Edit: windy
Nếu như chỉ là tiểu công chúa đơn phương, Tân hoàng sẽ xử trí Hạ Vân Đô như thế nào? Này đúng là vấn đề làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Dù sao hiện nay suy nghĩ của Tân hoàng là, tuyệt đối không cho phép Hạ Vân Đô giành tiểu công chúa với hắn.
Hạ Vân Đô chưa muốn giành tiểu công chúa, này là nói thật. Hắn không có chí hướng lớn như vậy, cũng không tính về Đế Đô.
Đều nói thế giới của trẻ con là đơn thuần nhất, cũng trong sáng nhất. Từng cùng phụ mẫu tới Đế Đô một lần, nhưng cũng không có nhiều hảo cảm với Đế Đô mấy.
Hoàng cung rất lớn, lại quá trống trải. Đế Đô cực kì phồn hoa, nhưng lại không tự tại bằng thành Vân Đô.
So với Đế Đô, Hạ Vân Đô càng thích thành Vân Đô mộc mạc, càng thích tiêu sáu ở quân doanh Tây Bắc quân hơn.
Trong năm năm Đại hoàng tử về Đế Đô, vẫn luôn gửi thư qua lại cho Hạ Vân Đô. Không thường xuyên như Mộ Dung Quân và Mạc Như Nghiên, nhưng cũng nhiều hơn Tân hoàng với Hạ Trăn mấy bức.
Mỗi khi nhắc tới những ngày ở quân doanh Tây Bắc quân, Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô đều vô cùng cảm khái, cũng có tiếng nói chung. Ngược lại nói đến Đế Đô, nói tới hoàng cung, hai người hoàn toàn không nhớ nổi chút ấn tượng khắc sâu nào.
Rõ ràng ở hoàng cung lâu như vậy, vốn nên có hồi ức chúng. Nhưng ngoại trừ cung của Đại hoàng tử, tầm cung của Hoàng hậu nương nương, coi như thật sự không còn gì để nói nữa.
Nói đến tiểu công chúa hiện nay cũng thường xuyên nói đến hoàng cung, số lần Hạ Vân Đô tiếp lời cũng không nhiều.
Dần dần, tiểu công chúa cũng không nói tới nữa. Tự quyết định tình huống, cũng rất hay xấu hổ.
Tiểu công chúa có đáp lại lệnh thúc giục của Tân hoàng. Nhưng cũng không thay đổi được tính toán của Tân hoàng, từ đó cứ để tiểu công chúa ở lại thành Vân Đô trước.
Vì thế cứ liên tiếp, Tân hoàng hạ lệnh lần thứ hai lần thứ ba, gửi vào tay Hạ Trăn.
Hạ Trăn cũng không nói gì.
Chuyện đi hay ở của tiểu công chúa, Hạ Trăn đã xác định cùng tiểu công chúa.
Nhưng mà, tự tiểu công chúa không nguyện về Đế Đô. Lần này cho dù là Hạ Trăn, cũng không có khả năng ép tiểu công chúa không phải sao?
Huống chi, thái độ cương ngạnh của Tân hoàng, cũng là mỗi người khác nhau? Nếu không, làm sao có thể nhìn chằm chằm hắn, bảo hắn đưa tiểu công chúa trở về được?
Với thân phận của tiểu công chúa, hoàn toàn có thể tự nhiên đi lại ở thành Vân Đô, không có bất cứ ước thúc hay khống chế gì.
Nếu tiểu công chúa cố ý rời đi, thành Vân Đô căn phản không có ai mạo phạm tiểu công chúa. Trái lại, một khi tiểu công chúa không nguyện đi, cũng không ai dám đuổi tiểu công chúa rời khỏi.
Nghĩ thoáng tới, Hạ Trăn lại đem ba lệnh thúc giục đưa cho Mạc Như Nghiên.
Mà Mạc Như Nghiên, lần này không trực tiếp tìm tiểu công chúa, mà là tìm Hạ Vân Đô.
Đối mặt với ba lệnh thúc giục của Tân hoàng, Hạ Vân Đô nhíu nhíu mày.
“Ý của Thánh Thượng là, tiểu công chúa không thể ở lại thành Vân Đô.” Với chuyện tiểu công chúa đi hay ở, Mạc Như Nghiên cảm thấy, để cho Hạ Vân Đô quyết định. Lý do rất đơn giản, thành Vân Đô to như vậy, chỉ có Hạ Vân Đô mới có thể thay đổi ảnh hưởng của tiểu công chúa. Cũng chỉ có Hạ Vân Đô, mới có năng lực này.
“Con đã hiểu.” Ba lệnh thúc giục, Hạ Vân Đô không mang đi. Nhưng sau khi rời sân sau Mạc Như Nghiên, hắn liền đi tìm tiểu công chúa.
“Muội không về!” Dậm chân một cái, sắc mặt tiểu công chúa nhất thời đỏ lên.
Nàng rất không dễ dàng gì mới đến thành Vân Đô, cũng cực kì thích nơi này, cô không muốn rời khỏi.
“Phụ hoàng liên tiếp cho muội ba lệnh thúc giục.” Chuyện tiểu công chúa đi ở, Hạ Vân Đô cũng không cố chấp. Nhưng nếu như bởi vì tiểu công chúa ở lại mà mang đến phiền toái không cần thiết cho Tây Bắc quân, Hạ Vân Đô tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
“Muội đi nói với phụ hoàng muội, muội thích thành Vân Đô, muốn ở lại chỗ này.” Tiểu công chúa tức giận xoay người muốn đi.
“Tiểu công chúa không bằng tự về Đế Đô đi, đi nói rõ ràng với Thánh Thượng, đi tới thành Vân Đô tiếp?” Hạ Vân Đô nói nhẹ nhàng, ai ngờ lời hắn còn chưa nói tới, tiểu công chúa liền khóc “oa” một tiếng, khóc chạy đi.
Hạ Vân Đô có chút lờ mờ. Hắn chỉ ăn ngay nói thật, nhưng giống như không thể chọc tiểu công chúa khóc được?
Phải đi dỗ sao? Nhưng hắn không biết dỗ người khác. Cho nên, phải tìm Tĩnh Du giúp đỡ vậy!
Đột nhiên nói tiểu công chúa khóc, bảo nàng đi dỗ, Hạ Tĩnh Du sửng sốt một phen, cực kì khó hiểu nhìn Hạ Vân Đô: “Trân nhi không thích khóc, ca ca làm cái gì sao?”
“Ta bảo tiểu công chúa về Đế Đô đi nói rõ ràng với Thánh Thượng, bảo Thánh Thượng đừng tới tìm phụ thân chúng ta gây phiền toái nữa.” Hạ Vân Đô không làm sao hiểu được. Trong giọng nói lộ vẻ vô tội, đầy nghi ngờ.
“Ca ca huynh…” Hạ Tĩnh Du hơi hơi há miệng, lại đóng lại rồi. Nàng sao lại không nhìn ra, hóa ra ca ca nàng lại là cọc gỗ không hiểu phong tình như vậy!
Chỉ là, Trân nhi quả thật còn nhỏ, ca ca lại đối đãi như vậy, cũng chẳng có gì lạ. Khẽ thở dài một cái, Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Vân Đô khoát tay, đi tìm tiểu công chúa.
Tiểu công chúa cực kì ấm ức một mình trốn trong phòng, khóc cực kì đau lòng. Nhìn thấy Hạ Tĩnh Du tiến vào, vốn định đuổi người, nhưng vẫn nhịn xuống.
“Nếu Trân nhi không muốn rời khỏi thành Vân Đô, liền coi phủ Thành chủ thành nhà của mình, không cần khổ sở.” Bỏ khăn thêu ra lau sạch nước mắt cho tiểu công chúa, Hạ Tĩnh Du nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Nhưng Vân Đô ca ca đuổi muội đi!” Tiểu công chúa tức chính là Hạ Vân Đô lại trực tiếp nói bảo nàng trở về, một chút không nỡ cũng không có.
Trước Tĩnh Du tỷ tỷ phải về thành Vân Đô, Thái Tử ca ca cũng không nỡ. Tuy không ngăn cản Tĩnh Du tỷ tỷ đi, lại dặn dò nàng rất nhiều.
Thái tử ca ca dặn nàng không được tùy hứng ở trên đường, thông cảm cho Tĩnh Du tỷ tỷ vất vả. Dặn nàng phải ngoan ngoãn nghe lời Tĩnh Du tỷ tỷ, còn phải chăm sóc Tĩnh Du tỷ tỷ…
Thái tử ca ca làm như vậy mới đúng! Đâu giống Vân Đô ca ca, một bộ chỉ mong sao nàng sớm rời khỏi, căn bản không có lo lắng cho nàng.
“Ca ca không có đuổi muội đi. Ca ca chỉ muốn giúp đỡ cho phụ thân thôi. Muội cũng biết, ca ca không phải người biết ăn nói. Ca cực kì thẳng thắn, cũng rất đơn giản, không hề tâm địa gian xảo, không phải sao?” Chống lại bộ dạng lên án của tiểu công chúa, giọng Hạ Tĩnh Du cực kì ôn hòa, cẩn thận giải thích với tiểu công chúa.
“Vậy cũng không thể nói như vậy! Muội cũng không phải mặt dày mặt dạn quấn lấy huynh ấy, sao huynh ấy có thể đuổi muội đi chứ?” Tiểu công chúa càng nghĩ càng thấy ấm ức, bỗng nhiên xoay người, bắt đầu thu dọn y phục, “Nếu như huynh ấy không muốn thấy muội, muội đi?”
“Trân nhi!” Giữ chặt cánh tay tiểu công chúa, Hạ Tĩnh Du không đồng ý trách mắng, “Nếu muội thật sự có thể làm như vừa đi liền không trở lại, liền rõ ràng bị tức giận làm cho rời đi, tỷ tỷ không ngăn cản muội. Nhưng nếu muội đi rồi còn muốn quay lại, kiểu này, sau này sao có thể ở chung với mọi người?”
“Không phải Vân Đô ca ca muốn muội đi sao! Muội nghe huynh ấy nói vậy mà?” Tiểu công chúa thật sự không muốn rời khỏi. Nếu như nàng muốn đi, sẽ không có cảnh tượng như lúc này.
Nàng không muốn rời khỏi thành Vân Đô, Hạ Trăn mới bị Tân hoàng liên tục bắt làm việc này, mới làm cho Mạc Như Nghiên trực tiếp tìm Hạ Vân Đô giải quyết việc này, mới nghe thấy lời “tuyệt tình” giống như bị đuổi đi từ Hạ Vân Đô.
“Thật sao.” Thoáng tăng thêm giọng điệu, Hạ Tĩnh Du kéo tiểu công chúa ngồi xuông một lần nữa, “Không phải ca ca muốn nói với muội là đi đi đừng về nữa. Thời gian này muội ở thành Vân Đô, ca ca đối đãi với muội thế nào, chẳng lẽ muội còn không rõ ràng? Ca ca thật sự coi muội như muội trong nhà mà yêu thương, ca thật sự không có ý xấu gì cả.”
“Nhưng huynh ấy đuổi muội đi.” Nói đi nói lại, tiểu công chúa vẫn đau lòng vì Hạ Vân Đô không giữ nàng ở lại thành Vân Đô.
“Muội đó, ca bảo muội đi, muội liền đi hả? Từ khi nào muội trở nên nghe lời vậy hả? Muội có phải tiểu công chúa đến cả Thánh Thượng cũng dám bác bỏ không vậy?” Chọc nhẹ lên trán tiểu công chúa, Hạ Tĩnh Du hỏi.
“Nhưng mà Vân Đô ca ca lại khác!” Tiểu công chúa ngoài miệng than thở, nhưng cũng không dọn y phục nữa. Nói đến cùng, nàng cũng không muốn rời khỏi.
“Vậy thì chứng minh cho mọi người xem, ca ca Hạ Vân Đô nhà ta với Trân nhi mà nói, có thật sự khác không.” Ngữ khí Hạ Tĩnh Du bỗng tăng thêm, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
Nhìn Hạ Tĩnh Du như vậy, tiểu công chúa không những không tức giận, ngược lại còn đột nhiên trở nên có động lực dồi dào.
Hai mắt phát ra ánh sáng, cả người tiểu công chúa đều tỏa ra tự tin không kể: “Ừm! Muội muốn để cho Vân Đô ca ca biết, muội sẽ không cứ như vậy bị huynh ấy đuổi đi. Muội chính là muốn ở lại thành Vân Đô, ở lại Tây Bắc quân, ở lại bên cạnh huynh ấy!”
Mạc Như Nghiên nghe nói Hạ Vân Đô chọc cho tiểu công chúa khóc, lúc này mới cố ý qua hỏi xem làm sao. Không ngờ vừa mới đi tới cửa, liền nghe tiểu công chúa nói hùng hồn như vậy.
Cẩn thận nghe ra bên trong còn có giọng của Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên không khỏi lắc đầu, nở nụ cười. Có Tĩnh Du ở đây, nàng cũng không cần lo lắng nữa rồi.
Nói ra, Vân Đô cũng cẩn thận! Biết tìm Tĩnh Du qua trấn an tiểu công chúa, nếu không, không biết tiểu công chúa sẽ ấm ức tới bộ dáng nào gì nữa.
Hiện nay đã tốt rồi, có Tĩnh Du ở đây, Mạc Như Nghiên cực kì yên tâm dừng bước lại, xoay người rời khỏi.
Chuyện của bọn nhỏ, cứ để cho bọn nhọ xử lý là được rồi.
Mạc Như Nghiên yên tâm bớt lo, mặc cho Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du tự giải quyết. Tân hoàng ở Đế Đô xa xôi lại giận dữ nổi trận lôi đình, nổi giận với Mộ Dung Quân.
“Thật nực cười! Nhóc mập mạp kia dựa vào cái gì làm tiểu công chúa hoàng gia chúng ta khóc? Chẳng lẽ nó không biết thân phận của Trân nhi sao? Biết còn trắng trợn bắt nạt Trân nhi như vậy, căn bản chính là đối nghịch với hoàng gia chúng ta. Đừng tưởng rằng, nó là Thành chủ thành Vân Đô, là có thể vô pháp vô thiên. Cho dù cách Đế Đô ngàn dặm, thành Vân Đô vẫn là của Thanh Vân quốc, là thiên hạ của Trẫm!” Tân hoàng tức giận nói xong, lời nói sắc bén, giọng điệu hung ác, khí thế đế vương tỏa ra.
Nhưng mà, Mộ Dung Quân cũng rất bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp lại hai câu: “Không phải Thánh Thượng muốn Trân nhi trở về sao? Vân Đô chỉ là thuận theo thánh tâm, theo thánh ý thôi.”
Tân hoàng trong phút chốc im bặt, không tin nhìn Mộ Dung Quân, nhưng một chữ cũng không phản bác được.
Khiến cho Trân nhi trở về, quả thật là ý của hắn. Nhưng, hắn không bảo Hạ Vân Đô chọc cho Trân nhi khóc!
Nói như vậy, vẫn là lỗi của Hạ Vân Đô!
Có phải là lỗi của Hạ Vân Đô hay không, Tân hoàng nói không tính, vẫn là tiểu công chúa nói mới được.
Chỉ là, được Hạ Tĩnh Du trấn an, tiểu công chúa rất nhanh liền giữ vững tinh thần, chạy theo sau Hạ Vân Đô tiếp rồi.
Vì trước làm tiểu công chúa khóc một lần, Hạ Vân Đô có sơ ý, cũng không tùy tiện nhắc đến chuyện tiểu công chúa rời thành Vân Đô nữa. Lại thêm Hạ Tĩnh Du nhắc nhở, Hạ Vân Đô càng chú ý thêm.
Tiểu công chúa cũng cố ý chạy tới xin lỗi Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên. Hơn nữa còn trịnh trọng bày tỏ, bên Tân hoàng để cho nàng giải quyết, nhất định sẽ không để cho Hạ Trăn nhận được lệnh thúc giục nữa.
Hạ Trăn kì thật không trách cứ tiểu công chúa, cũng không phải vì việc này liền muốn tiểu công chúa rời thành Vân Đô. Cho dù là ở phủ Thành chủ hay là quân doanh Tây Bắc quân, tiểu công chúa vẫn không làm gì quá quắt, khiến Hạ Trăn không có lý do gì chán ghét tiểu công chúa cả.
Mạc Như Nghiên liền càng không cần phải nói rồi. Sở dĩ nàng đem lệnh thúc giục đưa cho Hạ Vân Đô biết, cũng không phải hi vọng Hạ Vân Đô chọc tiểu công chúa khóc. Sự tình trước mắt cũng như bụi bặm bám vào, sau cơn mưa trời sáng, không cần truy cứu nữa.
Vì vậy, một lần không tính là cãi nhau ầm ĩ trôi qua, không khí phủ Thành chủ ngoài ý muốn lại càng thêm hòa hợp.
Thậm chí phía bên Tân hoàng, ngoại trừ một bức thư có thể coi là thư uy hiếp của tiểu công chúa gửi, liền không có nhận được bức nào nữa.
Tiểu công chúa cực kì tức giận bày tỏ, nếu như Tân hoàng tiếp tục tạo áp lực cho Hạ tướng quân nữa, nàng liền không gần gũi Tân hoàng nữa.
Lực uy hiếp cực kì nhẹ, nhưng với Tân hoàng mà nói, lại mang lực sát thương rất lớn. Cuối cùng, Tân hoàng thỏa hiệp, im lặng để tiểu công chúa ở lại.
Có thể cảm thấy quá mất mặt, Tân hoàng không trực tiếp truyền ý chỉ tới thành Vân Đô nữa, mà thông qua Mộ Dung Quân chuyển tới cho Mạc Như Nghiên.
Đối với cái này, Mạc Như Nghiên hoàn toàn bỏ lơ. Chỉ cần Tân hoàng không làm gì bắt nạt Hạ Trăn, bên nàng cũng không nói gì.
Tiểu công chúa ở lại thành Vân Đô, thoáng cái liền năm năm. Sau đó mặc kệ Tân hoàng thúc giục thế nào, tiểu công chúa vẫn không về Đế Đô như hẹn.
Thật sự không chờ được nữa, Tân hoàng đành phải phái Thái tử tới thành Vân Đô đón người.
Năm nay, Thái tử mười tám tuổi, Hạ Tĩnh Du mười lăm tuổi, tiểu công chúa mười hai tuổi.
Trải qua vài lần chiến đấu, Hạ Vân Đô đã chính thức trở thành thiếu tướng quân của Tây Bắc quân, tiếp quản thành Vân Đô.
Tiểu công chúa cũng tự mình ra trận đánh giặc liên tục, luyện thành toàn thân tỏa ra khí tức anh hùng tráng chí.
Tiểu công chúa nói với Thái tử, nàng muốn ở lại thành Vân Đô, ở lại Tây Bắc quân. Nàng muốn bảo vệ giang hơn cho phụ hoàng, cũng muốn bảo vệ biên quan cho Thái tử sau này.
“Được.” Thái tử ủng hộ tiểu công chúa ở lại. Nếu không lúc trước sẽ không tận lực ở trước mặt tiểu công chúa nhắc đến Hạ Vân Đô như thế, khiến cho Hạ Vân Đô trở thành mong đợi lớn nhất trong lòng tiểu công chúa.
Lý do ủng hộ tiểu công chúa ở lại còn vì một điều khác, là tiểu công chúa cộng thêm Thanh Viễn tướng quân, bùa hộ mệnh của Tây Bắc quân không phải càng thêm mạnh hơn rồi sao?
Nếu một Hạ Trăn không có cách bảo đảm phụ hoàng không nổi sát tâm, thêm một Trân nhi thì sao? Phụ hoàng sủng ái Trân nhi như vậy, khẳng định sẽ có điều cố kị, nhân từ nương tay một lần!
Một tiếng “được” của Thái tử, lại càng thêm dũng khí cho tiểu công chúa.
Gật gật đầu, tiểu công chúa xoay người chạy đi tìm Hạ Vân Đô cho biết việc này.
Lần này, Vân Đô ca ca đừng hòng nghĩ đuổi nàng rời thành Vân Đô nữa!
Đối với việc Thái tử đã đến, Mạc Như Nghiên nhếch miệng, thở dài một hơi.
Có một số việc, quả nhiên vẫn không thể tránh được. Chỉ là, cực kì may mắn người tới là Thái tử, chứ không phải hoàng tử khác.
Vì vậy, Mạc Như Nghiên thở dài một hơi xong, lại bắt đầu thông suốt cho Hạ Trăn.
Nghe nói rất có khả năng Thái tử tới là tới đón dâu, Hạ Trăn hung hăng nhíu mày.
Thái tử đương nhiên là không tồi. Cho dù là nhân phẩm hay học thức, đều được Hạ Trăn hài lòng, cũng coi trọng.
Nhưng mà, vấn đề lớn nhất của Thái tử, là thân phận của hắn không có cách nào cho Hạ Tĩnh Du một đời hạnh phúc.
Đối với cái này, Hạ Trăn luôn bài xích.
Không chỉ Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên cũng bài xích hậu cung đế vương. Chỉ là hiện nay, người đưa ra quyết định là Hạ Tĩnh Du, chứ không phải Mạc Như Nghiên.
Như thế, cũng chỉ có thể đợi Hạ Tĩnh Du trả lời thôi.
Hạ Tĩnh Du đã sớm biết hơn bất cứ ai, chuyện Thái tử muốn tới. Từ lúc xuất phát từ Đế Đô, nàng đã nhận được mật thư.
Còn liên quan tới ý Thái tử muốn đến, trong lòng Hạ Tĩnh Du biết rõ. Chỉ là lúc Thái tử thật sự đứng ở trước mặt nàng, nàng lại không biết nên đáp lại thế nào.
Nàng sinh ra ở thành Vân Đô, lớn lên ở thành Vân Đô. Khác với các tiểu thư khuê các ở Đế Đô, nàng không thể thích ứng được cuộc sống ở trong cung, cũng không thể chấp nhận bên cạnh phu quân nàng lại có nhiều nữ tử như vậy.
Dù cho nàng rất rõ ràng, Thái tử chỉ là bất đắc dĩ, đây là quyền lợi thuộc về bậc đế vương.
“Năm năm trước lúc muội rời Đế Đô, ta đã hứa, cuộc đời này sẽ không cưới nữ nhân khác.” Đều nói đế vương vô tình, nhưng hoàng gia thật sự không có người si tình sao? Cũng không hẳn vậy. Ví như, Thái tử điện hạ đang đứng ở đây.
“Muội tin Thái tử ca ca có thể nói được làm được. Nhưng lời hứa này với Thái tử ca ca mà nói, quá không công bằng. Thánh Thượng sẽ không đáp ứng, triều thần cũng sẽ không đồng ý.” Hạ Tĩnh Du bình tĩnh nhìn Thái tử, giọng nói trịnh trọng, “Thái tử ca ca, như vậy đối với huynh mà nói, rất khó.”
“Mặc kệ có khó không, ta đều làm được.” Có khó không, không phải chuyện Hạ Tĩnh Du cần suy xét. Với Thái tử mà nói, lời hứa hắn đã nói, nhất định hắn sẽ làm được.
“Nhưng mà muội không muốn Thái tử ca ca vất vả như vậy.” Càng không muốn Thái tử ca ca vì nàng, mới vất vả như vậy. Điểm này, Hạ Tĩnh Du không dễ dàng tha thứ, cũng không nguyện nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Không có muội ở bên cạnh, mới khó khăn.” Giống với Hạ Vân Đô, Thái Tử cũng không phải người biết ăn nói. Nhưng không giống với Hạ Vân Đô, tính cách Thái tử càng trầm lặng hơn, cũng càng kiệm lời hơn.
Chỉ là, người càng ít nói, lời nói ra càng như nặng ngàn vàng. Thái tử vẫn nhớ lời hứa năm năm trước. Cho đến nay, cũng chưa từng thay đổi.
Hạ Tĩnh Du trầm mặc rồi. Không phải không có lời nào để nói, mà là quá nhiều lời nói không biết nói lên thế nào.
“Muội…” Cuối cùng, Hạ Tĩnh Du hơi hơi há miệng, vẫn khó khăn nói, “Có thể đợi muội hai ngày không? Hai ngày sau, muội sẽ trả lời Thái tử ca ca.”
“Được.” Không có ép buộc Hạ Tĩnh Du phải lập tức trả lời hắn, Thái tử đối với Hạ Tĩnh Du, luôn có rất nhiều kiên nhẫn.
Nói là hai ngày, kì thực Thái tử chân trước vừa mới rời đi, Hạ Tĩnh Du liền đi tìm Mạc Như Nghiên.
“Vậy con nghĩ thế nào? Thích, hay là không thích?” Nghe Hạ Tĩnh Du nói, Mạc Như Nghiên không khỏi bật cười.
Nàng trước đây, vì ghét bỏ xuất thân của Hạ Trăn, đã từ hôn. Mà nay nữ nhi của nàng, lại vì thân phận đối phương quá cao quý, cho nên chần chừ.
Cùng là mẹ con, khác biệt thật không thể nói không lớn.
Nhìn bộ dáng Hạ Tĩnh Du như vậy, Mạc Như Nghiên cảm thấy, nàng nên vui mừng.
“Thích.” Đối với Thái tử, Hạ Tĩnh Du vẫn biết rõ. Thích, cũng là chân thật nhất.
“Vậy thì tin tưởng nó.” Muôn vàn lời nói, đều không đánh lại được chữ “Thích”. Chỉ bằng phần tâm tình này của Hạ Tĩnh Du với Thái tử, Mạc Như Nghiên liền nguyện ý ủng hộ Hạ Tĩnh Du.
“Nhưng mà nương, con thật sự không chịu được cảnh tượng ở cùng nhiều phi tần trong hậu cung như vậy.” Hạ Tĩnh Du lắc đầu, nhẹ giọng nói lo lắng trong lòng rất lâu, “Con đã từng tận mắt nhìn thấy, bóng lưng của Hoàng hậu nương nương, lặng lẽ lau nước mắt.”
Mạc Như Nghiên ngẩn người, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Tĩnh Du: “Ừm, nương cũng không hy vọng con rơi vào hoàn cảnh như vậy. Chỉ là, không phải con thích nó sao? Tình cảm của con với nó, có vượt qua tín nhiệm của con với nó không?”
“Con không có không tin Thái tử ca ca. Thái tử ca ca hứa, con đều tin tưởng. Con chỉ không hi vọng Thái tử ca ca quá khó xử, đến lúc đó khẳng định có rất nhiều người buộc Thái tử ca ca chiêu mộ hậu cung…” Hạ Tĩnh Du xấu hổ nói với Mạc Như Nghiên những thứ này, giờ phút này lại bị Mạc Như Nghiên hỏi như vậy, nhất thời nóng nảy.
Chỉ là lời còn chưa nói xong, Hạ Tĩnh Du liền chống lại ánh mắt chế nhạo của Mạc Như Nghiên. Không khỏi đỏ mặt, dậm chân một cái, nắm lấy cánh tay Mạc Như Nghiên: “Nương…”
“Được rồi được rồi, nương không cười con nữa.” Vỗ vỗ tay Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên cũng không nói gì nhiều, dặn dò, “Nhưng mà Tĩnh Du, con cần đưa ra quyết định, nương không thể đưa ra giúp con được. Không phải nương không đảm đương nổi trách nhiệm này, sợ sau này con trách nương, mà là nương không hy vọng một ngày nào đó con đột nhiên nhớ tới ngày này, sẽ cảm thấy hối hận.”
“Thái tử rốt cuộc là tốt hay xấu, nương tin tưởng không ai rõ ràng hơn so với con. Con thích nó, nguyện ý tin tưởng nó, là chính con, ai cũng không ngăn cản được. Mà hiện nay sở dĩ con chần chừ, chỉ là vì con đoán được khó khăn cùng hiểm trở của sau này. Con không sợ chính mình chịu khổ, nhưng lo lắng Thái tử sẽ khó xử.” Tỉ mỉ phân tích tâm lý của Hạ Tĩnh Du, kì thật Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, đáp án ở ngay bên miệng Hạ Tĩnh Du, nhưng chỉ là nàng không có cách nào nói ra miệng.
Hạ Tĩnh Du không nói gì. Tuy tiếng lòng nàng bản thân nàng biết rất rõ, nhưng từ miệng nương nàng nói ra, luôn luôn càng có thêm độ tin tưởng.
Mà giờ khắc này, Hạ Tĩnh Du cảm thấy điều nàng cần nhất, chính là dũng khí.
“Nếu con thật sự lo lắng cho Thái tử, nên biết, nó càng lo lắng là không có con làm bạn trên đời. Dù có khó khăn gian nan thế nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, nhất định có thể trải qua. Mà nếu như hai người chưa từng ở bên cạnh, lại cứ một đường xuôi gió, đây cũng đủ để cho hai người an tâm sao?” Đứng ở lập trường luận sự, Mạc Như Nghiên cực kì cố gắng bỏ qua khúc mắc cùng thành kiến vẫn luôn ở trong lòng nàng.
Nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hạ Tĩnh Du, giọng Mạc Như Nghiên rất thấp, nhưng cực kì thật lòng: “Rời khỏi Thái tử, con có thể bảo đảm, sau này con sẽ không lặng lẽ trốn một góc mà uất ức khó chịu? Mà rời khỏi con, con có thể đảm bảo Thái tử sẽ ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nó sẽ vui mừng nghênh đón sao?”
(Có những lúc, khi ta đọc truyện cổ đại ta lại mong cặp đôi nào đó sẽ được như ý nguyện theo lối hiện đại ví như cả đời chỉ lấy một người không lo người khác bàn tán chỉ cần ở bên người đó mà thôi, nhưng có những lúc, chỉ ở hoàn cảnh cổ đại, mới tạo nên những mối lương duyên mà ta ở hiện đại lại mong gặp được.
Bé chỉ hơi xàm xàm tí thui ạ!)