[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 12:




Đại Phi đã được nhận nuôi hơn nửa tháng. Hôm nay rốt cục Phương Duyệt cũng nhìn thấy Đại Phi xuất hiện trong chương trình [Phim truyền hình siêu cấp]. Vốn mở đầu chương trình sẽ có màn nhảy múa, nhưng nay lại đổi thành màn Đại Phi ca hát.
Mánh lới của chương trình kỳ này đã sớm được công bố ra ngoài, Thái Nhã còn cố ý post một đoạn clip đánh nhau giữa Đại Phi và Quý Phi lên Weibo gây được sự chú ý của nhiều người.
Vào ngày chương trình phát sóng, Phương Duyệt và mọi người trong cửa hàng thú cưng đều ngồi trước màn hình chờ Đại Phi. Dù sao Đại Phi cũng đã ngây người ở trong cửa hàng hai năm, cũng coi như là vật biểu tượng của tiệm.
Chương trình bắt đầu, Đình Sơn bước ra trước, sau khi nói vài câu mở màn thì huýt sáo một tiếng, Đại Phi liền bay tới đậu trên cánh tay anh.
Đình Sơn khẽ nói với Đại Phi mấy câu, Đại Phi liền cất tiếng hát. Có nhạc nền kèm theo nên giọng ca của Đại Phi cũng không khó nghe lắm, lại thêm hình ảnh vẹt hát, vì thế tạo được hiệu ứng hài hòa ngoài ý muốn.
“Đình Sơn chắc chắn đã nói với Đại Phi là ‘đánh chết mày’. Tôi đọc được khẩu hình của anh ta.” Phương Nghị đột nhiên nói.
“Em cũng thấy vậy.” Phương Duyệt gật đầu.
Mặt khác, sau khi Hải Dương biết Đại Phi muốn lên truyền hình, cũng đã lên mạng tải video trước, đợi đến lúc Đỗ Thiên Trạch nghỉ ngơi thì đưa cho cậu xem.
Sau khi Đại Phi hát xong, Đình Sơn vốn muốn cho nó xuống đài, nhưng khán giả trong phim trường xem Đại Phi biểu diễn xong thì liền sôi trào, kêu gào không cho Đại Phi đi.
Đình Sơn lại không muốn giữ Đại Phi lại, ai biết miệng Đại Phi có chợt lên cơn đê tiện hay không. Hơn nữa vừa nói tới chữ ‘đánh’, Đại Phi liền hát, một lần hát là hát tới hai phút, chương trình sao có thể đợi được hết hai phút chứ.
Nhưng khán giả lại phản ứng quá mạnh mẽ, Đình Sơn muốn để Đại Phi xuống thì Thái Nhã lại muốn đưa Đại Phi lên, vì nhóm chế tác chương trình rất thích Đại Phi.
Bởi vì chương trình có Đại Phi nên hiệu ứng gây cười nhiều hơn so với mấy kỳ trước, Đại Phi thường hay nói chen vào vài câu bỉ bỉ khiến người xem phải cười đến ngửa tới ngửa lui.
“Thảo nào lúc đó anh Tam đồng ý mang Đại Phi đi. Hóa ra là vì tiết mục này a. Hiệu quả của tiết mục kỳ này rất tốt, trên mạng vẫn còn đang thảo luận không ngừng.” Hải Dương nói: “Sớm biết vậy tôi đã nhận nuôi Đại Phi rồi, lúc quay chương trình có thể mang Đại Phi theo gây nóng sốt một phen.”
“Quên đi, chủ tiệm đã nói với tôi, Đại Phi rất tiện, thường khích chó chọc mèo. Nếu anh mà nuôi nó, anh có dám chắc bản thân sẽ được an ổn không” Tuy hiệu quả của kỳ này rất tốt, nhưng Đỗ Thiên Trạch cảm thấy, trong khoảng thời gian này, Đình Sơn phỏng chừng đã bị Đại Phi gây sức ép rất thảm, ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng không che nổi luôn rồi.
“Cũng đúng, Đại Phi miệng tiện, không thích hợp để tôi nuôi. Cậu nói xem, nếu tôi đi nhận một con về nuôi thì thế nào Để nó lấy lòng mẹ tôi. Bởi vì cậu nên thời gian làm việc của tôi cũng bất quy tắc theo. Mẹ tôi sắp sửa ghét bỏ tôi luôn rồi.” Hải Dương hỏi.
“Anh có thể suy xét một chút, đa phần người già đều thích động vật.” Đỗ Thiên Trạch nói xong thì không nói thêm gì nữa, chăm chú xem chương trình, bởi vì chương trình có quá nhiều cảnh buồn cười, khiến Hải Dương phải nhiều lần cười thành tiếng, đến khi nhìn lại thì xung quanh Đỗ Thiên Trạch đã có một đống người. Đỗ Thiên Trạch thấy mấy nhân viên công tác chạy tới đây xem cùng, liền điều chỉnh vị trí của máy tính bảng một chút để mọi người có thể xem rõ hơn. Ai ngờ đến khi xem xong hết chương trình, mới phát hiện đạo diễn cũng chạy tới xem ké, ánh mắt còn ẩn chứa một tia ý vị sâu xa.
“Ánh mắt của đạo diễn Lý thật là khủng khiếp, nhìn thôi cũng khiến tôi run rẩy cả người.” Chờ đạo diễn Lý đi khỏi, Hải Dương hạ thấp giọng ai oán nói với Đỗ Thiên Trạch.
“Có thể đạo diễn Lý phát hiện Đại Phi rất tốt.” Đỗ Thiên Trạch cũng nhìn thấy, ánh mắt của đạo diễn Lý rất kỳ quái, nhưng không hẳn là ác ý, cậu cũng không để ý đến.
Ăn xong cơm tối, Hải Dương chạy đến nhà Đỗ Thiên Trạch, bỉ ổi mà nói: “Tôi gọi điện thoại cho Đình Sơn, chúc mừng tỉ lệ xem đài của tiết mục kỳ này lại tăng cao.”
“Chứ không phải anh muốn nhìn thấy bộ dạng Đình Sơn bị cười nhạo sao” Mặc dù Đỗ Thiên Trạch nói vậy, nhưng kỳ thật cậu cũng muốn biết Đình Sơn hiện giờ thế nào rồi, nên không ngăn Hải Dương lại. Đang quay ở phim trường, không được chơi trò bà tám, rất là buồn chán đó.
Hải Dương đã làm bạn với Đỗ Thiên Trạch nhiều năm, chỉ cần nhìn mặt cậu thôi cũng đủ để biết cậu đang nghĩ gì rồi, vì thế lập tức gọi cho Đình Sơn.
“Alo.” Đình Sơn nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia thật ồn ào.
“Anh Tam, em là Hải Dương a. Tiết mục tối qua của mấy anh thu được tỉ lệ xem đài rất cao, nên em cố ý gọi tới chúc mừng.”
“Đừng có động tới đồ bên đó.” Đình Sơn quát to một tiếng, sau đó vô lực cùng cực mà nói với Hải Dương: “Thôi đi. Tôi còn không biết tính của thằng nhóc cậu sao. Muốn gọi điện chọc ghẹo anh có phải không Cái con chim đê tiện Đại Phi đó đã đập bể không ít đồ của anh rồi. Thôi đi, không nói với cậu nữa, nó lại đập đồ rồi, anh phải đi nhốt nó lại cái đã.” Đình Sơn nói xong, liền cúp luôn điện thoại.
Hải Dương và Đỗ Thiên Trạch liếc mắt nhìn nhau một cái. Đỗ Thiên Trạch nói rất đúng a, may mà anh không nhận nuôi Đại Phi, nếu không sẽ đau lòng chết mất, trong nhà anh trưng bày rất nhiều đồ cổ đáng giá lắm.
Hải Dương vừa định phát biểu cảm tưởng vui sướng khi thấy người gặp họa thì đã bị tiếng đập cửa cắt ngang. Đỗ Thiên Trạch bước ra mở cửa, là đạo diễn Lý.
“Đạo diễn Lý.” Hải Dương đứng dậy nghênh đón ông, trong lòng buồn bực, đã trễ thế này sao đạo diễn Lý còn tới Chẳng lẽ muốn quy tắc ngầm với Đỗ Thiên Trạch Không thể nào!!!
Hải Dương cố gắng hồi tưởng lại một chút, hình như đạo diễn Lý đã kết hôn sinh con, đạo đức nghề nghiệp cũng tốt, chắc sẽ không xuống tay với Đỗ Thiên Trạch đâu. Nếu đạo diễn Lý thật sự xuống tay với Đỗ Thiên Trạch, vậy thì tiêu rồi, Đỗ Thiên Trạch chắc chắn sẽ không đồng ý, lại rớt không ít lời mời đóng phim, đến lúc đó phần trăm hoa hồng trích cho anh cũng giảm luôn. Nghĩ đến đám tiền bay đi xa tầm tay, Hải Dương liền cảm thấy không khỏe.
“Tiểu Đỗ, Tiểu Hải cũng ở đây sao Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với các cậu.” Đạo diễn Lý ngồi xuống đối diện với Hải Dương.
Tìm luôn cả hai người, chắc là không đến bàn chuyện quy tắc ngầm rồi. Trái tim Hải Dương cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, sau đó hậu tri hậu giác phát hiện, Đỗ Thiên Trạch đang đi pha trà rót trà cho khách, đây là việc vốn phải do anh làm.
“Tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu.” Đạo diễn Lý nói với Đỗ Thiên Trạch: “Lúc trước, cậu có post bài lên Weibo, tôi đã xem qua, tôi muốn hỏi cậu những điều cậu viết trên đó có phải là thật không”
“Tôi nhớ đạo diễn Lý cũng có chuyển tiếp bài của tôi. Cảm ơn đạo diễn Lý. Những điều viết trên đó đều là sự thật.” Kỳ thật Đỗ Thiên Trạch cũng không viết tỉ mỉ lắm, chỉ nói động vật trong tiệm khá thông minh, chứ không hề nói ra Vú Em rất thông minh lại có nhân tính.
“Cậu xác định sao” Đạo diễn Lý hơi đè nặng thanh âm: “Tôi muốn cậu nói thật.”
“Đều là sự thật.” Đỗ Thiên Trạch lại gật đầu lần nữa.
“Động vật ở đó sao có thể thông minh đến như vậy Tiệm đó chuyên huấn luyện thú cưng à”
“Cũng không phải.” Đỗ Thiên Trạch giải thích: “Kỳ thật không thể nói toàn bộ động vật trong tiệm đều thông minh cả. Nhưng ở đó có rất nhiều động vật, ngẫu nhiên có vài con thông minh cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Nếu cậu đã nói vậy, thì tôi liền nói thẳng. Lần này tôi đến, là muốn nhờ cậu giúp, tôi muốn gặp ông chủ của cửa tiệm thú cưng đó.”
Hải Dương liền kinh ngạc, với thân phận của đạo diễn Lý, muốn nuôi thú cưng cũng phải chọn loại sang quý, không đến mức phải chạy tới tiệm kia để nhận nuôi thú cưng, chẳng lẽ là muốn mời đóng phim
“Sau khi kết thúc đợt này, tôi muốn quay một bộ phim về động vật, cần mời một vài con làm diễn viên. Nếu cậu đã nói động vật trong tiệm đó rất thông minh, vậy tôi muốn nhìn xem thử. Nếu quả thật giống như cậu nói, vậy tôi sẽ chọn vài con thú trong tiệm mời đóng phim.”
Vẫn còn có một câu đạo diễn Lý không nói ra miệng, nếu Đỗ Thiên Trạch nói không đúng sự thật, đoán chừng ông sẽ nhét Đỗ Thiên Trạch vào sổ đen ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.