Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 76:




Lý Hạ bị chính suy nghĩ của mình hù cho hoảng sợ, tuy nói anh em Diệp gia nhục nhã hắn, mà Diệp Khanh thì ngang nhiên cười nhạo hắn, nhưng kỳ thật cũng không gây nên chút thương tổn nào cho hắn, khiến hắn hơi khó chịu trong lòng một chút thôi.
Chỉ có như vậy mà hủy cuộc đời Diệp Khanh, cũng có chút quá mức .
Cùng là Omega, hắn hiểu được sự đau khổ to lớn của Omega, xã hội này đối xử với bọn họ thập phần bất công, nếu như ngay cả Omega với nhau mà cũng gây thêm sức ép, sẽ khiến cho bọn họ càng thêm thảm hại hơn mà thôi.
Lý Hạ lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn đem những âm u trong lòng đá văng ra.
Quên đi, về sau còn có cơ hội báo thù khác, dù sao Diệp Khanh cũng sẽ bị đánh dấu, sau này ở trong hôn lễ khiến cậu ta xấu mặt cũng đủ rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lý Hạ hừ hừ hừ quay người chuẩn bị rời đi, tuy nhiên không thể nào nghĩ tới, hắn ở bên ngoài chỉ mới thoáng nghĩ mở ‘vách tường’ ra thôi, thế nhưng ‘vách tường’ lại có thể vỡ ra từ bên trong cho được !
Tác Diệp đã bị đánh cho thoi thóp!
Một Omega khủng bố như vậy, hắn thật lòng chưa bao giờ nghĩ tới.
Hai gò má Thời Khanh ửng đỏ, cả khuôn mặt tràn đầy tính sắc, lẽ ra nên là một Omega đáng yêu mềm nhũn gợi tình lại bỗng nhiên hóa thành biến thái thân thủ nhanh nhẹn.
Tác Diệp tỏ vẻ ╭(╯^╰)╮ … Mỹ nhân có nhiều loại, nước thơm thì có độc, mém tí là tạm biệt mạng nhỏ của lão tử!
Dù cho mùi hương có đặc biệt hấp dẫn, dù cho mùi hương có đặc biệt mê người, nhưng mũi của hắn đã bị đánh vỡ nát, lúc này mùi sh*t cũng không có ngửi được, không có khứu giác, Alpha cũng phải tỉnh táo lại, nhưng tỉnh lại thì sao, hắn cũng không thể nào đánh lại Omega đang động dục này. Thật CMN không cần sống, mặt mũi đều mất hết rồi.
Rốt cục sâu trong tâm khảm của hắn cũng cảm nhận được cái câu ‘thiên hạ không bao giờ có bữa cơm miễn phí’ thật thực tế.
Đi CMN trời giáng bánh bao nhân thịt, căn bản là trời giáng tai họa xuống đầu mà! Lão tử bị đá tới chết !
Hai tay bưng chặt của quý, Tác Diệp mặt mũi bầm dập nằm lăn lộn trên đất, thuận tiện còn rên rỉ cầu xin Diệp Khanh tha thứ, ông cố tổ của tôi à, bà cố nội của tôi ơi, ngài làm ơn buông tha cho tôi đi, đánh chết tôi cũng không dám chạm đến ngài nữa đâu.
Omega kia cũng không phải nghe được những lời mà hắn van nài, chỉ cảm thấy phế vật này đã không còn lực uy hiếp đối với mình, cho nên mới không thèm ‘khi dễ’ Tác Diệp nữa. Ngược lại đi xung quanh nhìn nhìn, xem bộ dáng thì chắc là đang tìm cửa ra.
Trong lòng Tác Diệp kêu khổ, cái phòng chết tiệt này rất đặc biệt, căn bản không có cửa ra, chỉ có thể trông chờ vào bên ngoài đem ‘vách tường’ mở mới có thể đi ra. Thế nhưng bọn họ đang trong thời gian đánh dấu, không xong việc, căn bản nó sẽ không mở ra.
Nếu có thể mở ra, hắn đã sớm chạy, ngu sao mà ở đây chật vật!
Omega bạo lực kia di chuyển vài vòng, quả nhiên không thấy được cửa, một đôi mắt thủy nhuận to tròn vèo vèo vèo liếc về hướng Tác Diệp, thanh âm mềm mềm mị mị thập phần liêu nhân nói ra: “Làm cách nào để đi ra ngoài?”
Tác Diệp bị thanh âm này quyến rũ cho xuân tâm nhộn nhạo, nhưng nghĩ đến cái của quý còn đang khóc lóc thảm thương, hắn giật mình thu lại suy nghĩ, vội vàng nói rằng: “Có thời gian hạn chế tám giờ, ra không được .”
Omega hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nóng nảy đảo xung quanh.
Tám giờ! Cậu chờ không được rồi!
Sắp nóng chết rồi! Khó chịu muốn chết!
Chợt Thời Khanh quay đầu sang nhìn vách tường lạnh băng màu trắng kia, chính là cái thứ chết tiệt này đang vây khốn cậu, ngăn cản cậu, khiến cho cậu không thể tìm được Tần Mạc!
Cút cút đi! Bất cứ thứ gì cũng đừng hòng ngăn cản cậu!
Thời Khanh hừ một tiếng, dồn hết sức nện một đấm lên vách tường.
Tác Diệp bên trong: ( ⊙o⊙)
Lý Hạ bên ngoài: ( ⊙o⊙)
Các bạn nhỏ: mami, nơi này có Biến! Thái! Rất đáng sợ!
Vách tường này được tự xưng là đạn bắn cũng không thủng, dưới một đấm của Omega bạo lực này, cứ như vậy mà hóa thành bột hồ.
Rồi sau đó, tên Omega toàn thân tản mát ra khí tức tuyệt mỹ kia, cứ như vậy nghênh ngang đi ra ngoài. Đại sảnh là nơi mà các Alpha độc thân đang chờ tìm bạn lữ, sự xuất hiện của cậu khiến cho họ trở nên khao khát điên cuồng.
Tác Diệp sửng sốt nửa ngày, sau đó yên lặng đi đi, tìm một góc mà không có ai lủi trốn vô, an ủi tâm lý bi thương của bản thân.
Lý Hạ cũng sửng sốt nửa ngày, cuối cùng thét chói tai lên: “Cậu đi ra làm cái gì? Con mẹ nó cậu muốn cho người ở đây cưỡng dâm cho tới chết sao?” Phắc, tôi quả thật đã từng có cái suy nghĩ này, nhưng… nhưng… làm như vậy quá tàn ác đi!
Thanh âm của Lý Hạ không nhỏ, Thời Khanh tất nhiên nghe được, cậu quay đầu nhìn hắn một cái, nghiêng nghiêng mặt tựa hồ nhớ tới, Lý Hạ bị cái nhìn này của cậu làm cho tâm thần ngơ ngác, một bên thì thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, một bên thì thầm tính cách xem nên làm sao bây giờ.
Ai biết Omega này chỉ nhìn hắn một cái, rồi nhẹ nhàng phát ra: “Không phải là Tần Mạc.”
Thanh âm này quả thực giống như có kèm theo móc câu, Lý Hạ là một Omega, thế mà còn cảm thấy tim nhộn nhạo, thật sự quá khoa trương ! Bất quá may mắn hắn là một Omega, cho nên cố gắng có thể kiềm chế được.
Hắn trước đó có lưu số điện thoại của Diệp Mạc, lúc này gấp gáp bấm gọi, trong lòng nghĩ Diệp gia có thể nhanh tới đây, đem cái tên yêu nghiệt này an toàn ra khỏi đây!
Ấy thế mà trong thời khắc mấu chốt như vầy, điện thoại của Diệp Mạc cứ vang lên thanh âm để lại lời nhắn, Phắc! Tức chết tôi mà!
Lại nói đến Diệp gia bên này, cũng đang bị bên kia một sấm bên này một sét, oanh tạc khiến cho cả nhà đều trợn mắt há hốc mồm.
Đem Diệp Khanh đưa đến hiệp hội xong, Lão gia tử ở nhà đứng cũng không được ngồi cũng không xong, việc này ông không dám nói cho bất kỳ ai, toàn bộ hành trình đều để Diệp Trinh đi làm.
Diệp Trinh đem Diệp Khanh đưa đến nơi, vừa trở về đến Diệp trạch, gã ở ngoài cửa bần thần băn khoăn Tam đệ của mình, thật sự lo lắng Diệp Mạc sau này không thể cương được nữa, cho nên muốn mau chóng cho y uống thuốc trung hòa dược hiệu.
Thế mà vừa mới bước vào cửa, thì đụng phải Tiểu Vân Vân của gã.
Thời Vân do không được mời nên không vào được Diệp trạch, nhưng hắn có việc, cũng không thể rời đi, chỉ có thể đứng ở cửa đợi.
Lúc này nhìn thấy Diệp Trinh, nhãn tình sáng lên.
Diệp Trinh vừa gặp hắn thì trái tim nhộn nhạo lên, phắc, Tiểu Vân Vân nhà gã chưa bao giờ nhìn gã bằng ánh mắt như vậy, chẳng lẽ gã cuối cùng cũng cảm hóa được hắn rồi sao, Tiểu Vân Vân cuối cùng cũng đáp ứng gã?
Trong một giây Diệp Trinh bị chính suy nghĩ của mình làm cảm động muốn khóc, vì thế chân chó chạy tới, ân cần nói: “Chờ anh đã lâu chưa?”
Trong lòng Thời Vân có chuyện, cho nên không nhìn ra được suy nghĩ của cái tên dở hơi này, đi thẳng vào vấn đề chính: “Trinh… Diệp… Diệp Khanh đâu?”
Nghe thấy tên em trai nhà mình, Diệp Trinh vừa rồi lâng lâng hạnh phúc bỗng chốc loảng xoảng trái tim vỡ nát rơi cái bịch trên đất. Lại nhớ tới trước đó Thời Vân đối với Diệp Khanh có chút ý tứ, cộng thêm ánh mắt thâm tình tràn đầy lo lắng kia, cả người gã đều bị hủ dấm ngàn năm tưới đến chua lòm.
Nụ cười tủm tỉm bỗng chốc vụt tắt, Diệp Trinh lạnh mặt xuống, thanh âm cũng thập phần cứng ngắc: “Cậu tìm nó để làm gì?”
Thời Vân và Diệp Trinh quen biết cũng đã lâu, cả hai cùng nhau vào chiến trường, là anh em tốt vào sinh ra tử, nếu không phải Diệp Trinh phát bệnh thần kinh mà đeo theo hắn, hắn cũng sẽ không khách khí với Diệp Trinh như vậy.
Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ tính tình Diệp Trinh, tuy xuất thân thế gia, nhưng một thân bỉ khí, là một tên lưu manh vô lại, ai biết gã có phải nhất thời hứng khởi hay không? Thời Vân không dám xem là thật, cũng không có thể nào tin là thật.
Nhưng lúc này nhìn thấy Diệp Trinh lạnh mặt với hắn, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu, căn bản không biết Diệp Trinh đang suy nghĩ gì, bất quá nghĩ lại một chút, đại khái chắc là ghen đi, cuối cùng cũng thông suốt …
Tuy nhiên suy nghĩ này cũng bị Thời Vân vứt cái bịch ra sau đầu, hiện tại không phải là lúc để vẩn vơ này nọ!
Hắn không nhìn thái độ của Diệp Trinh, chỉ tiếp tục hỏi: “Tôi muốn tìm cậu ấy!”
Diệp Trinh không chút do dự cự tuyệt: “Không được!”
Thời Vân hơi hơi hí mắt: “Tôi muốn tìm Diệp Khanh, không có liên quan đến anh!”
Diệp Trinh nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, trong lòng pặc pặc pặc nhỏ máu lệ, đều là Alpha thì có sao chứ, hai người đồng cam cộng khổ mấy năm trời mà hắn nỡ quên hết sao? Hắn rõ ràng ngay cả mạng cũng có thể giao cho mình, vì cái gì không thể rộng mở cánh cửa trái tim với gã một chút chứ? Bản thân gã khờ dại mà mặc kệ thế tục, mặc kệ gia đình ngăn cản, giống như phát điên mà yêu hắn, nhưng người ta cho tới giờ cũng không thèm đáp trả lại!
Diệp Trinh vẫn luôn tràn đầy tự tin, tuy nhiên lúc này nhìn thấy thái độ của Thời Vân đối với Diệp Khanh, thì tim bỗng chốc tàn lụi.
Dù cho có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được, Alpha trước sau cũng sẽ bị Omega hấp dẫn, gã làm nhiều thứ như vậy, bọn họ cũng đã trải qua nhiều gian khổ như vậy, bọn họ so với bất kỳ ai cũng ăn ý hơn rất nhiều, bên nhau vui vẻ hơn nhiều, nhưng tất cả đều không thể nào chiến thắng được bản năng.
Thời Vân chỉ mới nhìn được một mặt của Diệp Khanh, chỉ mới ngửi được khí tức của cậu ấy, thế mà cứ vậy mà thay đổi tất cả.
Diệp Trinh hơi hơi híp mắt, đè nén cảm xúc dưới đáy lòng lại, cứng ngắc mà nói: “Thời Vân, đừng nghĩ nữa, chậm rồi, Tiểu Khanh đã tới hiệp hội, đêm nay sẽ bị đánh dấu.”
Một câu nói kia giống như sấm rền đánh vào đầu Thời Vân, mắt của hắn mở to đến không thể mở to hơn nữa, tức giận nắm lấy cổ áo Diệp Trinh: “Anh nói cái gì? !”
Nhìn thấy Thời Vân như vậy, Diệp Trinh lạnh lẽo lặp lại một lần.
“Con mẹ nó, anh thật là khốn nạn!” Thời Vân tức giận mắng ra tiếng, một đấm đánh thẳng vào mặt của gã!
Diệp Trinh xanh mặt, tuy giờ phút này cũng bị lửa giận khiến cho đầu óc hôn mê, nhưng vì một đầu ngón tay của Thời Vân gã cũng luyến tiếc nó bị đau, gã dùng sức đỡ lấy một đấm của Thời Vân, rống lớn: “Đây là chuyện nhà tôi, Diệp Khanh là em trai tôi, với cậu không có quan hệ gì!”
Một cánh tay khác của Thời Vân đấm tới, hắn áp chế lửa giận, hét to đáp lại: “Cút CMN em trai của anh! Cậu ta là em trai tôi, cậu ấy là em trai ruột của tôi!”
“Cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Trinh bị đánh tím tái, nhưng so ra còn kém với biểu tình buồn cười trên đó.
“Cậu, cậu nói cái gì?”
“Cậu ấy là em trai ruột của tôi, là em trai cùng cha cùng mẹ thất lạc từ nhỏ của tôi!”
Diệp Trinh hoàn toàn ngây dại.
Này, điều này sao có thể? !
Lúc này một thanh âm già nua vang lên: “Cả hai đi vào đây cho ta.”
Hai người ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của Diệp lão gia tử.
Vào phòng, Thời Vân mới chậm rãi mở miệng, đem tất cả sự tình mà hắn biết nói ra.
Bắt đầu nói ra, cũng là một bi kịch của thân phận Omega.
Bạn già của Diệp lão gia tử tên là Tô Nhiên, là một Omega có gia thế bình thường, nhưng ông ấy lại tránh thoát được sự đuổi bắt của hiệp hội Omega, ngụy trang thành Beta mà sống. Sở dĩ ông ấy giấu diếm được, cũng là do cha của Thời Vân hỗ trợ.
Thời Nguyên cũng là một Omega, nhưng hắn lại có năng lực chế thuốc trời cho, có thể tự mình chế ra thuốc ức chế, mà còn cường hóa dược hiệu lên cực đỉnh, khiến Omega không phải chịu bất cứ thương tổn gì, chỉ cần trường kỳ dùng, là có thể hoàn toàn che dấu khí tức.
Cái này đối với Thời Nguyên, đối với Omega mà nói giống như là bài ca của trời, nhưng đối với Alpha, cũng là một tai hoạ thật lớn.
Vốn Omega đã cực kỳ rất thưa thớt, nếu là mỗi Omega đều học được cách che giấu tung tích, vậy thì Alpha đi đâu mà tìm bạn lữ? Huyết thống ưu tú làm sao mà truyền thừa? Thế giới này chẳng phải sẽ dần dần diệt vong sao?
Loại vấn đề này, khiến chính phủ phát động lệnh đuổi bắt đối với Thời Nguyên, nhưng Thời Nguyên thông minh nhanh nhạy, lại có sự trợ giúp của rất nhiều Omega, mà sau mỗi Omega lại có một Alpha cường đại, tuy bọn họ sẽ không đem chân tướng nói ra, tuy nhiên cũng giúp ích được chút ít cho Thời Nguyên.
Alpha của Thời Nguyên vẫn luôn ủng hộ hành vi của hắn, gã mặc dù là một Alpha, nhưng vẫn luôn khởi xướng đề cao địa vị của Omega, cho bọn họ có thêm nhiều ưu tiên để đảm bảo sinh tồn vui sướng, khởi xướng chế độ một vợ một chồng mãi mãi, cải cách luật dùng vũ khí để bảo vệ Omega nhỏ yếu, nếu những điều này được áp dụng, sau khi xã hội đi vào quỹ đạo, thì Omega tất nhiên cũng sẽ mạnh mẽ đứng lên được.
Nhưng những lời của gã động chạm đến lợi ích của nhiều người, khó mà có thể thực hiện được, đến cuối cùng vì cứu Thời Nguyên mà mất mạng.
Lúc này, Thời Nguyên đã cảm thấy nản lòng thoái chí, nỗ lực chống đỡ mà sinh ra hai đứa con, thân thể bị hao mòn suy sụp hẳn.
Hắn đem hai đứa nhỏ tách ra, Thời Vân thì đi theo một đôi vợ chồng Beta, mà Thời Khanh thì được Tô Nhiên thu dưỡng.
Thời Nguyên có ơn đối với Tô Nhiên, nếu không có Thời Nguyên, ông ấy tuyệt đối sẽ không tự do tự tại mà sống hai mươi năm, còn may mắn gặp được Diệp Huyên.
Vừa đúng lúc đó Diệp Huyên phải đi điều binh ở nơi khác, thời điểm ông đi Tô Nhiên hoài thai, cũng không thể ngờ tới hai tháng sau thì sảy mất, dù sao như vậy cũng không ngoài ý muốn, Omega tuy rằng có thể sinh sản, nhưng tỉ lệ không được cao lắm, sinh bốn lần, Tô Nhiên đã khó thụ thai tiếp.
Ngoài ý muốn mang thai thứ năm, nhưng đứa nhỏ này không xong, dù cho nằm suốt trên giường cả một tháng, cũng không giữ lại được. Tô Nhiên rất là thương tâm, nhưng cũng có chuẩn bị tâm lý. Mà khi đó lại nghe được chuyện của Thời Nguyên, nhìn thấy Thời Nguyên như vậy, trong lòng bỗng hiểu được, Thời Nguyên đã không muốn sống nữa.
Đứa nhỏ dù sao cũng phải có người nuôi, vì thế Tô Nhiên giấu diếm mọi người, không nói cho Diệp Huyên, chờ đến chín tháng sau, đem Tiểu Khanh về, coi như là con của mình sinh ra.
Khi đó Diệp gia đã có một Omega rồi, Tô Nhiên biết, mặc dù Diệp Huyên có thực lực cũng không thể nào lại giấu một Omega ở nhà, cũng may ông ấy có thuốc mà Thời Nguyên nghiên cứu ra, cho nên cứ thế mà che dấu thân phận Omega của Diệp Khanh, tới giờ đã hơn mười năm.
Suy nghĩ của Tô Nhiên rất đơn giản, bởi vì xem đứa nhỏ này là con trai ruột của mình mà nuôi dưỡng, cho nên dù sắp chết cũng bảo vệ kín bí mật này, không muốn nói cho Diệp Huyên biết.
Diệp Khanh bị xem là Beta, nên không được yêu thương, ông ấy sợ nếu lại nói cho Diệp Huyên cậu là con nuôi, Diệp Huyên sẽ càng thêm lạnh nhạt với cậu, cho nên cứ thế mà giấu diếm cả đời.
Bất quá năm đó, Tô Nhiên cũng viết ra một lá thư, giao cho cha mẹ nuôi của Thời Vân.
Nếu Thời Vân muốn nhìn lại em trai, thì có thể dựa theo đó mà tìm.
Huống chi, Thời Vân cùng Thời Khanh là đôi song sinh, cho dù không có thư này, cũng có chứng cứ rõ ràng.
Bất quá Thời Vân vẫn đem thư giao cho Diệp Huyên, đồng thời cũng kéo mặt nạ da người ra.
Nhất thời, nguyên bản dung mạo bình thường không có gì thu hút, nháy mắt hóa thành khuynh tư diễm lệ.
Tuy nói tư thái hoàn toàn bất đồng, nhưng mặt mày ngũ quan lại cùng Diệp Khanh giống nhau như đúc!
Diệp lão gia tử xem xong thư, quả đúng là bút tích của bạn già mình, ông sao lại không nhận ra chứ, huống chi dung mạo của Thời Vân như thế kia, căn bản không để cho ai ngờ vực được gì nữa.
Ngay sau đó, ông liền nhớ lại Diệp Khanh lúc này đang ở nơi nào… đầu bị chày gỗ nện cái bum xuống, nếu như Diệp Khanh không phải là con của ông, thế thì cùng Diệp Mạc cũng không có quan hệ huyết thống, không phải là anh em ruột thịt, thì không cần lo lắng loạn luân, cũng không cần lo lắng bi kịch .
Như vậy, còn cần đánh dấu làm gì nữa? !
Trời ạ! Ông rốt cuộc đã làm ra cái gì vậy nè?
Diệp lão gia tử sốt ruột bấm điện thoại gọi tới hiệp hội, vừa nghe tiếng bắt máy đã rống to: “Mở vách tường ra, mở vách tường ra, dừng lại dừng lại, mau dừng lại!”
Nhưng ngay sau đó, bên đầu dây bên kia truyền đến tin tức khiến ông ngây ngẩn cả người.
Mà lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một nam nhân toàn thân đầy lệ khí, khuất bóng đứng ở nơi đó, tiếng nói lạnh thấu xương: “Cậu ấy ở đâu?”
——— ——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.