Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 57:




Thân thể Tề Luật thật sự không tốt, đây là bệnh từ trong bụng mẹ sinh ra, lúc Tề lão thái thái mang thai hắn, cả ngày đều nơm nớp lo sợ, cái ăn cái mặc đều cẩn thận kỹ lưỡng, trong lòng luôn đề phòng mấy huynh đệ tỷ muội nhà họ Tề kia.
Bởi vậy tuy rằng dùng hết sức lực mà sinh ra Tề Luật, nhưng không chỉ thân thể của bà bị xuống dốc, mà Tề Luật từ nhỏ cũng có chút ốm yếu.
Bất quá tốt xấu gì thì Tề lão gia tử cũng không bị úng não, con trai nhỏ ra đời, ông tuy kiêng kỵ Tề Thụy, nhưng vẫn luôn che chở hai mẹ con, coi như cũng chu toàn, tiêu phí số lượng lớn tiền tài, thân thể xấu cũng nuôi dưỡng tốt lên một chút.
Chờ đến khi Tề Luật năm sáu tuổi, thì so với đứa nhỏ bình thường khác không có gì bất đồng.
Nhưng thẳng đến năm mười một tuổi, giám định ra là không gian tư chất cấp 8 hi hữu, sinh hoạt của hắn mới lần thứ hai nghiêng trời lệch đất.
Bắt đầu từ ngày nhập học, tự do của hắn biến mất. Nhưng hắn không oán hận chút nào, trên vai gánh vác kỳ vọng của mẫu thân, không thể lơi lỏng chút nào, bởi vậy mọi thứ đều phải tốt nhất, mọi chuyện đều phải hạng nhất, cứ như vậy liều mạng suốt mười năm, thân thể từ từ chịu đựng không được nữa.
Sau khi tốt nghiệp, càng ngày càng chuyển biến xấu hơn, kế thừa nhà họ Tề, trọng trách quá nặng đè chặt hắn. Khi đó hắn cũng cưới vợ, vợ còn mang thai, hai người mặc dù ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm rất sâu đậm.
Vì mẹ, vì vợ, càng vì đứa con chưa ra đời, hắn chỉ có thể tiếp tục cố gắng.
Người có không gian tùy thân cao cấp, có được năng lực rất lớn, có quyền thế cùng tài phú ngập trời, nhưng trả giá cũng to lớn gấp mười, gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần.
Tề phu nhân khi còn sống, vẫn luôn dốc lòng chiếu cố Tề Luật, hắn cho dù có chút mệt có chút khổ, nhưng còn biết bảo dưỡng cùng rèn luyện thân thể.
Ai biết được Tề phu nhân mệnh mỏng, sớm qua đời. Người vợ đầu ắp tay gối mất đi, đối với Tề Luật là đả kích rất lớn, nếu không phải còn đứa con nhỏ và mẹ già cần tới hắn, hắn đã theo nàng cùng đi sang thế giới bên kia.
Nhân sinh đối với hắn mà nói, chiếm đa số là sự chán nản.
Nhưng hắn lại không thể buông xuôi trách nhiệm, huống chi còn có Tề Thụy ở sau lưng như hổ rình mồi, hắn muốn bảo vệ đứa con duy nhất của mình và ái thê, nhất định phải nuôi dưỡng con khỏe mạnh và trưởng thành.
Mười một năm này, hắn đã vắt kiệt sinh mệnh của mình.
Lao động vất vả cùng áp lực quá lớn, khiến cho tình trạng thân thể của hắn từ từ chuyển biến xấu.
Bệnh này không rõ nguyên nhân, giống như là tuổi càng lớn, thì nó sẽ càng không ngừng biến chất, cứ tiếp tục như vậy, trước sau gì cũng gục ngã.
Tư chất không gian của Tề Tử Mặc, đối hắn là đả kích rất lớn. Nhưng hắn không thể ngã xuống, nhất quyết không thể, nhất định phải làm cho không gian của Tề Tử Mặc xuất hiện chuyển cơ, nhất định phải làm cho con hắn sống cuộc sống tốt đẹp, nếu không hắn không cách nào nhìn mặt người vợ đã mất.
Thân thể đã suy sụp hết cỡ rồi, vậy mà còn thay phiên đi từ ô tô sang máy bay, các loại phương tiện chuyên chở khác nhau, hơn nữa đi trên đường vòng vèo, muốn đi xung quanh kiếm người giúp đỡ. Bôn ba phen này, chẳng khác gì cọng rơm đè chết lạc đà. Còn chưa chờ được tin tức tốt, hắn đã ngã xuống hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Quản gia hầu hạ hắn mấy chục năm, thời điểm mấu chốt như vậy, tất nhiên không dám đem tin tức tiết lộ ra ngoài. Nhưng việc này là chuyện đột ngột, người xung quanh nhìn thấy không ít, có một số người mới có lòng tham, thì dễ dàng bị lọt ra.
Ít nhất cái tên Tề Thụy vẫn luôn gắt gao dò xét Tề Luật, là người biết tin này sớm nhất.
Cái chuyện tốt như vậy rơi trúng đầu, Tề Thụy thiếu chút nữa là vỗ tay ăn mừng!
Thật sự không nghĩ được, chuyện tốt lại thành đôi mà tới!
Nếu Tề Luật cứ như vậy chết đi, còn không gian của Tề Tử Mặc là một phế vật vậy thì Tề gia, chẳng phải là vật trong tay hắn sao?
Chỉ tiếc, phế vật Tề Luật kia xung quanh có rất nhiều tâm phúc, cho tới bây giờ vẫn còn đang tích cực chữa trị.
Bất quá không sao hết, Tề Luật hôn mê, thì đồng nghĩa với việc trong bốn ngày tới không cách nào tìm được thiết bị dò xét không gian của Tề Tử Mặc, đồng thời Tề Luật bất tỉnh nhân sự, sẽ không có người đến tìm Tề Thụy gây phiền toái.
Tề Thụy bây giờ muốn làm gì, chẳng ai ngăn cản nữa!
Hắn quay đầu sang hỏi Tề Tử Huy: “Tiểu tử Hạ Nặc kia còn đang ở trong trường học?”
Tề Tử Huy đáp: “Đúng vậy, đã qua hai ngày hai đêm rồi, cũng chưa có đi ra.”
Tề Thụy nhíu chặt mày, Hạ Nặc ở trong trường học, hắn vô luận có tài phú như thế nào cũng không chạm vào được cậu ta…
Bất quá có rất nhiều biện pháp đem cậu ta dẫn ra, hắn nhìn tư liệu trên tay, chỉ cần đem tin tức Tề Luật ngất xỉu loan ra bên ngoài, tin chắc Tề Tử Mặc sẽ phải chịu đả kích không nhỏ, đến lúc đó Hạ Nặc khẳng định sẽ biết, hắn dám chắc tiểu tử kia không thể nào tiếp tục trốn ở trong trường.
Buổi chiều, Tề Thụy đã thành công đem việc này phóng ra ngoài, Tề Luật hôn mê đúng là tạo nên sóng to gió lớn, toàn bộ khu Lan Tân đều chấn động. Ý nghĩa của một người có không gian tùy thân cấp 8, tầm quan trọng có thể sánh bằng nhà lãnh đạo của cả nước.
Đây là đại biểu cho thực tế, liên quan đến ích lợi của mỗi cá nhân, không cần bàn đến việc nhân cách Tề Luật rất tốt, cho dù Tề Luật là một kẻ chuyên làm điều xằng bậy, bọn họ cũng sẽ nhẫn nhịn hết.
Nếu hắn ngã quỵ, thì lương thực của quý tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Cho nên, nếu việc này chỉ lộ ra một chút tiếng gió, cũng sẽ làm cho toàn dân hỗn loạn.
Rất nhiều người đứng ở ngoài cửa Tề gia, hy vọng có thể nhận được tin tức chính xác nhất, mặc dù cửa lớn đóng chặt, nhưng vẫn vô cùng hỗn loạn, Tề Tử Mặc muốn không biết cũng khó.
Y rất ít khi liên lạc với Tề Luật, nhưng y có số điện thoại riêng của Tề Luật, dãy số này chỉ có y và bà nội biết, Tề Luật cũng sẽ không bao giờ tắt máy, chỉ cần gọi qua, khẳng định sẽ tiếp nhận.
Sau khi âm thanh tút tút tút vang một hồi, thì là âm thanh lạnh lẽo bảo để lại lời nhắn.
Tề Tử Mặc tắt điện thoại, kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ, y biết, Tề Luật khẳng định đã xảy ra chuyện.
So với bên ngoài mưa máu gió tanh, Thời Khanh bên này cũng đang gấp tới đầu óc choáng váng.
Hai ngày hai đêm, cậu cơ hồ không hề ngủ, hận bản thân không thể cắm rễ trong thư viện này. Ở đây lưu trữ vô cùng phong phú, sách cổ hàng ngàn năm trước đều có bản sao chép lại. Phong phú đồng việc với nghĩa lượng kiến thức cần tra cũng rất lớn, cậu chỉ có một mình, lật xem hết cũng không biết đến bao giờ.
Cho dù mục tiêu của cậu có sẵn, nhưng muốn từ trong biển tri thức mờ mịt này tìm ra thứ cần tìm, cũng thật sự là khó khăn cực điểm.
Bất quá cậu sẽ không bỏ cuộc, cũng không có khả năng buông tay, nếu chỉ cần chút vất vả này, có thể thay đổi được cuộc sống của Tề Tử Mặc, cậu sẽ chẳng cảm thấy mệt mỏi là gì.
Sách cổ nói về những không gian vứt đi rất nhiều, cũng có không ít trường hợp giống như Tề Tử Mặc, không có cách nào tiến hành dò xét. Bọn họ cũng tìm đủ mọi cách để thay đổi không gian của mình, nhưng cuối cùng cho đến khi chết, cũng không tìm ra được nửa điểm biện pháp.
Ở thế giới này, mỗi năm đều có những đứa nhỏ giống như Nhan Thất xuất hiện.
Bởi vì không gian là vứt đi, không có chút tác dụng nào. Bọn họ thậm chí không được đến trường đi học, chỉ có thể lưu lạc bên ngoài, tự sinh tự diệt.
Vận khí tốt một chút, sẽ làm một ít công việc này nọ, nhưng trong xã hội lại có thành kiến, cho là không gian của bọn họ vô dụng, vì thế đi đến đâu cũng bị xem thường và đối đãi không bình đẳng.
Thậm chí sẽ bị gắn cho cái danh hiệu tràn đầy sỉ nhục là ‘Sâu mọt của xã hội’.
Bọn họ là những đứa trẻ bị thượng đế lãng quên, là đứa trẻ không nên được sinh ra trên cõi đời này.
Thời Khanh nhìn càng nhiều, trong lòng càng khó chịu, cái loại ý trời này, cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể thay đổi vận mệnh, thật sự là muốn bóp chết người ta.
Cậu lúc này lật ra một quyển sách, là sách cổ của trăm năm trước, tác giả cũng không tra ra được là ai, nhưng xem trong nội dung, vị này cũng là một người có không gian tùy thân vứt đi
Người ấy thống kê ra toàn bộ chủng loại của các không gian vứt đi, ghi lại tư liệu rất lớn, phân loại, chia nhánh, có ý muốn tìm kiếm cho không gian vô dụng kia một lối thoát khả thi.
Nhưng thẳng đến khi người ấy qua đời, cũng không có kết quả gì.
Bất quá, Thời Khanh lại chú ý tới một đoạn chữ cuối cùng mà người ấy để lại.
“Chúng ta không giống người thường, chúng ta bị xã hội bài xích, nhưng chúng ta từ thời điểm được sinh ra, đã rất kiên cường, không chịu khuất phục, là một chiến sĩ đấu tranh cùng vận mệnh!”
“Trận chiến đấu này nhất định sẽ thắng lợi, con dân bị vứt bỏ sẽ có được sức mạnh vô cùng đáng sợ!”
Ngắn ngủn chỉ có hai câu, nhưng lại giống như xối nước lạnh lên đầu Thời Khanh.
Cậu kinh ngạc ngồi thẳng dậy, rồi sau đó mãnh liệt nhảy dựng lên! Trời ạ! Cậu đã phát hiện ! Nguyên lai thì ra là như vậy!
Kích động, cùng hưng phấn, Thời Khanh ôm lấy quyển sách, vội vàng chạy ra khỏi thư viện, hướng về cửa lớn của trường học mà chạy điên cuồng.
Không tiến vào được không gian, bởi vì không gian của bọn họ, bản chất của nó không phải để cho con người đi vào!
Bọn họ là chiến sĩ, là chiến sĩ chân chính!
Thời Khanh chỉ muốn nhanh chóng trở lại Tề trạch, đem việc này nói cho Tề Tử Mặc, cho y biết, y rất là đặc biệt, là độc nhất vô nhị, so bất luận người nào cũng cường đại hơn, tồn tại của y là thập phần trọng yếu.
Bọn họ không bị vứt bỏ, mà chân chính gọi là chiếu cố!
Thời Khanh trong đầu hỗn loạn, cảm xúc cũng vô cùng kích động, một đường vọt tới cửa trường học, không cần gọi ai tới đón cả, nhìn thấy một chiếc xe taxi cứ thế vội vàng nhảy lên đi.
Báo địa điểm, cậu mới hơi hơi tỉnh táo lại, nhưng ngay sau đó một mùi hương thơm ngọt quái lạ đánh úp lại, cậu lập tức ý thức được có gì đó không thích hợp, nhanh nhẹn ngừng thở, tuy nhiên vẫn chậm một bước!
Cảm giác mê muội như sóng tràn đánh úp lại, Thời Khanh nháy mắt mất đi ý thức.
‘Cốc cốc cốc…’ sau ba tiếng gõ cửa, là tiếng của Nhan Thất vang lên: “Thiếu gia, có điện thoại của ngài.”
Tề Tử Mặc dứt khoát đứng lên, nhanh nhẹn đi ra, tiến vào phòng khách.
Gọi điện thoại tới vào lúc này, chắc là Thời Khanh?
Bắt điện thoại lên, bên trong phát ra âm thanh quen thuộc, nhưng làm người ta cảm thấy ghê tởm: “Cháu trai ngoan, là ta.”
Tề Tử Mặc nắm chặt điện thoại, không hề lên tiếng.
“Mở video trò chuyện một chút đi, ta đây có thứ tốt này muốn cho cháu xem nha.”
Tựa hồ đoán biết hắn sẽ tắt điện thoại, thanh âm của Tề Thụy bên kia cũng thập phần oán độc: “Không muốn xem? Vậy ta sẽ đem bảo bối Hạ Nặc của ngươi ném xuống biển vậy.”
Cái tên này, làm cho Tề Tử Mặc hốt hoảng thần trí, y nhanh chóng chuyển sang video trò chuyện, màn hình điện thoại chuyển đổi, xuất hiện khung cảnh bên kia.
Là một căn phòng rách nát, vách tường cũ đến hóa thành màu đen, sàn nhà dơ bẩn, có một thiếu niên mặc áo màu kem nằm ngã ở góc tường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, rất rõ ràng là không có ý thức.
Tề Tử Mặc chỉ nhìn thoáng qua, thì cảm giác trái tim bị sức mạnh vô cùng lớn bóp nghẹn, đau đớn dâng tràn, những cảm xúc áp lực đã dồn nén giống như bức phá xiềng xích mà phóng thoát ra ngoài, lửa nóng hừng hực bốc cháy, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ ý thức của y.
Thanh âm khàn khàn không hề giống với tiếng một đứa nhỏ vang lên: “Ngươi muốn như thế nào?”
Tề Thụy ha ha cười vang vài tiếng, sau đó nói rằng: “Trong điện thoại nói không tiện, tới tìm ta đi, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.”
“Chỗ nào.”
Tề Thụy nói địa điểm, rồi sau đó lại có thâm ý nói: “Đừng có mà bày ra mưu kế gì, nếu không ngươi sẽ không bao giờ được nhìn thấy cậu ta nữa.”
Tề Tử Mặc ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm màn hình, trong lồng ngực điên cuồng chấn động như là có một con dã thú gào thét, y nắm chặt tay, đè nén thanh âm: “Ta sẽ một mình qua đó.”
“Không nên để cho ta chờ lâu.”
Tề Tử Mặc tắt điện thoại, đứng dậy, thân thể thiếu niên khe khẽ run rẩy, cảm xúc không tài nào đếm được đang bủa vây lấy y, làm y phẫn nộ hất tung bàn trà, rầm một tiếng, thủy tinh dày cứng bỗng chốc hóa thành bột phấn.
Thời Khanh mơ màng tỉnh táo lại, chẳng biết mình đang ở đâu.
Ban đầu còn nghi hoặc là ai bắt trói cậu, nhưng sau đó liền hiểu được.
Là Tề Thụy!
Tay chân cậu đều bị trói chặt, trên người cũng quấn rất nhiều dây thừng, trên miệng còn nhét một chiếc khăn dày, cậu không chỉ không thể động đậy, mà còn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
[chỉ tại cái khăn :’( ]
Nơi này là một phân xưởng cũ đã bị bỏ hoang, âm u ẩm ướt lại thập phần bí mật.
Tề Thụy lần này thông minh, không dám coi khinh Tề Tử Mặc, hắn dẫn theo một tiểu đội lính đánh thuê, còn trang bị thêm súng lục, cho dù Tề Tử Mặc có bản lĩnh bằng trời, cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.
Trong đầu Thời Khanh nhanh chóng thiên chuyển, cậu đang tính toán bằng cách nào có thể tự cứu, dây thừng trên người thực chặt, hơn nữa buộc rất có kỹ xảo, khiến cho cậu sử dụng một chút khí lực cũng không được. Vì phòng cậu chạy trốn, chân cũng bị trói như cái giò heo, bởi vậy thần hành thiên lý không cách nào phát huy được.
Cậu đang lo lắng làm sao để cởi ra đám dây trói này, thì nghe được tiếng bước chân truyền đến.
Từng bước một, vang lên trong phân xưởng bị bỏ hoang này, giống như là nhịp trống đập vào màng tai, vô cùng rõ ràng nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy khẩn trương.
Thời Khanh hốt hoảng quay đầu nhìn, quả thực trông thấy một bóng dáng nhỏ bé kia.
Một mình một người, sống lưng thẳng tắp, bước chân dù rộng, nhưng thập phần ổn định, cho dù là bước vào đầm rồng hang hổ, cũng không chút nào sợ hãi.
Y hơi hơi nhướng mày, một đôi mắt đen tràn giống như bóng đêm tội ác, không hề có một tia sáng.
“Ta đã đến .” 
--- ------ ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.