Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 6: Đừng để tôi lại thấy tấm thẻ này!




Edit&Beta: Therainsum
Đừng để tôi lại thấy tấm thẻ này!
Hai nam sinh cấp 3 ngồi ở quán cà phê để thảo luận vấn đề phát dục của cộng đồng.
Quỷ thảo nở hoa là một sự kiện phi thường phiền toái, không chỉ có phải đối mặt với một loạt biến hóa sinh lý, còn phải đối mặt việc bị đuổi bắt bởi mãnh thú —— đó là một việc khổng lồ ngầm đội, trình độ nguy hại của yêu quái tương đương với bọn buôn người. Uỷ quản yêu đã từng nhiều lần phái linh thú tiến hành trấn áp dọn dẹp quy mô lớn ở nơi này, nhưng lúc ấy vẫn còn là mai danh ẩn tích, qua một thời gian thì tro tàn lại cháy, giống như một vết sẹo không có biện pháp chữa khỏi sốt ruột lan rộng ra, khiến đại chúng cực kì đau đầu.
Cơ mà bộ tộc Kỳ Lân đã tự mình trấn thủ Cẩm Thành, ngược lại cũng không có bao nhiêu yêu quái hung hãn dám trực tiếp đi bắt cóc, nhiều lắm cũng chỉ giống mấy tên côn đồ đêm nay, ỷ vào việc nhiều người vây Cát Hạo lại, lại từ trên linh thể cậu ta lấy mất nụ hoa hoặc là rễ cần dùng để pha rượu, rồi bán ra chợ đen để lấy tiền bất chính.
Nhưng như vậy cũng đủ hỏng mất đó! Cát Hạo vẻ mặt đưa đám: “Em thật sự không có cái gì là thuốc quý hiếm dùng có giá trị, anh nói xem những người đó có phải ngốc hay không?”
“Con tê tê cũng chả có cái gì dùng có giá trị, kết quả thì sao?” Quý Tinh Lăng dựa vào lưng ghế phía sau, “Hơn nữa mày còn có hoa vong ưu (1).”
[(1): Huyên 萱là một loại cỏ ăn được,tục gọi là cây hiên (hoa gọi là hoa hiên hay Kim châm), người ta cho rằng ăn vào có thể quên tất cả phiền muộn, nên được gọi là vong ưu thảo 忘憂草(Cỏ quên sự lo buồn)]
Hoa vong ưu, nhưng ba chữ tốt đẹp này cũng chỉ đủ để lừa dối những con yêu quái địa phương không có suy nghĩ bạo phát tranh nhau chen lấn kính dâng bỏ tiền bao, bằng không cứ kêu một câu “Hoa sau khi uống xong sẽ ngay tại chỗ khóc 7749 dòng sông” thử xem, bảo đảm không ai quấy rầy.
Cát Hạo thở ngắn than dài, kỳ thực vật nở hoa đều khoảng chừng 25 tuổi, ở trong đó cũng có một chút ý tứ “Sau khi lớn lên mới có thể tự mình bảo hộ mình tốt hơn”, nhưng mình lại xui xẻo như vậy, cư nhiên chưa gì mới mười sáu tuổi đã dính.
Còn chưa có thành niên mà.
Còn chưa có thi đại học đâu!
Quý Tinh Lăng đột nhiên lại nghĩ tới một sự kiện chuyện quan trọng: “Thẻ chứng minh yêu quái của mày có ném đi không?”
“Đương nhiên là không.” Cát Hạo từ trong cặp lấy ra một tấm thẻ màu bạc, “Sao có thể ném chứ.”
Mất giấy tờ hay thẻ chứng minh yêu quái phải làm lại ít nhất ba tháng, nhưng hẳn là không có quan hệ gì với mình. Quý Tinh Lăng ý bảo đối phương cất đồ đi, một tay xách hai cái cặp đứng lên: “Đi thôi, để tao đưa mày về nhà.”
……
Đêm khuya ở Giang Ngạn Thư Uyển quả thực an tĩnh.
Nếu đứng ở trong hoa viên nhìn lên trên, chỉ có những ánh đèn màu cam sáng chỉnh tề từ các hộ gia đình.
Vợ của Quý Minh Lãng cựu ngôi sao điện ảnh nổi tiếng đã được bầu chọn là “Bình hoa đệ nhất trên màn ảnh” trong ba năm liên tiếp, hiện giờ nữ sĩ Hồ Mị Mị hiền thê lương mẫu, lúc này đang ngồi ở trên sô pha phòng khách, nhìn chằm chằm đồng hồ với tâm trạng không tốt, chín đuôi hồ ly to lớn trắng như tuyết phía sau đong đưa, cơ hồ muốn nhấc lên một cơn lốc quy mô nhỏ.
8 giờ rưỡi.
9 giờ.
9 giờ rưỡi.
Lúc tới gần 10 giờ, khoá cửa rốt cuộc truyền đến “Tích ——” một tiếng.
Quý Tinh Lăng nhanh nhẹn tiếp được đệm dựa sô pha trước mặt, kịp thời giải thích: “Con hôm nay đưa Cát Hạo về nhà.”
Hồ Mị Mị ý nghĩ kỳ lạ: “Con đánh gãy chân con nhà người ta?”
Quý đại thiếu gia tâm tình rất phức tạp, rốt cuộc mình ở trong lòng mẹ là có hình tượng quỷ gì.
“Thôi, mẹ không muốn nghe con lấy cớ.” Hồ Mị Mị đứng lên, ra lệnh nhi tử, “Ôm hộp quà trên bàn, cùng mẹ đi phòng 1302.”
Quý Tinh Lăng trừng lớn đôi mắt: “Vì sao muốn đi phòng 1302 ạ?”
“Cậu của con buổi chiều mới nói cho mẹ, hóa ra cô hoạch điểu kia ở cách vách công tác.” Hồ Mị Mị nói, “Chúng ta đi xem có thể thọc gậy bánh xe hay không.”
“Không đi.” Quý Tinh Lăng nghĩa chính từ nghiêm, “Cậu làm sao có thể như vậy được, lợi dụng chức vụ để lấy hồ sơ của yêu quái chứ, không có đạo đức.”
Hồ Mị Mị trả lời lại một cách mỉa mai: “Lúc con thi được 300 điểm nói với mẹ, vậy thật ra rất có đạo đức sao.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Con sai rồi, ngài tiếp tục.
“Vừa tính đi đào góc tường, cũng muốn có quan hệ tốt với phòng cách vách.” Hồ Mị Mị thu cái đuôi lại, “Có thể cô hoạch điểu thích trẻ con, học tập khẳng định sẽ không kém, con nên giao lưu với người ta nhiều một chút, nói không chừng cũng có thể thi được 700.”
Quý Tinh Lăng:?
Mẹ?
“Được rồi, biết con không thi được 700, 400 được chứ?” Hồ Mị Mị nhét hộp quà vào trong lồng ngực hắn, “Vui mừng một chút!”
Quý đại thiếu gia nửa bước cũng không muốn dịch, trong lòng kêu một tiếng mâu thuẫn.
“Mẹ, ở cách vách là bạn học của con, học kỳ này mới vừa chuyển tới.”
“Cực kì sơ ý, thẻ chứng minh yêu quái ném loạn mọi nơi”
“Còn ghê gớm, thích gạt người!”
“Đạo đức giả có khiết phích!”
“Con không đi!”
Hồ Mị Mị lại tìm được trọng điểm khác: “Đều là yêu quái, tại sao người ta có thể thi được 703, mà con 307 đã quá sức?”
Quý Tinh Lăng cường điệu: “Con thi đến 308, con không có quá sức!”
Hồ Mị Mị cảm thấy ngực của mình có chút đau.
Vì thế bà nói: “Xác định không đi sao? Vậy bắt đầu từ tháng này, con không có tiền tiêu vặt.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Quý Tinh Lăng: “Chỉ đi năm phút thôi đó.”
Tinh ca có thể xử lí được.
Lâm Cạnh hiện tại đang ăn khuya.
Canh hạt sen hạch đào đạm ngọt, vừa bổ não lại vừa giảm nóng. Dì Khương một bên thu dọn phòng bếp, một bên nhắc nhở cậu: ” Trong lúc ăn đừng đọc sách, không tốt cho mắt.”
“Vâng.” Lâm Cạnh đáp một câu, trong tay tiếp tục lật tư liệu tiếng Anh. Cuối tuần thi rồi, bởi vì tiến độ chương trình học của hai trường học không giống nhau, toán khả năng sẽ hơi khó một chút. Trong trường hợp vô tình bị mất điểm, để thành tích tiếng Anh bổ khuyết là phương pháp nắm chắc nhất, cho nên hai ngày nay vẫn luôn làm bài thi.
Tuổi mười sáu mười bảy, cũng ít có người biết mẫn cảm với hư vinh, dù sao ai không muốn gây ồn ào trong kỳ thi và trở thành sự ghen tị và thảo luận của những học sinh còn lại ——  càng miễn bàn là người từ ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, bạn nhỏ Lâm Cạnh đã liên tục giành được những bông hoa nhỏ màu đỏ nổi bật.
Cậu để chén không xuống bàn: “Dì, cháu trở về phòng ngủ tiếp tục đọc sách.”
“Nghỉ sớm một chút ——”
Một câu còn chưa nói xong, chuông cửa liền “Đinh đoong” vang lên.
Ai gọi giờ này vậy? Khương Phân Phương nghi hoặc ấn bộ đàm: “Xin hỏi, ai vậy?”
“Xin chào, chúng tôi là hàng xóm mới chuyển đến ở cánh vách.” Ngữ điệu Hồ Mị Mị vui vẻ “Có làm phiền không cô không?”
Lâm Cạnh: “……”
Khương Phân Phương mở cửa.
Hồ Mị Mị đầy mặt tươi cười.
Khương Phân Phương cảm thấy vị phu nhân sang trọng quý phái này có chút quen mắt, hình như là đã thấy trên tạp chí.
Thân phận yêu quái phải bảo mật nghiêm khắc, ngay cả là ủy quản yêu tương đối náo nhiết, cửa sổ tiếp nhận bên ngoài cũng chỉ nhỏ, tối và ẩn. Hơn mười con dạ xoa thay phiên sắp xếp nơi đó, ngữ điệu bén nhọn hung ác lại không kiên nhẫn, làm mỗi một lần tiến đến làm việc quần chúng yêu quái đều hận không thể bay nhanh thoát đi, chả còn tâm tình vịn cửa sổ hộ nhìn kỹ vào bên trong. Tới lúc thật sự cần yêu cầu xuất hiện, nhân viên công tác cũng đều dùng tư thái linh thể xuất hiện, Ứng Long huyền quy Trọng Minh Lộ Đoan tề tụ một đường, cũng không rõ ràng ai là thật giáo ai là bác sĩ, hoặc các danh tính xã hội khác. Đương nhiên cũng không có nhiều yêu quái biết, Kỳ Lân trấn thủ Cẩm Thành cùng Quý Minh Lãng tiên sinh của tập đoàn Nhân Thụy kỳ thật là cùng một người.
Cho nên Khương Phân Phương cho dù vắt hết óc, cũng chỉ có thể nhớ tới thân phận minh tinh điện ảnh – Quý phu nhân.
Hồ Mị Mị nhìn đến Lâm Cạnh ngồi trên bàn ăn, lập tức càng nhiệt tình.
“Con chính là Tiểu Cạnh sao, đã muộn như vậy mà còn học sao?”
Lâm Cạnh ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào cô ạ.”
“Nghe Tiểu Tinh nói hai con là bạn học cũng lớp.” Hồ Mị Mị bảo con trai đặt hộp quà lên trên bàn, ” Thằng bé với thành tích này……Cô cũng nghĩ như vậy, con ngày thường ở trường học nếu có rảnh, có thể giảng cho nó một vài đề toán hay không, điểm tối đã là một trăm năm mươi, ít nhất phải thi được số lẻ là được?”
Khương Phân Phương nghe vậy rất đồng tình, con trai thi được 50 điểm là có thể thỏa mãn phụ huynh, nghe thật chua xót.
“Mẹ.” Quý Tinh Lăng không chịu được ánh mắt đồng tình trong căn phòng này, chủ động nói, “Con muốn trở về học.”
Biểu tình Lâm Cạnh rõ ràng đang nín cười.
Quý Tinh Lăng: “……”
Cậu cười cái rắm, tôi không thể học sao!
Hồ Mị Mị mở cờ trong bụng, cảm thấy hiệu quả trị liệu đệ nhất của Bạch Trạch quả là như tên, đơn giản không ngừng cố gắng: “Tiểu Cạnh, có thể để Tiểu Tinh đêm nay cùng con đọc sách hay không?”
Lâm Cạnh: Vì sao?!
Phản ứng đầu tiên của Quý đại thiếu gia, đương nhiên cũng là đậu má, tôi không muốn!
Nhưng trước khi lời từ chối buột miệng thốt ra, hắn lại kịp thời ngừng lại vì vẻ mặt nhăn nhó cùng với vẻ mặt kháng cự từ Lâm Cạnh.
Như vậy rất có ý tứ.
Vì thế hắn phi thường thành khẩn nói: “Cô Khương, bạn học Lâm, xin hỏi cháu có thể tới không?”
Bạn học Lâm không nói gì, bởi bạn học Lâm không nhịn được nổi da ga da vịt rồi.
Quý Tinh Lăng lần thứ hai khiêu khích thành công, tâm tình tốt xoay người: “Mẹ, con thấy người ta hình như rất bận ——”
“Cháu không bận, thật sự hoan nghênh.” Lâm Cạnh ngắt lời hắn, “Cậu muốn học cái gì, tiếng Anh?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Mười phút sau, Lâm Cạnh cầm sách cùng bài thi xuất hiện ở phòng 1301.
Đến nỗi vì sao lại đổi chỗ, bởi vì Lâm Cạnh từ trước đến nay không thích để cho người khác vào phòng ngủ của mình, nói thật ra, kỳ thật Quý Tinh Lăng cũng rất không thích, nhưng học tra không có quyền lên tiếng.
Hồ Mị Mị tự mình cắt một đĩa trái cây cầm tiến vào.
Lâm Cạnh mở sách tiếng Anh ra: “Cậu học được bao nhiêu từ đơn rồi?”
Quý Tinh Lăng thuận miệng bậy bạ: “Một hai ngàn từ.”
“abnormal nghĩa là gì?” [ abnormal: bất thường]
“……”
Lâm Cạnh nhắc nhở: “tiền tố ab- có giảm bớt cùng trừ.”
Quý Tinh Lăng ý đồ tìm lời để biện minh: “Tôi chưa có học trang sau.”
“Nhưng đây là trang từ đơn thứ nhất.”
“……”
Hồ Mị Mị cảm thấy nếu mình còn ở chỗ này nữa, khả năng mình sẽ hôn mê tại chỗ.
Quý Tinh Lăng đoạt tới sách từ đơn, abnormal quả nhiên ở trang thứ nhất.
Hắn bất mãn kháng nghị: “Không phải, tại sao cậu lại chọn từ dài nhất hỏi tôi?”
“Cậu học từ đơn còn chọn dài hay ngắn sao?”
“Đương nhiên, bằng không cậu hỏi tôi đi, tôi khẳng định biết A có nghĩa gì.”
Hồ Mị Mị suy yếu trở về phòng ngủ.
Bà cực kì muốn gọi điện cho chồng đang làm việc, để ông chia sẻ sấm sét trên con đường chăm sóc con này. 
“Được rồi, cậu học từ đơn, tôi làm bài thi.” Lâm Cạnh lấy giấy nháp cùng bút ném cho hắn, “Một tiếng, ba trang này không thành vấn đề chứ?”
Quý Tinh Lăng: “Có vấn đề.”
“Tùy cậu.” Lâm Cạnh đeo tai nghe, “Nhưng nếu cô có hỏi tới, tôi sẽ không giúp cậu nói dối.”
Nghĩ đến tiền tiêu vặt, Quý đại thiếu gia đành phải nhẫn nhục mở trang thứ nhất ra.
Đồng hồ treo tường đi một vòng lại một vòng không có tiếng động.
Bàn học rất lớn, hai người mỗi người ngồi một bên, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Nhưng có người lại không chịu nổi.
Lúc vừa mới bắt đầu nửa tiếng, Quý Tinh Lăng đầu tiên là ăn xong một quả cam rồi, lại từ túi đựng bút của Lâm Cạnh mạnh mẽ lấy đi một cây bút, cuối cùng cảm thấy ngồi quá mỏi, đơn giản nửa nằm ở trên ghế, hai tay nâng sách đọc.
Lâm Cạnh đang đọc hiểu, nội dung văn chương quá tối nghĩa, cậu có chút xem không hiểu, tạm thời không có tâm tình phản ứng phần tử quấy rồi bên cạnh.
Quý Tinh Lăng dứt khoát kéo ghế ngồi sát bên cạnh cậu.
“Này, cậu tại sao lại đáp ứng giúp tôi học bổ túc?”
” Tôi không đồng ý giúp cậu học bổ túc, chỉ là muốn học tập với cậu.”
“Vì sao?”
“Không muốn để cậu khiêu khích thành công.”
“……”
Tính hiếu thắng còn rất mạnh.
Lâm Cạnh điền xong đề lựa chọn, lại dò đáp án, sai đến bốn câu.
“Vẻ mặt buồn khổ của cậu này là sao?”
“Là tôi sai đến bốn câu.”
Quý Tinh Lăng dựng thẳng lên ngón cái: “Nhiều đề như vậy chỉ sai bốn câu, trâu bò.”
Lâm Cạnh: “……”
Cậu cũng muốn bị tức chết rồi.
Quý Tinh Lăng tiếp tục học từ đơn, cẩu bò rồng bay phượng múa, cơ hồ muốn bay ra khỏi giấy.
Lâm Cạnh vừa lúc cũng viết văn, chữ ngay ngắn giống như chữ in, Quý Tinh Lăng nhìn chằm chằm một hồi, thuận lợi tìm được đề tài tiếp theo: “Tôi phát hiện tay của cậu còn khá xinh đẹp.”
Đầu Lâm Cạnh cũng không thèm nâng lên: “Tôi có chỗ nào xấu?”
Quý đại thiếu gia lâm vào trầm mặc: “Học sinh giỏi như cậu tại sao một chút cũng không khiêm tốn?”
“Từ đơn học xong rồi sao?”
“…… Cậu học lại xem.”
“Cậu máy bb.”
“Cậu công kích cá nhân!”
“ Máy BB là một bước nhảy vọt lớn trong lịch sử của thông tin liên lạc của con người, vì sao phải dùng để công kích người đến abnormal cũng không biết có nghĩa là gì.”
“Tôi biết! Biến thái!”
“Cậu mới là biến thái!”
“Đệt, tôi nói cái từ đơn này nghĩa là biến thái.”
“……”
Lâm Cạnh bị nghẹn một chút, sâu sắc nghĩ lại mình có phải uống quá nhiều rượu giả hay không, vì sao sẽ tại đây cãi nhau sa sút với loại nhược trí này.
Quý Tinh Lăng đắc ý lấy cặp mình lại, lại móc thẻ chứng minh yêu quái ra: “Này, lấy về đi, đồ của cậu đó.”
Bóng ma tâm lý của Lâm Cạnh tức khắc lại nhiều một tầng, phân phát thẻ cho các thành viên trong đội mà còn siêng năng như vậy, mà mình còn cùng một người như vậy cãi nhau, mà còn cãi thua, quả thực không có đạo lý.
“Nếu còn đưa cho tôi tấm thẻ này nữa.” Cậu chỉ vào thẻ chứng minh yêu quái, “Tôi liền mỗi ngày đều tới nhìn cậu học từ đơn.”
Quý Tinh Lăng hoàn toàn không có biện pháp lý giải: “Cậu đến tột cùng là có tật xấu gì?”
Thời gian đã qua 12 giờ, Lâm Cạnh cảm thấy thời gian như thoi đưa, thời gian cực nhanh, mình hẳn là nên lên giường ngủ sớm một chút, mà không phải là “Có nên gia nhập đội bất lương Quý Tinh Lăng cầm đầu hay không”,hoàn toàn không nên nói đề tài thảo luận nhàm chán thừa dịp lấy gậy thọc bánh xe này.
Vì thế cậu ngáp một cái, lệ quang dịu dàng ôm sách cùng bài thi, đi trở về.
“Cảm ơn trái cây của cô, hẹn gặp lại ạ.”
“Tiểu Cạnh sao không uống ly sữa bò rồi ——” Hồ Mị Mị nhìn cậu đẩy cửa rời đi, xoay người lông mày nhướn lên.” Con lại bắt nạt thằng bé?”
Quý Tinh Lăng tức muốn thổ huyết:” Con không có.”
“Vậy tại sao mắt thằng bé lại hồng?”
“Làm sao con biết, có thể là thấy con học tập hiệu quả lộ rõ, cho nên rớt nước mắt vui mừng.”
Hồ Mị Mị: “……”
Đứa con trai này bà không muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.