Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 6: Anh và lưu manh




Từ nhỏ, hai anh em Tô - Trâu thường xuyên đánh lộn, sau khi trưởng thành lại không đến nỗi gặp nhau là động thủ. Nhưng, người con trai nào đứng trước mặt cô gái mà mình yêu thương cũng muốn thể hiện hình tượng đội trời đạp đất, không ai có thể dễ dàng thách thức họ. Vĩ lo Tô Thích vì sợ mất thể diện trước mặt cô bạn gái nhỏ mà gây lộn với Trâu Tướng Quân, vội vàng nhảy ra giảng hòa:
“Em gái tên là Nhất Nhất phải không, ai nhỉ, Maggie, mau đưa Nhất Nhất đi uống chút gì đó đi, chăm sóc cẩn thận và chu đáo vào đấy nhé! Mấy anh em mình làm vài ván đi.”
Ngụy Nhất khẽ liếc mắt về phía mấy vị quốc sắc thiên hương kia, chỉ thấy khói thuốc mờ mịt, chợt cảm thấy tê cả da đầu.
“Không cần đâu”, Tô Thích không muốn nhận tấm thịnh tình của Vĩ, thẳng thắn từ chối và quay lại vẫy vẫy tay với Ngụy Nhất, nói: “Bé con, bê một chiếc ghế lại đây ngồi cạnh anh.”
Khẩu dụ của thiên thần họ Tô, Ngụy Nhất cầu mong còn chẳng được, liền gật đầu như búa bổ, mừng rỡ chuyển tới ngồi ngay ngắn bên cạnh Tô Thích.
“Hừ! Hừ!” Cái tên yêu nghiệt Trâu Tướng Quân đó hình như đã ăn nhầm phải thuốc gây cười, lúc đó lại nhếch mép cười khẩy. Nụ cười đó khiến Ngụy Nhất cảm thấy ghê rợn hãi hùng.
Mọi người đang mặt đối mặt, Ngụy Nhất trở thành tâm điểm chú ý, hai người Tô - Trâu là hai đầu bán kính, tình huống trở nên vô cùng bối rối.
Nhưng, nền văn minh suốt năm nghìn năm của tổ quốc rộng lớn của chúng ta lẽ nào chỉ truyền lại một thế hệ quốc túy hời hợt? Không khí bối rối đã nhanh chóng tan biến như mây khói trong tiếng cười đùa rộn rã của đám đông cùng tiếng va chạm vui tai của những quân bài mạt chược.
Thiên thần quả nhiên là thiên thần, không chỉ biết chơi bóng rổ mà khả năng mạt chược cũng rất điêu luyện.
Ngụy Nhất sung sướng nhìn ngắm Tô Thích, thầm nghĩ: “Càng tiếp xúc gần với anh ấy ngày nào, càng thấy rõ bản lĩnh của anh ấy nhiều hơn! Không những thế, cử chỉ hành động của Tô Thích lại hết sức nho nhã, một trò giải trí thông tục như mạt chược mà khi anh chơi, nhìn lại giống như đang biểu diễn nghệ thuật, hào phóng, vững chắc, như mây trôi nước chảy. Giơ tay, xoa bài, ra bài. Quả không thể so sánh ngang bằng với những con người bình thường. Ngụy Nhất trong lòng càng cảm thấy bội phần khâm phục và ngưỡng mộ anh.
Một người đàn ông dù có đẹp đến cỡ nào đi chăng nữa, khi chơi bài thì cũng chỉ có từng ấy động tác: xoa bài, ra bài. Nhìn mãi cũng chán, Ngụy Nhất vốn không có nhiều hứng thú với mạt chược, nhai đi nhai lại những câu giống nhau, cảm thấy thật vô vị, liền ngồi ngủ gật bên cạnh. Đang trong lúc mơ thấy cùng thần tiên cưỡi mây nhẹ lướt, gió mát mơn man khuôn mặt, cảm giác thật dễ chịu thì lại giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra nhìn, hóa ra đó là bàn tay ấm áp của Tô Thích đang trìu mến vỗ vỗ nhẹ trên má mình.
Tô Thích dù phải phân tâm chú ý tới cả hai việc cùng một lúc nhưng vẫn tỏ ra rất thoải mái, liếc mắt nhìn điệu bộ của cô bé họ Ngụy, đưa tay vỗ nhẹ vào má cô và mỉm cười nói: “Nào, xoa giúp anh một quân bài.”
Ngụy Nhất ngáp một cái, mơ mơ màng màng đứng dậy xoa một quân bài, vừa nhìn một cái, cô đã xoa được thế có thể ù được rồi! Ngụy Nhất dù sao cũng còn ít tuổi, tính cách vẫn trẻ con, lúc hưng phấn thì cơn buồn ngủ cũng bay lên tận chín tầng mây, không làm chủ được mình, cao giọng hét lên đầy phấn khích: “Oa! Mình giỏi thật!”
Tiếng hét làm kinh động cả mấy mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi uống nước ở góc bên kia khiến ai nấy đều đánh mắt sang nhìn. Hét xong một tiếng, Ngụy Nhất lại thấy vô cùng ân hận, tự thấy bên một người luôn ung dung điềm đạm như Tô Thích, bản thân mình không thể động một chút là khiến anh bị mất mặt được. Nếu đã học không nổi bản tính điềm đạm của anh ấy thì dù thế nào cũng nên giả bộ thanh cao coi thường tiền bạc một chút chứ. Nghĩ vậy, Ngụy Nhất vội khẽ hắng giọng, giữ bộ mặt nghiêm nghị, thu cằm lại, ngồi xuống ngay ngắn bên cạnh Tô Thích.
Tô Thích lại hết mực khoan dung độ lượng, mỉm cười gõ gõ vào mũi cô, cất giọng biểu dương: “Ừm, cô bé giỏi thật!”
Ngụy Nhất lần đầu tiên ra tay, đã nhận được lời khen ngợi của Tô Thích, làm sao có thể tiết chế nổi, vừa thầm mở cờ trong bụng vừa lắc lư mái đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Thích bắt gặp biểu hiện sinh động như vậy của Ngụy Nhất, so với hình ảnh vừa nhút nhát vừa dễ xấu hổ của cô ấy trước đây, anh cảm thấy thật mới lạ, bất giác ngắm cô thêm một lần nữa.
Trâu Tướng Quân lạnh lùng gườm gườm quan sát biểu hiện của hai người, một cơn giận vô cớ lại cuộn dâng trong lồng ngực.
Giữa lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Tô Thích vang lên, anh bèn đi ra ngoài nghe, để Ngụy Nhất tạm thời chơi thay anh.
Ngụy Nhất vừa ngồi vào bàn, Trâu Tướng Quân liền chậm rãi bước tới, vỗ vỗ vào vai cậu bạn đang ngồi đối diện với Ngụy Nhất, lạnh nhạt nói: “Ngứa tay, để tớ chơi vài ván.” Sau đó liền quay sang nhìn Ngụy Nhất một cách hững hờ.
Ngụy Nhất vờ như không thấy ánh nhìn đó, thầm động viên tinh thần cho anh bạn đối diện: Anh ta bảo nhường là nhường ngay ư? Nhường thì còn ra thể thống gì nữa, nhất định không được nhường anh ta!
Nào ngờ anh chàng đối diện kia thật chẳng có chí khí gì cả, thấy Trâu Tướng Quân là cứ như mắc chứng bệnh không xương vậy, lập tức đứng bật dậy, lại còn cúi đầu khom lưng phủi phủi chỗ ghế mình vừa ngồi nữa chứ.
Vĩ trêu Trâu Tướng Quân: “Nhân lúc hồng mềm mà nắn bóp, thấy chị dâu bé nhỏ dễ bắt nạt lắm phải không? Quả là mưu lợi chẳng khác nào tên gian thương!”
Ngụy Nhất liếc nhìn Vĩ một cái, ban đầu còn nghi hoặc việc anh ta gọi Trâu Tướng Quân là gian thương. Sau đó, cô lại khẽ trăn trở về mấy từ chị dâu bé nhỏ, cảm thấy lâng lâng bay bổng.
Lúc đó, Ngụy Nhất còn chưa biết rõ về thân phận của Trâu Tướng Quân, chỉ biết rằng bố anh ta là một nhân vật có tiếng trong giới chính trị, cách đặt tên cho con trai cũng thật thẳng thắng, cho rằng Trâu Tướng Quân chắc chắn sẽ phóng ngựa bay nhanh trên con đường làm quan, là người không chỉ phát triển toàn diện ở mọi lĩnh vực ăn chơi cờ bạc mà còn là một cán bộ giỏi biết bóc lột biết áp bức, xứng đáng với chức vụ.
Trâu Tướng Quân ngồi xuống, vụt ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Ngụy Nhất, liền nở một nụ cười gian tà, hững hờ xoa quân bài, nói: “Gọi là chị dâu e rằng hơi sớm.”
Ðây là lần đầu tiên Ngụy Nhất ngồi chơi bài một mình, chuyên tâm xoa mạt chược, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng, chỉ sợ tiểu tướng công ¹, còn bụng dạ đâu mà để ý tới những lời của Trâu Tướng Quân nữa.
Sau khi Trâu Tướng Quân ngồi xuống, một mỹ nữ với nhan sắc kiều diễm lập tức sán tới ngồi xuống cạnh bên, lẳng lơ châm điếu thuốc, rít một hơi, vắt cánh tay nõn nà của mình lên tay Trâu Tướng Quân, hai ngón tay kẹp điếu thuốc giơ ra trước mặt anh chàng, giọng điệu lả lướt: “Chồng yêu, em cũng xoa bài cho anh nhé!”
Trâu Tướng Quân khẽ gằn giọng cười: “Cô đừng có rước hoạ vào thân.”
Sau đó tất cả mọi người đều cười rinh rich, quả rất mập mờ. Chỉ có Ngụy Nhất ngờ ngờ nghệch nghệch với điệu cười đồi bại của Trâu Tướng Quân ban nãy, nhưng thấy mọi người đều đang cười, nếu không cười sẽ chứng tỏ rằng cô chẳng biết chút gì về sự dí dỏm, rằng cô gái mà Tô Thích đưa tới thật chẳng hoà đồng chút nào, vậy là cô cũng ngoác miệng ra, ngây ngô cười vài tiếng.
Lại đưa mắt nhìn về phía cô nàng có nhan sắc yêu kiều kia, nghĩ tới việc chị gái Ngụy Trích Tiên của mình một lòng một dạ, còn anh chàng này lại đang ở đây giở thói trăng hoa, Ngụy Nhất không thể không bất bình thay cho chị gái. Tuy nhiên Ngụy Nhất đã quen với việc nhẫn nhịn từ bé rồi, trong lòng luôn cân nhắc kỹ những gì cần nói và những gì không nên nói.
Ngụy Nhất nghiêm nét mặt lại, chỉ chú ý nghiên cứu những quân bài trong tay. Trong ván bài này, cô được sở hữu những quân bài thực sự tốt, những quân bài trong tay đều là bài vạn. Chỉ có điều vì bài quá tốt nhưng bổ tính lại quá mạnh, cô rõ ràng đang rất hoa mắt chóng mặt vì chúng. Ngụy Nhất đưa tay ra xoa một quân bài, đã có thể ù mà vẫn không hay biết, nhíu mày lại do dự với quân bài trong tay, cảm thấy thế nào cũng không thông suốt, đắn đo suy nghĩ một hồi, lại đánh quân bài trong tay đi.
Trâu Tướng Quân điềm nhiên nói: “Ù rồi.”
Ngụy Nhất chơi mạt chược cũng giống như việc đàm luận binh pháp trên giấy, lý luận thì thông tỏ nhưng hành động thực tế lại bằng không. Cô rút bài cực chậm, ra bài lại càng hồ đồ. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hút hết điếu thuốc mà đã chơi được bốn ván, trong đó đốt của Trâu Tướng Quân mất ba pháo, ván còn lại không đốt pháo thì cô lại tạo nên một thế cờ ngô nghê một cách đầy vinh quang.
Cũng may mà bọn họ chơi theo cách dùng thẻ số, dù bị thua nhưng tình thế xem ra cũng không trực quan lắm. Sau khi bị thua, Ngụy Nhất cũng chỉ cảm thấy xấu hổ, mất mặt, không nghĩ ngợi gì về tiền bạc cả. Cái tên họ Trâu kia lại ù rồi, Ngụy Nhất cuống đến nỗi mồ hôi đầm đìa, vừa đưa thẻ số ra vừa ngầm nguyền rủa Trâu Tướng Quân, sau đó, trong đầu cô lại hiện lên bức vẽ có hình tên đó từ lần trước, âm thầm căm hận đâm tới tấp.
Mọi người đều cảm thấy chướng tai gai mắt, đồng loạt phẫn nộ trách móc Trâu Tướng Quân ức hiếp chị dâu. Trâu Tướng Quân không nói năng gì, đôi đồng tử đẹp đẽ cứ gắn chặt vào mắt Ngụy Nhất, như cười như không.
Ngụy Nhất khẽ liếc trộm về phía Trâu Tướng Quân, chỉ thấy thẻ số trước mặt anh ta đang chất cao như núi, còn thẻ số vốn đầy ắp của Tô Thích đã bị cô cống đi hết, Ngụy Nhất lo sợ khi Tô Thích trở vào cô sẽ không còn gì để giao lại cho anh ấy, lập tức cảm thấy lo sợ. Cô tự nhủ, nếu không may mà bị thua hết, có thể dùng bìa cứng cắt thành những hình tròn để thay thế đám thẻ số đó là được. May mà kết quả học tập môn thủ công của Ngụy Nhất từ hồi tiểu học rất tốt.
Nghĩ vậy, cô dần cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Ngụy Nhất tự cảm thấy rằng, Tô Thích đã nói đây là những người anh em chơi với nhau từ nhỏ, nếu chơi ăn tiền sẽ ảnh hưởng tới tình cảm, đương nhiên là chỉ chơi cho vui thôi. Nhưng cô vẫn thấy không yên tâm, vừa xoa bài vừa làm ra vẻ tiện miệng hỏi:
“Các anh chơi cho vui hay chơi ăn tiền đấy?”
“Cá cược chút cho vui, cho hào hứng thôi mà! Cô em Nhất Nhất không phải lo lắng, thua cũng không ảnh hưởng tới anh Tô của em đâu!”, Vĩ cười hì hì an ủi.
Ngụy Nhất thầm suy nghĩ về câu nói của Vĩ, cũng hiểu ra ý rằng họ cá cược bằng tiền, ngay lập tức cảm thấy như sét đánh ngang tai khiến cô không có cách nào chống đỡ nổi. Ngụy Nhất bỗng cảm thấy hoảng loạn, sau khi đắn đo một hồi, mếu máo nói:
“Hay là đợi Tô Thích quay lại rồi các anh chơi tiếp nhé! Em không chơi nữa đâu. Số tiền bị thua em sẽ trả trước cho mọi người. Các anh cược bao nhiêu? Em trả bằng tiền mặt.”
Sau đó cô đứng dậy, đưa tay mò mẫm túi quần hồi lâu. Ngụy Nhất là một cô gái chân thật, tốt bụng, không hề có chút khái niệm gì về tiền bạc. Cô lần mò hồi lâu trong túi quần, lôi ra một nắm tiền lẻ mệnh giá một tệ, hai tờ mười tệ và một tờ một trăm tệ. Ngụy Nhất thầm thở phào: may mà khi đi còn mang theo tờ bạc màu hồng phấn này bên mình, nếu không thì lần này quả là mất mặt.
Tất cả mọi người trông thấy vài tờ tiền nhàu nhĩ trong tay Ngụy Nhất, ai nấy đều trố mắt líu lưỡi lại.
Vĩ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc: “Em gái, không cần phải thế, nếu để Tô Thích biết được, lại còn không nói bọn anh hùa vào bắt nạt em sao? Chuyện có gì to tát đâu. Mấy ván trước đó, Tô Thích đều thắng cả. Em đừng cho rằng cái tên đó lẳng lặng không nói là thua nhé, hắn ta thắng liên tục đấy, thắng của bọn anh không biết bao nhiêu tiền rồi! Quả đúng là một tên ác ôn ăn thịt người mà không chịu nhả xương! Thi thoảng cũng phải để hắn ta nôn ra chút máu mới đúng chứ! Theo anh, em cũng đừng coi anh Tô là người ngoài, đều là người cùng một nhà mà!”
Ngụy Nhất nghĩ một lát, thấy cũng đúng, liền nhét tiền vào túi. Nhưng cô kiên quyết không chơi nữa, gục đầu xuống bàn, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt hướng về phía cửa, thầm nghĩ, Tô thiên thần, nếu anh không quay lại, em dù có ngày nào cũng ăn cháo ở nhà ăn của trường cũng không thể trả được hết món nợ này đâu!
Giống như thần giao cách cảm, vừa đúng lúc đó Tô Thích từ ngoài cửa bước vào. Ngay trong giây phút ngắn ngủi đó, Ngụy Nhất cảm thấy Tô Thích giống như Tề Thiên Đại Thánh, cưỡi trên đám mây ngũ sắc, xung quanh toả ánh hào quang đến giải cứu tiên nữ Tử Hà đang bị Ngưu Ma Vương trói giữ, vô cùng kịp thời và phù hợp với bối cảnh!
“Anh!”, Ngụy Nhất nhảy dựng lên, ngay cả chữ Tô cũng quên mất, hét lên một tiếng như đang cầu cứu rồi lao ra, bĩu môi nói: “Sao bây giờ mới quay lại thế?”
Tô Thích khẽ cười hỏi: “Sao? Chơi không vui à?”
Ngụy Nhất thầm suy đoán về nhân cách của Tô Thích, là giả tạo coi thường danh lợi hay thực sự coi tiền bạc là vật ngoài thân. Nghĩ một lát, rụt rè giơ ba ngón tay lên, e dè nói: “Cũng tạm, chỉ thua ba ván…”
Nhưng tổng cộng chỉ chơi bốn ván, còn một ván rơi vào thế tiểu tướng công.
Thiên thần họ Tô quả đúng là kiểu người coi thường tiền bạc như Ngụy Nhất đã phân tích, thấy đống thẻ số chất cao như núi trước vị trí ngồi của mình giờ đã biến mất, mi mắt cũng chẳng hề chớp lấy một cái, vẫn nở nụ cười thật dịu dàng: “Cô bé thua rồi hả? Không sao. Sẽ đánh thắng lại ngay thôi.”
Ngụy Nhất vô cùng khâm phục vẻ điềm tĩnh của Tô Thích trước những sự việc động trời như đổ núi Thái Sơn đó, kip thời vứt bỏ những ký ức phiền toái mà mình vừa gây nên ra khỏi đầu. Thấy Tô thiên thần ý chí hiên ngang, một người luôn vững tin vào thiên thần như cô cũng lập tức lấy lại tinh thần, để Tô Thích ngồi vào vị trí chính thức, còn cô ngồi xuống bên cạnh, hùng dũng và khí thế, khuôn mặt lộ rõ chí khí hiên ngang.
Ghi điểm thắng thua trong ván bài, bọn họ đều dùng thẻ số, do đó Ngụy Nhất không biết mức độ cá cược nặng nhẹ như thế nào. Nếu để cô biết rằng mình đã thần thông quảng đại, tạo được kỷ lục thua trận, chỉ trong một thời ngắn mà để thua của Tô Thích những mấy vạn tệ như thế, thì chắc cô sẽ ném mớ tiền nhàu nát của mình đi mà lao đầu vào tường mất.
Trâu Tướng Quân thấy cặp đôi đối diện đồng tâm hiệp lực, liếc mắt đưa tình, nỗi bực bội lại trào dâng trong lòng. Anh ta ném quân bài xuống, lạnh lùng nói: “Không chơi nữa.”
Mọi người chỉ nghĩ rằng Tướng Quân không thích đối mặt với Tô Thích nên cũng chẳng nghĩ đến chuyện khác, vẫn tiếp tục chơi bài.
Mấy người vừa chơi bài vừa thảo luận xem cuối tuần sau sẽ đi đâu tắm suối nước nóng. Đám người tụ tập ở đây hôm nay phần lớn đều là con cái nhà phong lưu giàu có. Ai nấy đều thay bạn gái như thay áo, lao tâm khổ tứ vì người khác, biết người khác thay bạn gái cũng nhất định phải thay cho theo kịp bạn bè. Cô bạn gái đẫy đà như Dương Quý Phi trong phòng lần này, chưa biết chừng tuần sau lại được thay thế bằng một nàng Triệu Phi Yến gầy gò nào đó.
Nhưng Tô Thích lại là một ngoại lệ. Từ nhỏ, anh đã là người rất đứng đắn, hiếm khi xuất hiện hình bóng của phái đẹp bên mình, càng không thể xuất hiện một người con gái vừa được anh ân cần chăm sóc vừa không phủ nhận danh xưng bạn gái như Ngụy Nhất lúc này được. Đoán chắc rằng vị trí của Ngụy Nhất sẽ không thể bị thay thế trong một thời gian ngắn, vậy là mọi người đều lên tiếng mời cô: “Nhất Nhất cũng đi chứ?”.
Ngụy Nhất đang trong độ tuổi ham vui, quay sang nhìn Tô Thích, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tô Thích mỉm cười: “Nếu em biểu hiện tốt thì sẽ được đưa đi cùng.”
Ngụy Nhất hiểu rõ hàm ý của từ “biểu hiện” của Tô Thích ở đây là chỉ việc giữ quần áo và lấy nước uống cho anh, nhưng đám công tử phong lưu xung quanh lại không biết điều đó. Vả lại ai nấy đều có trí tưởng tượng phong phú, khó tránh khỏi việc nghĩ xiên sang việc khác. Quả nhiên, đám bạn đó đều quay sang nhìn hai người họ Tô và Ngụy rồi lăn ra cười.
Dù Ngụy Nhất có ngốc nghếch đến mấy, nhưng thấy mọi người nhìn mình với vẻ mờ ám như vậy cũng hiểu ra mọi chuyện, trong lòng vừa bực vừa mừng, khuôn mặt lại đỏ lựng lên, đành phải cúi đầu lặng yên không nói.
Trâu Tướng Quân ngồi ở đầu ghế sô pha, đôi mắt sáng lúc ảm đạm lúc tối sầm, chằm chằm nhìn Ngụy Nhất. Có một phút giây ngắn ngủi cảm thấy điệu bộ của Ngụy Nhất thật yêu kiều dễ thương. Ngay sau đó lại cảm thấy bực bội vì đối tượng mà cô ấy làm nũng lại chính là người anh họ mà anh vốn không hợp từ nhỏ! Xem ra cô ấy quả thực đã giành hết tâm tư cho Tô Thích?
Trâu Tướng Quân vốn đã biết rằng mình sẽ không thể quen với việc Tô Thích có thể xuân phong đắc ý trước mặt con gái, càng không ngờ rằng điều khiến anh cảm thấy khó chịu nhất lại chính là việc Ngụy Nhất luôn tỏ thái độ thẹn thùng ngay trước mặt Tô Thích. Trâu Tướng Quân tự nhận mình mới là người biết Ngụy Nhất trước, mới chính là người phát hiện ra cô bé ngốc nghếch trầm lặng này, câu nói “đợi cô ấy lớn lên” hồi đó mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng cũng coi như một lời hứa trước mặt mọi người rồi. Cái cô họ Ngụy ngốc nghếch này cần phải cảm kích chờ đợi sự thương hại của anh rồi bò rạp ra đất mà tạ long ân ấy chứ! Còn cần phải thận trọng và ý tứ với tư cách là vị hôn phu của Trâu Tướng Quân nữa chứ!
Ai ngờ, con nha đầu này lông cánh còn chưa mọc đủ, thấy người khác ngoắc ngoắc ngón tay đã vội vội vàng vàng lao theo rồi, lúc nào cũng tỏ vẻ đã ngây thơ trong trắng lại còn ngờ nghệch, lẽ nào cô ấy không biết rằng điệu bộ yếu đuối như vậy trước mặt đám thiếu gia sẵn tính bá chủ như Trâu Tướng Quân là không được ưa thích hay sao!
Có khi bị người ta lừa lên giường rồi mà vẫn mở to đôi mắt nai chớp chớp không biết chuyện gì đang xảy ra!
Khuôn mặt hoảng hốt, luống cuống của cô bé ngốc nghếch này trong nhà họ Ngụy đêm qua lại hiện lên trong đầu anh – tức quá đi mất, cô ngốc này gọi Tô Thích là anh, nhưng lại gọi mình là lưu manh nữa chứ!
Nghĩ đến những việc đó, Trâu Tướng Quân trợn tròn mắt tức giận, cầm cốc rượu tây lên uống cạn. Cô gái nhan sắc mỹ miều kia quả rất biết quan sát, mềm mại nhẹ nhàng sán tới cạnh Trâu Tướng Quân, lại rót đầy cốc cho anh ta.
Trâu Tướng Quân không nói một lời nào, hết cốc này tới cốc khác. Không ai khuyên nhủ, anh đổi cốc sang ly, nghĩ nhiều nên tâm trạng đã vô cùng rệu rã.
Một lát sau, Trâu Tướng Quân muốn giải tỏa, khi đứng lên đi tìm nhà vệ sinh mới cảm thấy đầu óc nặng trĩu, chân tay nhẹ bẫng. Đám người bọn họ vốn đã được rèn luyện văn hóa uống rượu từ nhỏ, tửu lượng đều không tồi. Nhưng Trâu Tướng Quân hôm nay tâm trạng không tốt, số rượu uống vào bụng toàn là rượu giải sầu, thêm vào đó lại uống quá cấp tập, rượu tây càng về sau càng ngấm, anh cũng đã có đến sáu, bảy phần say rồi.
Trâu Tướng Quân giơ chân đạp vài cái vào cánh cửa phòng đang đóng chặt, quay sang lải nhải mắng nhiếc đám người bên trong. Sau đó anh bước ra ngoài, đi tìm nhà vệ sinh công cộng.
Từ nhà vệ sinh đi ra, bấy giờ mới thấy dễ chịu hơn.
Vừa hay bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đi từ bên nhà vệ sinh nữ ra, Trâu Tướng Quân định thần nhìn lại, đúng là oan gia ngõ hẹp, người đang đứng rửa tay trước mặt kia chẳng phải là hung thủ đã khiến tâm trạng của anh rệu rã hay sao.
“Hôm qua chẳng phải cô đã nói là không có quan hệ gì với Tô Thích hay sao hả?”, Trâu Tướng Quân đứng dựa vào cửa, liếc mắt nhìn cô, nói.
Ngụy Nhất ngẩng đầu lên, liền thấy Trâu Tướng Quân đang nhìn mình với đôi mắt đỏ ngầu, rất không muốn để ý tới anh chàng này, liền cúi mặt xuống, nhanh chóng lách qua người anh ta đi ra.
Nếu Ngụy Nhất tỏ thái độ vâng lời như thường ngày với Tô Thích, nếu cô ấy cúi đầu ngoan ngoãn chào Trâu Tướng Quân một câu “Anh Trâu” ngay lúc đó, có lẽ anh cũng không bắt bẻ cô làm gì. Nhưng con nha đầu này đã có chỗ dựa rồi, gan cũng theo đó mà lớn dần lên, lại không thèm coi Trâu Tướng Quân ra gì, cứ né anh như tránh ôn thần! Sao có thể như thế được!
Ngụy Nhất vừa đi được hai bước liền bị một cánh tay rắn rỏi kéo lại, ngã nhào vào trong vòng tay cứng như thép chắc như đồng ấy.
“Áaaaa!”, Ngụy Nhất giãy giụa.
“Không được động đậy!”, Trâu Tướng Quân hạ thấp giọng, “Rốt cuộc cô và Tô Thích có quan hệ như thế nào?”
Cái ôm mạnh mẽ bất ngờ khiến Ngụy Nhất sợ tới nỗi co rúm cả người. Cô không biết Trâu Tướng Quân muốn làm gì, trong lòng vô cùng hoảng hốt, cố ý to giọng hét lên: “Cứu tôi với, cứu tôi vớiiiiiiiiiiiii.”
Trâu Tướng Quân không ngờ bình thường Ngụy Nhất ăn nói nhỏ nhẹ như vậy mà lại có thể hét to đến thế, chợt thấy kinh động vội đưa tay bịt miệng cô lại, còn tay kìa dễ dàng kẹp Ngụy Nhất sát bên sườn mình. Từ khi hai chân của Ngụy Nhất bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, cô đã không ngừng giãy giụa, miệng bị bịt nhưng vẫn không ngớt rên rỉ “lưu manh”.
Mặc dù Ngụy Nhất dáng người nhỏ bé nhưng cũng là một thiếu nữ đã trưởng thành với thể trọng hơn bốn mươi cân, cô không ngừng vùng vẫy, một tay Trâu Tướng Quân xem ra khó có thể giữ chặt, trong lòng buồn bực, đưa mắt nhìn cô gái nhỏ bé kia khi phản kháng cũng thật mãnh liệt! Vì lo sợ đám Tô Thích trong phòng phát hiện ra, lòng cảm thấy bất an, anh ta khẽ nhíu nhíu đôi lông mày đen rậm. Trâu Tướng Quân khuỵu chân như đang xuống tấn, đặt Ngụy Nhất trong tư thế nằm ngang, rút tay ra phát hai cái vào cặp mông tròn căng dưới lớp quần bò của Ngụy Nhất. Ngụy Nhất cảm thấy vừa bối rối vừa đau bèn yên lặng trong giây lát. Trâu Tướng Quân nhân cơ hội đó rảo bước thật nhanh, lôi Ngụy Nhất đi ra phía cổng.
Một nhân viên phục vụ ở phía sau thấy cảnh tượng như vậy, nghi hoặc bám theo nhưng bị Trâu Tướng Quân quắc mắt lên nhìn, gằn giọng:
“Làm gì vậy?”
Nhân viên phục vụ đó nhận ra vị thiếu gia Trâu Tướng Quân, biết mình không thể đắc tội với anh ta được nên vội vàng khom lưng cúi đầu rồi lui ra ngay.
Trâu Tướng Quân kẹp chặt lấy Ngụy Nhất, lôi cô ra khỏi Chí Tôn. Khi ra khỏi cổng lớn, một nhân viên khôi ngô ăn vận đồng phục chỉnh tề cung kính mở cửa giúp hai người, đồng thời khom lưng 90°, mắt nhìn thẳng, dõng dạc nói:
“Cảm ơn quý khách đã tới Chí Tôn, hẹn gặp lại.”
Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất bước ra ngoài, nhân viên phục vụ khẽ liếc mắt nhìn thấy một đôi chân đang quẫy đạp phía sau tấm lưng ung dung cao quý của vị khách vừa rồi.
Ra khỏi Chí Tôn, Trâu Tướng Quân mới chịu buông Ngụy Nhất xuống.
Khi hai chân vừa chạm xuống đất, Ngụy Nhất không nói một câu nào, vội chạy ngược về phía Chí Tôn nhưng bị Trâu Tướng Quân ngăn lại. Cô phẫn nộ hét lên: “Buông ra!”.
Trâu Tướng Quân nói: “Sao tính nết của cô lại trái khoáy như vậy chứ!”.
Ngụy Nhất giận dữ nhìn anh ta: “Vậy rốt cuộc anh muốn gì?”
Trâu Tướng Quân sững sờ trước câu hỏi đó.
Hai người cứ thế đứng trước cổng Chí Tôn ngập tràn ánh sáng. Gió lạnh thổi tung mái tóc dài của Ngụy Nhất. Trâu Tướng Quân cũng cảm thấy vài phần tỉnh táo trước ánh mắt đang nổi sóng tức giận, tự chất vấn bản thân tại sao lại ép cô ấy ra đây. Trầm ngâm suy nghĩ một hồi vẫn không tìm được câu trả lời chuẩn xác nhất. Trâu Tướng Quân có phần ngây ngô, bối rối trước một Ngụy Nhất đang vô cùng tức giận. Vậy nên rất lâu trôi qua, hai người cứ đứng trên phố nhìn nhau như vậy.
Bấy giờ là khoảng thời gian vừa bước sang năm mới chưa lâu, đường phố vẫn giữ được nét trang hoàng lộng lẫy, tràn ngập không khí vui tươi của lễ hội. Dù thế nhưng cũng không thể ngăn nổi cái giá lạnh của tháng Hai ở phương Bắc. Hứng chịu vài cơn gió lạnh, Trâu Tướng Quân đã tỉnh táo hơn vài phần, thấy Ngụy Nhất đang đứng run lập cập trong gió lạnh thấu xương khi không mặc áo khoác ngoài, anh có chút hối hận, buồn bực nghĩ lẽ ra mình không nên có những hành động xốc nổi như vậy.
Thi thoảng lại có vài vị khách giàu Sang, dắt theo những cô gái xinh đẹp bước vào Chí Tôn. Khi đi ngang qua đều liếc nhìn về phía hai người Trâu - Ngụy đang đứng nhìn nhau với ánh mắt khác thường kia.
Ngụy Nhất không chịu nổi cái liếc mắt hiếu kỳ của người khác, cúi rạp mình một lần nữa định lách qua người Trâu Tướng Quân. Thân hình cao lớn khỏe mạnh ấy đương nhiên ngăn cô lại. Ngụy Nhất thấy con đường chính diện có vẻ không thông bèn quay ngoắt người, chạy theo hướng ngược lại. Không những thế, tốc độ chạy của cô còn nhanh hơn cả thỏ.
Đợi đến khi Trâu Tướng Quân kịp phản ứng, cô bé đã chạy tới ngã rẽ tối đen rồi. Trâu Tướng Quân vô cùng kinh ngạc, rảo hai, ba bước dài đuổi theo sau, tóm gọn được Ngụy Nhất, ấn cô sát tường, hai tay chống vào bức tường sau lưng Ngụy Nhất, lấy cơ thể mình khóa cô lại. Ngụy Nhất bị va chạm tới nỗi hoa mắt chóng mặt, đến khi tỉnh táo hơn một chút mới phát hiện ra lúc này cô và anh ta đang ghé sát mặt nhau, hơi thở hòa lẫn, Trâu Tướng Quân chỉ cần khẽ cúi người xuống, hơi thở nồng nặc mùi rượu tây ấy cùng mùi hương bạc hà thanh nhẹ sẽ xộc thẳng vào mũi cô.
Đây là một tư thế khá ám muội. Nó giống như sư tử bắt được dê non.
Hai tay Ngụy Nhất đưa lên cố gắng chống cự lại vầng ngực của Trâu Tướng Quân, giọng nói run rẩy, từ xấu hổ chuyển sang tức giận, hét lên: “Anh là đồ lưu manh, đại lưu manh! Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”.
Trâu Tướng Quân không lên tiếng, chỉ chán nản nhìn chằm chằm Ngụy Nhất. Trong đêm tối, đôi mắt hai mí tuyệt đẹp của anh giống như hai vì sao trong đêm mùa hạ, khi sáng rõ lúc lại lấp lánh.
Ngụy Nhất không rõ ý đồ của Trâu Tướng Quân, nghĩ đến việc Tô Thích đợi cô quá lâu, nhất định sẽ lo lắng bèn cố gắng đẩy Trâu Tướng Quân ra nhưng anh ta lại không hề nhúc nhích. Ngụy Nhất cất giọng mắng nhiếc:
“Lưu manh, đồ đểu! Buông ra! Buông tôi ra!”
Mắng mỏ vài câu, lửa giận trong người lại càng bốc lên, sức mạnh đôi bàn tay cũng vì thế mà tăng lên không ít. Ngụy Nhất không còn ý thức được rằng anh ta có phải là anh rể tương lai của mình hay không nữa, cô nắm bàn tay, đấm tới tấp lên người Tướng Quân. Thấy anh ta không hề tỏ ý đau đớn, cô lại giơ cả chân lên đá. Bất ngờ, một chân Ngụy Nhất đá trúng xương bắp chân của Trâu Tướng Quân, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Trâu Tướng Quân đau nhói, khóa chặt hai chân đang đá loạn xạ của Ngụy Nhất, khuôn mặt khẽ nhăn lại, cúi xuống nhìn cô: “Ban nãy cô gọi tôi là gì?”.
“Lưu manh!”, Ngụy Nhất cũng không run sợ, nhìn thẳng anh ta.
“Hả? Cái gì?” Đôi môi mỏng của Trâu Tướng Quân mím chặt, đầu lông mày cũng nhíu lại gần nhau, đôi mắt sáng vốn lạnh lùng trong chốc lát đã phát ra những tia nhìn phẫn nộ. Ngụy Nhất sững người, trong lòng có chút lo lắng bèn chống chế:
“Anh… anh không phải là lưu manh thì là cái gì!”
Thực ra, việc lôi Ngụy Nhất ra ngoài một cách xốc nổi như vậy cũng khiến Trâu Tướng Quân hết sức bất ngờ. Anh vốn là một người đàn ông có khả năng tự khống chế cực tốt. Lúc nhỏ, mỗi khi manh động thường ít có những hành động mất lý trí như thế, cứ cho là ban nãy đã uống chút rượu nhưng đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo. Có điều, tại sao lại cảm thấy phẫn nộ vì cô ấy gần gũi với Tô Thích? Vì sao lại cảm thấy đau lòng vì cô ấy không đối đãi tử tế với mình? Vì sao lại lôi cô ấy ra ngoài vì không thèm nhìn mặt mình? Vì sao lại cảm thấy đau nhói vì cô ấy mắng mình là đồ lưu manh? Những tâm trạng đó, anh chưa từng trải nghiệm trong suốt hai mươi bảy năm qua, cảm thấy hoang đường không thể giải thích nổi, không đầu không cuối, chẳng bằng chẳng chứng giống như thuỷ triều đang trào dâng trong lồng ngực trái… Cảm giác đó khiến Trâu Tướng Quân thấy lạ lẫm tới đáng sợ, anh không có cách nào điều khiển được. Bỗng chốc cảm thấy có phần bị mê hoặc.
Trong khoảnh khắc Ngụy Nhất đá trúng bắp chân anh, một cảm giác nhói đau, câu mắng sắc sảo “lưu manh” của cô mới khiến Trâu Tướng Quân định thần lại. Anh nổi giận đùng đùng, cúi người xuống, ánh mắt tối sầm lại, giống như diều hâu nhắm trúng con mồi. Anh chằm chằm nhìn cô hồi lâu rồi mới chậm rãi nhả từng chữ một:
“Lưu manh? Thiếu gia ta trước đây đã đụng tới cô dù chỉ một ngón tay chưa? Hả? Vậy mà cô cứ mở miệng ra là nói ta lưu manh, hôm nay ta sẽ cho cô mở rộng tầm mắt, để cô xem xem thế nào mới thực sự được gọi là lưu manh!”
Nói xong, đôi môi mỏng lạnh giá của anh đè xuống môi cô mà không hề báo trước
“Anh Tô… ự…” Bấy giờ Ngụy Nhất mới thực sư cảm thấy lo sợ, câu nói anh Tô được phát ra như môt phản xạ có điều kiện, còn chưa kịp thốt ra câu tiếp theo, khuôn miệng cô đã nằm gọn trong đôi môi của Trâu Tướng Quân rồi.
Lửa giận trong anh đã bị thổi bùng lên bởi câu “anh Tô”, chỉ cảm thấy cơn giận cứ bừng bừng bốc cao như núi, toàn bộ đầu óc, tư tưởng không thể khống chế được nữa, càng lúc càng điên cuồng.
–––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––
[1] Tiểu tướng công: Một thuật ngữ trong cách chơi mạt chược hiện đại, chỉ trường hợp bị thiếu một quân bài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.