Bữa cơm này khách và chủ đều tận hoan, ăn cơm xong, đoàn người Cổ Khánh Minh liền cáo từ ly khai, dù sao bọn họ là tới nơi này du ngoạn, kết quả Dã Tây dốc căn bản là không có gì để chơi, Hoa Thế Vinh còn bị thương, nhưng cuối cùng là ăn một bữa ăn nông gia đặc sắc xem như có thu hoạch, bọn họ cũng nên cáo từ.
Trương Thanh Thạch theo mấy người lý chính cùng nhau đưa đoàn người Cổ Khánh Minh ra thôn, đứng dưới đại thụ bên cạnh thôn, Trương Thanh Thạch nhìn đoàn người càng đi càng xa, nghĩ hy vọng chính mình lần này có thể giúp được Tạ Trạch, mặc dù nói đời này hắn không phải là đầy tớ Tạ gia, đời trước ân tình Tạ Trạch hắn cũng đã dùng tính mạng đền đáp, nhưng là Tạ Trạch là người tốt, cảm tình của hắn đối với cả nhà bọn họ cũng không thể bởi vì trùng sinh trở về mà mất đi, hắn tự nhiên hy vọng Tạ Trạch một đời này có thể sống lâu trăm tuổi, vợ của hắn có thể đầu bạc cùng hắn (TT) đến già, tiểu thiếu gia có thể có song thân bảo vệ.
"Vốn là nghĩ tới xem một chút Dã Tây dốc có dã thú gì hay không, kết quả làm người ta thất vọng, nhưng là thần xui quỷ khiến lại được ăn một bữa mỹ vị, ngược lại chuyến đi này cũng không tệ."
Hoa Thế Vinh vui tươi hớn hở nói.
Lúc đến Cổ Khánh Minh và Tạ Trạch đều là cưỡi ngựa đến, lúc trở về bởi vì mới vừa ăn cơm xong, Hoa Thế Vinh lại bị thương, la hét ầm ĩ bắt bọn họ cùng hắn ta ngồi xe ngựa hảo trò chuyện, nên bọn họ cùng với Hoa Thế Vinh ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Cổ Khánh Minh nói: "Trương Thanh Thạch đó không giống một nông phu đơn giản."
Hoa Thế Vinh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Bởi vì hắn ta biết làm vị thịt và điểm tâm ngon sao?"
Cổ Khánh Minh cười lắc đầu, "Biết làm chút ít món ăn chỉ có thể nói hắn vận khí tốt, cũng không thể nói hắn không đơn giản. Các ngươi nhìn ngôn hành cử chỉ của hắn căn bản là không giống một nông phu bình thường. Ngôn ngữ đơn giản rõ ràng, đối đãi người tự nhiên thanh thản, ánh mắt thanh chính không sợ, cử chỉ cởi mở lưu loát! Dáng vẻ này giống một nông phu chưa từng được dạy dỗ qua sao? Liền lấy thương nhân so sánh đi, nhỏ hắn có thể làm chưởng quỹ đại hỏa kế, lớn hắn cũng có thể làm được Đông gia. Dù sao ta cảm thấy hắn đổi thân y phục ngồi cùng chúng ta một chỗ, người khác căn bản nhìn không ra hắn là người nông phu. Này là không đơn giản."
Trương Thanh Thạch đã nói biết cách làm sốt thịt và điểm tâm là lúc ra ngoài đi lao dịch được người khác dạy, tất cả mọi người nói hắn vận khí tốt.
Hoa Thế Vinh gật gật đầu nói: "Trương đại ca xác thực không giống một nông phu bình thường, có điều gà rừng trong ổ cũng có thể bay ra được phượng hoàng, cũng không có gì mà kinh ngạc."
Cổ Khánh Minh cũng gật gật đầu, nghĩ xác thực là như vậy, hắn ta cũng nghe người ta nói về Trương Thanh Thạch, chỉ là một nông dân bình thường, cả đời ngoại trừ đi làm lao dịch cũng không có đi đâu khác, nhiều nhất là đi qua thị trấn. Người này vốn bởi vì cái chết của phụ thân và muội muội hắn bị lạc có chút quan hệ với hắn mà phá lệ hiếu thuận, ở trong mắt thôn nhân là một đại hiếu tử, người cũng rất trầm mặc, cho nên nhìn không có vẻ thông minh lắm, nhưng là kể từ năm nay sau khi bị thương trong lúc đi lao dịch, lại trải qua chuyện bị lừa ở riêng nên thay đổi, bắt đầu trở nên hào phóng thông minh. Này cũng không có gì để hoài nghi, dù sao nếu như là hắn bị gán tội làm muội muội bị lạc, hại chết phụ thân thì cũng sẽ toàn tâm toàn ý đền bù trong nhà, sau khi bị người lừa dối và tránh thoát gông xiềng thì sẽ càng cố gắng sống qua ngày. Cho nên Cổ Khánh Minh cảm thấy Trương Thanh Thạch biến thành như vậy chỉ có thể nói rõ hắn là người có lương tâm lại kiên cường, là người khả tạo chi tài (có khả năng bồi dưỡng). Googl𝑒 𝘯ga𝑦 tra𝘯g { TRuMT RU𝒀EN﹒VN }
Tạ Trạch nghe đối thoại của bọn họ, nghĩ Trương Thanh Thạch xác thực là người có ý tứ, hắn hôm nay nói chuyện xưa kia cũng rất thú vị.
Lúc xong cơm nước uống trà, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, Trương Thanh Thạch lúc nói đến chuyện làm cái ăn thuận mồm kể một câu chuyện xưa, nói là trong một gia đình giàu có kia, nương tử nhà đó mang thai mấy lần đều sinh non, cuối cùng điều tra ra là biểu muội tướng công nàng ta muốn chiếm lấy vị trí của nàng ấy, cho nên lúc nào cũng cho nàng ta ăn thức ăn xung khắc, là thức ăn không thể ăn cùng nhau. Như vậy thức ăn căn bản không tra được có chỗ hại, đối với người bình thường mà nói chỉ là một chút thống khổ, đối với phụ nữ có thai mà nói lại là nguy hiểm đến thai nhi. May mà về sau có đầy tớ trong lúc vô tình nghe được chuyện này, nói với đôi phu thê kia, giảm trừ nguy hại cho vị nương tử kia, vị nương tử kia cuối cùng sinh con dưỡng cái, kết cục hả hê lòng người. Tài ăn nói Trương Thanh Thạch cũng không tệ lắm, kể chuyện xưa hấp dẫn người nghe, ngay cả Tạ Trạch đều nghe nhập thần, hắn ta cũng không biết vì cái gì chính là cảm giác Trương Thanh Thạch nói chuyện xưa này là nhằm vào hắn.
Tạ Trạch nghĩ tới nương tử của mình, bọn họ thành thân cũng đã hai năm , nhưng thê tử liên tục không mang thai. Có điều hắn tình nguyện thê tử liên tục vô sinh cũng không hy vọng thê tử như nữ nhân trong chuyện xưa kia không ngừng sẩy thai, vậy đối với thân thể sẽ có thương tổn, hắn không hy vọng thê tử của mình bị thương tổn như vậy.
Nghĩ tới nương tử, nghĩ tới chuyện mang thai, Tạ Trạch không tự chủ được mà nghĩ nương tử của mình và thân thể của mình đều không có vấn đề, vậy đồ ăn có phải có cái gì không đúng? Xem ra sau khi trở về cần phải hảo hảo điều tra phương diện này một chút .
Đưa đoàn người Cổ Khánh Minh đi, mấy người lý chính cũng chuẩn bị trở về.
Hôm nay những người chịu trách nhiệm tiếp đãi Cổ Khánh Minh đều có thu hoạch, bởi vì là ở nhà lý chính ăn cơm, nhà hắn được mười lượng bạc, những phụ nhân giúp đỡ nấu cơm cũng đều được tiền, đương nhiên đều là một thỏi bạc nửa lượng, nhìn phá lệ tinh xảo đáng yêu, làm cho những phụ nhân kia đều mừng đến cầm ở trong tay tường tận xem xét, sau đó lại quý trọng thu vào trong ngực, sợ rơi, sờ một chút, làm cho mấy nam nhân liếc mắt nhìn, bọn họ vừa nhìn, những nữ nhân này càng lo lắng hơn, toàn bộ vội vã đi về nhà. Trương Thanh Thạch được nhiều nhất, Hoa Thế Vinh lại cho hắn mười lượng bạc, còn bắt bọn Cổ Khánh Minh cũng móc bạc, Cổ Khánh Minh và Tạ Trạch cũng cho mười lượng, những người còn lại cũng cho ít nhiều, cuối cùng Hoa Thế Vinh lấy cả tiền hắn để trong túi tơ lụa thêu hoa của hắn cho Trương Thanh Thạch. Trương Thanh Thạch còn chưa kịp bày tỏ ra ý tứ không muốn thu, hắn ta (HTV) đã trực tiếp kín đáo đưa cho Trương Thanh Thạch, trong miệng nói nếu là hắn không thu chính là có lỗi với mấy mỹ thực này.
"Nhị ca, không nghĩ tới ngươi còn có khả năng này, lừa gạt chúng ta thật là khổ a!"
Trương Thanh Ngọc đi tới, thấy trong ngực Trương Thanh Thạch phình lên, đó là túi tiền, hắn ta biết rõ, hắn ta vừa nghe nói Trương Thanh Thạch được những thiếu gia khác cho mấy chục lượng tiền thưởng, con mắt đỏ lên. Mấy chục lượng a! Không nghĩ tới Nhị ca hắn thoáng cái đã có mấy chục lượng bạc! Những năm này Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng cũng lặng lẽ tồn chút ít tiền, nhưng là hắn ta quá lười, kiếm không được bao nhiêu, dù là tăng thêm đồ cưới của Đỗ Quyên Hồng và tiền lúc bọn họ ở riêng được phân cũng không bằng một phần của Trương Thanh Thạch! Hắn ta bắt đầu hối hận vì Trương Thanh Thạch ở riêng, nếu như không có ở riêng, tiền này chính là của bọn họ.
Trương Thanh Ngọc nghĩ đến lúc mình ngửi được mùi thịt thơm, hận không thể tát mình hai bạt tai, rõ ràng đã ngửi được, hắn ta tại sao không đuổi theo chứ? Nếu như vậy biết đâu có biện pháp vãn hồi, hiện tại tất cả đều muộn.
"Ngươi lúc ở riêng phân ra cũng thật thống khoái, cái này không cần cái kia cũng không cần, thì ra là bởi vì trong tay có chút vốn riêng này, tài lực đủ lớn a? Vốn cho rằng ngươi là người thành thật nhất, thì ra tâm nhãn ngươi cũng không ít."
Trương Thanh Ngọc than thở nói, nghĩ thầm ngươi muốn cầm bạc ta cũng không để cho ngươi cầm thư thái.