[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 122:




Nghe Đại Phi nói thế, Phương Duyệt đang cầm di động quay phim nhất thời cảm thấy có mấy con thảo nê mã đang phóng ào ào trong lòng mình. Đại Phi quả thực đã thành tinh rồi, trước ống kính còn biết tằng hắng lấy giọng, còn biết chải lông lại cho đẹp nữa chứ.
“Được, bắt đầu đi.” Phương Duyệt cầm điện thoại không hề nhúc nhích, dự định sẽ đem toàn bộ lời nói vừa nãy quay vào luôn, để mọi người cùng nhau bị kinh hách chơi.
“Chủ nhân, tui nhớ ngài, ngài mau xuất hiện đi.” Đại Phi nói xong, liền nghiêng đầu hỏi Phương Duyệt vậy có được chưa Chờ Phương Duyệt nói ổn rồi thì nhảy qua một bên, tỏ ra ghét bỏ mà nói, tui mới không có nhớ chủ nhân đâu.
Phương Duyệt: …
May mà mấy lời này Đình Sơn không có nghe thấy.
Phương Duyệt đăng lên Weibo của Đại Phi, sau đó dùng Weibo của mình chuyển tiếp lại. Tuy Đại Phi rất khôi hài, nhưng thực tế, khi nhìn thấy ánh mắt do dự của Tiểu Mao, rất nhiều người đã không thể nào cười nổi, thật sự…rất xót xa.
Phương Duyệt rất nhanh đã nhận được hai lời bình rất có ích. Có người nói con chó này rất giống với con chó cậu từng thấy trước kia, nhưng con kia không bị trụi lông, cậu không thế khẳng định nó có phải là con chó đó không. Chủ nhân của con chó đó ở chung tiểu khu với cậu, là một cô gái còn rất trẻ, thường hay dẫn Tiểu Mao ra ngoài đi tạo. Cậu có nhìn thấy vài lần.
Phương Duyệt nhắn tin riêng tư cho cậu ta hỏi tỉ mỉ lại tình huống, nội dung không khác lắm với tin nhắn của người trước đó, nhưng người kia lại chưa gửi lại tin tức cho Phương Nghị.
“Thế nào rồi” Sau khi Phương Duyệt post bài Weibo, Đường Tĩnh Di vẫn luôn chú ý tới bài post. Cô rất hy vọng có thể tìm được chủ nhân của Tiểu Mao, thậm chí còn cố ý dùng Weibo của Điền Nhan Minh để chuyển tiếp Weibo của Phương Duyệt, chính là vì muốn có thêm nhiều người nhìn thấy bài post này để chủ nhân của Tiểu Mao có thể tìm lại nó.
“Vẫn còn chưa có tin tức gì hết. Em gái kia nói cô ta đang đi tìm bạn, bảo em đừng gấp, nhưng em đã gấp muốn chết rồi. Chị xem video mới quay của em chưa Chị không biết đâu, mỗi ngày em nhìn thấy Tiểu Mao thì trong lòng liền xót xa. Em thật muốn đánh Tiểu Mao một trận, bắt nó vứt chủ nhân cũ của nó đi, đừng nghĩ tới cô gái kia nữa. Nhưng mỗi lần nói như thế thì Tiểu Mao liền buồn rầu mà chạy ra xa. Nó rất bảo vệ chủ nhân của nó.” Phương Duyệt rất nhanh đã nhắn lại.
“Xem ra chủ nhân của Tiểu Mao đã đối xử rất tốt với nó. Nếu thích nó như vậy, lại có thể nhẫn tâm ném nó đi, không biết mấy người đó nghĩ thế nào nữa.” Đường Tĩnh Di hít vào một hơi thật sâu, vươn tay vuốt ve con mèo con đang ngủ ngay cạnh máy tính. Mèo con này ở trong nhà cô cũng khá lâu rồi, nhưng cô vẫn không thể thân cận được, nhưng nó lại khá thân thiết với Đóa Đóa, nhưng cũng chỉ là khá thôi. Ý thức tự chủ của con mèo này quá mạnh, không thích gần người, hơn nữa nó đều chạy ra ngoài từ sáng tới tối. Ngày nào cô cũng lo tụi nó sẽ một đi không trở lại. Con mèo này vừa cho cô một vẻ mặt hòa nhã thôi thì cô đã rất vui rồi. Nếu có thể giống như Tiểu Mao thích cô tới mức như thế, cô nhất định sẽ vui vẻ muốn chết.
Trong nhà nhiều thêm mấy con thú, nên chuyện phiền phức cũng tăng lên kha khá. Mỗi ngày đều phải chải lông cho đám chó mèo, thu dọn rác rưởi, còn phải dắt chó con đi dạo. Nhưng trong nhà cũng náo nhiệt lên rất nhiều, chuyện vui vẻ cũng tăng theo. Đường Tĩnh Di cảm thấy, nuôi tụi nó không phiền tí nào. Con người vì động vật mà trả giá, sau này động vật cũng sẽ bất chấp mọi thứ mà trả giá vì con người.
Vì quy tắc của con người mà động vật đã cải biến lại rất nhiều tập tính của mình, nhưng con người lại vì chút việc nhỏ mà không thể dễ dàng tha thứ cho tụi nó, chỉ cần hơi chút không vừa lòng thì liền muốn vứt bỏ tụi nó.
“Đúng vậy. Em cũng không hiểu. Chị nhìn anh của em đi, khổ bức lắm a. Nhớ năm đó, anh ấy vẫn còn đang đi học, vì không thể thuê được phòng cho phép động vật ở cùng, anh ấy đã phải chạy đến vùng ngoại thành cách đó hơn mười cây số để thuê phòng, mỗi ngày tới trường phải chạy rất lâu mới tới. Em cực kỳ hoài nghi, cơ bắp của anh em là được luyện ra từ lúc đó.” Phương Duyệt đánh xong câu này, phát hiện ra mình đã đi lạc đề rồi, liền vội vàng vòng trở lại. “Lúc đó anh em kỳ thật không có nhiều tiền, vì để dành tiền mua đồ cho đám tụi nó, anh em phải chọn những món rẻ nhất mà ăn. Ba em cho anh ấy tiền, anh ấy đều giữ lại mua thức ăn cho tụi nó hết. Dưới điều kiện khổ cực như thế, vậy mà anh ấy không hề có suy nghĩ vứt đám tụi nó đi. Chị biết vì sao anh ấy lại mở cửa hàng thú cưng không Bởi vì anh ấy thường xuyên dẫn đám thú tới cửa hàng thú cưng xem bệnh. Mỗi lần đi đều phải chi ra rất nhiều tiền, vì thế anh ấy mới nghiêm túc mà nói với gia đình em rằng, mục tiêu cuối cùng của anh ấy chính là mở cửa hàng thú cưng.”
“Anh của em rất lợi hại.” Đường Tĩnh Di cũng biết chuyện của Phương Nghị, nhưng cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Phương Nghị trước kia lại thảm tới như vậy. Trong ấn tượng của cô, Phương Nghị là người rất có tiền. Dù sao thì anh của Phương Duyệt là Phương Húc giờ đang rất nổi tiếng trong việc mở game online mà.
“Nhưng mà…” Đường Tĩnh Di vẫn có chút thắc mắc: “Tại sao lại không thuê được phòng ở cùng với động vật Hình như đâu phải chủ thuê nào cũng cấm nuôi động vật đúng không”
“Anh ấy nuôi rất nhiều. Lúc đó, anh ấy phải nuôi tới mười mấy con chó mèo, nhưng chỉ muốn thuê có một phòng. Mấy chủ cho thuê đương nhiên là không chịu.” Phương Duyệt nhớ lại, lúc đó hình như Vú Em cũng biết chuyện này, vì thế nó không có chạy ra ngoài nhặt thú mỗi ngày nữa. Hơn nữa, đại đa số động vật nhặt về đều rất gầy yếu hoặc đang sinh bệnh, không giống như bây giờ, dạng nào cũng nhặt.
Phương Duyệt gõ tin nhắn xong, không để ý tới khung tin nhắn đó nữa. Ánh mắt cô phiêu qua tin nhắn riêng tư mà em gái kia vừa nhắn tới, click chuột vào, bên trong chỉ có một câu ‘Tìm được rồi. Chúng tôi đang trên đường tới.’
“Anh ơi.” Phương Duyệt vừa nhìn thấy tin nhắn liền nhảy dựng lên, chạy vội tới sân sau tìm Phương Nghị.
“Sao thế” Phương Nghị thấy Phương Duyệt kích động như vậy, liền vội vàng hỏi: “Có phải đã tìm được chủ nhân của Tiểu Mao rồi không”
“Dạ phải. Cô ấy nói đang trên đường tới đây. Anh mau sửa soạn cho Tiểu Mao đi. Nếu không, lát nữa chủ nhân nó tới đây sẽ lại ghét bỏ nó lần nữa.” Phương Duyệt nói xong, lại có chút không cam lòng mà nói tiếp: “Tuy em không thích chủ nhân của Tiểu Mao, nhưng nếu cô ấy có thể đón Tiểu Mao về nhà, Tiểu Mao nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Không có việc gì đâu. Đến lúc đó, chúng ta sẽ hỏi cô ấy vì sao lại không chịu nuôi nó. Nơi này của chúng ta vẫn có thể cung cấp miễn phí thức ăn, đồ chơi và những thứ khác cho Tiểu Mao. Nhất định có thể bắt cô ấy dẫn Tiểu Mao về.” Trong lòng Phương Nghị cũng nghĩ như thế. Tuy anh không cam lòng để Tiểu Mao đi theo chủ nhân của nó, nhưng như vậy mới là cách tốt nhất.
Phương Nghị nuôi chó mèo nhiều nên cũng có chút kinh nghiệm. Tiểu Mao không phải là con chó đầu tiên nhớ chủ nhân của mình như vậy. Lúc trước, Vú Em nhặt về một con chó con lông trắng. Con chó con đó rất yên lặng, rất ngoan, nhưng ngày nào nó cũng chạy ra ngoài đường. Phương Nghị gọi nó cũng không thèm nghe, sau đó Phương Nghị lại phát hiện ra nó không chạy ra ngoài nữa, chỉ đứng ở một nơi cố định, giống như đang chờ cái gì đó, chờ từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, mãi cho đến khi Vú Em đi tìm nó, nó mới theo Vú Em về nhà. Sau lại có một ngày, con chó kia đi ra ngoài, nhưng lại không thấy nó trở về. Phương Nghị đi khắp nơi tìm nó, lúc tìm được thì trên người nó xuất hiện rất nhiều vết thương, nghe nói là bị mấy đứa trẻ con nghịch ngợm đánh chết, bởi vì ngày nào nó cũng tới đây chờ, rất vướng bận.
Thật lâu về sau, khi Phương Nghị đã quen thuộc với đám chó mèo, anh mới hiểu nơi mà chó con lông trắng thường ngồi chờ chính là nơi nó bị vứt bỏ. Có lẽ chủ nhân của nó nói sẽ quay lại đây, hoặc có lẽ chó con hy vọng chủ nhân có thể sẽ quay lại tìm nó. Phương Nghị cảm thấy, cho dù chết, nhưng chó con nhất định vẫn sẽ không an lòng, nói không chừng còn đang đứng ở trên đường đến hoàng tuyền mà chờ chủ nhân của nó.
Khi đó, Phương Nghị không có năng lực để giúp chó con, nên đành để nó chết đi. Giờ Phương Nghị đã có năng lực, đương nhiên không thể để Tiểu Mao phải thương tâm như vậy nữa. Nếu chủ nhân của Tiểu Mao không chịu nuôi Tiểu Mao, Phương Nghị sẽ không để ý chút tiền này, anh sẽ khiến nó sống vui vẻ.
“Ý tưởng này không tồi. Tiền nuôi Tiểu Mao, chúng ta có thể để anh em trả, tiền thuốc men gì đó cũng bảo anh em trả luôn đi. Chuyện này để em nói với anh ấy. Em dẫn Tiểu Mao đi tắm rồi thay một bộ quần áo khác. Anh gọi Chu Sùng Văn tới đây đi. Anh ta nói nhiều, không chừng có thể thuyết phục được chủ nhân của Tiểu Mao. Đến lúc đó anh đừng có chạy ra, anh nói chuyện không dễ nghe, đừng có đắc tội với cô ta.” Phương Duyệt nói xong, liền ôm Tiểu Mao vội vã rời đi. Cô sợ Phương Nghị nghe xong sẽ tức giận, tuy bản thân cô cũng rất tức.
“Được.” Phương Nghị gật đầu. Anh không giận. Chỉ cần Tiểu Mao sống vui thì có là gì. Mỗi ngày nhìn thấy nó u buồn như vậy, Phương Nghị cũng không vui nổi.
Không lâu sau, Chu Sùng Văn tới, nghe đề nghị của Phương Nghị xong thì buồn bực cực kỳ, nói thẳng Phương Nghị tốt tới mức ngu người rồi. Nếu người kia đã vứt bỏ Tiểu Mao, sau này nhất định sẽ vứt bỏ nó thêm một lần nữa. Để người kia đón Tiểu Mao về nhà, rồi lại vứt bỏ Tiểu Mao đi, sau này Tiểu Mao sẽ làm sao đây Chó không giống với mèo. Chó rất ngốc, không phân biệt được chân tâm giả ý. Lần này nó vui vẻ quay về với chủ nhân, sau này nó lại bị chủ nhân vứt bỏ, phỏng chừng ngay cả ý muốn tự sát nó cũng có luôn rồi.
“Nếu tôi bỏ tiền ra, tôi có quyền yêu cầu cô ta không được phép vứt bỏ Tiểu Mao. Tôi sẽ tìm người định kỳ đến thăm hỏi nhà cô ta.” Việc này Phương Nghị cũng đã nghĩ tới, cùng lắm thì một tháng một lần tới thăm tình huống của Tiểu Mao thôi.
“Nhưng nếu người kia không quan tâm tới tiền bạc, cũng không sợ cậu, nói cho cậu biết Tiểu Mao đi lạc hoặc chết rồi, hoặc vứt Tiểu Mao tới một nơi chúng ta không biết thì sao đây Cậu có năng lực thì sao chứ” Chu Sùng Văn gây sự.
“Các người đừng nói nữa. Chờ chủ nhân của Tiểu Mao tới rồi thì hỏi một chút xem sao. Nếu cô ấy đồng ý tới đây, chứng minh cô ấy vẫn còn chút tình cảm với Tiểu Mao.” Phương Duyệt nghe Chu Sùng Văn nói nhiều như vậy cũng có chút lo.
“Hai người chưa từng lăn lộn trong xã hội, không biết lòng người hiểm ác. Lần sau có quyết định gì, cậu…” Chu Sùng Văn chỉ vào Phương Nghị: “Cậu phải thương lượng với Đỗ Thiên Trạch trước. Còn có em,” Chu Sùng Văn chỉ vào Phương Duyệt: “Dạo này tình cảm giữa em và Tô Nhiễm phát triển rất tốt đúng không Em có chuyện gì thì thương lượng với cậu ta một chút. Hai người đó là nhân loại thành tinh, nghe lời bọn họ nói nhất định sẽ không sai.”
“Xí.” Nghe Chu Sùng Văn nói thế, Phương Duyệt liền cực kỳ khinh thường rời đi. Cô đúng là không nghĩ tới chuyện này. Cô không phải là con nít, làm sao lại không biết lòng người có bao nhiêu hiểm ác Mấy người ngược đãi động vật, đa phần đều là nhân khuôn cẩu dạng*, càng ở trước mặt người khác ra sức làm người tốt thì tính biến thái lại càng lớn.
*nhân khuôn cẩu dạng: bề ngoài là người nhưng bên trong là chó.
Phương Duyệt ra ngoài, thay quần áo cho Tiểu Mao vừa mới tắm xong rồi ôm vào lòng, thuận tiện bảo Phương Nghị mang ghế tới đây ngồi luôn, đợi lát nữa thì cùng nhau gặp người. Tiểu Mao rất ngoan, ghé nằm trong lòng Phương Duyệt, yên lặng nghe Phương Duyệt nói chuyện.
Phương Duyệt vẫn còn đang khuyên nhủ Tiểu Mao, bảo Tiểu Mao nhìn xa trông rộng một chút, cho dù chủ nhân không thích nó nữa, nhưng vẫn còn rất nhiều người thích nó. Cô đã thu được hơn một ngàn bình luận và mấy trăm tin nhắn riêng tư muốn dẫn Tiểu Mao về nhà chăm sóc. Tiểu Mao hoàn toàn có thể chọn một trong những người này làm chủ nhân mới.
Không biết Tiểu Mao có nghe hiểu lời Phương Duyệt nói hay không, nhưng nó vẫn luôn yên lặng, thậm chí ngay cả đuôi cũng không động đậy chút nào. Phương Duyệt cũng không thèm để ý nó có nghe hiểu hay không, cô cứ nói không ngừng. Đột nhiên, Tiểu Mao đứng lên, sủa vài tiếng vang dội, cái đuôi vẩy qua vẩy lại như một đóa hoa. Nó nhảy khỏi đùi Phương Duyệt, chạy vụt tới cửa.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mao sủa thành tiếng sau khi đến cửa hàng thú cưng. Phương Duyệt vội vàng chạy theo sau, không cần nghĩ cũng biết, nhất định chủ nhân của Tiểu Mao tới, cũng không biết vì sao Tiểu Mao lại biết được, người ta còn chưa tới cửa nữa mà.
Phương Duyệt đuổi tới cửa, nhìn Tiểu Mao chạy tới trước mặt hai người. Hai người kia thấy Tiểu Mao cũng rất kích động. Người ta còn đứng cách đó 50 mét, mũi chó thính tới vậy à
Tiểu Mao chạy tới trước mặt hai người thì lại có chút mất tự nhiên, dùng chân khẩy mặt một cái, rồi mới từ từ sáp tới em gái trước mặt. Em gái kia ôm chầm lấy nó. Tiểu Mao liền kích động, đứng dậy liếm liếm mặt cô gái.
“Đây là chủ nhân của nó à” Chu Sùng Văn đứng bên cạnh Phương Duyệt, hỏi.
“Anh cứ xem biểu hiện của Tiểu Mao thì biết.” Phương Duyệt nhìn Tiểu Mao, đáp.
“Anh đã nói với em rồi. Cái kế hoạch kia không thể dùng được. Tiểu Mao đã bị vứt bỏ một lần, nhất định sẽ không còn cảm giác an toàn nữa. Nếu không cư xử cẩn thận, Tiểu Mao nhất định phải sống trong sự lo lắng đề phòng. Em đưa tiền cho cô ta nuôi Tiểu Mao cũng vô dụng. Nếu cô ta không có tâm tư muốn nuôi Tiểu Mao, nó nhất định sẽ sống không được.” Đây là lời Chu Khởi Mộng vừa nói cho Chu Sùng Văn nghe.
“Cứ nhìn kĩ rồi lại nói tiếp. Anh xem Tiểu Mao vui vẻ chưa kìa. Nó ở cửa hàng thú cưng lâu như vậy nhưng chưa từng lộ ra gương mặt tươi cười như vậy đâu.” Phương Duyệt thấy Tiểu Mao vui vẻ như vậy thì có chút xót xa trong lòng. Vừa nghĩ tới chủ nhân Tiểu Mao không chịu dẫn nó về nhà, Phương Duyệt cảm thấy lòng đau nhói, Tiểu Mao nhất định sẽ càng đau lòng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.