Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 27:




Nghe được lời Aleck nói, trong lòng Amia cả kinh.
Sau khi hắn bị đưa đến địa lao thì tỉnh táo lại, bản thân nếu không bị giết chết ngay lúc đó thì chắc chắn còn có đường sống, hắn đang chờ cơ hội đến.
Lúc ở một mình, hắn mới cẩn thận nhớ lại toàn bộ sự việc, thì giật mình nhận ra bản thân hắn khi đó tự nhiên lại sợ hãi Aleck, đến nỗi rối loạn tâm thần, mất kết cấu, bước này sai lại bước kia sai, cho đến giờ thì đã sai quá nhiều.
Amia thật tình không nghĩ ra, hắn cùng Aleck ở chung cũng đã rất lâu rồi, người nam nhân này quả thật ưu tú như lời đồn đãi, song cũng chẳng khác gì các hùng thú phổ thông tầm thường, trầm mê trong năng lực dẫn dắt của á thú nhân, dắm chìm trong hoan lạc điên cuồng với Amia. Hắn tự nhận là đã hiểu biết rất rõ Aleck, thế mà tình cảnh ban ngày kia lại đánh rớt hết tất thảy. Uy áp mà khi đó của Aleck bao trùm lên người hắn, làm hắn cơ hồ không thể nào hô hấp.
Bởi vậy đến bây giờ, hắn tỉnh táo lại, không tự chủ được mà an ủi bản thân hắn tình huống lúc đó dù sao cũng đặc biệt, Aleck xuất hiện đột ngột quá, hắn nhất thời hoảng hốt cộng với chột dạ và kinh ngạc, đủ loại nhân tố tâm lý cộng lại, mới vô thức mà cảm thấy Aleck đáng sợ.
Nghĩ như thế, trói buộc trong lòng cũng gỡ bỏ đi được ít nhiều, tuy rằng thân ở địa lao nhưng Amia tin tưởng, Aleck nhất định sẽ lại đến đây, cho dù thật sự tha thứ cho hắn, nhưng hắn cùng bộ lạc Crow cấu kết, loại sự tình này xảy ra thì thân là một thủ lĩnh tối cao của bộ lạc, sẽ làm việc có một chút bí mật hơn.
Đến lúc đó, hắn nhất định phải lợi dụng cơ hội này, lần thứ hai công hãm Aleck!
Á thú nhân đối với hùng thú có hấp dẫn chí mạng biết bao nhiêu, Amia phi thường hiểu rõ.
Hết thảy đều quá tốt, Aleck cũng như mong muốn của hắn xuất hiện ở đây, nhưng thời điểm mà hắn nhìn thẳng vào người nam nhân kia lần thứ hai, cỗ uy áp cường đại tựa hồ đã bị quên mất kia bỗng dưng trỗi dậy. Tâm lý vừa chuẩn bị tốt trước đó, giờ khắc này lại ầm ầm sụp đổ, yếu ớt mỏng manh như trang giấy, dùng một ngón tay cũng dễ dàng chọc thủng.
Amia nhanh chóng hoàn hồn: Không… Aleck nhất định có điều cần đến hắn, nếu không y cũng không đến đây, y nhất định, nhất định có điều cần!
Tự an ủi chính mình như vậy, Amia tựa hồ lại có chút lo lắng, hắn nhìn về phía Aleck, miễn cưỡng tỏ ra lạnh lùng nói: “Ta biết, hiện tại ta nói cái gì ngươi cũng sẽ không tin tưởng ta, ngươi nhất định cảm thấy ta phản bội ngươi, ngươi tín nhiệm thú dân của ngươi hơn, mà bọn họ cho tới bây giờ đều khinh thường ta, bọn họ…”
Một đoạn ‘thật tâm thật lòng’ này nói còn chưa nói xong, hắn liền hoàn toàn nói không được nữa.
Cái đầu xinh đẹp của hắn bị áp suốt đất, đặt ở trên khuôn mặt non mịn của hắn là một đôi giày da, mà chủ nhân của đôi giày đó lại từ trên cao mà nhìn xuống hắn, tựa như nhìn một con kiến hèn mọn.
“Ta cũng không nói lời vô nghĩa … ” Thanh âm khàn khàn của nam nhân vang lên trong địa lao âm lãnh, mang theo lực lượng xuyên thấu lòng người, khiến người nghe không dám làm gì trái ý: “Càng không thích nghe lời vô nghĩa.”
Y không có chút nào thương tiếc nghiền nghiền chân lên dung mạo xinh đẹp mỹ miều ở trên đất kia, khẽ cúi người, xuất hiện trong tầm mắt hắn: “Chỗ này của ta có một đồ vật, phi thường thích hợp với ngươi.”
Nói xong y nhếch khóe miệng một cái, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, vẫn lạnh lùng thâm thúy như trước, tựa nước đá trong một cái đầm hàn băng bao phủ.
Đây thật là Aleck sao, đây thật sự…
Chờ đến khi hắn thấy rõ đồ vật trong tay Tần Mạc, hắn đã không thể nào tự hỏi bất cứ chuyện tình gì nữa, sắc mặt hắn trắng bệch, cả người phát run, sợ hãi không thể kiềm chế được: “Không, không… ngươi không thể bắt nó cho ta, ngươi không thể!”
“Cầu ngươi , không cần, cầu ngươi Aleck, ta cái gì cũng nói, ta cái gì cũng đều nói cho ngươi biết, không cần bắt nó cho ta! Không cần!”
“Ah? Ngươi lại muốn nói?”
Amia cơ hồ là phủ phục trên mặt đất, tất cả tôn nghiêm gì đó trước đồ vật kia đều chẳng còn tồn tại, hắn thật không biết Aleck thế nhưng có nó, nhớ tới chỗ khủng bố của nó, thanh âm hắn khó mà thành hình được: “Aleck, đúng vậy, Aleck, ta…”
“Nhưng mà … ta không muốn nghe.” Thanh âm khàn khàn ở trong bóng tối giống như tử thần đang giơ lên lưỡi hái đoạt mạng.
Amia nói không ra lời, tuyệt vọng trong mắt của hắn cơ hồ có thể tràn ra ngoài, cho đến hiện tại hắn mới biết mình đã trêu chọc đến ai.
Sợ hãi, hốt hoảng, tuyệt vọng, tất cả cảm xúc tiêu cực này giống như là một con độc xà há mồm cắn nuốt nội tâm hắn, rốt cục thì hắn đã biết nơi phát ra uy áp cường đại kia, đơn giản là người trước mắt này, là một ác ma, là một kẻ xem thường luân thường đạo lý, coi thường sinh tử, cắn nuốt huyết tinh và là một ma quỷ điên cuồng không biết cố kỵ bất kỳ ai!
‘Có biết ngươi vì sao còn chưa chết không? Bởi vì ta muốn ngươi sống không bằng chết’. Những lời này bỗng dưng vang lên trong đầu hắn, mọi thứ không gì rõ ràng hơn so với giờ phút này.
Sống không bằng chết.
Amia chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ tự sát, nhưng giờ phút này hắn chỉ hy vọng có thể lập tức chết đi!
Hắn dự tính cắn đứt đầu lưỡi, tuy nhiên ác quỷ lại không dễ dàng buông tha cho hắn như thế.
Tần Mạc bắt lấy chiếc cằm kia, đem đồ vật chỉ nhỏ bằng ngón trỏ ở trong tay nhét vào mồm hắn.
“Ngoan ngoãn mà hưởng thụ đồ vật đến từ ám quốc – thực cốt trùng.”
Thực cốt trùng, là tồn tại vô cùng khủng bố đối với thế giới thú nhân.
Nó không có chút sức chiến đấu nào, vả lại tồn tại cực kỳ yếu kém, chỉ cần bị ánh sáng mặt trời chiếu phải trong vài giây sẽ lập tức hóa thành tro tàn.
Nhưng nếu nó tiến vào cơ thể của bất cứ sinh vật nào, thì sẽ mang đến một tai hại vô cùng khủng bố.
Sinh vật bị nó xâm lấn, không thể nào khống chế thân thể, tức là không nhúc nhích dù chỉ một chút, nó sẽ cắn nuốt máu thịt của sinh vật, tuy nhiên không hề tổn hại thần kinh, để cho sinh vật đó cảm nhận được nỗi đau lăng trì, tê tâm liệt phế.
Nếu như chỉ có như vậy, Amia cũng sẽ không e ngại thế này.
Sau khi máu thịt bị cắn nuốt xong xuôi, thì cũng không chấm dứt, thực cốt trùng sẽ kích phát tế bào máu thịt tái tạo lại, rất nhanh sẽ làm huyết nhục trùng tố, rồi sau đó lại tiến hành cắn nuốt tiếp.
Tuần hoàn như vậy, cho đến bảy ngày sau, xương tủy triệt để rách nát, vô pháp trùng tố, mới hoàn toàn chấm dứt.
Mà trong hết thảy sự tình xảy ra, người bị nó xâm lấn từ đầu đến cuối vẫn duy trì độ thanh tỉnh mức cao nhất, bắt buộc thừa nhận những đau đớn cắt thịt, chẻ xương, rút máu này.
Đây loại trùng của tội ác, là ma quỷ đến từ thế giới địa ngục, là vật đã sớm tiêu vong trên đại lục thú nhân!
Tuy nhiên lúc này, nó vẫn còn sống và đang nhảy nhót trong cơ thể Amia.
Thời điểm Tần Mạc rời khỏi địa lao, thì thay đổi một bộ quần áo khác, tẩy trừ mùi vị trên thân.
Chân trời bây giờ đã tờ mờ sáng, ước chừng qua một giờ nữa, thái dương sẽ dâng lên từ đằng đông kia.
Y cúi đầu nhìn tiểu tử trong lòng bàn tay mình, vẫn còn vù vù ngủ say. Thân thể bé nhỏ xù lông cuộn lại thành một đoàn mềm mại, tựa như quả bóng tròn vô cùng đáng yêu.
Tần Mạc vươn ngón tay, sờ sờ lên trên cái lưng xù xù, cảm giác được đám lông nhung đen trắng này rất mềm mại, tựa hồ chỉ hơi dùng sức một chút sẽ làm hỏng thân thể nhỏ bé này.
Yếu ớt như vậy, lại vô hại như vậy, nếu y ném cậu, chắc chắn sẽ lập tức chết đi.
Tần Mạc mỉm cười, nụ cười nhẹ này ở dưới mông lung của tia nắng ban mai lại ngoài ý muốn trở nên xinh đẹp, y cuối đầu xuống nhẹ nhàng đặt lên cái đầu nhỏ bé kia một nụ hôn.
—— Thời Khanh, ngươi là của ta… rời khỏi ta… ngươi sẽ chết… cũng chỉ có chết.
Bàn tay lớn lật lật thân thể bé nhỏ của gấu trúc, đầu nhỏ tròn trịa dịch sang một hướng khác, thấp thoáng một chút gì đó trong suốt giống như là… nước miếng.
A a a, sườn xào chua ngọt em đừng chạy, thịt nạc kho tàu em mau trở lại, còn có gà sốt tương, thịt xào ngũ vị, thịt lợn muối các em nhanh nhảy vô bát của ca ca đi!
(Sagi:....Khanh tiểu đê a~ Cưng thật là sát phong cảnh quá đi==")
Thời Khanh bị đói tỉnh, thời điểm mở mắt ra, bi ai phát hiện mặt trời còn chưa có thèm mọc! Mình vẫn đang là hình dạng một con gấu trúc!
Cậu mơ mơ hồ hồ đánh giá một chút, phát hiện mình chẳng phải ở trong mô đất, không khỏi ngẩng đầu hỏi Tần Mạc: “Anh đi ra ngoài?”
Tần Mạc: “Ừm.”
Thời Khanh nhìn phương hướng, nghiên cứu dấu chân, bật người nhảy dựng lên: “Anh đi địa lao?”
Tần Mạc: “Ừm.”
“A a a! Anh sao không gọi tôi tỉnh lại? Tôi còn chưa báo thù mà! Anh không biết đâu, Amia thật là xấu xa, xấu lắm, hắn trước kia thì khi dễ IL, còn tra tấn cậu ta, quả thực là một đại phôi đản!” Nói xong cậu lại bắt đầu khó chịu “IL cũng thật là ngu ngốc, thế nhưng để cho hắn khi dễ, thật sự là quá yếu, nhu nhược hết chỗ nói.”
Cậu lại tiếp tục điên cuồng gào thét: “Amia còn là một phản đồ, còn muốn giết tôi, tiểu gia chẳng qua chỉ đá hắn một cước, rất không đã ghiền!”
Tần Mạc cúi đầu nhìn tiểu thú chỉ nhỏ bằng bàn tay, lúc thì nổi giận đùng đùng, lúc thì trừng mắt căm phẫn, cuối cùng chỉ có thể nhíu mày suy nghĩ sâu xa… Đáng tiếc tất cả cảm xúc này xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ xíu xiu của cậu, đều biến thành hai chữ —— bán manh.
(= =")
Tần Mạc vươn ngón tay, thừa dịp cậu há mồm thì nhét vào.
Sau đó… Một người một manh bốn mắt nhìn nhau.
Mỗ manh: miệng tui còn không bự bằng ngón tay, há mồm thật mỏi a!
Tần Mạc: đầu lưỡi thật mềm.
Vẫn là Duex xuất hiện kịp thời cứu vớt miệng nhỏ của Thời Khanh.
“Gâu, tù trưởng, người đã đến đông đủ!”
Tần Mạc tiếc nuối mà thu hồi ngón tay tội ác, sờ sờ tiểu manh thú, nói: “Đi thôi.”
Thời Khanh cảm thấy có chút hold không kịp, cậu bất quá chỉ ngủ một giấc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đại kí chủ nguyên một buổi tối không ngủ, suốt đêm cố gắng hoàn thành nhiệm vụ sao?
Thật chuyên nghiệp! Like mạnh!
Cậu không hỏi nhiều nữa, đi theo Tần Mạc đến phòng nghị sự, ờ … nói trắng ra là một mô đất khác rộng lớn hơn.
Bất quá khi vừa đi tới, cấp tốc đem Thời Khanh dọa hết hồn, thật nhiều người.
Đây hình như là tất cả các thú nhân có uy tín, danh dự trong bộ lạc Yassin đều đến tham dự thì phải?
Nhìn thấy Aleck đi vào, nguyên bản phòng nghị sự có chút hỗn tạp nhất thời an tĩnh lại, tất cả mọi người đều hướng phía tù trưởng của bọn họ ngẩng đầu.
Duex cũng tìm được vị trí của mình ngồi xuống, nhích lại gần Moya, Moya ghét bỏ xê dịch qua bên kia, nhưng mà không có đi chỗ khác.
Aleck chậm rãi đi tới phía trước, hướng đài cao ở vị trí trung ương.
Nhóm thú thú đều sôi nổi mà chăm chú nhìn, cả đám khi nhìn thấy tiểu manh thú trước ngực của Aleck, thì tất cả những nghi hoặc, đều thay bằng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Đây là IL thì phải, IL thật là manh quá đi, IL cậu ta quả nhiên không hổ là á thú nhân chuyên trách của tù trưởng.
Thấy hai người thân mật như thế, mặc kệ là hùng thú hay là á thú, trong lòng đều thoải mái hơn rất nhiều, đây mới là bộ dáng mà tù trưởng nên có, để cho nhóm thú dân từ đó mà học hỏi làm theo!
Sau khi Aleck đứng lại, đầu tiên là sờ sờ manh thú trong tay, tiếp theo nhìn bốn phía xung quanh, mỗi khi tầm mắt đi qua, toàn bộ nhóm thú thú ở mô đất đó tựa hồ có cảm giác như mình bị chú mục.
Bốn phần là do uy nghiêm của thủ lĩnh, sáu phần là do tình nghĩa đồng tộc, cộng lại vừa đủ, làm cho trong lòng nhóm thú nhân cảm thấy thoải mái hơn.
Cuối cùng, Aleck mở miệng, thanh âm khàn khàn vang vọng trong kiến trúc hình tròn, bất giác trở nên to lớn hơn.
“Ta, Aleck · Yassin, hướng mọi người trong tộc giải thích về hành vi hoang đường trước đó.”
Nói xong, tay trái y nắm lại, đặt vào ngực phải, rồi khe khẽ cúi người.
Trong nháy mắt này, cả phòng nghị sự yên tĩnh không tiếng động, nhưng sau đó lại vang lên từng đợt sóng âm thanh to lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.