Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 126: Dị biến




Sau khi thu hồi Thủy linh châu, Tư Lăng lại lục lọi phần thưởng mới nhận được, là một bản khúc phổ.
Tư Lăng sờ sờ cằm, trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ là khí linh Thông Thiên tháp thấy rằng hắn lấy được cây Ma Thiên Kinh Vũ cầm, cho nên liền đem khúc phổ đưa cho hắn làm phần thưởng qua cửa? Nghĩ thế, Tư Lăng lật ra, sau đó có chút uỷ khuất phát hiện, ngoại trừ trang thứ nhất, cái khác đều là trống trơn.
Lặng lẽ thu lại khúc phổ, Tư Lăng nhắm mắt bắt đầu đả tọa. Linh lực một lần lại một lần quét khắp kinh mạch, cuối cùng tụ lại ở trong đan điền, thấm vào Kim Đan, vết rách trên kim đan màu vàng nhạt được linh lực một lần lại một lần chữa trị. Cùng với thời gian trôi qua, vết rách chậm rãi mờ đi, thẳng đến khi biến mất.
Không chỉ nguyên thần suy yếu, Kim Đan Tư Lăng cũng bị thương nặng, vết rách như mạng nhện trên Kim Đan quả thực là nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân vì sao ở tầng thứ tư vô luận thế nào hắn cũng không ra tay. Mà bây giờ, bị nhốt trong thạch thất, chẳng biết lúc nào mới có thể rời đi, Tư Lăng mới bắt đầu quyết định chữa thương.
Đợi khi Tư Lăng mở mắt ra, đã qua nửa tháng.
Mở to mắt ra, vẫn là thạch thất đóng kín.
Thấy Tư Lăng mở mắt, ba con yêu đều nhìn sang, Trọng Thiên nhảy đến trên vai Tư Lăng, dùng cái đuôi quét cổ hắn; Tiểu Khôi nhảy đến một bên khác kêu chiêm chiếp với Tư Lăng; Tiểu Yêu Liên đang cắn linh quả cũng chạy tới, xem ra thời gian hắn chữa thương đã làm ba đứa này bứt rứt khó chịu muốn chết.
Tiểu Yêu Liên leo lên trên đầu gối Tư Lăng, hỏi: "Tư công tử, thương thế của huynh tốt hơn chưa?"
"Vết rách trên Kim Đan đã biến mất, dưỡng thêm một thời gian nữa thì tốt rồi." Tư Lăng cười, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nó. Ít nhiều nhờ linh dịch của Tiểu Yêu Liên và ngọc tuỷ vạn năm, lần này mới không làm cho hắn nguyên khí đại thương.
Tiểu Yêu Liên nghe xong thì hết sức cao hứng, ném hạt của Linh quả vừa ăn xong về không gian, sau đó nói: "Tư công tử, nói huynh biết một tin tức tốt, thủy linh dịch lấy từ chỗ Hồng Long, Tiểu Hồng đã đem nó dung hợp cùng  không gian Hồng Liên, về sau huynh không cần lo lắng không có Mộc Linh dịch dùng nữa rồi."
"Ta không lo lắng, lo lắng của ta là ngươi tùy tiện lấy linh dịch tưới cho hoa hoa thảo thảo, cho ta một chút mà như muốn mạng của ngươi." Cho nên Mộc Linh dịch có nhiều bao nhiêu thì cũng không đủ cho Tiểu Yêu Liên tiêu xài như vậy.
Tiểu Yêu Liên có chút ngượng ngùng sờ sờ lá sen trên đầu, sau đó lấy ra một lọ Mộc Linh dịch đưa cho Tư Lăng. Lần này nó ngược lại rất hào phóng, cho luôn một bình lớn, không giống trước kia, mỗi lần xin nó một chút thì nó đau lòng tựa như móc thịt nó vậy.
Uống nửa bình linh dịch, Tư Lăng cất nữa bình còn lại, sau đó nhổm dậy, vừa đi lòng vòng quanh thạch thất, vừa hỏi Trọng Thiên: "Trọng Thiên, ngươi cảm thấy nơi này sẽ nhốt chúng ta bao lâu?" Mấy ngày nay hắn bận chữa thương, tin tưởng Trọng Thiên hẳn đã có phát hiện mới.
Trọng Thiên gãi gãi mặt, gào một tiếng, Tư Lăng nhìn về phía Tiểu Yêu Liên đang ngồi trên vạt áo hắn, ý bảo nó giải thích thay.
"Chủ nhân nói, thạch thất này là mở ra từ bên ngoài, chỉ cần có người tiếp xúc cơ quan thì có thể đi ra. Nếu không có, chỉ có thể chờ Thông Thiên tháp đóng cửa rồi mới có thể ra ngoài."
Tư Lăng lập tức xanh mặt, cảm thấy với vận khí tồi tệ của mình thì có lẽ sẽ bị nhốt ở đây cho tới khi Thông Thiên tháp đóng kín, như vậy còn có hi vọng gì đây?
Vừa nghĩ tới, đột nhiên phát giác tường đá bên trái rung động, đây là dấu hiệu muốn mở ra?
Tư Lăng kích động, xem ra vận khí của hắn cũng không tệ lắm, cũng không phải xui xẻo như vậy.
Trong ánh mắt đầy kích động chăm chú, tường đá rốt cuộc ầm ầm mở ra. Mở đến một nửa thì có một người nghiêng người tiến vào, Tư Lăng tuy rằng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy tường đá lại sắp hạ xuống thì hắn không nghĩ nhiều nữa, cũng giống người nọ nghiêng mình mà lách qua. Ngay khi tường đá sắp khép kín thì hắn vội vàng chạy đi.
Vừa đi ra thì lập tức nghênh đón một Linh quang pháo có uy lực mạnh mẽ đánh tới, Tư Lăng chật vật tránh thoát, vung ngược tay lên, một xấp linh phù phóng về phía đối phương, tiếng nổ mạnh không dứt bên tai.
Tư Lăng rất nhanh liền thấy rõ ràng đối tượng công kích hắn, thế nhưng là con rối hình người; hơn nữa còn là hình nhân Nguyên Anh kỳ, chả trách người vừa rồi tình nguyện bị giam ở thạch thất cũng không muốn đối mặt với nó. Quả nhiên, vận khí của hắn luôn luôn không tốt, chuyện tốt đẹp như vậy sao có thể để hắn gặp được chứ.
Linh phù nổ tung chỉ làm cho động tác của hình nhân kia đình trệ một chút, sau đó lại mở miệng phun ra một cái Linh quang pháo, Tư Lăng chỉ có thể không ngừng trốn tránh. Lúc này, Trọng Thiên cũng phun một ngụm yêu hỏa đánh tới hình nhân kia, yêu hỏa màu tím đỏ uy thế kinh thiên, hình nhân dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà tan chảy, cuối cùng hóa thành một đống tro tàn.
Tư Lăng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới yêu hỏa Trọng Thiên đã lợi hại như vậy, bất quá như thế cũng là một chuyện đáng vui mừng.
Trọng Thiên vỗ vỗ đầu Tư Lăng, bảo hắn tiếp tục gấp rút lên đường. Họ đã hao tổn quá nhiều thời gian ở trong này, Tiểu Lăng Tử không thể tiếp tục lười biếng được nữa, cần phải nhanh chóng leo lên tầng thứ chín đi thôi.
Cử động này của Trọng Thiên có vẻ quá không bình tĩnh, Tư Lăng cân nhắc, chẳng lẽ trong Thông Thiên tháp có thứ nó muốn, cho nên lúc đầu mới liên tục húc giục hắn nhất định phải Kết Đan đăng tháp, hiện tại vào Thông Thiên tháp xong thì tên này rõ ràng còn nóng vội hơn hắn.
Tầng thứ năm Thông Thiên tháp là một mê cung lớn dựng bằng đá, mà địch nhân trong mê cung chính là vô số con rối. Dọc theo đường đi, Tư Lăng gặp được rất nhiều con rối, ngoại trừ hình người còn có hình thú, đều là tu vi Nguyên Anh kỳ, mỗi một con rối đều là một gia tài. Tư Lăng tuy rằng muốn thu một con rối để tăng sức chiến đấu, chỉ là Trọng Thiên ra tay quá nhanh, vừa nhìn thấy con rối liền trực tiếp phun lửa đốt thành tro, Tư Lăng căn bản không có cơ hội ra tay.
Vài ngày qua, Tư Lăng đã có hiểu biết nhất định đối với cái mê cung này. Hắn phát hiện mê cung này là hình tròn, thông đạo từng tầng từng tầng giảm dần về phía trung tâm. Ở chính giữa có một cái truyền tống trận, chính là thông đạo nhập khẩu thông đến tầng thứ sáu. Mà làm cho người phát điên là, đường đi trong mê cung biết di động, mỗi lần bất cẩn một chút thì cũng sẽ bị chuyển về quỹ đạo ban đầu, lại phải cực nhọc chạy trở về, lại một lần nữa xoát con rối để qua ải.
Dựa vào yêu hỏa của Trọng Thiên, Tư Lăng dần dần tiếp cận trung tâm mê cung. Càng đến gần vị trí trung tâm mê cung, con rối xuất hiện đẳng cấp càng cao, thậm chí có vài con rối đã gần tới Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa có một ít con rối chế tác bằng vật liệu mà cả yêu hỏa của Trọng Thiên cũng thiêu không nổi, lúc này đám Tư Lăng chỉ có thể chạy trốn.
Tư Lăng nghẹn một hơi, chỉ muốn mau sớm kết thúc cái tầng thứ năm đáng ghét này để đến tầng thứ sáu.
Cuối cùng tiếp cận được dảy đất trung tâm, thì lại nhảy ra một hình nhân mặc kim giáp màu vàng, trên lưng cắm hai thanh trường thương. Lúc Tư Lăng tiếp cận thì trường thương vung đến, một luồng kình khí (luồng khí mạnh mẽ) nguy hiểm chém tới.
Tư Lăng khom người tránh thoát, thạch bích sau lưng phát ra tiếng vang ầm ầm, uy thế lo lớn, làm cho trái tim của hắn đều run lên vài cái. Thời cơ cấp bách, Tư Lăng phất tay bắn một xấp hồn phù về phía hình nhân kim giáp, đồng thời yêu hỏa của Trọng Thiên cũng giống một con Linh Xà mà công kích hình nhân kim sắc.
Hình nhân Kim giáp hai tay nắm thương ở phía trước, há mồm quát ra một đạo sóng âm vô thanh, hình thành một luồng khí ngăn chặn Hồn phù cùng yêu hỏa. Hồn phù hóa kiếm, yêu hoả hoá xà, cùng hình nhân kim giáp giằng co, không ai nhường ai.
Tư Lăng liếc mắc nhìn về khoảng trống, thân hình như một làn khói nhẹ nhàng nhanh chóng lủi qua, sau đó đem hồn phù nổ tung ngăn trở hình nhân kim giáp đang muốn gấp rút trở về ngăn cản. Hắn nhảy tới trung tâm truyền tống trận, trước lúc trận pháp khởi động biến mất, uy thế khi hồn phù nổ tung quét đến, làm cho hắn cảm thấy trên người đau rát.  
****************
Tư Lăng đưa tay nắm lấy đốm sáng trắng xuất hiện ở trước mặt, vừa mở ra nhìn, đây là phần thưởng vượt ải của tầng thứ năm, một tờ giấy vàng?
Cũng không rõ là thứ gì, Tư Lăng tiện tay thu nó vào túi trữ vật, sau đó quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là... Sơn động?
Nhìn lối đi cách đó không xa, Tư Lăng như có chút suy nghĩ, rất nhanh liền cảm giác được cách đó không xa có người đang đấu pháp, nghĩ nghĩ, Tư Lăng bèn bước về phía lối đi.
Phi hành như thế một lúc, rốt cuộc đến đích.
Trong một sơn động rộng lớn, có mấy tu sĩ đang chiến đấu với nhau. Tư Lăng nhìn ngó từng người, đều là không quen biết cho nên cũng không để ý tới. Ánh mắt hắn nhìn về phía thứ khiến cho tu sĩ hỗn chiến -- một vách tường khảm nhiều tinh thạch có màu sắc như nhau, tinh thạch trên đó lớn nhỏ không đồng nhất, lộ ra bên ngoài hình dáng tròn tròn, toả ra ánh sáng ngọc đá óng ánh bóng loáng, giống như những ngôi sao trong đêm tối.
Tư Lăng lập tức phát hiện Trọng Thiên rục rịch, hai mắt nhìn chằm chằm tinh thạch trên tường kia, khóe miệng có vệt nước khả nghi chảy xuống.
"Thực nhiều Thiên Ngọc tinh!" Tiểu Yêu Liên dùng một loại giọng điệu sợ hãi thán phục truyền âm nói: "Tư công tử, đây là Thiên Ngọc tinh mà yêu thú thích ăn nhất, Tiểu Khôi ăn nó xong rất nhanh sẽ có thể lớn lên tiến cấp. Tư công tử, nhất định không nên bỏ lỡ nha!"
Thì ra là đồ ăn của yêu thú sao?
Tư Lăng nhìn thoáng qua Trọng Thiên, thấy nó xoa tay, liền biết thứ này nó nhất định sẽ không buông tha. Mà những tu sĩ bên trong cũng vì tranh đoạt chúng mà không tiếc ra tay tàn nhẫn, tất cả đều là vì yêu sủng của bọn họ. Yêu thú tiến cấp không dễ dàng, nếu chỉ dựa vào từ từ tích lũy thì thời gian kéo dài hơn nhân tu không chỉ vài lần. Thiên Đạo là công bình, phú cho nhân tu tư chất tuyệt đỉnh và ngộ tính, nhưng lại cho bọn hắn thọ nguyên ngắn ngủi. Mà thọ nguyên của yêu thú không chỉ gấp nhân loại mấy chục lần, nhưng là tiến cấp lại hết sức thong thả, cho nên thực lực mỗi một yêu thú cao cấp đều cường đại hơn nhiều so với nhân tu cùng cấp, dù sao thì thời gian tích lũy của yêu thú quả thực là quá dài lâu.
Mà thiên tinh ngọc trên mặt tường này tuy rằng nhiều, nhưng số lượng cũng có hạn, có lẽ chỉ có thể nuôi nấng mấy con yêu thú liên tục tăng mấy cấp thôi, cho nên người ở chỗ này đều muốn chiếm làm của riêng.
Trọng Thiên đã rục rịch, đôi mắt lộ ra sắc thái thô bạo tàn nhẫn, tính toán giết hết những tu sĩ kia rồi chiếm tinh ngọc làm của riêng.
Nhưng Tư Lăng lại không chịu làm như vậy, kiếp sống một trăm năm thiện quỷ không thể nghi ngờ là đã ảnh hưởng vô cùng khắc sâu tới hắn, thậm chí ảnh hưởng Đạo Tâm cả đời này của hắn. Hắn không thích vô cớ giết chóc, hết sức kháng cự chuyện giết người đoạt bảo, tình nguyện bỏ lỡ những cơ duyên cũng không muốn dính lên sát nghiệt. Sát nghiệt vô cớ không chỉ làm cho hồn thể hắn cảm giác không thoải mái, thậm chí sẽ ảnh hưởng Đạo Tâm của hắn.
Trọng Thiên thấy hắn ngăn cản, tức giận đến trực tiếp cào một vuốt qua, để lại ở trên tay hắn ba vết cào sâu thấy tới tận xương.
Tư Lăng cực kỳ đau đớn, những vẫn không chịu buông tay để nó đi qua.
Khí tức Trọng Thiên bắt đầu dần dần bất ổn, thậm chí phát ra tiếng gầm uy hiếp, lập tức một loại uy áp của yêu thú cấp cao tản ra, toàn bộ chúng sinh trong sơn động đều bị ảnh hưởng. Tư Lăng mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống đất, bàn tay giữ chặt Trọng Thiên cũng cứng ngắc, rốt cuộc không cách nào dùng lực được nữa.
Trọng Thiên lấy được tự do, đôi đồng tử tròn vo màu tím đen trừng Tư Lăng, trong mắt nhấp nháy hoa văn yêu hoả màu màu tím đỏ, huyền ảo thần bí, rất nhanh biến ảo thành một đôi đồng tử vô cùng yêu dị, không còn lý trí, chỉ còn sát tính, tàn nhẫn hung ác nhìn hắn. Hai răng nanh bén nhọn từ miệng vươn ra, hai đôi cánh đen giấu trong thân thể cũng dần dần xoè ra...
Tư Lăng hơi thở bất ổn, khó khăn chống đỡ thân thể, lại một lần nữa hiểu được một sự thật: Trọng Thiên không phải là yêu sủng thuộc về mình, mà là một yêu thú cường đại vì hồn lực mà bắt buột phải đi theo bên cạnh hắn, thậm chí là một yêu thú tùy hứng làm bậy, không ai có thể mệnh lệnh cho nó, quản thúc nó!
Trọng Thiên đi về phía hắn, đôi đồng tử thú lóe ra thần sắc yêu dị, sau đó nâng lên một móng vuốt. Cái vuốt nhỏ nhắn đáng yêu như thú con kia nháy mắt biến thành vuốt dài sắc bén, lóe ra tia sáng sắc lạnh âm u, vung về phía vị trí đan điền của hắn, muốn móc Kim Đan của hắn ra.
Kim Đan bị móc, nhất định phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.