Khổng Tước thèm ăn thịt rắn.
Nhà nhỏ của hắn nằm ở nơi hẻo lánh nhất tộc Khổng Tước, âm u tối tăm như nhà ma bị bỏ hoang lâu năm, ngoài rắn ra chẳng ai bén mảng tới cả.
Hắn sắp ngất xỉu vì đói nhưng rắn trong vườn đã bị ăn sạch, lật đống gạch vỡ lên một quả trứng rắn cũng không thấy.
Nhưng Khổng Tước gầy yếu không dám bay ra ngoài tìm thức ăn, một khi bộ lông xám xịt kia bị người ta phát hiện nhất định hắn sẽ bị đánh chửi tơi bời.
Hắn thật sự rất sợ.
Cũng may tộc Khổng Tước lâu nay khô hạn vừa có một trận mưa lớn nên hắn vẫn chưa đến mức chết khát.
Khổng Tước nằm gục cạnh vũng nước, thỉnh thoảng uống một ngụm nước mưa đục ngầu rồi ngước nhìn trời.
Chân trời đầy mây, Cửu Trọng Thiên như có lửa đốt, vừa đẹp vừa rực rỡ như được nhuộm bằng máu.
Khổng Tước lông xám nhìn lom lom rồi thầm nghĩ: "Màu kia đẹp thật."
Nếu hắn có màu lông như vậy chắc người trong tộc sẽ thích hắn hơn.
Đáng tiếc hắn không phải.
Hắn chỉ là một con công xấu xí mà thôi.
Khổng Tước ỉu xìu gối đầu lên tảng đá cạnh vũng nước ngủ thiếp đi.
Chẳng biết có phải vì đói quá hay không mà hắn mơ thấy có người cho mình đồ ăn ê hề, không chê lông hắn xấu xí mà thậm chí còn thay cho hắn bộ lông đẹp hơn.
Khổng Tước vui đến mức suýt reo lên.
Khi thức giấc, chẳng biết hắn ngủ mấy ngày mà mưa đã tạnh hẳn.
Hắn vẫn nằm cạnh vũng nước khô cạn, trên mình vẫn là bộ lông xám xịt.
Khổng Tước thất vọng cụp mắt rồi lại ủ rũ nằm xuống.
Hắn chỉ là tiểu phế vật mà thôi, lẽ ra không nên có giấc mơ đẹp đẽ kia.
Hắn buồn bã hơn nửa ngày, đột nhiên nghe thấy ngoài sân lâu rồi không ai tới vang lên tiếng bước chân.
Khổng Tước tò mò ngẩng đầu nhìn.
Chỉ giây lát sau trưởng lão tộc Khổng Tước vội vã đi đến, ánh mắt rơi vào Khổng Tước bẩn thỉu, mặt mũi đầy vẻ ghét bỏ.
Bắt gặp ánh mắt lão, Khổng Tước ngượng nghịu phủi đi lá khô trên người như muốn mình dễ coi hơn một chút.
Nhưng trưởng lão không cho hắn thời gian sửa soạn mà thô bạo hắt nước lên rồi túm cánh Khổng Tước đi ra ngoài.
Khổng Tước bị xách như gà.
Chẳng ai quan tâm đến cảm giác của hắn, cũng không ai giải thích cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khổng Tước kiên nhẫn nằm im để mặc bọn họ đem mình đi.
Trên đường cả tộc Khổng Tước đều thấp thỏm lo âu như đang sợ hãi gì đó, chỉ có mấy con chim non líu lo ríu rít khiến Khổng Tước dần hiểu được có chuyện gì.
"Chu Tước Tiên Tôn...... chết thật rồi sao?"
"Ừ, nghe mẹ ta nói ráng đỏ mấy ngày trước là...... Khụ, người giết Chu Tước Tiên Tôn gây ra đó."
"Ồ —— Vậy chúng ta đến Cửu Trọng Thiên làm gì?"
Hai đứa nhóc rốt cuộc đã biết sợ, run rẩy nói: "Người kia...... chắc sẽ không giết luôn chúng ta đấy chứ?"
Từ lâu Khổng Tước đã xem nhẹ sống chết nên vẫn nghe say sưa ngon lành.
Tộc nhân bên cạnh lại không chịu được nên thấp giọng quát: "Bớt nói nhảm đi!—— Chúng ta đến Cửu Trọng Thiên để dự tiệc của tôn thượng mới lên ngôi, bốn tộc...... Xà tộc cũng đi nữa."
Hai tiểu Khổng Tước quay sang nhìn nhau.
Xà tộc...... chẳng phải là tộc thấp kém nhất à, sao tiên tôn tân nhiệm lại cố ý mời bọn hắn?
Hai mắt Khổng Tước lập tức sáng lên.
Tiệc?!
Vậy nhất định sẽ có đồ ăn rồi!
Còn có Xà tộc nữa!
Ở nhà hắn toàn ăn rắn bình thường, đột nhiên rất muốn biết Xà tộc có mùi vị thế nào.
Nhưng với thân phận của hắn nhất định sẽ không ăn được đâu, thôi nhìn cho đỡ thèm cũng được.
Khổng Tước gần như chảy nước miếng suốt dọc đường, trong đầu toàn là ăn tiệc ăn tiệc.
Một lát sau, bọn họ đã đến Cửu Trọng Thiên.
Quả nhiên trên bàn tiệc bày đầy món ngon mà cả đời Khổng Tước chưa bao giờ thấy, rực rỡ muôn màu làm hắn hoa cả mắt.
Hai mắt Khổng Tước sáng rực, sau khi hóa thành người thì ôm một mớ đồ ăn vào ngực với tốc độ nhanh không kịp thấy rồi nép mình trong góc vắng ăn ngấu nghiến.
Nếu là bình thường hành động làm mất mặt này của Khổng Tước chắc chắn sẽ bị cả tộc Khổng Tước khinh bỉ quát mắng, nhưng chẳng hiểu sao lúc này cả tộc Khổng Tước và bốn tộc, thậm chí mọi người đến dự tiệc đều cúi gằm mặt im thin thít như chim cút bị nhổ lông.
Khổng Tước đói choáng đầu hoa mắt nên cũng không rảnh để ý phản ứng của người khác mà nấp trong góc ăn lấy ăn để.
Khi mặt mũi hắn đang dính đầy bột bánh thì từ buổi tiệc tỏa ra một mùi hương lành lạnh, Khổng Tước hít hít rồi lập tức trợn tròn mắt.
Mùi rắn!
Hắn vội vàng ngẩng mặt lên khỏi đống đồ ăn, sau đó trông thấy một đám nam nhân mặc áo bào đen thêu hình rắn chậm rãi đi đến, vẻ mặt căng thẳng như không phải đi dự tiệc mà là đến buổi hành quyết.
Khổng Tước háo hức nhìn bọn họ ngồi xuống, không hề dời mắt đi.
Mãi đến khi một tiếng động lớn vang lên, tất cả mọi người ở Cửu Trọng Thiên đều đứng dậy cúi đầu về phía tiên tọa.
Khổng Tước phản ứng chậm nửa nhịp, ngẩng đầu nhìn sang tiên tọa.
Chỉ thấy một nam nhân mặc áo bào trắng chậm rãi bước lên bậc thang, vạt áo thêu hình Phượng Hoàng lay động theo động tác của hắn làm mây mù dưới đất dạt sang hai bên chừa ra một lối đi dẫn đến tiên tọa.
Khổng Tước nhìn chăm chú nhất thời quên cả cúi đầu.
Hắn nghĩ thầm: "Phượng Hoàng à...... chắc lông vũ đẹp lắm nhỉ."
Đẹp hơn hắn ngàn vạn lần.
Nhớ tới bộ lông xám xịt của mình, Khổng Tước lại tự ti.
Đúng lúc này, Phượng Hoàng xinh đẹp đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Tuy không thấy rõ mặt lắm nhưng đôi mắt màu hổ phách kia phút chốc lóe lên ánh sáng màu vàng kim, uy lực quét ngang qua khiến tất cả mọi người ở Cửu Trọng Thiên bị ép cúi rạp đầu xuống đất.
Đó là uy lực trong huyết mạch khiến họ phải thần phục tuyệt đối.
Khổng Tước sợ đến nỗi làm rơi cả bánh trong miệng, vội vàng cúi gằm mặt.
Nhất thời Cửu Trọng Thiên lặng ngắt như tờ.
Sau khi cúi đầu Khổng Tước nhìn thấy nửa cái bánh dưới đất, kìm lòng không được nên rón rén nhặt lên rồi "ằm" một tiếng nhét vào miệng.
Chẳng hiểu sao tiên tôn bật cười khẽ.
"Đứng lên đi."
Đám người lúng túng đứng dậy nhìn nhau.
Hai má Khổng Tước phồng lên, thấy không ai nhìn mình thì tiếp tục rúc trong góc ăn nhồm nhoàm.
Hình như tiên tôn ngồi trên tiên tọa nói gì đó khiến cả Cửu Trọng Thiên xôn xao, có người lớn tiếng phản đối làm Khổng Tước giật mình suýt mắc nghẹn.
Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy tộc chủ Xà tộc hét lên một tiếng thảm thiết tan nát cõi lòng, cả người bị bao trùm trong ngọn lửa hừng hực.
Lửa cháy rất nhanh, chỉ giây lát sau người sống sờ sờ đã hóa thành tro tàn.
Đám đông sợ rúm người như bầy gà trụi đuôi.
Tiên tôn cười vang, trong mắt tràn ngập ý cười tinh quái.
Sau đó hắn giơ tay lên chỉ.
"Ngươi, cả ngươi nữa......"
Những người bị tiên tôn chỉ đều lộ ra vẻ mặt khuất nhục, nghiến chặt răng nhìn hắn.
Cuối cùng tiên tôn thoáng do dự rồi đột nhiên chỉ vào góc xa.
Đám người nhìn theo ngón tay hắn thì thấy một thiếu niên tóc xám đang bưng tảng thịt lớn gặm say sưa làm miệng dính đầy dầu mỡ.
Mọi người: "......"
Khổng Tước: "......"
Khổng Tước chưa bao giờ bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy nên cứng đờ tại chỗ, nhất thời không biết có nên nuốt xuống đồ ăn trong miệng hay không.
Chuyện gì thế này?
Khổng Tước nghĩ thầm chẳng lẽ tiên tôn mới muốn ăn thịt chim nên gọi mình lên ăn tươi nuốt sống à?
"Ừm." Khổng Tước tự nhủ, "Mình thì sao cũng được, chỉ cần tiên tôn không chê là được rồi."
Dù sao tiểu phế vật như hắn sớm muộn gì cũng có ngày lẳng lặng chết đi ở nơi người khác không biết thôi.
Ánh mắt tộc nhân Khổng Tước bên cạnh vừa phức tạp vừa kỳ lạ.
Chức "thiếu tôn" mà tiên tôn ban cho khiến bọn họ bài xích theo bản năng, chẳng ai muốn rước nỗi nhục phản bội tộc mình cả.
Lẽ ra chức "thiếu tôn" rơi vào tiểu phế vật kia thì bọn họ phải mừng mới đúng, nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy e ngại và mâu thuẫn.
Tiểu phế vật lâu nay bị bọn họ hắt hủi trở thành con trai tiên tôn liệu có ỷ vào thân phận này để tìm cách trả thù những kẻ trước đây sỉ nhục mình không?
Trong lòng mọi người âm thầm toan tính.
Khổng Tước vẫn chưa hay biết chuyện gì xảy ra, lén lút nuốt xuống đồ ăn trong miệng.
Tộc chủ Khổng Tước ra vẻ bình tĩnh đứng dậy cung kính nói: "Tôn thượng, thân phận hắn...... hèn mọn quá, nếu ở lại Cửu Trọng Thiên e là sẽ mạo phạm đến ngài, xin ngài nghĩ lại đi ạ."
Tiên tôn cười như không cười nhìn lão: "Được, vậy ngươi làm con ta nhé?"
Tộc chủ Khổng Tước tái mặt, suýt nữa cắn nát răng.
Lão cùng thế hệ với cha mẹ tiên tôn, sao có thể nhận hắn làm cha được chứ?!
Chỉ một câu nhẹ nhàng của tiên tôn cũng đủ làm mọi người á khẩu, có lẽ hắn đã chán nên phất tay áo ra hiệu cho bọn họ rời đi.
Đám người giận mà không dám nói gì —— Dù sao máu tươi của Chu Tước Tiên Tôn dính trên tiên tọa vẫn chưa khô, dù bọn họ có tám trăm lá gan cũng không dám làm càn.
Khổng Tước thấy sắp đi thì vội vàng nhét đồ ăn trên bàn vào tay áo rộng.
Mọi thứ trên bàn bị gom sạch, lúc đi ngang bàn khác hắn còn trộm thêm mấy quả linh.
Khổng Tước cực kỳ vui vẻ, thầm nghĩ nếu mình ăn dè sẻn một chút thì bấy nhiêu đây cũng đủ ăn rất lâu.
Đúng lúc này, trên tiên tọa vọng đến một giọng nói trầm thấp: "Ngươi đi đâu đấy?"
Khổng Tước quay đầu lại thì thấy tiên tôn đang lười biếng chống cằm nhìn mình.
Hắn ngó quanh một vòng, phát hiện ngoài mình ra chỉ còn hai thiếu niên tộc khác.
Chắc thấy vẻ mặt ngờ nghệch của hắn rất thú vị nên tiên tôn vẫy tay với hắn một cái: "Tới đây."
Xưa nay Khổng Tước toàn bị đuổi "cút đi", đây là lần đầu tiên có người gọi hắn đến nên hắn chẳng để ý gì nữa mà chạy nhanh tới.
Nhưng đồ ăn trong tay áo quá nhiều nên vừa chạy đến bậc thềm dưới tiên tọa thì rơi ào ào xuống đất.
Tiên tôn: "......"
Thiếu niên tộc Đồng Hạc bên cạnh nhìn hắn đầy căm ghét, còn vẻ mặt thiếu niên tộc Thương Loan thì ôn hòa hơn, chỉ có ánh mắt lộ rõ sự khinh thường.
Khổng Tước ngồi thụp xuống định nhặt lên nhưng lại cảm thấy không ổn nên lấm lét ngẩng đầu nhìn tiên tôn.
Tiên tôn cười nhạt với hắn: "Nhặt đi."
Thế là Khổng Tước hớn hở nhặt lên.
Sau khi nhặt lại mọi thứ, Khổng Tước cầm một quả linh đi tới rụt rè đưa cho tiên tôn.
Tuy tiên tôn không bao giờ bộc lộ cảm xúc nhưng vẫn bị hành động này của hắn làm ngẩn người, hồi lâu sau mới bật cười rồi đưa tay nhận lấy mà không hề tỏ vẻ ghét bỏ.
Hai mắt Khổng Tước cong cong, ngồi xổm cạnh tiên tọa ngoan ngoãn chờ.
Hắn không biết tiên tôn gọi mình tới làm gì, cũng không chủ động hỏi mà chỉ ngoan ngoãn đợi, chắc chắn sẽ có người nói cho hắn biết.
Tiên tôn vuốt quả linh trong tay, có chút hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của tiểu Khổng Tước rồi chợt hỏi: "Cha mẹ ngươi đâu?"
Nếu có cha mẹ nhất định hắn sẽ không tự ti nhát gan và lôi thôi lếch thếch đến vậy.
Khổng Tước ngoan ngoãn đáp: "Chết rồi ạ."
"Sao lại chết?"
Khổng Tước mờ mịt: "Không biết nữa ạ, lúc con vừa phá vỏ thì họ đã chết rồi."
Tiên tôn im lặng hồi lâu rồi lại hỏi: "Ngươi tên gì?"
Khổng Tước: "Tuyết Sinh ạ."
Nhưng hắn chẳng thích cái tên này chút nào.
Hắn là Khổng Tước nên bản tính thích xinh đẹp sáng sủa, những thứ chỉ độc một màu chẳng đẹp gì cả.
Tiên tôn cười nói: "Từ nay về sau tên ngươi sẽ là Phượng Tuyết Sinh."
Khổng Tước sững sờ: "Phượng? Phượng trong Phượng Hoàng ấy ạ?"
"Đúng vậy."
Khổng Tước cẩn thận suy nghĩ cái tên này, đột nhiên cảm thấy ý nghĩa khác hẳn.
Tuyết Sinh là trắng nhưng có thêm Phượng sẽ thành sặc sỡ!
Hai mắt Phượng Tuyết Sinh lóe sáng như sao, ngửa đầu nhìn tiên tôn: "Hay hay! Tên này hay lắm ạ."
Tiên tôn cười khẽ.
Phượng Tuyết Sinh thích họ "Phượng" này nhưng hai người khác được ban họ phản bội tộc nhân lại bày ra vẻ mặt hết sức khó coi.
Bọn họ còn quá nhỏ nên không giỏi che giấu cảm xúc, vẻ bài xích trong mắt đều lộ rõ ra ngoài.
Tiên tôn cũng không tức giận mà thậm chí còn thấy thú vị.
Phượng Tuyết Sinh kiên nhẫn ngồi chờ dưới tiên tọa, ngẩn người nhìn chằm chằm vạt áo xếp nếp bên chân tiên tôn.
Trên vạt áo thêu hình Phượng Hoàng, mặc dù thêu chìm bằng chỉ trắng nhưng vẫn có thể nhìn ra lông vũ lộng lẫy của Phượng Hoàng, Phượng Tuyết Sinh nhìn mê mẩn, kìm lòng không nổi đưa tay vuốt nhẹ lông vũ xinh đẹp kia.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói ôn hòa của tiên tôn: "Thích không?"
Phượng Tuyết Sinh vốn khờ khạo ngốc nghếch nên không phát hiện ra vị tiên tôn này đáng sợ cỡ nào, hồn nhiên gật đầu khen: "Lông đẹp lắm ạ."
Chứ chẳng xấu xí như hắn, nhìn bộ lông y hệt chim trĩ vậy.
Tiên tôn cười vang rồi phất tay, một chiếc lông vàng óng xinh đẹp chậm rãi bay vào tay Phượng Tuyết Sinh.
Phượng Tuyết Sinh ngẩn ngơ nhìn hắn.
Tiên tôn nói: "Cầm đi."
Hai tay Phượng Tuyết Sinh nâng niu chiếc lông Phượng Hoàng kia, đôi mắt sáng rực: "Tạ, tạ ơn!"
Tiên tôn nói tiếp: "Từ nay về sau ngươi không cần về tộc Khổng Tước nữa."
Phượng Tuyết Sinh thắc mắc: "Dạ? Vậy sau này con ở đâu ạ?"
"Dưới Cửu Trọng Thiên có Lưu Ly Đạo, ngươi cứ ở đó đi."
"Lưu Ly Đạo?" Phượng Tuyết Sinh hiếm khi ra ngoài nên không khỏi bối rối.
Tiên tôn cũng không nổi nóng với tiểu phế vật ngốc nghếch này mà còn nắm chặt cổ tay Phượng Tuyết Sinh rồi mỉm cười dạy hắn từ từ thu nạp linh lực Phượng Hoàng vào kinh mạch.
Chỉ trong chốc lát, linh lực cuồn cuộn rót vào nội phủ, ngọn lửa sáng rực cháy khắp kinh mạch luyện lại kinh mạch vốn thiếu hụt từ nhỏ của Phượng Tuyết Sinh.
Hệt như Phượng Hoàng niết bàn vậy.
Phượng Tuyết Sinh cảm thấy một cơn đau dữ dội ập đến làm hắn gào lên thảm thiết muốn ngã xuống, nhưng bàn tay ấm áp kia vẫn nắm chặt hắn, không cho hắn thoát khỏi biển đau nhức kịch liệt kia.
Hắn như người sắp chết đuối, ngay cả hơi thở cũng trở nên xa xỉ.
Chẳng biết qua bao lâu, Phượng Tuyết Sinh mê man cảm nhận được sức nóng thiêu đốt từ từ biến mất trong kinh mạch, toàn thân ngứa ngáy như có thứ gì đó mọc ra.
Lúc này bàn tay luôn nắm chặt cổ tay hắn mới nhẹ nhàng buông lỏng.
Phượng Tuyết Sinh lảo đảo nằm vật ra đất, trong cơn mơ màng cảm thấy mình bị ép biến về nguyên hình.
Lông đuôi vốn trụi lủi chẳng hiểu sao giờ lại nặng trĩu, Phượng Tuyết Sinh mờ mịt quay đầu nhìn, suýt nữa thì bị bộ lông rực rỡ sắc màu kia làm mù mắt.
Đó là bộ lông lộng lẫy chân chính thuộc về Khổng Tước, tỏa ra ánh sáng lung linh như dát sao.
Là bộ lông mà hắn tha thiết mơ ước.
Phượng Tuyết Sinh ngây ra tại chỗ.
Nhất thời hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà chỉ biết ngơ ngác nhìn, đến khi cổ mỏi nhừ mới đờ đẫn nghển chiếc cổ thon dài lên nhìn tiên tôn.
Tiên tôn cầm trong tay một chiếc lông xám, thấy hắn tỉnh táo lại thì thản nhiên hỏi: "Thích không?"
Phượng Tuyết Sinh sửng sốt rất lâu rồi đột ngột nhào tới níu chặt áo bào của tiên tôn.
Từ đó về sau hắn có lông vũ xinh đẹp và đồ ăn tràn ngập.
Không còn đói ăn thiếu mặc để người ta khinh khi nữa.
Chiếc lông xám trong tay tiên tôn được rót đầy linh lực, "bốp" một tiếng bay vút lên cao rồi nổ tung thành pháo hoa đẹp lung linh.
Dù lông vũ có xám xịt đến đâu thì vẫn sẽ biến thành pháo hoa rực rỡ.
***
"Phụ tôn!"
Phượng Tuyết Sinh nhanh nhẹn bay đến Phượng Hoàng Khư hớn hở khoe.
"Hôm nay con rụng một chiếc lông đẹp lắm, ngài có muốn đem nó đi bắn pháo hoa không ạ?!"
Phượng Ương đang đọc sách không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Ra chỗ khác chơi đi."
Phượng Tuyết Sinh chẳng hề giận dỗi mà vui vẻ bay đi mất.
Lâu nay hắn đến Phượng Hoàng Khư chẳng vì mục đích gì cả.
Chỉ là muốn đến mà thôi.
Bởi vì nhiều năm trước, tiên tôn cao cao tại thượng ngồi trên tiên tọa chìa tay ra với hắn và nói: "Tới đây."
...... Đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời tệ hại của hắn.