[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 73:




Hai ngày sau, Phương Duyệt cuối cùng đã lấy được phần ca từ, lập tức lôi Phương Nghị đi thu âm ngay chiều hôm đó. Đỗ Thiên Trạch cũng đã về tới, nhưng lại không mang theo đám Tiểu Thổ Phỉ, mèo con và chó con. Trước khi đi, cậu đã nhờ Đỗ Gia Mặc chăm sóc cho đám tụi nó. Đỗ Gia Mặc lập tức đồng ý. Tiểu Huyên đã khóc lóc ầm ĩ mấy ngày nay rồi, cứ luôn đòi chơi với Tiểu Thổ Phỉ. Hơn nữa, anh cũng phát hiện ba Đỗ và mẹ Đỗ cũng rất thích đám tụi nó.
“Thế nào rồi” Phương Nghị thấy Đỗ Thiên Trạch, liền quan tâm hỏi.
“Hiệu quả cũng không tệ lắm.” Bởi vì đa số người trong giới giải trí đều nói giúp cậu, cộng thêm thủy quân cậu mời tới nên bình luận trên Weibo của cậu giờ rất hài hòa.
“Vậy là tốt rồi.” Nghe Đỗ Thiên Trạch nói vậy, Phương Nghị liền an tâm.
Phương Nghị an tâm vào phòng thu âm, Đỗ Thiên Trạch thì lại bị Hải Dương kéo qua một bên, thương lượng chuyện lát nữa đi gặp Trì Thụy. Phòng thu âm này là của công ty, Đỗ Thiên Trạch lại nghênh ngang tới như thế, chắc chắn có không ít người nhìn thấy rồi. Nếu đã đến công ty rồi mà lại không đi gặp Trì Thụy, anh làm sao báo cáo kết quả công tác được đây.
“Tổng giám đốc Trì đâu phải là loại người hung ác, có gặp hay không cũng đâu phải là chuyện lớn gì, sao anh lại khẩn trương như vậy” Đỗ Thiên Trạch nhẹ nhàng an ủi Hải Dương. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị đóng băng rồi, sau này cũng không định lăn lộn trong giới này nữa. Nếu đã không cần dựa vào Trì Thụy, vậy dù có phải gặp Trì Thụy thì cậu cũng không cần phải khẩn trương sợ hãi nữa. Nhưng có một chuyện khiến cậu có chút khó chịu chính là, cậu vẫn cảm thấy Trì Thụy có liên quan tới chuyện của Đậu Phộng, nhưng cậu lại không có chứng cứ. Đây chỉ là cảm giác cá nhân của cậu mà thôi.
Đỗ Thiên Trạch đứng đợi ở ngoài hết nửa tiếng đồng hồ, chờ cho người ở bên trong phòng đi ra hết mới được phép vào phòng của Trì Thụy.
“Dạo này sống thế nào” Trì Thụy nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch, liền mang hạt cà phê đi rang.
“Cũng không tệ lắm.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu, dưới sự cố gắng của đám thú, cuối cùng cậu cũng được phép ở trong nhà một thời gian.
“Nghỉ ngơi đủ rồi thì cũng nên trở lại làm việc thôi. Qua mấy ngày nữa sẽ công chiếu phim Nhà có thú cưng. Cậu được xem như là diễn viên chính của phim, nếu không đi dự buổi tuyên truyền phim thì không được tốt lắm. Tiên Ma lại đang nổi tiếng. Tất cả mọi người đều đang để ý tới cậu.” Trì Thụy chậm rãi nói.
Đỗ Thiên Trạch nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Trì Thụy. Quả thật Lý Nghiêu có liên lạc với Hải Dương, nói về chuyện tuyên truyền phim, nhưng Hải Dương không dám nhận, chỉ nói vài ngày nữa sẽ liên lạc lại. Đỗ Thiên Trạch cũng đã tự mình gọi điện giải thích cho Lý Nghiêu, nhưng Lý Nghiêu lại không vừa lòng với lời giải thích của cậu.
“Cậu đang cố kỵ chuyện bạn trai của cậu sao” Trì Thụy thấy bộ dáng khó xử của Đỗ Thiên Trạch, đột nhiên cười rộ lên.
Đặt tách cà phê đến trước mặt Đỗ Thiên Trạch, rồi mỉm cười, nói với cậu: “Cậu yên tâm. Tôi sẽ không vì chuyện không theo đuổi được cậu mà thẹn quá hóa giận đóng băng cậu. Giờ cậu đang trong đà nổi tiếng, là một mầm mống tốt, nếu cậu nổi tiếng, thì cậu sẽ kiếm được không ít tiền về cho công ty. Tôi sẽ không vì ân oán cá nhân mà cản trở con đường phía trước của cậu. Cậu cũng biết tôi là một thương nhân. Nguyên tắc quan trọng nhất của thương nhân chính là kiếm tiền.”
“Tổng giám đốc Trì nói đùa rồi, tôi sao lại nghĩ như thế được….” Tuy trong lòng đúng là đang nghĩ như vậy, nhưng biểu hiện trên mặt Đỗ Thiên Trạch lại rất chân thành, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ.
“Cậu tốt nhất là đừng nghĩ như thế. Chuyện của cậu, tôi không gấp. Cho dù cậu đang yêu thì cũng không có nghĩa sẽ không chia tay. Nếu cậu chia tay, có thể theo tôi thử xem, nói không chừng cậu sẽ phát hiện ra tôi mới là người thích hợp với cậu nhất.” Trì Thụy nắm lấy bàn tay của Đỗ Thiên Trạch rồi đặt vào tay mình.
“Tổng giám đốc Trì đừng giễu cợt tôi nữa.” Đỗ Thiên Trạch lặng lẽ rút tay về, cố gắng tươi cười rồi nói: “Tôi đã phải tốn rất nhiều khí lực mới tóm được người ta. Giờ tổng giám đốc Trì lại rủa tôi chia tay, này không tốt đâu a.”
“Ở góc độ bạn bè, tôi quả thật nên chúc phúc cho cậu. Nhưng bạn trai của cậu lại là tình địch của tôi, cậu muốn tôi chúc phúc thì quá khó xử cho tôi rồi.” Trì Thụy không chút để ý mà thu hồi lại tay của mình. Nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút.
“Tôi thật … không nhận nổi sự ưu ái của tổng giám đốc Trì. Tôi chỉ là một người bình thường, muốn có một gia đình, nuôi một đứa nhỏ và sống cùng với một đám thú cưng. Mỗi ngày về tới nhà đều có cả đám đứng chờ tôi. Yêu cầu của tôi chỉ đơn giản như vậy thôi. Tổng giám đốc Trì quá ưu tú. Nếu quả thật ở cùng một chỗ với anh, tôi chắc chắn sẽ không thực hiện được ước mơ đó. Phỏng chừng ngày nào cũng phải ngồi ở nhà ủ rũ nghĩ cách làm thế nào để ngăn chặn người khác không bắt cóc anh đi, sau đó lại ảm đạm thương tâm đọc mấy chuyện scandal của anh trên báo chí.” Đối với loại người như Trì Thụy, Đỗ Thiên Trạch biết có nói cái gì cũng không có tác dụng, đành chọn loại nói tốt này vậy.
“Xem ra cậu không nguyện ý rồi.” Trì Thụy có chút ảm đạm mà nói: “Chờ mọi chuyện bình ổn rồi, tôi muốn gặp mặt bạn trai của cậu, xem xem rốt cuộc là người như thế nào lại có thể khiến cậu mê mẩn tới như vậy, để xem tôi có bao nhiêu phần trăm có thể đoạt lại cậu.”
“Sẽ có cơ hội mà. Tôi nhất định sẽ đưa anh ấy tới gặp anh. Nhưng tới lúc đó, tổng giám đốc Trì sẽ phải thất vọng rồi bởi vì anh ấy chỉ là một người rất bình thường mà thôi.” Đỗ Thiên Trạch nói xong, lấy điện thoại ra, là Hải Dương gọi tới. Đây đã là lần thứ ba rồi.
“Xem ra cậu rất bận. Tôi không giữ cậu lại nữa. Đạo diễn Lý đã sắp xếp buổi tuyên truyền xong rồi. Cậu nhận đi. Tôi sẽ bảo người lưu ý xem có nhân vật nào hợp với cậu hay không. Cậu cũng nên chọn một bộ đi, đừng buông hết công tác ra như vậy. Vừa nghỉ phép vừa làm việc cũng được.” Lúc Đỗ Thiên Trạch rời đi, Trì Thụy tự mình tiễn cậu ra tới cửa, sau đó nói.
“Cám ơn tổng giám đốc Trì.” Đỗ Thiên Trạch thở phào ra một hơi, cảm thấy mới nói chuyện với Trì Thụy có một lúc mà muốn mất luôn nửa cái mạng.
“Cuối cùng cũng ra.” Hải Dương kéo Đỗ Thiên Trạch lại rồi cao thấp đánh giá một phen, sau đó còn giở quần áo của Đỗ Thiên Trạch lên, lại bị Đỗ Thiên Trạch ngăn lại: “Anh làm gì đó”
“Tôi đang kiểm tra nha, xem cậu có bị người ta phi lễ hay không. Sao lại đi lâu như vậy Tôi gọi mấy cuộc mà cậu vẫn không tiếp.” Thấy bộ dáng căng thẳng của Đỗ Thiên Trạch, Hải Dương cố ý nói đùa với cậu hòng giúp cậu thả lỏng tinh thần.
“Tổng giám đốc Trì đang ở đó, không dám nghe.” Tim Đỗ Thiên Trạch đập có chút nhanh. Tuy Trì Thụy luôn mỉm cười nói chuyện với cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy không khí trong phòng rất khẩn trương.
“Vừa mới có một đạo diễn tới thương lượng với tôi về kịch bản, nói là do Hoàng Bách Kỳ đề cử cậu đi thử ống kính. Lần này là vai nam chính số một nha, cốt truyện cũng tốt, nhất định sẽ nổi tiếng. Nếu cậu mà còn không nhận, trái tim của tôi sẽ rỉ máu đó.” Hải Dương ôm ngực mà nói. Đây là bộ phim được đầu tư lớn, thù lao nhất định sẽ không thấp, có thể nhận thêm chút lương nữa nha. Hơn nữa, nếu bộ phim này mà thành công, giá trị con người của Đỗ Thiên Trạch nhất định sẽ cao hơn rất nhiều, đến lúc đó có thể được trích thêm nhiều phần trăm hơn rồi.
“Vậy thì nhận đi, sao lại không nhận” Đỗ Thiên Trạch đáp.
“Không phải cậu nói dạo này không nhận kịch bản nữa sao Ngày nào tôi cũng rảnh rỗi ở nhà chơi với hamster, sắp bị mẹ tôi mắng chết rồi.” Hải Dương thoải mái oán giận với Đỗ Thiên Trạch. Bởi vì Đỗ Thiên Trạch không chịu nhận kịch bản, cho nên trong khoảng thời gian này anh đã phải từ chối biết bao nhiêu lần rồi. Dưới con mắt của Hải Dương, mỗi lần từ chối kịch bản đều là tiền bay a.
“Nhận đi, đưa kịch bản cho tôi xem.” Đỗ Thiên Trạch vừa nói xong, Hải Dương liền ngây người ra, sau đó quay đầu chạy, vừa chạy vừa gào đạo diễn Tưởng, đạo diễn Tưởng, chúng ta thương lượng chuyện kịch bản một chút a.
Đỗ Thiên Trạch thấy Hải Dương cao hứng phấn chấn như vậy thì liền nhịn không được mà nhỏ giọng nói một câu: “Tiền đồ.” Nhưng nụ cười đang hiển hiện trên mặt cậu cũng lớn không kém gì. Đỗ Thiên Trạch đã phí rất nhiều sức lực mới có thể đi đến được như bây giờ. Tuy đối với người khác mà nói, cậu không được nổi danh lắm, nhưng đối với Đỗ Thiên Trạch mà nói, đây đã là thành quả lớn nhất do chính cậu cố gắng có được. Hơn nữa, có thể đi được đến bước này, Đỗ Thiên Trạch đã rất vừa lòng rồi, bởi vì vị trí hiện tại của cậu đều do cậu tự đi từng bước một mà lên, cho nên khi phải quyết định buông tha hết thảy mọi thứ, trong lòng Đỗ Thiên Trạch rất là khó chịu.
Không lâu sau Hải Dương đã trở lại, trong tay còn cầm một tập kịch bản, vừa thở hổn hển vừa chạy tới bên cạnh Đỗ Thiên Trạch, đưa kịch bản cho cậu rồi nói: “Về nhà xem kỹ kịch bản, tranh thủ tóm được vai nam chính số một, nếu không tóm được tôi sẽ trừ lương cậu.”
“Sao tôi nhớ tiền lương là do tôi phát mà” Đỗ Thiên Trạch nhận lấy, vừa nhìn liền biết đây là bộ phim lịch sử.
“Tôi không cần biết. Nam chính trong phim này cậu nhất định phải tóm được. Tôi còn đang chờ cậu phát lương để mua thức ăn cho hamster nhà tôi đó.” Hải Dương rất là khí phách mà nói.
“Được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu. Lúc trước, cậu toàn phải nhận đóng phim thần tượng. Tuy mấy loại phim này được truyền bá rất rộng rãi, nhưng lại không giúp ích gì nhiều cho việc tăng địa vị trong giới giải trí. Nếu quay tốt bộ phim chính kịch này, cho dù không nổi danh, thì cũng có thể được xem là diễn viên có thực lực.
Lúc Đỗ Thiên Trạch và Hải Dương quay lại phòng thu âm, Phương Nghị đã đi ra rồi. Sư phụ thu âm vừa thấy Hải Dương tới liền vội vàng chạy qua, nhỏ giọng nói với Hải Dương là có một chỗ Phương Nghị thu không tốt, nhưng cậu ta lại sống chết không chịu thu lại, nói là quá phiền toái.
“Tôi nghe thử xem nào.” Hải Dương đi vào trong nghe thử, phát hiện lần hát này của Phương Nghị còn tốt hơn lần trước, nhưng anh lại không nghe ra được chỗ nào bị sai.
“Là chỗ này nè.” Sư phụ thu âm chỉ vào nhạc phổ rồi giải thích cho Hải Dương nghe, chỗ này đáng lẽ phải kéo âm dài ra, kết quả lại bị Phương Nghị ngắt cái rụp.
“Quên đi, vậy cũng được mà, người khác sẽ không phát hiện ra đâu.” Phương Nghị không có ý định phát hành album, chỉ là thu một ca khúc rồi post lên mạng cho mọi người nghe miễn phí mà thôi. Một lỗi nhỏ như vậy, ngay cả Hải Dương cũng không nghe ra, người khác chắc chắn sẽ không phát hiện ra nổi.
“Rõ ràng có thể hát hoàn mỹ hơn mà. Mấy người sao người nào cũng vậy hết vậy” Sư phụ thu âm chỉ vào Hải Dương mà nói.
“Sư phụ, sư phụ, bình tĩnh, bình tĩnh.” Hải Dương vỗ vỗ vai của người kia, nói: “Bài này không phải dành để phát hành album. Hơn nữa đây cũng không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, chỉ là hát chơi thôi. Có thể hát ra được trình độ thế này là tốt lắm rồi. Nếu thu lại, nói không chừng sẽ không còn tốt như thế nữa. Anh cũng biết mà, có nhiều lúc phải có khuyết điểm mới tạo ra được mị lực.”
“Thúi lắm. Hải Dương, tôi cho cậu biết, lần sau đừng hòng mượn phòng thu của tôi nữa. Tôi miễn phí thu âm giúp cậu, mà cậu còn dám đối xử với tôi như vậy.” Sư phụ thu âm thấy thái độ không thèm để ý của Hải Dương liền bất mãn hết sức.
“Anh hai à anh hai, đừng vậy mà. Bớt giận, bớt giận. Chủ yếu là do cái tên kia quá bận, tôi đã phải phí biết bao công sức mới mời được cậu ta tới đó. Bảo cậu ta làm lại, cậu ta chắc chắn không vui đâu. Tôi cho anh xem cái này nhé.” Hải Dương mở điện thoại di động lên, cho sư phụ thu âm xem video hamster nhà anh bắt hamster, sau đó nói có một con hamster đang mang thai, nếu sư phụ thích, sau này sẽ tặng cho sư phụ một đôi hamster.
Để hamster nhà Hải Dương mang thai đã gặp phải không ít khó khăn. Lúc anh mang tụi nó về không hề để ý tới, sau này mới phát hiện ra, bốn con hamster nhà anh đều là chị em gái tất. Hải Dương rất thích con hamster biết bắt hamster kia, cho nên anh mang nó đi lai giống. Giờ con hamster đó đã mang thai được một tuần rồi, Hải Dương cảm thấy, mẹ hamster như thế nào thì nhất định đứa con cũng giống y chang như vậy. Cho nên, chờ hamster con trưởng thành rồi, nó nhất định sẽ trở thành một con hamster thích bắt chuột hamster như mẹ nó. Đến lúc đó, anh có thể quay video hamster bắt hamster mỗi ngày rồi.
Sư phụ thu âm xem video của Hải Dương xong, quả thật có cảm giác hứng thú với hamster, nhưng lại nghĩ đến chuyện nuôi hamster không những phiền phức mà còn phải lo tụi nó có đào tẩu hay không nữa, vì thế sư phụ lập tức từ chối lời đề nghị của Hải Dương, kiên quyết bắt Phương Nghị làm lại.
“Không phải như vậy.” Hải Dương chỉ vào Phương Nghị mà nói: “Cái tên kia là ông chủ của cửa hàng thú cưng. Trong tiệm của cậu ta có rất nhiều chó mèo xinh đẹp, hơn nữa đứa nào đứa này đều thành tinh hết rồi, nhưng được cái ngoan, anh bảo tụi nó đi hướng đông, tụi nó tuyệt đối sẽ không đi hướng tây. Nếu không thì tôi dẫn anh đến tiệm của cậu ta chọn một con chó hay con mèo mang về dỗ ngọt con gái nha.”
“Chó mèo” Sư phụ thu âm trầm tư một hồi, sau đó nói với Hải Dương anh ta phải gọi điện thoại hỏi trước một tiếng, nhưng vẫn cứ yêu cầu Phương Nghị làm lại.
Phương Nghị nghe Hải Dương nói xong, thấy sư phụ thu âm đang gọi điện thoại, liền lặng lẽ nói với Đỗ Thiên Trạch: “Nếu không để tôi trốn về một lát, Vú Em còn đang ở nhà chờ tôi, mấy hôm nay Vú Anh tới ở nên giờ nó dính tôi ghê lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.