mẹ nó đưa tới, rồi để tụi nó đi tìm mẹ.
“Mấy con mèo này được anh nuôi rất tốt.” Nhìn mấy con mèo rời đi, Phương Nghị quay đầu nói với Điền Nhan Minh. Tuy hình thể của mấy đứa này không khác gì lắm với trước kia, chưa biết có béo lên hay không, nhưng xem màu sắc và độ mượt mà của lông thì đã tốt hơn rất nhiều, trông càng có sức lực hơn xưa, tính cách cũng nhu thuận hơn nhiều.
“Không phải do tôi nuôi tốt, là tụi nó tốt thôi. Cậu không biết đâu.” Điền Nhan Minh cực kỳ cảm khái mà nói: “Hai ngày đầu tiên tụi nó về nhà, tôi đã lo tụi nó không thích ứng được, nên không cho tụi nó gặp con gái tôi. Ai ngờ tụi nó gặp con gái tôi từ lâu rồi. Quan hệ lại còn rất tốt, ngày nào cũng chơi với con gái tôi, móng vuốt hoàn toàn thu lại. Cậu nói xem, sao tụi nó lại có thể hiểu chuyện như vậy Haiz, tôi nên sớm bắt tụi nó về nhà mới đúng. Tụi nó nhất định đã ăn không ít khổ.”
Phương Nghị không lên tiếng. Chuyện thu lại móng vuốt rồi mới chơi đùa với người, trên cơ bản con mèo nhà nào cũng biết làm. Hơn nữa, đám mèo đó vừa được sinh ra không bao lâu, có thể ăn được bao nhiêu khổ chứ. Điền Nhan Minh thích mấy con này tới si dại luôn rồi.
“Người ta thường nói động vật thì không có tình cảm lâu dài. Nhưng quan hệ huyết thống này vẫn còn chưa cắt đứt ha. Tụi nó đã rời đi nhiều ngày rồi mà mẹ tụi nó vẫn đưa chuột tới cho tụi nó ăn. Tôi có thể dẫn mèo mẹ về nhà luôn được không Để một nhà tụi nó đoàn tụ với nhau.”
“Không thể được.” Phương Nghị lắc đầu, thành thật mà nói, năm đó anh đã cho con mèo này ở lại trong cửa hàng thú cưng, không hạn chế hành động của nó, nhưng con mèo này làm sao cũng không chịu.
“Haiz, là vậy sao. Vậy sau này khi tôi rảnh rỗi thì sẽ dẫn tụi nó tới gặp mẹ của tụi nó nhiều thêm chút.” Điền Nhan Minh thấy Phương Nghị khẳng định như vậy thì không nhắc lại nữa.
“Được.” Phương Nghị gật đầu, cầm vài cái bánh ngô cho Điền Nhan Minh, để anh mang về nhà cho chó con trong nhà ăn, thuận tiện nói luôn cách làm cho anh biết, để sau này anh có thể tự làm cho tụi nó ăn.
Tới khi trời tối mịt, ba con mèo con kia mới quay trở lại, trong miệng mỗi đứa đều ngậm một con chuột chết, ngoan ngoãn chui vào ***g, trở về nhà với Điền Nhan Minh. Phương Nghị chạy vào trong sân, phát hiện đống chuột trên ghế vẫn còn nằm ngay tại đó thì lập tức bịt mũi rồi dọn dẹp sạch sẽ. Anh vừa quay đầu lại thì phát hiện con mèo mẹ đang ngồi ở trên tường nhìn Phương Nghị. Đôi mắt to to phát sáng nhìn chằm chằm vào Phương Nghị mội hồi rồi bỏ đi.
Lúc Phương Nghị đem ghế dựa tới đống rác, Bùi Hạo Ngôn gọi điện thoại tới, lộ vẻ khẩn trương mà hỏi anh Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự có còn ở đó hay không. Sau khi nghe thấy Phương Nghị trả lời, anh liền bảo sẽ lập tức tới, còn bảo Phương Nghị, nếu Bùi Tư Tư có hỏi anh tới lúc nào, thì nhớ nói buổi sáng anh đã tới rồi, nhưng Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự không chịu đi cùng nên mới kéo dài tới chiều.
Phương Nghị tắt điện thoại, dán một mảnh giấy lên cái ghế, trên đó có ghi: đã từng bị chuột chết đè lên. Cái ghế này vẫn còn rất tốt, đặt ở đây có thể sẽ bị người ta nhặt đi. Nếu người ta không quan tâm tới chuyện này thì cứ việc nhặt mang về nhà.
Bùi Hạo Ngôn tới ngay giờ ăn cơm, vừa vào tiệm liền kéo Phương Duyệt nói vài câu, sau đó mới yên tâm ngồi xuống ghế salon.
“Mau dẫn Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự tới đây. Để tôi xem bọn nó thế nào rồi.” Bùi Hạo Ngôn cực kỳ sốt ruột mà kêu lên. Tụi nó không có ở trong sân sau, không biết đã chạy đi đâu rồi.
“Đợi chút. Tụi nó đi theo anh của tôi rồi.” Phương Duyệt rót một ly nước đưa cho Bùi Hạo Ngôn: “Hai đứa tụi nó ở trong tiệm của tôi thì lo cái gì chứ”
“Không phải là không yên tâm.” Bùi Hạo Ngôn thở hổn hển mà nói: “Chị của tôi bảo tôi chiều nay tới đón tụi nó. Kết quả, tôi vẽ tranh chuyên chú quá nên đã quên mấy giờ giấc. Phải tóm lấy tụi nó dặn dò trước, đợi đến khi chị tôi hỏi thì tụi nó cũng có thể phối hợp diễn với tôi một chút.”
Phương Duyệt rốt cuộc đã hiểu vì sao Bùi Tư Tư lại cao ngạo rồi. Chỉ có chút việc nhỏ đã khiến Bùi Hạo Ngôn bị dọa thành như vậy, xem ra Bùi Tư Tư ở nhà thật đúng là được sủng ái a.
“Đúng rồi. Anh họ của tôi bảo tôi nói cho mấy người biết một chuyện.” Bùi Hạo Ngôn nhỏ giọng nói với Phương Duyệt: “Hoa Tử Dịch ra tù.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.