Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 137: Một đường trở về toàn đánh nhau




Tửng từng tưng  --
Một loại sóng âm vô hình vô ảnh đáng sợ vang lên, thứ thanh âm không thể dùng ngôn ngữ để hình dung kia giống như âm thanh khó nghe nhất nguy hiểm nhất thế gian này. Chỉ nháy mắt nó đã nổ tung vạn vật, cả Phi Thiên thuyền đều kịch liệt lay động, mất đi công năng ẩn thân, hiện hình ở giữa không trung.
Vốn đang bỏ thêm yêu đan Sát Thú cho Phi Thiên thuyền thì Tiểu Yêu Liên bổ nhào xuống đất, sau đó bị một người đang bước nhanh tới nhấc lên, lại tiếp tục bước nhanh hướng về nơi phát ra sóng âm đáng sợ kia.
Một tiếng "Rầm" thật lớn vang lên, cửa bị người ta đá văng, Tư Lăng kinh ngạc nhìn bạch y nam tử tóc dài hỗn độn xuất hiện ngay cửa ra, có chút ngẩn người nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, giật mình nói: "Đại ca, huynh bị thương?" Chẳng lẽ tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma?
"Không có!" Tư Hàn mặt không thay đổi nói.
"Tư công tử, huynh đang làm cái gì vậy chứ?" Trong thanh âm non nớt của Tiểu Yêu Liên có chứa tức giận.
Tư Lăng ngẫng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Tiểu Yêu Liên bị đại ca nhà hắn xách ở trong tay, chỉ thấy lá sen trên đầu nó giống như chiếc ô bị gió thổi mạnh, dựng ngược cả lên. Bình thường thì tình huống này chính là biểu hiện sự kinh sợ của Tiểu Yêu Liên, nhưng làm Tư Lăng có chút kỳ quái, chẳng lẽ là ai dọa bọn họ?
Nhìn thấy biểu cảm không hiểu ra làm sao của hắn, sắc mặt đại ca Tư gia tái nhợt, mặt không chút thay đổi; Tiểu Yêu Liên như thở không ra hơi, chỉ vào Tư Lăng nói không ra lời.
Lúc này Tư Lăng ngồi xếp bằng trước cầm án (bàn dài để cây đàn) bên cửa sổ, trên án đặt một cây Vô Huyền Cầm (đàn không dây) màu xanh ngọc tuyết, bên cạnh đàn đặt một bản cầm phổ đang mở, bên cạnh cầm án đốt lư hương, hương đàn xoắn xoắn bay bay, vô cùng có ý cảnh. Dù là ai nhìn đến nam tử tuyệt mỹ mặc một khoan bào (bộ quần áo rộng) cẩm y ngồi ngay ngắn trước cầm án, mười ngón tay thon dài thanh tú ấn trên dây đàn, cũng đều cảm thấy đây là một hình ảnh cực mĩ, vui tai đẹp lòng, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Nhưng một người một yêu xông vào lại không hề có cảm giác kinh diễm, đều song song trừng mắt nhìn Tiểu Lăng Tử vô tội.
Dưới cặp mắt lạnh lẽo kia nhìn chăm chú, Tư Lăng không hiểu sao có chút chột dạ, vội đứng đắn ngồi thẳng lên, cười nói: "Đại ca, đệ đang luyện tập cầm phổ, các huynh có muốn lại đây ngồi một chút hay không?"
Tư Hàn đi qua, ngồi ở vị trí bên cạnh, thuận tiện điều trị linh lực tán loạn đang cuộn trào trong cơ thể, sau đó tiếp nhận ly trà Xuân sơn Xuân vũ mà Tư Lăng đưa tới, uống một ngụm, linh lực nồng đậm ẩn chứa trong nước trà trượt vào thực quản, trấn an tâm thần hỗn loạn. Đồng dạng, Tiểu Yêu Liên cũng được một ly linh trà nhỏ.
Vừa ngồi xuống, Tiểu Yêu Liên liền không kịp chờ mà vội nói: "Tư công tử, huynh có thể đừng luyện nữa không? Thanh âm này thật là đáng sợ, đến cả Phi Thiên thuyền cũng chịu không nổi mà mất đi ẩn thân, rất nhiều thứ trong thuyền đều đã đổ vỡ, còn có, đại ca vốn đang tu luyện thật tốt cũng bị tiếng đàn của huynh làm cho thiếu chút nữa phản phệ..."
Nghe Tiểu Yêu Liên kể ra, Tư Lăng cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng nhìn về phía Tư Hàn, thấy sắc mặt hắn lúc này đã khôi phục hồng hào, mới yên lòng. Bất quá, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, cảm thấy Tiểu Yêu Liên nói quá khoa trương, nhịn không được phản bác nói: "Ta rõ ràng là luyện đàn theo phổ cầm, thật không có làm việc gì khác."
Tiểu Yêu Liên nghẹn họng, trừng mắt nhìn cây đàn trên cầm án.
Tư Hàn ánh mắt hơi đông lại, cũng đồng dạng quan sát cây đàn trên bàn, rất nhanh liền phát hiện đây không phải là vật phàm, sau đó ánh mắt chuyển tới trên người đệ đệ ngốc, sau một lúc nói: "Về sau nếu muốn luyện đàn, đến chỗ không người luyện đi."
Đến cả đại ca xưa nay không quản mọi chuyện mà cũng nói như vậy, Tư Lăng không thể không thận trọng. Đồng thời trong lòng cũng có chút không rõ, hắn thật chỉ là dựa vào khúc phổ lấy từ Thông Thiên tháp để luyện tập, không có làm chuyện gì dư thừa, đáng lẽ không có chuyện gì mới đúng chứ? Hơn nữa trải qua không ngừng luyện tập, hắn rốt cuộc có thể kết nối cùng linh thức của Ma Thiên Kinh Vũ cầm, tin chắc chỉ cần luyện tập nhiều lần thì cầm kỹ của mình nhất định có thể đồng bộ với linh thức, đến lúc đó uy lực sẽ cao hơn một tầng.
Bất quá đợi khi Tư Lăng dùng linh thức quan sát khắp Phi Thiên thuyền một lần thì mới biết vì sao Tư Hàn cùng Tiểu Yêu Liên phản ứng lớn như vậy. Ngoại trừ gian phòng này, tất cả mọi vật trên Phi Thiên thuyền đều văng tung toé, cả linh thức của Phi Thiên thuyền cũng không biết trốn đến nơi nào, không nghịch ngợm thường xuyên đến gây rối mình như bình thường.
Chẳng lẽ đây là do tiếng đàn của mình tạo thành?
Tư Lăng có chút kích động, thì ra hắn còn có tiềm chất âm tu nha, có phải nếu hắn có thể đi học bản lỉnh của âm tu, có thêm Ma Thiên Kinh Vũ cầm, vậy thì sẽ khó có địch thủ cùng cấp?
"Tư công tử, ngài còn chưa hiểu sao?" Tiểu Yêu Liên nhịn không được đành dội nước lã, không cần nhìn cũng biết người nào đó đã hiểu sai, làm một  Yêu Liên thành thực nhu thuận, nó không thể không tàn nhẫn đánh gãy ảo tưởng của Tiểu Lăng Tử: "Ngài quả thực là không có nhạc cảm gì cả, tiếng đàn lung tung bậy bạ kia quả thực là đang tàn phá vạn vật, hơn nữa với hiệu quả của cây đàn này, Tư công tử, tiếng đàn của ngài quả thực là hung khí, lực sát thương quá mạnh mẽ."
"..."
Tư Hàn thấy mặt hắn ngây ra, cảm thấy không nên đả kích quá nặng, mặt không thay đổi mà mở miệng nói: "Không tệ, có thể tập kích bất ngờ, có quy mô sát thương rất lớn, không ai có thể chịu đựng."
"..." Đại ca, thật ra nói vậy thật sự không phải an ủi đâu!
Tư Lăng chỉ có thể thở dài, hậm hực cam đoan cùng bọn hắn, về sau nếu muốn luyện tập thì hắn tuyệt đối sẽ tìm một địa phương không người, sẽ không lại đánh bất ngờ làm cho bọn họ bị kinh sợ như vậy nữa. Bất quá, thật sự nghiêm trọng như thế sao? Hắn chỉ là nhạc cảm không mạnh, nhưng cũng không đạt tới hiệu quả như thế chứ? Hơn nữa, không phải hắn đã có thể kết nối với linh thức trong cây đàn rồi sao?
Rất nhanh, Tư Lăng liền phát hiện nguyên nhân. Nhạc cảm của hắn quả thật bình thường, ca hát cùng lắm thì giai điệu không trọn vẹn, vẫn chưa đạt đến trình độ thật sự tàn phá thính lực của người khác, chỉ là Ma Thiên Kinh Vũ cầm không phải phàm vật, đầu tiên nó là một cây ma cầm, thứ hai nó có yêu cầu cực cao về nhạc cảm đối với người đàn. Nhưng cố tình hắn lại gặp vận may, thức tỉnh được linh thức của Ma Thiên Kinh Vũ cầm. Linh thức kia vẫn còn ở giai đoạn ngây thơ vô tri, cực kỳ thân cận với người chủ nhân đã đánh thức nó, khi Tư Lăng khảy đàn thì nó rất phối hợp, vì thế, vốn chỉ là chút âm sắc lệch điệu liền biến thành một loại uy lực vô cùng hung tàn.
... Thì ra người có cảm thụ âm nhạc không tốt, phối hợp với ma cầm sẽ khiến thế giới vạn vật đều tan vỡ sao? = 口 =! Tiểu Lăng Tử tỏ vẻ mệt không yêu thương gì được nữa!
Không thể luyện tập Ma Thiên Kinh Vũ cầm trên Phi Thiên thuyền, Tư Lăng chỉ có thể tu luyện cái khác. Thuật chế phù đã tìm hiểu đến linh phù lục phẩm, còn thuật chế phù thất phẩm giờ vẫn không thể hiểu thấu đáo, chỉ có thể để đó. Sau đó là < Luyện hồn quyết > đã tu luyện đến tầng thứ sáu, tầng thứ bảy xem ra cũng là trong tương lai gần. Cuối cùng, Tư Lăng chỉ có thể ngồi thiền tích lũy hồn lực, thuận tiện luyện tập sử dụng Hồn lực bào.
Như thế lại qua ba tháng, lúc còn hai tháng nữa liền đến Tây Cảnh thì bọn họ dừng lại trước một tòa thành Tu Tiên, dự tính vào thành mua một ít linh phù rỗng thuận tiện đi hỏi thăm tin tức.
Không ngoài ý muốn, tên tuổi Tư Hàn đã truyền khắp toàn bộ đại lục Thương Vũ. Kết quả của danh tiếng vang xa chính là mọi người rất nhanh liền đào hết xuất thân cùng môn phái của hắn, khiến cho người ta bàn tán một trận say sưa. Hơn nữa, sau khi rất nhiều người biết hắn đến từ Thiên Tông phái Tây Cảnh thì ào ào mai phục tại các thành Tu tiên có Truyền tống trận đi Tây Cảnh, dự tính nếu Tư Hàn lộ diện thì lập tức đến cướp Tiên khí. Đồng thời, bên đường cũng có rất nhiều tu sĩ mai phục, đều là người có ý đồ với Tiên khí.
Trừ đó ra, Tư Hàn giết chết Âm Tà tại chân núi Hạc Trùy, khiến Ngự trùng môn cực kỳ phẫn nộ, Ngự trùng môn đã hạ Sát lệnh, phái đệ tử trong môn giết chết Tư Hàn trên đường. Hiện tại đệ tử Ngự trùng môn cũng nhao nhao chạy tới Tây Cảnh, mục đích là nửa đường chặn giết Tư Hàn, thuận tiện cướp Tiên khí về tay mình.
Dùng mặt nạ Thiên Diện biến đổi dung mạo rồi đi dạo một vòng ở trong thành, Tư Lăng liền trở lại Phi Thiên thuyền, chân mày nhíu chặt.
Người của Ngự trùng môn không đáng để lo, phiền toái là đủ loại yêu trùng kia. Người Ngự trùng môn đều là kẻ chuyên điều khiển côn trùng, nghe nói trong đó còn có rất nhiều loại yêu trùng trinh sát, nếu không cẩn thận tiết lộ hành tung, sau đó lại để cho con sâu bọ kỳ quái nào đó nhập thân -- thôi, đến lúc đó liền làm con rối cho yêu trùng.
Nghe ngóng được sự lợi hại của Yêu trùng cốc, Tư Lăng tăng thêm vài phần cảnh giác với người Ngự trùng môn, quyết định trước khi trở lại Tây Cảnh thì mọi người vẫn nên ngoan ngoãn ngốc trên Phi Thiên thuyền. May mắn bọn họ cũng không vội, không cần phải ngồi Truyền tống trận ở mấy thành Tu Tiên, hành tung ngược lại có thể bảo mật.
Về phần sau khi trở lại Tây Cảnh, chỗ đó chính là địa bàn của Thiên Tông phái, Ngự trùng môn nếu dám động thủ tại Tây Cảnh, còn phải xem Thiên Tông phái có cho phép hay không! Nếu là bọn họ dám tìm đại ca nhà hắn gây phiền toái, Tư Lăng chắc chắn sẽ mang theo Trọng Thiên đi lừa chết bọn họ.
Tại lúc Tư Lăng phân tích tiến triển sắp tới thì Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi rốt cuộc đã tỉnh lại.
Kỳ thật tại Thông Thiên tháp tầng thứ bảy thì Tiểu Khôi có từng tỉnh lại, khi đó nhìn cũng không có gì thay đổi, Tư Lăng lo lắng nó tấn cấp không thành công, lại đút cho nó rất nhiều Thiên Ngọc tinh, khiến cho Tiểu Khôi tiếp tục ngủ say. Lúc này tỉnh lại, rốt cuộc có biến hóa.
Con chim xám đã mập lên không chỉ mười lần nhảy lên trên bàn trước mặt Tư Lăng, kêu líu lo một trận, sau đó nhếch cái mông mập lên, nơi đó có mấy cộng lông nhan sắc diễm lệ mọc ra, mới nhìn có chút giống lông Phượng Hoàng.
Chẳng lẽ Tiểu Khôi có huyết thống Phượng Hoàng?
Tư Lăng có chút giật mình, lúc Tiểu Khôi đắc ý lắc lắc đến gần khoe khoang thì cầm lấy cái đuôi của nó mà nhìn chăm chú, chọc cho chim xám cho rằng hắn muốn nhổ lông của mình, kêu lên vô cùng thê lương thảm thiết.
"Chiêm chiếp Chiêm chiếp... chiếp...chiếp..."
Một cái vuốt thú trực tiếp chụp xuống trên đầu nó, rốt cuộc ngăn lại tiếng kêu thê thảm của chim xám.
Tiểu Khôi trợn mắt nhìn, trừng cái con yêu thú màu đen còn nhỏ hơn mình nhiều lần kia, một bộ dạng cao ngạo bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, sau đó tức giận hóa thân thành chim gõ kiến, dùng cái mỏ cứng mổ vào Trọng Thiên, bất quá rất nhanh thì bị vuốt sắc nhọn của Trọng Thiên cào ngược lại. Xài mỏ không được, Tiểu Khôi lại bắt đầu phun lửa, ngọn lửa màu đỏ kia tuy rằng khí tức còn có chút yếu, nhưng tuyệt đối là linh hỏa của thần thú Phượng Hoàng.
Tư Lăng lần này thực sự là vô cùng kinh hỉ, không nghĩ tới lúc trước mình lại ấp ra một chim xám có huyết thống Phượng Hoàng!
Tiểu Lăng Tử cao hứng nên không để ý tới hai đứa yêu thú đang ầm ĩ so đấu kia, hắn bắt đầu đàm luận với Tiểu Yêu Liên và đại ca.
"Đại ca, huynh nói Tiểu Khôi có phải dinh dưỡng không đầy đủ hay không? Vì sao vẫn còn xám xám thế kia? Chỉ có trên mông mọc thêm mấy cái lông Phượng Hoàng, không chỉ không có "dệt hoa trên gấm"[1], ngược lại nhìn trông càng khó coi, còn không bằng toàn thân xám hết đi." Tư Lăng mỉa mai nói.
[1]*Ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
Tư Hàn không tiếp lời, hắn cảm thấy, bất cứ việc gì chỉ cần có quan hệ với đệ đệ ngốc nhà mình thì đều sẽ phát triển tới một cái phương hướng hết sức vi diệu, cho nên một con chim xám kỳ quái thì hoàn toàn không có gì, hắn đã bình tĩnh.
"Tư công tử, Tiểu Khôi có bốn loại huyết thống, đây chỉ là mới thức tỉnh một loại trong đó, cho nên mới sẽ có hình thái này chăng?!" Tiểu Yêu Liên phân tích dựa trên tình hình[2].
[2]Nguyên văn là "thực sự cầu thị" 实事求是 là một thành ngữ. Thành ngữ này có nghĩa là "giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế", "tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực".
Tư Lăng càng rối rắm, "Chẳng lẽ sau khi bốn loại huyết thống của nó đều thức tỉnh thì toàn bộ đặc thù đều sẽ hiện ra? Vậy... Không phải quá kỳ quái rồi sao?" Vậy cũng hết sức khó coi rồi? Quả thực là phá hủy huyết thống Phượng Hoàng, còn không bằng chỉ có một loại huyết thống. Hơn nữa huyết thống lai tạp như vậy, năng lực có phải sẽ giảm bớt nhiều hay không?
Tư Hàn bình tĩnh uống trà, dù sao chỉ cần ở bên cạnh đệ đệ ngốc, chuyện quỷ dị cỡ nào cũng là bình thường.
Tiểu Yêu Liên nhu nhu??? một lát, cũng không nói, trong lòng phỏng chừng cảm thấy Tiểu Khôi như vậy kỳ thật quá xấu, thật không hợp với thẩm mỹ quan thục nữ của nó.
Đợi Trọng Thiên lại đè Tiểu Khôi xuống đánh một trận xong, Tư Lăng rốt cuộc hảo tâm đi giải cứu con chim mặt sưng phù như bánh màn thầu kia ra. Tiểu Khôi điểu được chủ nhân cứu giúp, trong lòng rất cảm động, dùng thân thể to mọng của nó chui vào trong ngực Tư Lăng, lại nghe được Tư Lăng nói: "Tiểu Khôi à, ngươi hiện tại hẳn là có thể chở người phi hành rồi nhỉ? Nhìn thể chất này của ngươi, gọi ngươi là Tiểu Khôi thì cũng không thích hợp nữa, ngươi có muốn đổi tên thành Đại Khôi không?"
"..."
Chim xám trực tiếp nằm ngay đơ trên mặt đất, tỏ vẻ kháng nghị.
Trọng Thiên cùng Tiểu Yêu Liên cười lăn lộn, Tư Hàn cũng cong cong khóe môi, tiếp tục bình tĩnh uống linh trà.
Biết về sau khi huyết thống thức thì chim xám vẫn còn có thể to lớn hơn, Tư Lăng liền quyết định hiện tại tiếp tục gọi nó Tiểu Khôi đi. Hơn nữa, đáng được cao hứng là, Tiểu Khôi điểu biến thành Đại Khôi điểu, hiện tại đã có thể chở người phi hành, tốc độ nhanh hơn tiên hạc một chút, về sau nếu có thể tấn cấp thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn.
Quan tâm xong Tiểu Khôi điểu, Tư Lăng lại quan tâm Trọng Thiên.
Sau khi nuốt Hỗn Độn châu, Trọng Thiên tựa hồ không có gì thay đổi, nhìn trông vẫn là một bộ dáng tiểu yêu thú, cả khí tức cũng chỉ là con yêu thú cấp thấp. Đương nhiên, đây chỉ là thể phong ấn, nếu khôi phục thành bản thể của nó, thân thể của nó càng thêm khổng lồ. Theo Trọng Thiên nói, hiện tại bản thể của nó thuộc về giai đoạn yêu thú thiếu niên, hai đôi cánh đã dài hai mươi mét, tốc độ phi hành nhanh hơn, hơn nữa yêu hỏa của nó cũng mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Tìm hiểu tình hình xong, Tư Lăng hoàn toàn không để ở trong lòng, tốc độ nhanh thì có tác dụng quái gì chứ, cũng đâu có chịu chở người ta phi hành, cũng không phải tọa kỵ của hắn, vẫn là Tiểu Khôi nghe lời mới tương đối hữu dụng hơn.
Tư Lăng lấy ra một viên Thiên Ngọc tinh đút cho Tiểu Khôi, sờ sờ cái đầu chim xám xám của nó, ôn nhu nói: "Tiểu Khôi, ngươi phải nhanh lớn một chút, về sau chủ nhân đi ra ngoài đều dựa vào ngươi, người thật hữu dụng hơn Trọng Thiên nhiều."
Tiểu Khôi được tán thành lập tức ngẩng cao đầu kêu líu lo một trận, mắt điểu chăm chú nhìn Trọng Thiên, đắc ý trong lòng bắn ra ngoài. Nó quả nhiên có ích hơn cái con yêu thú đen đen kia nhiều  ~~
Trọng Thiên với lấy quả Yêu La gặm gặm, khinh bỉ nhìn chim xám: chim ngốc mới đi thích bị người ta cưỡi, không có một chút cao ngạo của thần thú!
Qua hai tháng sau, Phi Thiên thuyền rốt cuộc tiến vào Tây Cảnh.
Sau khi tiến vào Tây Cảnh, Tư Lăng liền thu hồi Phi Thiên thuyền, cùng Tư Hàn ngự kiếm phi hành.
Về phần vì sao không ngồi Phi Thiên thuyền, dùng lời của Tư Hàn chính là, bọn họ đều cần rèn luyện, nhiều đối tượng luyện tập như vậy, chớ lãng phí.
Cho nên sau khi tiến vào Tây Cảnh, cả đoạn đường từ Tây Cảnh đến Thiên Tông phái, bọn họ liên tục chiến đấu trở về, rất nhanh liền đánh ra được cái   thanh danh hung bạo, khiến bọn giặc cướp có ý đồ với Tiên khí ở Tây Cảnh cũng không dám tuỳ tiện ra tay. Thậm chí bọn hắn cũng liên thủ đối phó với mấy tốp tu sĩ đến từ Ngự trùng môn. Dị hỏa là khắc tinh của hết thảy vật yêu tà, yêu trùng cũng không ngoại lệ, Băng Diễm của Tư Hàn cùng yêu hỏa của Trọng Thiên, linh hỏa Phượng Hoàng của Tiểu Khôi đều có thể thiêu cháy đám yêu trùng kia đến không chừa mảnh giáp.
Như thế lại qua một tháng, bọn họ rốt cuộc đã tới sơn môn Thiên Tông phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.