Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn

Chương 7: Nhớ lại chuyện xưa mà đau buồn




Doãn Nhược Hi cười nhợt nhạt. Mặc kệ là đối xử với hạ nhân hay là đối mặt di nương thứ nữ, nàng đều lấy thái độ ôn hòa. Vốn là đích nữ cao cao tại thượng nhưng luôn mỉm cười nhẹ nhàng, hòa ái lại thân thiện nên càng làm cho người ta có cảm giác dễ dàng thân cận.
Doãn Nhược Hi hơi liếc mắt nhìn Kiều di nương. Kiếp trước trong lúc nàng khó khăn trắc trở Kiều di nương vụng trộm thăm nàng còn cho nàng tặng một chút bạc. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng Doãn Nhược Hi đoán kia đã là hơn phân nửa vốn riêng của Kiều di nương.
Kiều di nương phát hiện Doãn Nhược Hi đang nhìn nàng, cười thân mật với Doãn Nhược Hi lại sợ bị Mễ thị phát hiện nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Doãn Nhược Hi cười nhẹ, cũng không thèm để ý.
Mễ thị nhìn nhìn mọi người, khẽ gật đầu, “Đều miễn lễ vào đi thôi!”
Mễ thị nói xong tiến lên kéo tay Doãn Nhược Hi vô cùng thân thiết nói: “Hi tỷ nhi chắc là đi đường mệt mỏi rồi. Con về Tư Noãn các đi tắm nghỉ ngơi đi, mẫu thân phân phó phòng bếp chuẩn bị đưa tới cho Hi tỷ nhi mấy thứ điểm tâm thích ăn. Cơm trưa cũng làm mấy thứ Hi tỷ nhi thích ăn rồi buổi tối mẹ con chúng ta lại cùng nhau dùng cơm được không?” Mễ thị nói xong thấy ánh mắt khâm phục đến hâm mộ của mọi người chung quanh rất là vừa lòng, nói tiếp: “Nếu không thì kêu tam muội con đi cùng con?”
Nhìn xem quả là kế mẫu thật tốt a.
Ai có thể ngờ lời ngon tiếng ngọt đó của nàng chỉ là vỏ bọc ngoài che đậy âm mưu thâm hiểm độc ác bên trong.
Doãn Nhược Hi cười, “Mẫu thân cũng thật bất công, tam muội muội một đường trở về cũng mệt mỏi. Để tam muội nghỉ ngơi đi, buổi tối lại cùng nhau chơi đùa!”
”Tam muội con mệt cái gì, nàng da dày thịt béo...”
”Mẫu thân nói bậy, tam muội nhà ta chính là bộ dáng khả ái đáng khi nào thì da dày thịt béo chứ?” Doãn Nhược Hi nói xong, đem Doãn Thiên Tuyết kéo đến bên người ôn nhu nói, “Tam muội đừng nghe mẫu thân, một hồi trở về Tư Tình Các, muội nhớ tắm rửa thay quần áo rồi ăn vài thứ sau đó nghỉ ngơi cho tốt!”
Diễn trò thôi, ai không biết.
Mễ thị tuy rằng làm nhiều năm, lão luyện rồi. Tuy nàng là người mới nhưng cũng sẽ không quá kém.
”Muội nghe đại tỷ tỷ!” Doãn Thiên Tuyết bộ dáng ngây thơ ôm tay Doãn Nhược Hi nói.
Lý mama vội vàng trêu ghẹo: “Đại tiểu thư, tam tiểu thư cảm tình cũng thật tốt. Nô tì thật hâm mộ!”
Mễ thị cười trong lòng trung, nàng chỉ mong sao Doãn Nhược Hi đối xử tốt Doãn Thiên Tuyết: “Thôi, thôi, đều y các con!”
Đối với người đi ra ngoài nhưng không có trở về Đinh Lan, không ai dám nhắc tới.
Tư Noãn các, Tư Tình Các cách nhau cái dòng suối nhỏ. Tại ngã rẽ hướng về nơi ở của mình, hai người nói nói mấy câu rồi tự mang theo nha hoàn bà tử trở về sân chính mình.
Doãn Nhược Hi đứng ở cửa Tư Noãn các, có chút không dám cất bước.
Kiếp trước, nàng không có trong sạch trở về, mọi người thở mạnh cũng không dám. Chỉ có Thúy Oanh khóc đến mắt cũng sưng lên luôn tìm cách an ủi nàng. Nàng lại ngại Thúy Oanh khóc xúi quẩy nên đuổi đi chỗ khác. Thật khờ.
Vưu thị thấy Doãn Nhược Hi đứng ở cửa viện cũng không đi vào, một người lẳng lặng ngốc không biết suy nghĩ cái gì, cả người lộ ra vẻ quỷ dị xa cách và lạnh lẽo, nhỏ giọng hỏi, “Đại tiểu thư, người sao vậy?”
Doãn Nhược Hi nghe vậy hoàn hồn, buông xuống con ngươi, hồi ức trong lòng biến mất, nhìn Vưu thị cười nhẹ: “Không có việc gì!”
Cất bước vào sân.
Vưu thị hơi ngừng lại, cảm thấy có nơi nào không đúng lắm, lại suy nghĩ không ra, vội vàng theo vào.
Doãn Nhược Hi vào chính viện Tư Noãn các, trong phòng bài trí cực kỳ hoa lệ, cơ hồ ngoại tổ mẫu đưa tới thứ tốt đều trưng bày ra ở nơi này.
Đập vào mắt là một bàn tròn, bàn tròn đối diện là một giường la hán Hồng mộc,giữa giường có cái bàn nhỏ. Đây là chỗ ngày thường nàng chơi cờ, hai bên bàn là đệm mềm lại có gối tựa gấm hoa rực rỡ. Trên tường treo ba bức tranh chữ giá trị xa xỉ của danh nhân nổi tiếng. Hai bên góc giường la hán song song đặt hai cái nha bàn (ta không biết nha bàn là bàn gì nữa). Trên bàn đặt hai bình sứ xanh lớn, trong bình cắm hoa đào nở rộ, trên hoa đào còn có giọt sương, hiển nhiên là vừa hái trở về không lâu.
Bên trái là nơi nàng đọc sách luyện chữ luyện đàn, phía bên phải là phòng ngủ. Sau phòng ngủ là tiểu khố phòng (phòng kho để đồ quý giá). Ngoại tổ mẫu đưa tới đáng giá gì đó đều ở bên trong. Phòng ngủ có một cửa nhỏ, mở ra hai gian khác: gian ngoài là tịnh phòng, nội gian để cất giữ xiêm y nàng.
Đi đến phòng ngủ thấy bên giường màn sa bay bay, trên giường chăn gấm gối mềm hương thơm nức mũi. Ngăn tủ đầu giường xếp ngay ngắn chỉnh tề không một hạt bụi nhỏ. Đi tiếp bàn trang điểm đối diện giường, trên mặt bàn đầy rẫy son phấn thượng phẩm, tram cài châu thoa quý giá.
Đã bao nhiêu lần trong mộng trở lại nơi vô ưu vô lự này, nay trở về, so với mộng càng giống như là một giấc mộng.
Doãn Nhược Hi đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống, nhẹ tay khẽ vuốt sờ lên từng thứ trên mặt bàn: cây lược gỗ, ngọc kê, trâm trân bảo, thoa vàng bạc, biển phương, lược, hoa thắng, đóa tử, trâm cài,(nói tóm lại là đồ trang điểm của con gái đó.Vậy đi) mỗi một dạng đều là nàng cực kỳ yêu thích. Nhưng bởi vì Mễ thị, Doãn Thiên Tuyết, Doãn Thiên Nhu, Doãn Thiên Vận tính kế lừa gạt, Đông Phương Minh Lãng đòi lấy, đến cuối cùng không còn gì cả.
Đại nha hoàn Đinh Hương đi tới, đứng ở bên người Doãn Nhược Hi nhỏ giọng nói “Đại tiểu thư, nước ấm chuẩn bị tốt!”
Doãn Nhược Hi tay hơi ngừng lại, chưa từng ngẩng đầu: “Thúy Oanh đâu?”
”Còn tại nhà dưới sao chép Kinh Phật!”
”Để nàng tiếp tục đi!” Doãn Nhược Hi nói xong, đứng dậy đi đến phòng tắm.
Lúc Đinh Hương hầu hạ nàng cởi xiêm y, áo lót, tiết khố, cái yếm xong Nhược Hi đắm mình trong nước ấm, không chút để ý nói: “Đem những gì ta mang đi Đại Ân tự dùng qua đều thu đứng lên đi!”
”Tiểu thư về sau đều không dùng nữa ạ?”
”Không cần, miễn cho nhớ tới Đinh Lan...” Doãn Nhược Hi nói xong, hơi hơi thở dài, “Không nói cũng thế, thu đứng lên đi!”
”Dạ!”
Đinh Hương không dám hỏi nhiều.
Dù sao từ lúc từ Đại Ân tự trở về lại không thấy Đinh Lan, xem sắc mặt tiểu thư cũng không vui, Đinh Hương định một hồi đến hỏi Vưu thị.
Nhanh chóng thu thập xiêm y dơ bẩn đem tới phòng giặt sau đóquay lại đứng ở bên ngoài phòng tắm chờ.
Cả người Doãn Nhược Hi chìm ngập toàn bộ trong nước ấm đến khi thở không nổi mớitrồi lên, hít sâu mấy hơi thở, đột nhiên nở nụ cười, cườithật to mà rơi lệ đầy mặt.
”Tiểu thư? Ngài như thế nào? Nô tì có thể tiến vào không?” Đinh Hương ở bên ngoài lo lắng gọi.
Vưu thị nghe được động tĩnh đi tới, liền nghe thấy thanh âm Doãn Nhược Hi vừa cười vừa khóc trong phòng. Vưu thị dừng lại một chút, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì chuyện Đinh Lan?
Ngẫm lại cũng đúng, tiểu thư đối với Đinh Lan không giống với nha hoàn khác, nay Đinh Lan bỗng nhiên phản bội, bỏ Doãn Nhược Hi mà đi, nàng thương tâm không thể tránh được.
Nếu thay đổi chính mình, sợ là đã giết tiểu tiện nhân Đinh Lan kia.
Vưu thị suy nghĩ một lát, mới mở miệng nói: “Tiểu thư, cơm trưa đã chuẩn bị tốt. Người không sao chứ? Để nha đầu Đinh Hương hầu hạ người mặc quần áo được không? Nay thời tiết còn lạnh...”
Vưu thị còn muốn nói cái gì, truyền đến thanh âm Doãn Nhược Hi thản nhiên:“Đinh Hương, vào đi!”
Đinh Hương vào phòng, hầu hạ Doãn Nhược Hi mặc quần áo, lại giúp Doãn Nhược Hi lau khô tóc, hầu hạ Doãn Nhược Hi ăn cơm trưa. Đợi tóc khô Doãn Nhược Hi mới nằm trên giường an an ổn ổn ngủ.
Đinh Hương hạ màn giường xuống, nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng, cầm châm tuyến ngồi ở dưới mái hiên bắt đầu thêu. Vưu thị đoán Doãn Nhược Hi không thể tỉnh lại ngay, lén lút ra Tư Noãn các...
Trong lúc ngủ mơ, Doãn Nhược Hi trơ mắt nhìn Thúy Oanh bị vài cái nam tử cưỡng hiếp đến chết, nàng đầu lưỡi bị cắt; cổ tay, cổ chân bị dây xích sắt khóa lại, muốn thét chói tai lại kêu không ra được tiếng, giãy dụa đau thấu tâm can. Thúy Oanh toàn thân là máu, trừng hai mắt nhìn nàng, chết không nhắm mắt.
”Thúy Oanh...”
Doãn Nhược Hi hét lên một tiếng, từ trên giường bật dậy.
Mồ hôi đầy đầu, cả người ướt đẫm.
Ngực thật sự rất khó chịu, tựa như đang sống mà trái tim bị người móc ra, cả người lạnh run, cuộn người co chân, tay ôm đầu gối, hàm răng run lập cập.
Đinh Hương bên ngoài hiên nghe được thanh âm, vội vàng vào phòng, xốc màn giường lên, thấy Doãn Nhược Hi co ro người vùi đầu ở trên đầu gối, xiêm y cả người đều ướt đẫm, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, ngài như thế nào?” Tay vươn ra muốn chạm vào Doãn Nhược Hi.
”Đi ra ngoài!”
Doãn Nhược Hi lạnh lùng quát lớn một tiếng, ngay cả đầu cũng không nâng.
Đinh Hương nghe vậy, trong lòng chấn động, do dự mà mở miệng hỏi lần nữa.
Doãn Nhược Hi lại âm thanh lạnh lùng nói, “Đi ra ngoài!”
Đinh Hương không còn cách nào. Tiểu thư là chủ tử, nô tì là nô tì, nào có chuyện nô tì lên tiếng phản bác lời chủ tử, cho nên đành cúi người lui ra.
Gặp Vưu thị đi tới, liền bước lên phía trước, “Vưu ma ma, tiểu thư vừa mới mộng yểm, vừa khóc vừa cười, xiêm y ướt đẫm mồ hôi, cũng không chịu thay, còn đem nô tì đuổi ra. Vưu ma ma, các ngươi đi Đại Ân tự phát sinh cái gì sao?”
Vưu thị nghe vậy một chút, thở dài một tiếng, “Còn không phải Đinh Lan...”
Vưu thị đem Đinh Lan cùng Đoàn Tử Kỳ cẩu thả với nhau nói xong Đinh Hương nghe được thổn thức không thôi.
Thầm mắng Đinh Lan ánh mắt thiển cận, thú làm vợ, bôn làm thiếp. Đòan công tử nếu yêu thích nàng, sao lại giày xéo nàng như vậy? Chính là vì trong lòng không có nàng nên ngay cả một cái danh phận cũng không cho liền đem nàng tiếp đến Đoàn gia, đừng nói là thiếp, sợ liền là thông phòng nha hoàn cũng không được. Thật đúng là ngốc mà. Vì cái nam tử như vậy, phản bội lại tiểu thư một lòng đối đãi nàng, đường lớn ngập ánh mặt trời không đi, lại cứ đi đường bụi gai dầy đặc lại lầy lội.
”Ai, đáng thương tiểu thư...”
Vưu thị lỗ tai áp trên cửa, muốn nghe bên trong động tĩnh, cửa lại chi ca một tiếng mở. Doãn Nhược Hi quần áo màu trắng thanh lịch, tóc tùy ý dùng một cái Đoàn dây màu trắng cột sau đầu, cả người nhìn liền đặc biệt không thích hợp, Vưu thị liền phát hoảng, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu thư, ngài như thế nào?”
Nơi như Đại Ân tự tuy rằng có phật pháp phù hộ, nhưng những thứ dơ bẩn ô uế này nọ cũng không thiếu, đừng nói là tiểu thư bị ám thành như vậy đi.
Doãn Nhược Hi cười, “Không có việc gì, chính là gặp ác mộng thôi!”
Doãn Nhược Hi nói xong, xoay người trở về phòng ở.
Vưu thị vội đuổi theo: “Tiểu thư mộng cái gì a?”
Tại sao bỗng nhiên sửa lại tập tính mặc loại xiêm y màu trắng chưa bao giờ mặc qua? Thật sự quái dị!
”Ta mơ thấy Đinh Lan bỏ ta mà đi. Mặc cho ta thế nào giữ lại, nàng cũng không đồng ý lưu lại. Ai, tuy rằng Đinh Lan vì người trong lòng từ bỏ ta nhưng tốt xấu chúng ta cũng là chủ tớ một thời. Ta cũng nên vì nàng cầu phúc, hi vọng nàng về sau có thể qua tốt.Nhũ nương nói đúng không?”
Vưu thị kinh ngạc, thầm nghĩ này cầu phúc cần mặc bạch y sao? Cũng không dám phản bác Doãn Nhược Hi nên chỉ nói: “Tiểu thư thiện tâm!”
Trong lòng đã có chút sợ hãi.
Dù sao ở Đại Ân tự, nàng cũng tham dự kế hoạch dơ bẩn đó, nàng không biết rốt cuộc là sai lầm chỗ nào không tính kế được Doãn Nhược Hi, cuối cùng là Đinh Lan cùng người cẩu thả còn nói nàng cùng Đòan công tử là thật tâm yêu nhau, lưỡng tình tương duyệt.
Đoàn công tử kia còn cố tình xin Doãn Nhược Hi ban cho Đinh Lan, lại chưa nói cấp cho Đinh Lan thân phận gì, bất quá Vưu thị đoán rằng, nhiều nhất là cái quý thiếp mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.