Trường An Nguyệt

Chương 19:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người hầu là tiền vốn bảo mệnh của Đường Văn Đào, từ lương thực cơ bản, bổng lộc cho đến vũ khí, áo giáp đều tốt hơn nhiều so với quân Tấn bình thường. Bọn họ đều cường tráng cao lớn, bình thường coi thường quân biên giới Kế Trấn chân bùn, bây giờ bọn họ mới biết Từ Quân Dật đã tàn sát toàn bộ người của Đường Văn Đào trong thành, không còn hy vọng phản kháng, họ thành thật cởi bỏ áo choàng màu đỏ, giải tán gia nhập vào nhóm quân Kế Trấn.
Tình thế quân sự cấp bách, sau khi tập hợp binh mã trong thành, Từ Quân Dật mở kho thóc của tổng binh phân phát gạo, mì, dê bò mà Đường Văn Đào đã thu thập được, một ngày hai món ăn đủ nửa tháng cho quân lính mới của mình. Đây cũng là bữa ăn ngon nhất ta được ăn trong mấy ngày hành quân.
"Oẹ..." Nhìn thấy đầu dê nướng đặt ở giữa, ta vô thức nghĩ đến cái đầu bị chặt đứt của Đường Văn Đào, không khỏi buồn nôn. Ta biết đây không phải là lúc chú ý mấy chuyện này, món thịt trên bàn khó nuốt nên ta cắn răng gặm nửa miếng bánh bột mì trắng.
Đỗ Nhược Phong lo lắng nói: "Nhan công công, ngươi không sao chứ?"
Ta gật đầu chỉ nói rằng ta không quen ăn thịt dê bò.
"Nhan công công đi tìm đại phu thử đi," Đỗ Nhược Phong nhiệt tình đến mức không có vẻ gì là đã giết người vào buổi chiều, "Mấy ngày nữa sẽ có một trận đại chiến, thân thể của ngươi lúc này không thể có vấn đề gì. Ngày trước bọn ta đi theo Từ tướng đi đánh Đông Hồ ở Tuyên phủ... "
Thấy hắn ta lại bắt đầu lảm nhảm chuyện xưa, ta vội ngắt lời: "Sao không thấy Từ tướng đâu vậy?"
"À, ta vừa thấy Từ tướng đi về hướng này."
"Ta về phòng nghỉ ngơi trước." Ta nhấp ngụm trà nóng cuối cùng trong tách, "Nếu Từ tướng hỏi thì phiền Đỗ tổng binh báo cho."
Từ Quân Dật đã nhờ người dọn dẹp phòng thêu của nhi nữ Đường Văn Đào cho ta ở. Bức tranh thêu được trang trí, hương gỗ đàn hương cùng nhiều đồ trang trí và đồ treo tường, tất cả đều rất tinh xảo. Ta không có tâm sự thưởng thức, ngồi trên giường hai tay ôm đầu gối, nhìn chiếc còi ngọc mà Từ Quân Dật đưa cho ta, tự nhủ: Cuối cùng ai mới là ngươi...
"Tiểu Nghiên nghĩ là ai?" Từ Quân Dật cầm chiếc bát sứ trắng trong tay sải bước đi vào.
Đúng lúc ta đang định mắng hắn vì nghe lén ta nói chuyện thì ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào: "Đây là cơm rượu nếp trong bếp của Phượng Dương các à?"
Từ Quân Dật ngồi ở bên cạnh ta, múc một muỗng đưa vào miệng ta, "Ta biết tối nay ngươi ăn không vô, ăn thử xem."
Ta nuốt một ngụm, mùi thơm của quế hòa quyện với vị ngọt của gạo lên men và nếp ấm làm dịu cái bụng đang co giật của ta, trong lòng ta rung động: "Vừa nãy ngươi đi nấu món cơm rượu nếp sao?"
"Ừ," Từ Quân Dật đút cho ta từng muỗng một, "Làm cho Ly nô sợ hãi rồi."
Vội vã và sợ hãi đều tan biến trong bát cơm rượu này, ta hài lòng dựa vào người hắn, hỏi: "Từ tướng trộm học từ phòng bếp Phượng Dương các khi nào?"
"Chẳng lẽ Tiểu Nghiên đã quên lúc ta mới vào cung là ở Phượng Dương các sao?" Từ Quân Dật cầm khăn lụa lau vết đường trên khóe miệng cho ta, lúc này mới ý thức được hắn đã cởi bỏ bộ y phục dính máu lúc giết người, lại mặc một bộ y phục màu xanh lục đơn giản, trông giống như một thư sinh vậy, "Khi đó ngươi mới bốn, năm tuổi, vừa thấy ta đã khóc, Quế ma ma đành phải phái ta đến phòng bếp phụ việc."
Nhắc đến chuyện hồi còn nhỏ ta có chút xấu hổ, tránh ánh mắt của hắn, vẫn không chịu thua: "Là lỗi của ngươi, ta muốn hoa đào mới nở trong sân nên đã kêu ngươi tận ba lần."
"Đúng vậy," Từ Quân Dật không khỏi bật cười, "Tiểu điện hạ nói tên của mình bắt nguồn từ hoa đào xinh đẹp, lúc đó ta nghĩ, đứa bé mập mạp này sao có thể xứng với hoa đào được?"
Nghe vậy, ta lo lắng lao tới định gây sự với hắn nhưng bị hắn ôm vào lòng, thì thầm: "Bây giờ là tình dục truyền tâm hồn, sóng chảy ngập tình yêu."
"Ngươi lại thế này nữa," Gò má ta đỏ bừng, túm lấy chăn bên dưới, "Dâm từ lời nói."
Hắn ở phía sau nắm lấy tay ta, nói: "Mới vậy đã xấu hổ. Sau này sao có thể làm?"
Lúc Từ Quân Dật rời đi, ta nhìn bóng lưng hắn có chút không muốn, trong cơn hoảng loạn, ta bước chân trần xuống giường, chạy tới ôm hắn từ phía sau.
Tim ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, một cảm xúc không thể giải thích được mà ta chưa từng cảm thấy trước đây tràn ngập trong lồng ngực. Xấu hổ vì sự chủ động của mình, sợ bị hắn cười nhạo, ta không nói được lời nào chỉ áp mặt vào tấm lưng rắn chắc của hắn.
Từ Quân Dật nắm cổ tay ta, nhẹ giọng nói: "Tiểu điện hạ, đừng sợ."
"Không, không có sợ," Ta nhắm mắt lại, thẹn thùng nói, "Bất kể ngươi là ai hay ngươi làm gì, Tiểu Nghiên đều tin tưởng ngươi."
Nói xong ta run rẩy và hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Một người hầu bình thường ở cửa tiệm lương thực ở Trường An, làm sao có thể chạy trốn tịnh thân, làm sao học được võ thuật kinh người và làm sao biết về phòng thủ biên giới Cửu biên, hắn ở trước mặt ta chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì.
Từ Quân Dật quay người lại, ôm chặt ta vào lòng, uy hiếp: "Ngay cả ta là ai còn không biết, không sợ một ngày nào đó bị ta bán đi sao?"
Nước mắt không nghe lời rơi xuống, ta vừa nghĩ chỉ muốn lớn lên, nhưng lúc này ta lại biến thành một đứa nhỏ, "Ngươi đã cứu ta trong cung Chiêu Dương, an ủi ta trong hòn non bộ, cùng ta cưỡi ngựa ở Tây Sơn, đưa ta đến Kế Trấn, ta biết ngươi sẽ không làm vậy."
Hắn nhẹ nhàng hôn đi nước mắt của ta, "Ai nói không? Tiểu Nghiên đã bị bán cho ta làm tức phụ nuôi từ bé rồi."
Rõ ràng không có chuyện gì đáng buồn nhưng ta lại càng khóc to hơn, dùng bộ y phục mới của hắn lau mặt: "Tiểu Nghiên biết mình ngốc, không muốn trở thành gánh nặng. Ngươi đã hứa sẽ đợi ta."
"Không cho tự ti," Từ Quân Dật nắm lấy cổ tay ta, "Tiểu Nghiên chưa bao giờ là gánh nặng, mà là vầng trăng sáng trên bầu trời. Cho dù thế nhân hận ta, làm hại ta, chỉ cần Tiểu Nghiên vẫn còn thì ta có áo giáp."
"Thật không, thì ra ta tốt như vậy," Ta nức nở, lau nước bọt, nước mũi và nước mắt vào đồ của Từ Quân Dật, "Vậy ngày mai làm cơm rượu nếp cho Tiểu Nghiên nữa đi."
"Ngốc thì vẫn có." Ta còn chưa kịp nổi giận, Từ Quân Dật đã cầm chiếc khăn lụa đưa lên mặt ta, "Khi ta còn nhỏ, thấy phụ thân oai hùng còn mẫu thân lại yếu đuối, ta thường tự hỏi làm sao hai người hoàn toàn khác nhau một trời một vực có thể kết thành phu thê được. Bây giờ nhìn thấy Tiểu Nghiên, ta đã hiểu được phần nào."
Ta giả vờ như không nghe thấy nửa câu đầu, ngượng ngùng nói: "Từ tướng đang khen Tiểu Nghiên điềm đạm sao?"
"Trên đời có vô số nhà thông thái, nhưng điều khiến ta đặc biệt chính là sự thông minh của hai người này."
Lời này không đầu không đuôi, ta không hiểu lắm, ta nghĩ đó đều là những lời hay ý đẹp, có lẽ đang nói vòng vo về ta. Ta mỉm cười vùi mình trong vòng tay Từ Quân Dật, trong lòng cảm thấy rất tự hào, hóa ra ta chính là vầng trăng của hắn.
Lúc chạng vạng, Từ Quân Dật mời ta cùng nhau leo ​​lên tháp hải đăng. Hàng rào ngọc chạm tới Vạn Lý Trường Thành, biểu tượng vàng phản chiếu tòa tháp cao, những tòa tháp cổ kính và lốm đốm âm thầm làm chứng cho sự hưng thịnh và suy tàn của triều đại. Thái tổ của triều đại này được gọi là Mã Thượng Hoàng đế. Bắt đầu từ Cửu biên, ông đã tiến về phía bắc năm lần đánh bại Nhu Nhiên và các dân tộc thảo nguyên khác tơi bời. Nhưng hiện tại, biên giới đã thay đổi từ điểm bắt đầu đến điểm kết thúc và là sức mạnh cuối cùng của gã khổng lồ sắp sụp đổ này.
Cát vàng mù mịt, ban ngày mà lại mờ ảo, mây đen dày đặc phía xa, mây đen đang đè xuống thành gần đó. Trên vùng thảo nguyên không có gia súc như tưởng tượng ở Giang Nam, xa xa có thể nhìn thấy là một vùng đất hoang vu cằn cỗi và đầy tử khí, những con quạ đen thỉnh thoảng bay qua bầu trời, để lại đằng sau những tiếng kêu thê lương.
"Sao có thể như vậy?" Ta bất lực nắm lấy cánh tay Từ Quân Dật, "Sách nói Kế Trấn là mảnh đất màu mỡ ngàn dặm, là vựa thóc phía bắc."
"Phá hoại mùa màng và đốt ruộng," Từ Quân Dật chỉ vào vùng đất phía xa, "Chờ đến khi thành đầy thóc, không có thu hoạch thì tấn công thành. Đây là thủ đoạn do Thạc Thân vương của Nhu Nhiên sử dụng."
Ta nằm trên tường thành nhìn về phương xa: "Thạc Thân vương là ai? Sau khi thắng, trên đất còn có thể trồng lương thực sao?"
"Nếu muốn mọc mầm non từ đất khô, ngắn thì mất vài năm, lâu thì cả trăm năm," Từ Quân Dật đứng bên cạnh ta, gió thổi gào thét, y phục bay phần phật, "Tiểu Nghiên, Nhu Nhiên cũng giống như nhà Tấn, có Vương gia có Hoàng tử, so với Hoàn Nhan Khả Hãn, ta càng may mắn hơn khi người tới là Thạc Thân vương."
"Hoàn Nhan Khả Hãn có phải tàn nhẫn hơn không?" Gió bắc thổi quá lạnh lẽo, ta trốn ở phía sau Từ Quân Dật.
"Thạc Thân vương giống như tổ tiên Nhu Nhiên của hắn, hàng năm đều đến trấn biên giới để tống tiền, cướp bóc đủ thì quay lại thảo nguyên để tiêu xài. Nhưng Hoàn Nhan Khả Hãn thông thạo tiếng Hán, hiểu được Tứ Thư Ngũ Kinh, lập ba tỉnh sáu bộ, thậm chí còn bổ nhiệm các quan lại nhà Tấn bất chấp mọi ý kiến."
"Tiểu Nghiên đã hiểu," Ta ngẩng đầu nhìn Từ Quân Dật, "Thạc Thân vương chỉ đang xâm chiếm biên giới, còn Hoàn Nhan Khả Hãn thì muốn chiếm nước."
Từ Quân Dật vỗ đầu ta nói: "Thật thông minh."
"Ta cũng không ngốc," Ta che trán trừng mắt. Khi đang đùa giỡn với Từ Quân Dật, ta phát hiện ra cách tường thành khoảng trăm mét có mấy cái mương, màu đất khác hẳn với xung quanh, trông như chúng mới được đào gần đây.
"Khi đó, người Nhu Nhiên dùng chiến hào để tránh né cung tên," Từ Quân Dật có vẻ đã quen với việc này, "Họ đào nhiều chiến hào như vậy, có vẻ như ta đã đánh giá quá cao Đường Văn Đào."
Hắn đột nhiên ghé sát tai ta, thầm nói: "Ngươi có tin là lát nữa sẽ có người Nhu Nhiên nhảy ra khỏi chiến hào không."
"Ta không tin, ngươi đừng hòng lừa gạt ta lần nữa..." Ta chưa kịp nói hết câu, hai tên lính Nhu Nhiên mặc áo lông thú đã đứng dậy từ trong chiến hào, thăm dò bắn lén những mũi tên vào tòa tháp.
Từ Quân Dật ôm lấy eo ta, nhanh chóng né sang một bên, nắm lấy mũi tên đang bay tới, "Mũi tên ba cạnh có gờ và hai cánh quả nhiên là Thạc Thân vương. Tiểu Nghiên, chúng ta bại trận, hắn muốn tàn sát cả thành, ngươi có sợ không?"
Vừa gặp thoáng qua hung khí nhưng ta lại không có chút nào khiếp đảm, nắm lấy tay Từ Quân Dật, lớn tiếng hô: "Tiểu Nghiên cùng thủ với ngươi."
"Ly nô ngốc," Từ Quân Dật cười, "Đường Văn Đào bị đánh bại nhanh chóng, không mang theo bất kỳ trang bị phòng thủ nào. Trong thành chỉ có đủ gạo cho hai mươi ngày, làm sao chúng ta có thể phòng thủ được."
Ta nắm lấy tay áo hắn, lo lắng nói: "Vậy phải làm gì đây?"
"Yên tâm, ta cũng không mong muốn Tiểu Nghiên bị Thạc Thân vương cướp đi làm thiếp." Từ Quân Dật nhẹ nhàng vuốt ve gò má của ta, kiên quyết nói: "Nếu phòng thủ không được thì tấn công thôi."
- -------------
Chú thích:
Cơm rượu nếp:

Chiến hào:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.