Ta hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra ở trên triều, chỉ nghe nói, xét theo hình dạng vết thương thì hung khí giết người là mạch đao được các binh lính của châu phủ địa phương thống nhất phân phối, trùng hợp chính là quan chức của châu phủ này lại là nhánh bên của Chương gia Hà Đông (cùng họ nhưng khác chi). Để cởi bỏ hiềm nghi, ngoại tổ Chương Tịch đã cởi mũ miện quỳ trước điện Thái Cực cầu xin được gặp thánh nhân. Phụ hoàng không những không trách móc mà còn an ủi một lúc, lần thứ hai phong ngoại tổ làm Hộ quốc công.
Phụ hoàng muốn hạ táng lục ca theo lễ hoàng thái tử, nhưng các quan trong triều phản đối kịch liệt nên ông không còn cách nào khác là phải an táng lục ca ở bãi đất trống cạnh lăng mộ Phong Lăng được xây dựng cho ông. Trong hậu cung, Lưu quý Phi lâm bệnh nặng, không còn phụ việc quản lý lục cung nữa, suốt ngày ăn chay niệm Phật, trong khi đó Tiểu Chương thị nắm hết mọi quyền hành. Trong một thời gian, Chương gia giống như than củi bốc cháy, quyền lực đạt đến đỉnh cao. Cùng lúc đó, hôn sự của ta và biểu ca cũng tạm thời gác lại vì cái chết của lục ca.
Khi lục ca còn sống, tính cách ương ngạnh, lại vì quan hệ của Lưu quý phi và Tiểu Chương thị nên hiếm khi tiếp xúc với thất ca và ta. Hài tử sinh ra trong cung có tỷ lệ tử vong cao, hàng năm có nhiều hoàng tử, công chúa vô danh qua đời. Đối với chuyện lục ca bị ám sát thì ta bối rối nhiều hơn là bi thương.
Trong cung Thanh Ninh, hôm nay tứ tẩu đến chơi, Tiểu Chương thị ngồi ở phía trên, vẻ mặt không nén được vui mừng, "Thụy Vương phi bụng to cũng mệt mỏi, cho ngồi đi."
Tứ tẩu nhẹ giọng đáp lại, từ từ nắm tay cung nữ ngồi xuống.
"Bổn cung nhớ đây là đứa con đầu lòng đúng không, cũng xem như may mắn sau bao khó khăn."
"Là thiếp phụ lòng mong đợi, đã thành hôn với Vương gia bảy năm mà vẫn không có con."
"Là ngươi có phúc lớn." Tiểu Chương thị tháo chiếc vòng ngọc trên tay ra, sai cung nữ đưa cho tứ tẩu, "Trong hoàng thất không còn ai giống như Thụy Vương nữa. Đừng lo, bổn cung không phải là bà bà độc ác đâu."
Tứ tẩu đã có thai được tám tháng, ngồi được một lúc tẩu không nhịn được mà xê dịch tư thế trên ghế, ta thấy trên trán tẩu ấy có lớp mồ hôi mỏng nên ta nhờ cung nữ đặt một chiếc đệm thêu cho tứ tẩu ngồi lên.
"Đa tạ Bát muội," Tứ tẩu hướng người về phía ta một chút, "Quỳnh Hoa là người chu đáo hiếu thảo, lại có vẻ ngoài ưa nhìn, không biết sau này lang quân nào sẽ được lợi đây."
Tiểu Chương thị nghe xong thở dài nói: "Đứa nhỏ này chính là tâm bệnh của bổn cung, gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện, ta không thể chăm sóc được, không biết khi nào mới có thể gả nàng đi đây."
"Nương nương, chuyện này không cần gấp," Tứ tẩu khuyên nhủ, "Mỗi người đều có duyên phận của mình."
Sau khi dùng bữa với tứ tẩu ở cung Thanh Ninh xong, ta vội vàng quay lại Phượng Dương các, đóng cửa phòng lại nói muốn chợp mắt một lát, sau đó ngồi trên giường lo lắng chờ đợi Từ Quân Dật. Hôm nay là ngày hắn đồng ý đưa ta đi Tây Sơn cưỡi ngựa.
Từ Quân Dật bước vào từ cửa sổ đưa cho ta một bộ quần áo thái giám phù hợp với dáng người của ta. Ta không tránh mặt hắn, cởi áo khoác và váy công chúa của mình ngay trước mặt hắn rồi mặc bộ y phục màu xanh vào.
Đây là lần thứ năm hắn đưa ta ra khỏi cung, ta thành thạo quàng tay qua cổ hắn, thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên."
Sau chuyện lần trước thay đồ nam cho ta, ánh mắt hắn nhìn ta luôn có thâm ý khác, một tay hắn ôm eo ta, tay kia nâng mông ta, hắn nhảy lên đưa ta ra khỏi Phượng Dương Các. Khi hai ta đến một nơi vắng vẻ trong cung, hắn vẫn không chịu thả ta xuống.
"Từ tướng có thể thả Tiểu Nghiên xuống rồi."
Từ Quân Dật lạnh lùng nói: "Lúc cần thì ôm lấy, không cần thì đạp ra. Tiểu điện hạ xem thần là cái gì?"
Tất nhiên ta xem hắn là người tốt trong các thái giám, nhưng ta không dám nói thẳng trước mặt hắn. Trong khoảng thời gian này, ta đã hiểu rất rõ tính cách của hắn, ta cũng biết phải nói gì để khiến hắn thành thật tuân theo mệnh lệnh của mình.
Ta chớp mắt, nhào vào vòng tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Từ tướng là ca ca tốt của Tiểu Nghiên."
Đúng như dự đoán, trên mặt thái giám tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra khóe miệng hơi nhếch lên, còn ở trong xe ngựa gọt một quả lựu cho ta. Ta không khỏi tự đắc, bản điện hạ quả nhiên là người thông minh nhất Đại Tấn, nắm người quyền lực nhất Yêm đảng trong lòng bàn tay.
Để thuận tiện, ta bắt đầu thay y phục cưỡi ngựa trong xe, Từ Quân Dật đóng chặt rèm cửa xe để ngăn ánh sáng lọt vào, nghiêng đầu nhìn ta cởi đồ.
"Xuất cung thật sự phiền phức, ta phải thay y phục ba lần." Từ Quân Dật biết ta là nam nhân, cũng không nguyện nhăn nhó, ta chỉ vào ngực mình nói: "Quế ma ma nói hai năm nữa phải nhét bông vào trước ngực rồi."
Ta tưởng mình kể chuyện vui, nhưng Từ Quân Dật không những không cười mà sắc mặt càng thêm u ám, hắn kéo ta vào lòng, cách một lớp áo lót xoa nắn bộ ngực của ta, nhỏ giọng nói: "Một bàn tay là có thể nắm hết, kích thước của Ly nô vừa vặn "
"Buông ra!" Dù ta có ngốc đến đâu cũng biết hành động này là sai, ta kéo tay hắn ra, núp vào bên trong góc xe.
Từ Quân Dật nhíu mày, cũng không có ép buộc ta, ngồi đó nhắm mắt lại như lão tăng nhập định, phảng phất như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
"Từ tướng, chúng ta như vậy là không đúng." Ta ngập ngừng nói.
Từ Quân Dật mở mắt: "Ừ."
Ta hít một hơi thật sâu tiếp tục khuyên nhủ: "Tiểu Nghiên chưa bao giờ coi thường thân phận của Từ tướng, cũng mong Từ tướng đừng cảm thấy tự ti vì thân thể không trọn vẹn của mình."
"Ừ." Dường như Từ Quân Dật không muốn nói chuyện với ta.
Đường xá ở vùng ngoại ô gồ ghề, có những khúc cua dốc, nhất là lúc xe ngựa lên núi rất gập ghềnh, ta ngồi không vững suýt nữa té ra ngoài.
Từ Quân Dật ôm ta ngồi lên đùi hắn, vuốt mái tóc dài của ta: "Tiểu Nghiên, lát nữa ta và ngươi thi cưỡi ngựa."
"Thật sao, cược cái gì?" Ta có chút thiên phú cưỡi ngựa, các hoàng huynh cũng không bằng ta, tất nhiên trong tương lai Từ Quân Dật cũng sẽ là bại tướng dưới tay ta.
"Cược..." Ngón tay Từ Quân Dật chải lại mái tóc rối bù của ta, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Thần thắng sẽ nói cho tiểu điện hạ một bí mật."
Tại sao dù thắng mà hắn vẫn nói cho ta biết bí mật, nghe có vẻ lạ nhưng ta không quan tâm lắm, chỉ vội hỏi nếu ta thắng thì sao.
"Thần sẽ thoả mãn ba nguyện vọng cho tiểu điện hạ."
Người trông ngựa vừa tò mò vừa khinh thường thân phận của ta, nhưng vì sợ của Từ Quân Dật nên cũng không dám hỏi thêm, chỉ dẫn đến vài con ngựa hiền lành theo yêu cầu. Trong đó có một con ngựa cái toàn thân đen bóng, không có một sợi lông tạp nào, chỉ có bốn móng màu trắng, thân hình cường tráng, như thể đạp tuyết mà không để lại dấu vết. Đẹp nhất chắc chắn là đôi mắt của nó, sáng như ánh trăng của thành Trường An.
"Ánh mắt tiểu thiếu gia thật tốt, đây là Trục Nguyệt, cống phẩm mới của năm nay."
Ta từ từ đến gần nó, Trục Nguyệt lắc lắc bờm khịt mũi đầy tự hào. Ta lấy kẹo mạch nha ra đặt dưới miệng nó.
Từ Quân Dật sợ nó cắn ta, đang định ngăn lại, người trông ngựa khuyên can hắn: "Từ tướng, tính cách của Trục Nguyệt rất ngoan ngoãn, sẽ không đả thương đến tiểu thiếu gia này đâu."
Trục Nguyệt ngửi ngửi rồi cúi đầu liếm lòng bàn tay ta. Ta vô cùng cảm động xoay người ngồi lên yên ngựa, thích nghi được vài bước rồi chạy về phía dãy núi, "Từ tướng, Tiểu Nghiên sẽ thắng cược!"
Ta cưỡi Trục Nguyệt phi nước đại qua núi, gió rít hai bên tai, nhìn xa có thể thấy cả suối và đại thụ. Tâm trạng ta vui vẻ, cảm giác chán nản khi làm công chúa giả trong cung Đại Minh đã biến mất sạch.
Ta kẹp bụng ngựa, hô: "Trục Nguyệt!" Ngựa hí lên đáp lại, dẫn ta chạy xuyên núi, dưới chân lướt nhanh như gió.
Từ Quân Dật cưỡi ngựa cao đuổi theo phía sau ta, kỳ lạ là hắn luôn giữ khoảng cách với ta khoảng mười mét: "Tiểu điện hạ, thần thắng."
"Nói bậy," ta giơ cây roi lên, "Ta vẫn dẫn trước ngươi đây."
Đột nhiên Từ Quân Dật tăng tốc lao tới bên cạnh ta, như thể việc vừa rồi ở phía sau chỉ là một trò đùa đối với ta.
Ta không muốn thừa nhận thất bại nên siết chặt dây cương, không ngừng khiến Trục Nguyệt chạy nhanh hơn.
"Tiểu điện hạ không định nhận thua sao?" Từ Quân Dật vỗ yên ngựa, nhảy lên người Trục Nguyệt, cùng ta cưỡi chung một ngựa.
"Ngươi gian lận!"
Từ Quân Dật không để ý lời ta, vòng tay qua eo ta, cười nói: "Tiểu điện hạ có muốn biết bí mật của thần không?"
Ở phía sau có một vật nóng cứng như thanh sắt ép vào lưng ta, ta đã xem trộm rất nhiều sách cấm, trong đó không ít mấy chuyện này, giờ khắc này ta chợt tỉnh ngộ, thì ra Từ Quân Dật là thái giám giả! Ta thậm chí còn cởi y phục trước mặt hắn!
"Đồ dối trá, đồ gian tặc, tên khốn nạn! Ta muốn tố giác ngươi với Thất ca và phụ hoàng!" Nghĩ đến những hành động của mình trước mặt hắn, ta xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui vào.
Từ Quân Dật hôn lên má ta, tiếng cười vang vọng núi non: "Thần còn có một bí mật khác."
"Ta không muốn biết." Ta nhắm mắt, hai tay bịt tai lại, hy vọng Trục Nguyệt có thể ném ta xuống dưới.
Từ Quân Dật cầm dây cương vững vàng dừng ngựa lại, hắn kéo tay ta ra, nói vào tai ta: "Bí mật thứ hai là, trong lòng thần có tiểu điện hạ."