Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 13:




Đào Đào: tập thể ê đít tơ xin gửi lời hỏi thăm ân cần nhất đến bạn Thời Khanh, chúc bạn bị Tần Boss rape một đêm mười tám lần -_- Ngồi tra baidu ngôn ngữ mạng mà bạn dùng cũng đủ hết một ngày.
Tất cả mọi người, kể cả Lãnh Lâm và Lý Túc đều nhìn sang hướng người vừa nói.
Tần Mạc bình thản nhận hết mọi ánh mắt soi mói.
Trong tiểu đội này, Lãnh Lâm có khả năng chiến đấu thấp nhất nhưng gã chính là hạt nhân cả đội, huống hồ gã còn đang nắm dụng cụ dò tìm trong tay, cho nên tất cả đều quen nghe gã sắp xếp chỉ đạo.
Lý Túc là thủ lĩnh bên quân đội. Phe lính đánh thuê cũng có người cầm đầu, tuy nhiên trong trận trước đã bỏ mình, bây giờ chỉ còn lại ba người không thường tham gia phát biểu.
Trước giờ Tần Mạc vẫn im lặng như không tồn tại, cũng không mấy người chú ý tới y. Bất quá y còn sống đến bây giờ đã chứng tỏ được thực lực không thể coi thường.
Lãnh Lâm bình tĩnh nhìn y một chút, hỏi: “Tại sao?”
Mọi người cũng có cùng thắc mắc này. Thi triều đã giúp mẫu thí nghiệm trốn thoát, trên dụng cụ dò tìm cũng không hiển thị tín hiệu nữa, chứng tỏ mẫu thí nghiệm đã biến mất trong bán kính 1km.
Quân nhu thiếu hụt, lần dừng lại nghỉ ngơi này đã là quá xa xỉ, bây giờ họ cần phải gấp rút lên đường, tranh thủ tìm được mẫu thí nghiệm trong vòng ba ngày…
Thế mà tên lính đánh thuê kia lại nói ở chỗ này, chẳng lẽ mẫu vật lại tự biết đường tìm đến họ, đưa mình lên cửa sao?
Ai mà ngờ Tần Mạc thực sự trả lời như vậy “Nó sẽ tìm chúng ta.”
Âm thanh nghiêm nghị lạnh lùng chứng minh y đang rất tỉnh táo, không phải do ngu ngốc hay muốn thể hiện mới phát biểu như vậy. Nếu lúc nãy còn vài người bàn tán này nọ, bây giờ họ đều bắt đầu im lặng suy nghĩ lại.
Dù sao ở đây cũng là những người đã kinh qua mạt thế, khả năng chiến đấu và IQ đều vượt trội so với người bình thường, chỉ cần họ suy xét thấu đáo sẽ phát hiện ra kẽ hở, tuy vẫn chưa nắm bắt được rõ ràng.
Tần Mạc không để họ phí quá nhiều thời gian, y nhìn về hướng Lãnh Lâm nói mà không hề chớp mắt.
“Trong năm ngày, chúng ta bị tang thi tập kích 34 đợt, trong đó có 25 đợt tấn công quy mô nhỏ, giết được 2121 tang thi, hi sinh 3 người; 8 đợt tấn công bất ngờ, tổng số lượng lên đến 3381 tang thi, hi sinh 9 người.” Dừng lại một chút, giọng y bất chợt nâng cao hơn “Lần tấn công gần nhất là thi triều trên diện rộng, tổng tang thi 21250, tiếp tục hi sinh 10 người.”
Số liệu báo cáo chính xác làm những người khác khẽ kinh ngạc với trí nhớ của Tần Mạc. Còn Lý Túc thì hốt hoảng tỉnh ngộ, nhìn chằm chằm Tần Mạc nặng nề hỏi: “Anh nói… Ở đây có cái gì?”
Tần Mạc hiếm khi nhìn Lý Túc một cái, dù rằng những người nơi đây đều là dân chuyên nghiệp, nhưng cũng chưa ai phản ứng nhanh nhạy được như anh ta, câu hỏi đưa ra cũng nhằm ngay điểm quan trọng nhất.
Lời của Lý Túc như đánh thức mọi người khỏi u mê.
“Mười năm tang thi hoành hành, mọi số liệu và thực tiễn đều chứng minh chúng là loài sinh vật cấp thấp không có ý thức cao, hoạt động chậm chạp, không biết lẩn trốn và hợp tác, chỉ biết công kích một cách vô tri. Chúng thích tản ra tìm thức ăn, ít khi tập trung cùng một chỗ. Thành phố này vào khoảng mười năm trước đã là một thành chết không còn con người. Theo tập tính của chúng, sẽ không có chuyện hơn hai vạn tang thi tập trung trong phạm vi hẹp thế này. Trừ khi có thứ gì đó… cần bảo vệ.”
Dừng một chút để mọi người suy nghĩ, Tần Mạc mới tổng kết “Thi triều không phải nhằm vào chúng ta, mà do chúng ta đã lọt vào phạm vi hoạt động của chúng.”
Vừa dứt lời, vài người đều quay phắt lại nhìn y. Họ không ngốc, Tần Mạc đã nói đến đây tất nhiên đều hiểu được hàm ý phía sau. Nếu chuyện quả thực như vậy, họ không cần phải rút khỏi chỗ này. Tang thi đã bị quét sạch, chỉ cần họ tìm được thứ chúng nó bảo vệ không chừng những mẫu thí nghiệm kia sẽ phải ló mặt ra.
Lãnh Lâm vẫn luôn hờ hững bỗng nhiên lên tiếng: “Chỉ là suy đoán vô căn cứ của anh, nếu chúng ta ở lại đây sẽ càng hao tốn thức ăn ít ỏi còn lại, chuyện này vô cùng mạo hiểm.”
Tần Mạc nhếch môi hỏi ngược lại: “Chiến dịch này không mạo hiểm sao?”
Lãnh Lâm nhíu mày không nói nữa.
Những người khác đã bị y thuyết phục. Họ chỉ còn ba ngày, thay vì như một đám ruồi nhặng bay loạn không mục đích, chi bằng cứ tử thủ ở đây, thức ăn cũng dự trữ được nhiều hơn. Tang thi chậm chạp muốn đổ bộ lần nữa thì cần nhiều thời gian tập trung lại, trong lúc này nơi đây chính là địa phương an toàn nhất, có thể tiết kiệm được rất nhiều đạn dược. Thời gian tìm kiếm có thể tăng lên không ít.
Hơn nữa Tần Mạc phân tích hợp tình hợp lí, lúc trước không có thời gian suy nghĩ, tuy nhiên chỉ cần mọi người nhớ lại một chút thì không thể không đồng ý với y.
Nơi này nhất định có thứ gì đó!
Chuyện mẫu thí nghiệm thoát ra lúc trước, họ vẫn nghĩ rằng vì tang thị bị giết quá nhiều nên chúng phải trốn chạy, bây giờ nghĩ lại e là do muốn dẫn dụ họ đi chỗ khác!
Hai tên quân nhân còn lại nhìn về phía Lý Túc. Lý Túc suy nghĩ một chút rồi nhìn Lãnh Lâm, “Tiến sĩ Lý, tôi quyết định sẽ ở lại đây.”
Tần Mạc tuy không phải thủ lĩnh quân đánh thuê, nhưng lính đánh thuê trước giờ vẫn luôn tương trợ nhau, cũng ủng hộ quan điểm của Tần Mạc. Bất quá họ là do Lãnh Lâm thuê, nên vẫn chờ ý kiến của gã.
Lãnh Lâm nhìn Tần Mạc một cái sâu kín, cuối cùng mới quay ra chỗ khác nói: “Nếu Lý thượng tá và Tần tiên sinh đều chắc chắn như vậy, chúng ta cứ ở lại đây.”
Chuyện tiếp theo dễ hơn nhiều, bảy người chia làm ba nhóm nhỏ, dò tìm trong vòng 1500m xung quanh kho lạnh hòng kiếm ra được vật lũ tang thi đang bảo vệ.
Trong lúc chia nhóm lại bất đồng quan điểm do tầm quan trọng đặc biệt của Lãnh Lâm.
Cuối cùng Tần Mạc nói thẳng: “Tôi có thể hành động một mình.”
Y vừa dứt lời, Lý Túc cũng nối gót theo ngay: “Tôi cũng có thể tuần tra một mình.”
Vậy có thể để lại hai quân sĩ và hai lính đánh thuê bảo vệ Lãnh Lâm, một nhóm bảo vệ, một nhóm tìm kiếm.
Ba nhóm được thành lập.
Tần Mạc đem theo vũ khí và thức ăn được chia hướng về bên trái.
Rời khỏi tiểu tổ, Thời Khanh vẫn luôn nghẹn tới nội thương rốt cuộc cũng được giải thoát.
“Tôi còn tưởng anh không thích nói chuyện.” Ở thế giới kia thì tích chữ như vàng, qua đây liền thao thao bất tuyệt, quá tương phản, tôi hiểu anh hết nổi rồi đại ca!
Tâm trạng Tần Mạc không tệ, thể hiện bằng việc vô cùng thích thú ôm vuốt chủy thủ.
Thời Khanh không quen bị rờ tới rờ lui, khi cậu còn là ngọc bội thì còn có thể thông cảm bản thân mát lạnh bóng loáng sờ rất thích, nhưng bây giờ cậu là một thanh dao sắc bén, vũ khí để chém tang thi, rờ như vậy không sợ thấy đỏ hả? Khụ, là thấy máu!
Khi Thời Khanh cho rằng Tần Mạc sẽ không trả lời cậu, y liền mở miệng.
“Ta quả thật không thích nói chuyện.” Y mỉm cười “Nhưng không có nghĩa là ta không thể nói chuyện.”
Lời này rất sâu, hơn nữa y còn cười cười làm Thời Khanh không thể không cảm thán, kí chủ của cậu không phải chỉ là loại phản xã hội coi mình là trung tâm vũ trụ, mà còn… rất hài hước ha.
Mà cũng phải nói, nếu không phải bị hai thằng cha ghẻ hãm hại, sau này y nhất định sẽ trở thành một người dương quang xán lạn chăng?
Chỉ tiếc… Vận mệnh là một tên nhóc quấy phá.
Thời Khanh nhớ tới chuyện Tần Mạc trượng nghĩa giúp đỡ mình khi vừa mới xuyên qua đây, đầu không khỏi nóng lên “Cảm ơn lúc trước đã cứu tôi nha.” Nhưng mà nghĩ lại câu này thiệt là không có thành ý, cho nên cậu liền hăng hái nói tiếp: “Anh có việc cứ tìm tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Nụ cười của Tần Mạc còn chưa tắt đi, sờ nhẹ lưỡi dao, chầm chậm nói: “Cậu có thể làm gì?”
Thời Khanh câm nín.
“Chém vỡ sọ tang thi?” Y búng nhẹ lưỡi dao “Sao, cậu không sợ?”
Thời Khanh: QAQ, ê đừng thẳng thắn vậy chứ!
Trong lúc Thời Khanh vắt óc nghĩ cách cứu vớt hình tượng của mình, Tần Mạc bỗng dưng di chuyển lùi về phía bên trái. Lúc cậu hoàn hồn chợt có một bóng đen lướt qua tầm mắt.
Nơi đây rõ là một thành phố chết, trừ nhóm người Tần Mạc ra chỉ còn đám tang thi chậm chạp, không cách nào có thể di chuyển tốc độ nhanh như vậy. Bóng đen đó là thứ gì?
Không phải tang thi, cũng không phải đồng đội của các cậu, nếu cùng phe vì sao còn cần phải tránh?
Tần Mạc không chậm nhưng vẫn cách một khoảng, không bắt được nhưng vẫn chưa bị cắt đuôi.
Suy nghĩ trong đầu Thời Khanh xoay chuyển, cậu nghi ngờ đây chính là mẫu thí nghiệm họ vẫn luôn tìm kiếm.
Vì cái gì mẫu thí nghiệm lại xuất hiện ở đây? Không phải đã trốn rồi sao? Dụng cụ dò tìm của Lãnh Lâm cũng không báo tín hiệu cơ mà, thế nào lại xuất hiện được? Nó cứ như là cố tình làm cho Tần Mạc phát hiện được vậy…
Không phải! Thời Khanh giật thót người, mở miệng nói: “Tần Mạc, coi chừng có bẫy!” Mẫu thí nghiệm tự mình ra nhử y nhất định muốn đưa y vào chỗ chết!
Tuy nhiên không ngờ tới là Tần Mạc vẫn băng băng về phía trước, quyết không bắt được nó thì không bỏ cuộc.
Âm thanh lạnh lùng trầm tĩnh của y hòa vào trong tiếng gió gào thét “Bẫy, nhưng cũng là cơ hội.”
Câu giải thích kia làm Thời Khanh hiểu ra, y biết sẽ nguy hiểm mà vẫn lao đầu tiến tới.
Thời Khanh cũng không phản đối suy nghĩ của Tần Mạc. Dù nguy hiểm, tuy nhiên thực sự là một cơ hội hiếm có, nói dễ hiểu thì không liều không có xôi ăn, đạo lí này cậu cũng biết.
Bây giờ ưu thế chủy thủ tầm nhìn xa trên N km 360 độ không góc chết vừa được lúc phát huy, có thể giúp Tần Mạc quan sát cả bốn phương.
Cậu trịnh trọng nói: “Cứ đuổi đi, sau lưng để tôi.”
Tần Mạc không chần chừ đáp ngay: “Được.”
Dù chỉ có một từ nhưng đã kéo nhiệt huyết của Thời Khanh hừng hực bốc lên, cậu tập trung quan sát bốn phía, quyết không bỏ qua bất kì động tĩnh nhỏ nhất.
Nơi họ đang chạy đến là một phân xưởng cũ ở gần kho thực phẩm đông lạnh, có lẽ là nơi chế biến các loại quả hạt như hạnh nhân.
Nơi đây đã hoàn toàn bị bỏ hoang, xuống cấp khá trầm trọng. Thời Khanh có thể tưởng tượng được mười năm trước lúc dịch tang thi bùng nổ, nó nhất định là căn cứ tạm thời của con người, hoặc chính là chỗ tiếp viện thức ăn. Hạnh nhân có dinh dưỡng bổ sung nhiều chất, lại dễ mang theo bên người, là một thực phẩm cần thiết trong thời loạn lạc này.
Vậy mới nói, sự xuống cấp ở đây không phải do tang thi phá hủy, mà là do con người tranh đoạt gây ra.
Mọi thứ đều đã bị hủy hoại nghiêm trọng, máy móc gỉ sét không thể dùng được nữa, bụi và bùn đất hôi tanh phủ lên đồ dùng, làm cho người ta phải nhíu mày.
May mà Thời Khanh hóa thành chủy thủ, nếu cậu còn ở dạng ngọc bội, khứu giác quá mẫn cảm, chắc chắn sẽ mất tập trung vì sự lộn xộn ở đây.
Trong lúc đuổi theo, bóng đen kia vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Tần Mạc, xem ra vô cùng thông thuộc địa hình. Nó lợi dụng góc ngoặt để biến mất rồi đột ngột hiện ra, làm y phải hết sức đề phòng cảnh giác.
Thời Khanh nhìn quanh, lo lắng hỏi Tần Mạc: “Cứ đuổi như vậy, anh chịu nổi không?”
Tần Mạc không mua mấy thứ có thể nâng cao sức mạnh, dù cơ thể lính đánh thuê có tố chất rất tốt, nhưng phải chiến đấu trong một khoảng thời gian dài cũng đã chịu tổn thương không ít, không thể hoàn toàn hồi phục lại trạng thái như ban đầu. Cậu sợ Tần Mạc chịu không nổi, tới lúc nguy hiểm làm sao có thể kịp thời phản ứng?
Tần Mạc dán mắt vào bóng đen, không ngừng lại nửa bước, nhẹ giọng trả lời: “Chỉ một chút nữa.” Nếu muốn dẫn y vào bẫy, tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian.
Thời Khanh đang bực bội bỗng dưng bị cảnh xuất hiện trước mắt làm hoảng sợ.
Cậu vẫn luôn để ý phía sau Tần Mạc, trên vách tường đen đúa phía sau bỗng dưng thủng một lỗ, thò ra một cánh tay đen sì, móng tay nhọn hoắt sắc bén, trên mặt nhễu nhão nước bọt và vôi trắng. Nó có thể dùng tay không để phá tường!
Ngay sau đó một gương mặt kinh khủng ló vào. Trên mặt nó không có chỗ nào đầy đủ, da mặt đã bị lột ra, thịt thối rớt xuống, ánh mắt đỏ ngầu trợn trừng lồi ra ngoài không có mí mắt, âm trầm láo liên nhìn xung quanh, răng trắng bợt như xương động vật chắp thành dễ dàng xé nát yết hầu con mồi.
Nó nhìn chằm chằm Tần Mạc, gồng mình chuẩn bị tấn công.
Thời Khanh nhắc nhở “Tần Mạc! Sau lưng!”
Cậu nói lớn như vậy mà y không hề phản ứng, không tiếp tục đuổi theo cũng không xoay lưng lại, đứng yên không nhúc nhích.
Thời Khanh gấp như kiến bò chảo nóng, vừa định lặp lại lần nữa thì lập tức hiểu được nguyên nhân.
Đậu móa! Thì ra không chỉ đằng sau, đằng trước cũng có một con!
Lúc cậu còn đang ngẩn người, hai con quái vật đồng thời vươn vuốt tấn công Tần Mạc!
Thì ra là vậy, bao vây cả hai phía!
Thời Khanh bối rối không biết làm sao, chỉ có mình cậu biết chuyện Tần Mạc xuyên không, dù là xuyên vào lính đánh thuê nhưng y chỉ tiếp nhận ký ức của người này thôi, chứ không có biết cách vận dụng hết kỹ năng vốn có.
Trong đợt tang thi đổ bộ lần trước, Tần Mạc có thể thể hiện xuất sắc như vậy là do khả năng thích ứng mạnh mẽ của y, hơn nữa y học biết cách sử dụng Desert Eagle rất nhanh, phối hợp cùng với kinh nghiệm lâu năm và khả năng tư duy sắc sảo mới có thể dễ dàng xử hết đống tang thi chậm chạp, đi trước chúng một bước.
Tuy nhiên hai con quái vật trước mắt rõ ràng không cùng một loại với những tang thi thông thường.
Dù là IQ hay sức mạnh đều hơn hẳn mấy lần.
Tần Mạc đã đuối sức sao có thể đấu với cả hai con này đây?
Lo lắng của Thời Khanh cũng chỉ xảy ra chớp mắt, giây sau Tần Mạc đã di chuyển.
Y dũng cảm lao về phía trước, dùng tốc độ cực nhanh chạy ra xa quái vật. Khi tưởng rằng y sẽ tấn công trực diện, không ngờ Tần Mạc đột nhiên đạp lên một cái máy sấy gần đó lấy đà, bật lên tới một độ cao không tưởng.
Y theo quán tính này, xoay chân đá mạnh vào mắt quái vật, Thời Khanh vừa đối diện với đôi tròng đỏ quạch kia đã nghe một cái ‘rắc’ vỡ nát.
Một cước đạp xuyên qua cầu mắt phá nát cả xương sọ!
Chưa dừng ở đó, Tần Mạc dùng gáy quái vật này làm bàn đạp xoay người trong không trung, giơ súng nhắm vào quái vật kia cách chừng nửa mét sau lưng, Desert Eagle lên nòng, bắn một phát xé gió lao tới ghim trúng vào gáy nó!
Sau đó BÙM một tiếng thật lớn, thì ra y dùng đạn nổ!
Thời Khanh xuýt xoa một hơi, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ mới mấy giây đồng hồ mà hai con quái vật đã bị đá bay đầu.
Cậu nhìn Tần Mạc tĩnh lặng đứng đó, trong lòng lạnh lẽo. Chỉ nháy mắt… Thậm chí khi cậu còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì mọi việc đã kết thúc. Đến tột cùng, y và quái vật khủng bố kia, ai mới thực sự là kẻ đáng sợ đây?
Bất quá giây sau cậu đã ném suy nghĩ này ra sau đầu, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ vớ vẩn.
Thị giác của Thời Khanh rất bao quát, có thể nhìn toàn diện tất thảy, khi cậu vừa định càm ràm tức giận lại vừa khéo phát hiện, thân thể quái vật không đầu khẽ co giật…
Trong lòng cậu hoảng hốt, vội hét: “Tần Mạc! Nó chưa chết!”
Vừa dứt lời, Tần Mạc đã biến mất khỏi nơi vừa đứng, di chuyển tức thời sang bên trái tránh khỏi một vuốt đập xuống.
Sau đó y quét mắt nhìn chung quanh, nhảy lên một hộp sắt, tiếp theo bắn ‘đoàng đoàng đoàng’ ba phát về một hướng nào đó, rồi lập tức nhảy ra xa hơn 10m. Ba phát súng của y chặt đứt mắt xích ròng rọc bằng sắt, một tiếng ‘rầm’ thật to vang lên, thùng hàng thể tích hai thước rơi rầm xuống đất ngay chỗ quái vật đang đứng.
Âm thanh chấn động làm Thời Khanh sửng sốt, chỉ chút nữa là lớn tiếng hoan hô. Đứt đầu vẫn sống ư, tiểu gia không tin tụi mày thành thịt nát rồi vẫn cử động được.
Tuy nhiên tiếc một nỗi là con quái bị đá bay đầu vẫn còn khá khỏe, khi thùng hàng rơi xuống vừa lúc né qua, chỉ đè nát một chân của nó.
Bất quá lúc này quái vật cũng đã bị thương nặng, so với Tần Mạc lành lặn nguyên vẹn thì rõ ràng là một trời một vực.
Ai ngờ phía sau xuất hiện âm thanh ồn ào, Tần Mạc và Thời Khanh quay ngoắt qua, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ lại xuất hiện thêm?
Không nghĩ tới kẻ đến là một người quen thuộc.
Lãnh Lâm nhìn thân người cao ráo đứng đó không mảy may bị thương, con ngươi phía sau mắt kính khẽ lóe, sau đó sốt ruột hô to: “Sao rồi? Có bị thương không? Tôi vừa nhận được tín hiệu chỗ này xuất hiện mẫu thí nghiệm!”
Tiếp theo năm người khác cũng tới, nhìn Tần Mạc vô sự cũng vội thở phào nhẹ nhõm.
Vì chuyện này làm Tần Mạc mất cơ hội giải quyết con quái vật còn lại, chỉ qua vài giây nó đã trốn mất biệt.
Bỗng nhiên Thời Khanh nhận được thông báo. Cậu hơi kinh ngạc, nhưng lập tức chuyển thành vui mừng khôn xiết, cậu nhấn nút nhận, lần đầu tiên dùng chức năng PM của hệ thống.
“Giết chết mẫu thí nghiệm số 1, tạo ra nhiệm vụ nhánh: giết tất cả mẫu thí nghiệm. Tiến độ: 1/3.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.