Tiến độ hôn lễ của Lý Quân và Khương Hành vẫn luôn tiến về phía trước.
Đầu tiên giải quyết xong xuôi mấy công việc khẩn cấp nhất, đặt nhẫn kết hôn, đặt lễ phục, đặt giày, chụp ảnh cưới, còn xác nhận danh sách khách mời. Hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng trong vòng 1 tuần đem tất cả thiệp mời phát ra, Lý Quân trên cơ bản là người thân bạn bè, phần lớn đều là người làm ăn với ba anh, trong giới giải trí cũng chỉ có mấy vị quen thuộc trong khách sạn, cũng chính là đám người trong nhóm chat của bọn họ, anh suy nghĩ một chút, vẫn thêm Chu Quỳnh Ngọc vào danh sách, dù sao cũng coi như là bạn học cùng lớp đã từng chiều cố anh.
Khương Hành mời người nhà và bạn bè của mình, cùng với đạo diễn và diễn viên trong giới những người miệng tương đối kín và có quan hệ tốt với hắn, nhân số cũng không ít, thời gian Khương Hành làm việc trong giới cũng có mười mấy năm, quen biết rất nhiều đạo diễn lớn lớn bé bé, diễn viên đại bài đã từng hợp tác cũng không đếm được, sàng lọc chọn tuyển cũng có hai mươi ba vị.
Tóm lại là đem tất cả thiệp mời phát ra, sau đó lại chờ mọi người trả lời, từng người từng người đi hỏi kỳ thực còn rất phiền toái, đặc biệt là Khương Hành cảm thấy phiền phức đến hói đầu, điện thoại đổ chuông liên hồi, có vài vị đạo diễn còn lôi kéo hắn nói chuyện kịch bản mới, hỏi hắn có hứng thú hợp tác một phen nữa hay không, Khương Hành hiện tại làm gì có chút hứng thú nào với đóng phim, tất cả tinh lực của hắn đều đặt lên trên hôn lễ, chỉ chờ tuyên bố với mọi người, hắn ôm được mỹ nhân về!
Lý Quân thì còn tốt, họ hàng bên kia đều có ba anh phụ trách, mấy người anh quen thuộc với anh đều biết anh muốn kết hôn, sau đó chính là mấy người bạn đã từng quen biết ở nông thôn, hiện tại cũng có một ví trị nhỏ trong những lĩnh vực ngành nghề sản suất khác nhau, Lý Quân chính là có thể bản thân cực kỳ Phật hệ, nhưng lại có thể khiến cho người khác tràn ngập tích cực nhiệt tình hướng về phía trước.
Bất tri bất giác, lại nghênh đón thứ bảy.
Lý Quân và Khương Hành bận rộn một ngày về việc thiệp mời, mới bắt đầu làm cơm tối, mấy ngày nay phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, ăn cũng là đồ ăn ở bên ngoài, có ngon thì Khương Hành cũng cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, cực kỳ tưởng niệm mỗi một món ăn Lý Quân làm, dưới sự cầu xin của hắn, buổi chiều Lý Quân đành phải gọi điện cho người đưa nguyên liệu tới, sau đó nấu cơm canh cho hắn.
Hôm nay uống canh cá, ăn thịt kho tàu.
Từ sau khi trở về từ khách sạn, mỗi ngày tốn 1 giờ tập thể hình, cơ bụng Khương Hành rõ ràng khôi phục, cân nặng cũng dừng lại ở trình độ vốn có, vì kết hôn, nhất định không thể béo, nhưng thịt vẫn là muốn ăn!
Hai người rửa bát xong, lại mang theo Hạt Cát đi ra ngoài dạo một vòng, hiện tại đã tiến vào giữa tháng chín, nhiệt độ không khí buổi tối dần dần giảm xuống, Hạt Cát có thể đi ra ngoài chơi, thói quen được mang theo ra ngoài tản bộ, không đến thời gian nó đều không muốn về nhà.
Bọn họ phát hiện gần chỗ ở có vài nơi có thể đi, phía trước đi về phía hồ có nhiều người, lúc này phương hướng bọn họ đi hơi tối, người liền tương đối ít, bọn họ đi đường nhỏ, càng sẽ không có người đi bộ để đụng phải, hai người ngẫu nhiên cao hứng một chút còn có thể trộm dưới tàng cây tới một nụ hôn.
Nhưng mà, tối nay bọn họ gặp chút phiền toái, trên còn đường nhỏ vắng lặng nhiều thêm một còn mèo hoang nhỏ què chân, bộ dáng đi đường cũng khập khiễng, vẫn cứ kêu mãi, hẳn là chân đau, nghe có chút thể lương, Hạt Cát trực tiếp dùng miệng mổ đầu nó, mèo hoang nhỏ cũng không sợ nó, sau khi bị nó mổ nhẹ hai cái, liền không kêu nữa.
Lý Quân và Khương Hành nhìn nhau, càng đi về phía trước đường càng tối, bọn họ lo lắng Hạt Cát thị lực không tốt, cũng định đi về.
Lý Quân: "Hạt Cát, chúng ta về thôi."
Hạt Cát nhìn mèo nhỏ trên mặt đất lại nhìn Lý Quân: "Cạc cạc."
Khương Hành: "Làm sao bây giờ?"
Lý Quân: "Còn có thể làm sao bây giờ, mang về đi, dù sao nuôi một con cũng là nuôi, nuôi hai con cũng là nuôi."
Khương Hành bế Hạt Cát lên, Lý Quân thì bế con mèo bị thương lên.
Hai người cũng không tiếp tục tản bộ nữa, mà trực tiếp về nhà.
Về đến nhà, được bổ sung ánh sáng, màu lông của mèo nhỏ càng có vẻ thêm rõ ràng, là một con mèo nhỏ có bộ lông màu vàng trắng xen kẽ, có lẽ sau khi lớn lên sẽ là một con quất miêu.
Cũng phải, nhà bọn họ cũng không chọn chủng loại hay không chủng loại gì đó, dù sao Hạt Cát vốn dĩ lớn đến bây giờ đều có thể vào nồi hầm, cũng không để bụng có nhiều thêm một con mèo nữa hay không, coi như Hạt Cát tự tìm tiểu đồng bọn cho mình.
Lý Quân nói với Hạt Cát: " Về sau nó và em cùng ăn cùng ở, là tiểu đồng bọn của em, em phải chăm sóc tốt cho em trai đấy nhé."
Khương Hành: "Em xác định đây là em trai?"
Lý Quân tìm băng gạc và cồn tiêu độc tới, rửa sạch miệng vết thương trên cẳng chân quất miêu.
Sau khi xử lý xong, anh bế mèo con lên đưa tới trước mặt Khương Hành: "Anh nhìn xem có phải em trai hay không."
Khương Hành vẻ mặt ghét bỏ nói: "Trứng trứng thật nhỏ."
Lý Quân: "Không cần so sánh bản thân với mèo, đỡ mất mặt."
Khương Hành kiêu ngạo nói: "So sánh với em, anh cũng lớn hơn một chút."
Lý Quân đành phải cho Khương Hành một cái nhìn khinh bỉ, tạm thời anh không thả mèo nhỏ ra ngoài, làm ổ tạm thời cho nó, đặt cạnh bên ổ cũ của Hạt Cát, đem mèo con thả lên, Hạt Cát quyết định đêm nay ở cùng đồng bọn mới của nó, cũng không đi ngủ ở ổ mới.
Khương Hành: "Không có cát mèo thì phải làm sao bây giờ?" Chỉ một lát sau, Lý Quân từ phòng để đồ lấy ra một túi cát mèo, hắn tiến lên hỗ trợ cắt miệng túi đổ cát vào chậu cát mèo: "Nhà của chúng ta cư nhiên còn có cát mèo và chậu cát mèo sao?"
Lý Quân nói: "Anh hai lúc trước có gửi em nuôi một con mèo ở đây, con mèo đó không phù hợp với tập thể mấy, nhưng ở không bao lâu, anh hai liền mang nó đi, để lại mấy túi cát mèo, thức ăn cho mèo thì thật sự không có, sáng mai lại đi mua đi."
Khương Hành: "Vậy buổi tối nó đói bụng thì phải làm sao?"
Lý Quân: "Em nhớ nhà mình hình như còn có sữa dê, trước pha một chút, có thể chịu được đến sáng mai."
Khương Hành: "Vẫn là em lợi hại, cái gì cũng biết."
Lý Quân nói: "Anh bớt chút tâm tư cân nhắc việc công khai của hai ta cũng có thể biết."
Khương Hành chọc chọc lông Hạt Cát: "Nói mày đấy."
Hạt Cát đang chuẩn bị đi ngủ: "...." Liên quan qué gì tới ta.
Xử lý xong hai vật nhỏ, Lý Quân và Khương Hành rốt cuộc nhớ tới an bài tối nay của bọn họ.
Mấy tập chương trình đều chưa xem, tối nay thật vất vả mới có thời gian nhàn rỗi, hai người tắm rửa xong sau đó bò lên giường tựa vào nhau cùng xem tập 8.
Lý Quân cũng đã lâu không nghe được Khương Hành phun tào, phong cách bình luận vẫn không có thay đổi gì, võng hữu ủ rũ vĩnh viễn ủ rũ, võng hữu không thể nhìn người khác tốt nhìn cái gì cũng cảm thấy cái này không đúng cái kia không đúng, còn lại chính là fan và thủy quân của khách mời, cùng với võng hữu quan khán bình thường, kinh doanh kinh doanh, truy tinh truy tinh.
Fan Khương Hành tập này đã an tĩnh hơn rất nhiều, võng hữu nhục mạ Lý Quân cũng không còn mấy người.
Vì hôm nay vừa lúc là tập ba người Khương Hành bị an bài ở khách sạn tự mình giải quyết cơm trưa kia, Lý Quân, Vệ Diên bốn người thì ở màn hình khác một bên quan sát một bên phun tào biểu hiện gay go của ba người bọn họ.
Một tập này fan đối với biểu hiện của Khương Hành thật sự chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Đại, khai, nhãn, giới!
Xem tới đây, các võng hữu mới ý thức được cực kỳ không thích hợp——
"Phân tổ này là có ý gì? Khương lão sư cũng thuộc về hàng ngũ không biết nấu cơm?"
"Cho ba người bọn họ cơ hội thể hiện trù nghệ tinh mỹ tuyệt luân?"
"Tiêu đề hôm nay hẳn phải đổi thành: Kinh hoàng, sau khi rời khỏi Lý Quân, Khương lão sư cư nhiên đối với trù nghệ dốt đặc cán mai!"
"WTF, phân tổ này tuyệt, nói cách khác trong Lý Quân và Vệ Diên có một người là bạn trai Khương Hành, tổ tiết mục đây là đang chói lọi nói cho chúng ta biết chân tướng sao? Còn không đoán được nữa có phải nên mổ bụng tự sát hay không?"
"Lại không get được tâm tư của tổ tiết mục, ta sẽ phát sóng trực tiếp ăn xẻng cơm Khương Hành cầm qua!"
"Ai có thể nói cho ta, đây có phải là Khương lão sư mà ta biết hay không? Khương lão sư mà ta biết không có khả năng não tàn như vậy!"
"Ai nói cho bọn họ một cốc chính là một bát cơm!"
"Ha ha ha ha ha ha ha xswl, ngay cả rau cũng không biết thái, các anh rốt cuộc bị người nhà cưng chiều tới mức độ nào?"
"Nói như vậy, Lý Quân vẫn luôn rất cưng chiều Khương lão sư....?"
"Tôi phải xin lỗi anh Quân, lúc trước thật sự cảm thấy anh ấy biết nấu cơm cũng không có gì, tận đến khi tôi nhìn thấy ba kẻ não tàn này, anh ấy quả thực chính là một thiên sứ!"
"Khương lão sư hôm nay thật ngốc...."
"Đồng cảm, nhưng cũng thật đáng yêu, ngọt chết ta!"
Trong chương trình, ba người bọn họ sau khi đi ra từ phòng bếp, nội tâm các võng hữu muốn đem bọn họ ấn ở trên mặt đất phòng bếp đánh một trận ——
"Ta giết, phòng bếp này còn có thể dùng sao?"
"Là một người yêu thích nấu ăn, nếu ai biến phòng bếp của tôi thành như vậy, sợ đã sớm trở thành vong hồn dưới đao của tôi!"
"Cuồng phong quá cảnh cũng không hơn, sao tôi cảm thấy gân xanh trên trán Vệ lão sư sắp nổ tung rồi."
"A? Anh Quân còn biết tán đả? Tôi cư nhiên ủng hộ anh ấy đánh Khương lão sư một trận!"
"Tôi cũng....."
"Không được, tôi thật sự muốn đánh chết bọn họ, tay ngứa quá."
"Quả nhiên, cơm lợn này cực kỳ có ăn!"
"CMN trà chan canh, ha ha ha ha ha!"
"Hỏi một vấn đề, dưa muối là Khương lão sư mang từ nhà tới, cuối cùng khi anh ấy gọi điện thoại cho anh Quân khen anh Quân làm dưa muối ăn rất ngon, theo cái logic này, cuối cùng đưa ra kết luận là gì?"
"......"
"......"
"A a a a a a đậu xanh a a a a a cp sứt mẻ của ta là thật!"
......
Sau khi Khương Hành xem xong chương trình, đầy mặt đều là ý cười: "Đột nhiên không muốn công khai nữa."
Lý Quân bất đắc dĩ mà nhìn hắn: "......" Như bây giờ và công khai có gì khác nhau sao?
Tắt đi ipad, Khương Hành quyết đoán bế lên Lý Quân cùng lướt di động, hai người thường xuyên như vậy, cũng không có vấn đề gì.
Nếu tắt màn hình đi, ảnh ngược qua màn hình di động chắc chắn sẽ hiện lên vẻ mặt cười rất là quỷ dị của hắn.
Lý Quân đành phải rời giường đi đánh răng, chờ tới khi anh đánh răng xong quay lại, Khương Hành đã xông tới mãnh liệt hôn lên mặt anh, hương vị bạc hà, thật dễ ngửi.
Lý Quân: "Sao thế?" Đột nhiên nhiệt tình như vậy.
Khương Hành: "Cảm ơn ông trời, đám võng hữu này cuối cùng cũng có chút thông minh, biết hai ta đang ở chung."
Lý Quân đoán võng hữu chắc chắn không trả lời như vậy, nhưng anh cũng không quan tâm điều này, cuối tuần sẽ công khai trong chương trình, hình như cũng không có gì có thể nói.
Lý Quân ngáp một cái: "Ngủ đi, sáng ngày mai chúng ta còn phải lựa chọn ảnh để dùng trong lễ cưới."
Khương Hành lúc này mới nhớ tới: "Được, ngủ."
Trước khi ngủ, Lý Quân luôn có loại dự cảm bất thường, nhưng Khương Hành hôn lên vành tai anh, làm anh bị ngứa, dự cảm này lập tức biến mất, tận đến buổi sáng ngày hôm sau, anh nhận được điện thoại của Cao Tín.
Lý Quân mới vừa tỉnh dậy, đầu óc còn không quá tỉnh táo: "Anh nói cái gì? Tối qua tôi đăng weibo gì?"
Cao Tín: "Không phải cậu đăng sao?"
Lý Quân cầm lấy di động của mình, mở weibo ra, nhìn thời gian đăng bài weibo mấy chục nghìn lượt share kia, dùng sức ấn ấn huyệt Thái Dương.
Thời gian này đúng là lúc bọn họ xem xong chương trình vào tối qua, Lý Quân nói: "Tối hôm qua Khương Hành dùng di động của tôi lướt weibo."
Cao Tín: "......"
Cùng lúc đó, Khương Hành đang trong lúc mơ mơ màng màng cũng nhận được điện thoại của Ngũ Sâm, Lý Quân đứng trước bàn trang điểm cũng có thể nghe thấy được tiếng gầm gừ của Ngũ Sâm!
"Khương đại ngốc, cậu tối qua có phải trộm dùng tài khoản của Lý Quân đăng weibo hay không!"
Khương Hành hoàn toàn chưa phản ứng lại được, lẩm bẩm: "A? Không có, tôi dùng của mình."
Lý Quân lại nhìn nhìn bài post bên trong weibo của mình kia.
Lý Quân 123: Good night. [ Khương Hành selfie. ]
.............
Tiểu kịch trường:
Khương Hành: Tiểu Quân, anh liều chết không công khai.
Lý Quân:......
Khương Hành: Thật đấy, anh thề!
Lý Quân:......[ mặt lạnh lùng]