Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 211: Lại kéo cừu hận




Núi Sưu Hồn sở dĩ có tên như vậy, không chỉ vì nó có địa vực phức tạp, còn vì nó có thể trong lúc vô tình mê hoặc linh trí tu sĩ, khiến tu sĩ như con rối đi về hướng tử vong. Đương nhiên, loại tình huống này cũng có thể ngăn chặn. Nếu bên cạnh có đồng bạn, một khi phát hiện có thể đúng lúc đánh tỉnh đồng bạn, ngược lại thì có thể tránh được một kiếp. Lần hành động này người nhiều, hơn nữa đều là tu sĩ cấp cao, cho nên cũng không cần lo lắng điểm ấy.
Đương nhiên, vẫn có thứ ngoài ý muốn phát sinh!
"Doãn sư đệ!" Một tiếng hét kinh hãi vang lên, mọi người chỉ cảm thấy trong tai giống như tiếng sấm rền.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Doãn Trọng sớm đã thoát khỏi đội ngũ, lắc lắc lư lưu đi hướng về một cái ao cạn, bên cạnh ao cạn sinh trưởng một gốc Thất Vị Hoa, hoa thơm mê người. Nụ hoa lớn như cái chậu rửa mặt, sắc màu diễm lệ, nhưng lại là thực vật nổi danh hung tàn, lợi dụng hương khí mê người dẫn dụ con mồi đến trước mặt. Sau đó đóa hoa mê người kia nháy mắt phồng to gấp hai lần, mở ra một cái mồm đầy răng nhọn, trực tiếp cắn con mồi.
Doãn Trọng vốn một chân sắp bước vào địa bàn Thất Vị Hoa, sắp bị đóa hoa kia cuốn qua làm con mồi. Tiếng quát này giống như sấm sét, đánh tỉnh Doãn Trọng.
Doãn Trọng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đột nhiên lui về sau, suýt đứng không vững. Từ lúc tiến vào núi Sưu Hồn, hắn liền bắt đầu nóng nảy thấp thỏm,  càng đi vào trong núi thì tâm thần càng khó an. Sau đó liền mơ mơ màng màng, đợi khi phản ứng lại thì mình sắp bước chân vào địa bàn Thất Vị Hoa.
Dương Huy trầm mặt, trách mắng: "Doãn sư đệ, núi Sưu Hồn vốn có hung danh, cẩn thận một chút."
Lời này của Dương Huy không giả, loại Thất Vị Hoa này cực kỳ hung tàn, nếu sơ sẩy một cái, cả tu sĩ cấp cao cũng khó thoát khỏi mùi hương mê hoặc kia. Hơn nữa loại hoa cắn người này vẫn chỉ là một loại cây chẳng mấy lợi hại ở núi Sưu Hồn, càng đi vào sâu trong núi thì còn có thứ lợi hại hơn.
Doãn Trọng sắc mặt xanh đỏ đan xen, vốn làm ra chuyện xấu như vậy đã đủ mất thể diện, lại bị khiển trách nên trong lòng càng khó chịu, chỉ là người khiển trách hắn lại là trưởng bối sư môn, chỉ có thể nuốt giận.
Lúc Doãn Trọng đang kềm chế thì đột nhiên một luồng yêu hỏa sượt qua ngay mặt hắn, ầm một tiếng, đánh gốc Thất Vị Hoa kia thành tro. Trong nháy mắt khi Yêu hỏa quét qua mặt, luồng uy áp dị hỏa kia làm người sợ hãi, thậm chí có thể cảm giác được sự nguy hiểm của nó. Doãn Trọng cứng đờ, phẫn nộ trừng Tư Lăng cùng con yêu thú ngồi trên vai hắn, tức giận nói: "Các ngươi có ý gì?"
Tư Lăng mặt than, không có biện hộ cho mình. Kỳ thật hắn thật sự là vô tội. Muốn thiêu hoa là Trọng Thiên, thật sự chuyện không liên quan gì tới hắn. Bất quá cử động này của Trọng Thiên hắn ngược lại có chút hiểu. Bất quá là cảnh cáo trước cho Dương Huy mà thôi, cho nên liền lấy Doãn Trọng làm tấm khiên. Dương Huy năm đó ở Quỷ Giới chơi bọn họ một lần, ở trong lòng đại gia Trọng Thiên thì quả thực không thể tha thứ. Bây giờ còn chưa có động thủ, bất quá là do tình hình Bách Vọng trấn không rõ, giải quyết việc này rồi mới lại báo thù mà thôi.
Tiểu Lăng Tử mặt đơ, lại hơi hơi hất cằm lên, thật là lãnh diễm cao quý đến đáng đánh đòn! Doãn Trọng vốn là người có tính tình quá khích, bị bộ dáng lãnh diễm cao quý kia của đối phương kích thích, đầu nóng lên, trực tiếp vẫy lên thanh kiếm bản mạng của hắn, một thanh Tuyết Nhẫn Kiếm hàn quang sáng chói.
"Dừng tay!" Dương Huy lần này thật sự phát hỏa, nổi giận nói: "Bây giờ là thời điểm nội đấu sao? Doãn Trọng, còn không thu kiếm?"
Doãn Trọng vẫn tôn trọng vị sư thúc này, lập tức chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi kiếm. Nhưng mà, sau khi hắn thu hồi kiếm, lần nữa nhìn lại, thiếu chút nữa tức nổ phổi -- nguyên nhân là con chim mập bên cạnh Tư Lăng, nó cũng dám dùng loại ánh mắt khi dễ nhìn hắn, quả thực là ngốc muốn chết! Cũng quá đáng đánh đòn!
Không ai coi cơn tức của Doãn Trọng ra gì, mọi người tiếp tục tiến bước.
Bởi vì núi Sưu Hồn địa vực phức tạp, nguy cơ tứ phía, không thể không coi chừng cẩn thận, bọn họ sớm đã hạ xuống khỏi bầu trời, đi bộ.
Mấy con giòi hút máu kia dưới sự khống chế của Băng Vụ Tư Hàn bò phía trước, tốc độ quả thực là không đủ nhanh, mọi người cũng chỉ có thể phối hợp theo ở phía sau, còn phải cẩn thận phòng bị, để tránh như Doãn Trọng, làm mất mặt trước mặt mọi người.
Thần thức Tư Lăng vòng qua người bên cạnh, cẩn thận chú ý xung quanh. Người ở chỗ này không có ai có thần thức cường đại bằng hắn, cả Tư Hàn cũng hơi kém một chút, khiến cho hắn có thể nhìn đến nhiều thứ hơn so người bên ngoài. Nhìn được nhiều thứ hơn thì trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, đối với núi Sưu Hồn khó hiểu tăng thêm một loại kiêng dè.
Núi Sưu Hồn quả nhiên không hổ cái danh sưu hồn của nó, chỉ một lộ trình ngắn ngủn mà Tư Lăng đã phát hiện vài loại cây cùng yêu thú có thể mê hoặc tâm trí tu sĩ. Phối hợp với địa vực cổ quái, cũng chẳng trách tu sĩ có thể dễ dàng tổn mệnh loại địa phương này.
Xuyên qua một cái khe núi, đi lên trước nữa liền là một vùng đất hiểm yếu.
Mọi người dừng lại trước một vách núi sương mù tràn ngập, đi lên trước nữa liền là vực sâu vạn trượng. Vẻ mặt mọi người ngưng trọng nhìn sơn thể đối diện vách núi dựng đứng. Ở trong sương mù nó như ẩn như hiện, lộ ra một khuôn mặt kỳ quái. Trên vách núi đá kia, dường như là một khuôn mặt vặn vẹo, trong cái miệng lớn kia rõ ràng cho thấy một cánh cửa.
Mọi người đều không nghĩ tới ở Sưu Hồn còn có địa vực như thế này, nếu không phải giòi hút máu dẫn đường, chỉ sợ còn tìm không được đến nơi này.
Đi tới nơi này, Tư Hàn cũng không khống chế mấy con giòi hút máu kia nữa, tùy chúng nó bò hướng về vách núi. Trong chớp mắt khi chúng vừa xuất hiện ở bờ bên kia vách núi, đến trước cửa vách núi thì cả người đột nhiên nổ tung lên, máu hóa thành tinh hoa vẩy xuống đất, bị mặt đất hấp thu sạch, không để lại chút dấu vết nào.
"Đó là cái gì?" Một tu sĩ Nguyên Anh hỏi, cũng đánh ra một luồng pháp quyết, nhưng nó lại dừng lại ngay trước vách núi, giống như bị thứ gì ngăn cản, sau đó dần dần tan rã không dấu vết.
Hắn vừa dứt lời, bọn Tư Lăng, Dương Huy, Vạn Lương đều ào ào ra tay. Các loại thuật pháp cùng linh kiếm, hồn kiếm đầy màu sắc ào ào đánh qua, đều bị ngăn lại trước vách núi, tiếp tục biến mất.
Đúng vậy, biến mất!
Tư Lăng có thể cảm giác được thanh Hồn lực kiếm do mình ngưng tụ cứ như vậy biến mất, bị một loại sức mạnh nào đó thôn phệ tiêu trừ.
Mọi người thấy thế, vì để làm rõ ràng, đều muốn bay qua tìm hiểu.
Ngay lúc mọi người bay tới giữa không trung vách núi thì đột nhiên lại nổi lên dị thường. Âm thanh vù vù vang lên, vô số dây leo hóa thành xúc tu đánh về hướng bọn họ. Đám dây leo đó từ phía dưới vách núi đột nhiên xuất hiện tập kích, ở trong sương mù duỗi ra, thấy không rõ ngọn nguồn chúng nó là cái gì. Ở giữa không trung quần ma loạn vũ, chúng rõ ràng đang bảo vệ gương mặt vặn vẹo ở trên thạch bích kia.
"Đây là Huyết Đằng, mọi người cẩn thận."  Tu sĩ Nguyên Anh ra tay đầu tiên lúc trước nhắc nhở.
Huyết Đằng thuộc về yêu đằng, nhưng lại dùng phương pháp âm tà sinh ra, vô cùng cứng rắn, thích hút máu thịt. Tu sĩ cùng yêu thú có tu vi càng cao, càng được chúng nó yêu thích. Chúng có thể đem linh nhục của tu sĩ hóa thành năng lượng của mình, trợ giúp chúng nó sinh trưởng. Hơn nữa loại Huyết Đằng này vô cùng hung thần, nếu bị dính phải, nguyên thần của tu sĩ sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, không được kết cục tốt.
Giòi hút máu, Huyết Đằng, mấy thứ này đều là vật âm tà, chuyên môn hút máu thịt tu sĩ hóa thành năng lượng. Không cần giải thích thì mọi người đều hiểu được nếu không phải tà tu thì tuyệt đối sẽ không làm ra mấy thứ này, đồng thời cũng khẳng định sự tình ở Bách Vọng trấn là tà tu làm ra.
Huyết Đằng cũng coi như là thuộc về một loại thực vật, là thực vật đều sợ lửa. Tư Lăng, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi không khách khí phóng hỏa chung quanh, hành vi trên đã gọi là rất bạo lực; lại phối hợp với một Tư đại ca phóng Băng Vụ khắp nơi. Lạnh nóng đụng nhau, Huyết Đằng không thể chịu được nổ tung, càng thêm tăng tính hung tàn. Hơn nữa bọn họ còn có tâm tình một đường phóng hỏa, một đường hướng về vách núi đối diện mà đi.
So với bọn họ thản nhiên tự tại, những người khác liền không may mắn  như vậy. Bọn Dương Huy đều là kiếm tu, tuy rằng dựa vào linh kiếm cùng kiếm trận cũng hộ được chung quanh một chút, nhưng không khỏi có chút luống cuống tay chân -- Huyết Đằng quả thực chính là xúc tu xấu xa, nơi nào cũng có thể chui ra, khó lòng phòng bị. Vạn Lương là đệ tử môn hạ Thiên Cơ tông, ra tay liền là các loại ám khí. Hắn lấy ra thanh kiếm chém Huyết Đằng, trên thân kiếm còn cất giấu rất nhiều ám khí thật nhỏ, vừa ra tay thì giống như "thiên nữ tán hoa", ngân châm trùng trùng thế nhưng trực tiếp đánh xúc tu Huyết Đằng thành tổ ong.
Mọi người với đủ dạng võ nghệ hiển lộ rõ ràng, rất nhanh liền đánh đám dây leo ngùn ngụt kia tàn phế. Huyết Đằng không địch lại, chỉ có thể không cam lòng rút về đám sương mù dày đặc bên vách núi.
Đám người cũng không thả lỏng tâm tình, vội vàng ăn linh đan, linh tửu các loại để bổ sung linh lực tiêu hao, tiếp tục hướng về vách núi.
Lúc sắp đến thì đám người còn có chút cẩn thận, cho rằng sẽ giống như thuật pháp bị ngăn cản ở bên ngoài. Nhưng cuối cùng lại thực bình thường mà đi qua, không bị chút cản trở nào. Cuối cùng đã tới vách núi đối diện, căn cứ vào cẩn thận, không ai dám khinh suất đáp xuống đất mà chỉ lơ lững trước cánh cửa kia. Khi đến trước mặt thì mới phát hiện gương mặt cổ quái kia cực kỳ lớn, khiến cho cánh cửa kia cũng to lớn vô cùng.
"Nơi này chẳng lẽ là một động phủ?"
Vạn Lương cười nói: "Dù sao đều phải tìm hiểu một cái cho rõ ràng." Nói xong, vỗ túi trữ vật, thả ra một người rối. Vạn Lương xoay xoay trên thân con rối, sau đó lấy một thứ Tư Lăng nhìn rất quen mắt nhét vào chỗ tim con rối. Con rối lập tức sống dậy, hơn nữa tản ra khí tức ở Kim Đan hậu kỳ.
Thứ Vạn Lương nhét vào tim con rối là Tâm Thạch ở Thông Thiên tháp.
Con rối kia linh hoạt bay hướng về cánh cửa trước vách núi, sau đó dừng ở trước cửa. Vừa dừng lại thì đột nhiên một tiếng nổ phát ra, bốn phía vách núi xuất hiện rất nhiều cục đá hóa thành người đá, công kích con rối kia.
Tư Lăng nheo mắt, thừa dịp hỗn loạn, lấy ra 50 tấm Hồn phù, trực tiếp đánh tới cánh cửa kia.
Ầm Ầm Ầm!
Cả thế giới rung chuyển.
Sau đợt chấn động, cánh cửa kia thế nhưng mở rộng ra.
Mọi người nhịn không được mắt nhìn Tư Lăng. Tư Lăng =  口 =. Hắn không biết cửa này không chịu được nổ mạnh nha!
Nhưng mà, tại khoảnh khắc mở cửa, mọi người sắc mặt thay đổi, một loại dự cảm bất thường khủng bố xông lên đầu. Mọi người đều xuất toàn lực lui về sau, thần thức rõ ràng nhìn đến phía sau cánh cửa mở rộng là một đoàn mây đen thổi quét ra. Mây đen giống như là có sinh mạng, thế nhưng có thể làm cho bọn họ cảm giác đến uy áp cực lớn trong đó.
"Người nào quấy nhiễu thanh tịnh của ta -- đáng chết!"
Thanh âm khàn khàn từ trong mây đen truyền đến, giống như người cực kỳ già cỗi, rung rung khàn khàn, làm cho người ta cảm giác thức hải đau đớn quằn quại.
Không ai dám quay đầu, dốc toàn lực muốn rời khỏi nơi đây. Đám mây đen kia phát ra tiếng cười khặc khặc, cực kỳ chói tai. Chỉ thấy nó phân ra vài cụm mây đen, trực tiếp kéo mấy đệ tử Kim Đan kỳ Vạn Kiếm tông tốc độ không đủ mau, lôi vào bên trong mây đen. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi liền không một tiếng động.
Mắt thấy đệ tử sư môn gặp nạn, Dương Huy giận tím mặt, bỗng chốc quay người, gọi ra một hạt châu Hổ Phách màu xanh khói. Hắn phất tay, một luồng ánh sáng xanh bắn qua, quát to: "Ngươi là kẻ nào? Còn không mau mau dừng tay?"
Mây đen kia không kịp phòng bị bị đánh trúng, hú lên quái dị, lăn lộn, sau đó âm vang phốc phốc phốc thanh lên, rõ ràng là mấy cái đầu bị nó phun ra. Mây đen kia cười khặc nói: "Bọn sâu bọ các người, thế nhưng đến quấy nhiễu thanh Tịnh của Tà Ma Tử, hôm nay liền là ngày giỗ của bọn ngươi!"
Tà Ma Tử, tên này vừa nghe liền biết không phải thứ tốt, mấy tu sĩ Đông Châu đều ào ào quay đầu tương trợ. Cả Vạn Lương không hợp với Dương Huy cũng buông ân oán cá nhân, Tư Lăng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. So với ma tu thì Tà tu càng làm cho người ta chán ghét, công pháp bọn họ tu luyện "thương thiên hại lý", làm mất đi Thiên Đạo nhân hòa. Mỗi khi có tà tu công đức viên mãn, thì Tu Tiên giới liền sẽ nhấc lên một trận máu tanh, so với Ma tộc xâm nhập còn đáng sợ hơn.
Dương Huy bị mây đen đánh trúng, phù một tiếng phun ra ngụm máu, nặng nề mà bay ra ngoài. Viên châu Hổ Phách cũng theo đó trở về trong thân thể hắn.
Vạn Lương vẫn đang đau khổ chống đỡ. Tư Lăng cầm biến hình trong tay, hóa thành kiếm quang. Một kiếm trảm qua, Hồn lực màu trắng hóa thành lưỡi đao sắc bén đánh vào đám mây đen. Mây đen đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, sau khi quay cuồng quằn quại, nó xuất hiện một đôi mắt yêu màu đỏ, gắt gao trừng Tư Lăng.
Tư Lăng âm thầm kêu khổ, hình như không cẩn thận lại kéo thù hận tràn đầy rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.