Trưởng Công Chúa

Chương 22: Dung Dung




Nghe thấy giọng nói ấy, Lý Dung có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh liền hồi thần.
Người này thế nhưng là Tô Dung Khanh!
Sao y lại có mặt ở đây?
Trong đầu Lý Dung tràn ngập những nghi vấn nhưng đồng thời cũng cảm thấy thả lỏng phần nào. Nếu đã là Tô Dung Khanh thì tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm.
Cả hai đều giữ im lặng, khi tiếng truy binh dồn dập đã chạy xa, Tô Dung Khanh mới buông Lý Dung ra. Y lùi sang bên cạnh một bước, hành đại lễ nói, "Tình thế nguy cấp, đã mạo phạm Điện hạ, xin Điện hạ thứ tội"
Lý Dung gật đầu, nàng quét mắt nhìn quanh phòng, dường như nơi này là phòng nghỉ dành cho khách. Tô Dung Khanh có chút không giống ngày thường, tóc y xõa tán loạn, vạt áo mở rộng, hoàn toàn trái ngược với hình tượng tham gia yến hội trên triều. Dường như y uống say và đang nghỉ ngơi ở đây.
Lý Dung cầm quạt than một tiếng. Nàng đã cố ý lệnh Tô Dung Khanh đến binh bộ lấy sổ sách, chưa nói đến việc vì sao y lại ở đây, chỉ dựa vào phong cách làm việc của Thác Bạt Yến, Tô Dung Khanh cũng không thể có giao thiệp gì với gã.
Nàng nhất thời không biết nên hỏi thế nào, khi đang cân nhắc từ ngữ, nàng đã nghe Tô Dung Khanh nói, "Điện hạ, ban nãy thần đang ngồi nghỉ liền nghe thấy bên ngoài bỗng nhiên huyên náo. Người hầu báo lại có hai thị nữ bị đánh ngất, e rằng có kẻ đang trà trộn vào đây nên họ đang lùng sục khắp nơi. Khi thần thấy Điện hạ bị bọn họ truy đuổi, thần đoán người đánh ngất hai thị nữ kia chính là Điện hạ. Đêm nay phủ Thác Bạt Yến tập trung nhiều người nổi tiếng nên thuộc hạ của gã không dám rà soát triệt để. Chi bằng bây giờ Điện hạ hãy thay sang bộ y phục này, vi thần sẽ đưa Người rời khỏi đây. Những vấn đề khác, chúng ta vừa đi vừa bàn bạc sau"
Tô Dung Khanh đã sắp xếp quá chu đáo nên Lý Dung không chút do dự lập tức đáp, "Được"
Tô Dung Khanh vội vã quay người lại, đem một bộ y phục của vũ cơ Ba Tư đến cho Lý Dung. Y hạ mắt cung kính nói, "Vẫn mong Điện hạ chịu ủy khuất đôi chút, thay sang bộ quần áo này để vi thần có thể dễ dàng dẫn người trốn đi"
Y phục của vũ cơ Ba Tư có mạn che mặt, Lý Dung thay rồi sẽ có thể đường đường chính chính cùng Tô Dung Khanh rời đi. Nàng không phải là người quá câu nệ chuyện quần áo nên nhanh chóng cầm lấy và ra sau bức bình phong. Tô Dung Khanh quay lưng đi, y nghe thấy tiếng Lý Dung từ phía sau bình phong truyền đến, "Sao ngươi lại ở đây?"
"Vi thần suy đoán, dù có kiểm tra sổ sách của Binh bộ hiện tại cũng vô ích nên liền tìm một lối đi khác. Mối quan hệ giữa Thác Bạt Yến và các quý tộc trong Hoa Kinh vô cùng mật thiết, nghe đồn đại đa số ngân lượng không rõ nguồn gốc ở kinh thành đều qua tay của gã. Lúc trước, khi Binh bộ điều tra một vụ án khác, có lệnh cho vi thần tiếp cận Thác Bạt Yến nên cả hai có chút giao tình. Hiện tại nếu muốn kiểm tra sổ sách Dương gia, vi thần liền nghĩ, hay cứ tìm Thác Bạt Yến thử vận may, không ngờ lại gặp được Điện hạ"
Tô Dung Khanh dứt lời Lý Dung cũng thay xong quần áo. Nàng mang mạn che, vừa bước ra vừa nhàn nhạt nói, "Ngươi cũng thật có lòng"
Tô Dung Khanh nghe nàng nói thế liền quay người lại. Y muốn nói gì đó nhưng vừa dời mắt sang, cả người đột nhiên sững sờ.
Quần áo của vũ nữ Ba Tư để lộ rất nhiều da thịt, đối với nhan sắc vốn kiều diễm như Lý Dung mà nói, so với cung trang, bộ quần áo này càng làm tôn thêm nét đẹp của nàng. Áo ngắn váy dài, trước bụng có những tua rua bằng trân châu, tùy theo động tác của Lý Dung mà lắc lư, làm vòng eo bên dưới như thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn thôi cũng khiến người khác phải say mê.
"Tô đại nhân?", Lý Dung thấy Tô Dung Khanh thất thần không nhịn được lên tiếng, "Sao còn chưa đi?"
Nghe thế Tô Dung Khanh ngay lập tức hồi thần, y cố gắng dời ánh mắt đi, nghiêng người sang một bên nói, "Mời Điện hạ"
Sau đó, Tô Dung Khanh mở cửa và dẫn Lý Dung ra ngoài.
Khi Lý Dung đang vội vã trốn đi thì Bùi Văn Tuyên đang cùng Thác Bạt Yến thưởng hoa trong vườn.
Bùi Văn Tuyên tính toán thời gian của Lý Dung, hắn cố ý dụ Thác Bạt Yến đi cách xa hòn giả sơn về phía ngược lại. Đi được một chốc, Bùi Văn Tuyên thấy từ đằng xa có một người cầm bó đuốc chạy đến. Trong lòng Bùi Văn Tuyên thầm than không ổn, vừa hay phía trước là một đình thủy tạ, hắn lập tức tán thưởng nói, "Nơi này ánh trăng thật đẹp, đáng tiếc lại không có rượu"
"Trong viện của ta nơi nào mà chẳng có rượu?"
Thác Bạt Yến bật cười to, gã chỉ về phía ngôi đình phía trước, lôi kéo Bùi Văn Tuyên nói, "Đi nào, lão đệ, chúng ta đến đình thủy tạ uống vài chung"
Thác Bạt Yến đã uống khá nhiều rượu nên bước đi có phần loạng choạng. Dù tửu lượng của Bùi Văn Tuyên không tồi song cũng đã nốc rượu cả đêm nên có chút khó chịu. Hắn đi theo Thác Bạt Yến bước vào ngôi đình phía trước.
Trong đình quả nhiên đã bày sẵn rượu, Bùi Văn Tuyên cười nói, "Bao nhiêu đây sao đủ, đi đi", Bùi Văn Tuyên quay đầu ra lệnh cho người hầu bên cạnh, "Đi lấy thêm rượu, ta phải cùng huynh trưởng uống đến tận hứng mới thôi"
Thị vệ đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi lấy thêm rượu. Trong lòng Bùi Văn Tuyên hiểu rõ Lý Dung không còn nhiều thời gian nữa, hắn rót cho Thác Bạt Yến một ly, ung dung nói, "Tửu lượng của huynh không cao lắm thì phải"
"Đệ nói cái gì!", Thác Bạt Yến nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy có chút bất mãn, "Ta đi qua bao nhiêu quốc gia nhưng hiếm có mấy ai uống thắng được ta đấy"
"Vậy đệ cùng huynh đánh được, đệ uống hai ly, huynh uống một ly, xem ai gục trước, huynh thấy sao?"
"Đệ quá xem thường người khác rồi!", Thác Bạt Yến cầm hủ rượu lên rót đầy ly rồi một hơi nốc cạn. Sau đó gã rót cho Bùi Văn Tuyên một ly, dộng xuống bàn quát lớn, "Uống!"
Bùi Văn Tuyên mặt không biến sắc một hơi uống cạn.
Tốc độ uống của hai người rất nhanh. Bùi Văn Tuyên cảm thấy lục phủ ngũ tạng sắp cháy rụi đến nơi, sắc mặt cực kém. Thác Bạt Yến sau khi uống ba ly liền không khống chế được nữa và ngã người về một bên đình thủy tạ. Bùi Văn Tuyên đưa mắt ra hiệu cho thị vệ, hắn đứng dậy và bày ra tư thế muốn dìu Thác Bạt Yến. Người đó hiểu ý, vào khoảnh khắc Bùi Văn Tuyên đứng lên, thị vệ nhanh chóng tiến đến giả vờ giúp đỡ, để như vô tình che đi ánh nhìn và bước chân của thị vệ Thác Bạt Yến.
Bùi Văn Tuyên đến phía sau Thác Bạt Yến, thuận thế đẩy gã một cái, Thác Bạt Yến ngay lập tức rơi thẳng xuống hồ. Lúc này Bùi Văn Tuyên kinh hãi hét lên, "Lục gia!"
Xung quanh phút chốc một mảng náo loạn. Thị vệ Thác Bạt Yến vội vã nhảy xuống hồ còn Bùi Văn Tuyên gấp gáp tri hô, "Cứu người! Mau đến cứu người!"
Bùi Văn Tuyên vừa nói vừa cảm thấy có chút khó chịu. Hắn quay đầu đi, tay chống lên cột nôn thốc nôn tháo.
Hành động này đã làm kinh động đến vị quản gia đang đứng hầu ở đằng xa. Ông ta nhanh chóng tiến đến gần, vội vã nói, "Sao các ngài phải uống đến mức độ này?"
Khi thấy Bùi Văn Tuyên càng ngày càng nôn dữ dội hơn, ông ta căng thẳng nói, "Mau đem nước đến đây, dìu Vương lão gia đến phòng khách nghỉ ngơi"
Nghe thế thị vệ nhanh chóng tiến đến, bọn họ vừa đưa nước cho Bùi Văn Tuyên súc miệng vừa vớt Thác Bạt Yến ra khỏi hồ.
Thấy Bùi Văn Tuyên súc miệng xong, nghiêng người dựa vào người hầu, dường như có chút mệt mỏi, quản gia cung kính nói, "Đêm nay đại nhân uống quá say, đã làm phiền Vương lão gia, vẫn mong Vương lão gia bỏ qua. Nếu ngài không chê, chi bằng đêm nay nghỉ lại trong phủ, ngày mai hãy quay về?"
"Không cần đâu", Bùi Văn Tuyên lắc đầu, khoát tay nói, "Trời không còn sớm nữa, sáng sớm mai Vương mỗ còn công vụ trong kinh thành, làm phiền quản gia cho người thông báo với phu nhân ta một tiếng. Ta sẽ lên xe ngựa trước, đợi nàng ấy cùng về với ta"
Hai người nói xong, Thác Bạt Yến đã được vớt lên, Bùi Văn Tuyên vội vàng nói, "Tiên sinh vẫn nên nhanh chóng xem xét tình hình của Lục gia đi, ta không sao đâu"
Trong lòng quản gia luôn lo lắng cho Thác Bạt Yến nên lập tức gật đầu, không nói thêm gì nữa. Bùi Văn Tuyên ra hiệu cho thi vệ, nhân lúc rối ren này trốn ra ngoài.
Đi chưa được bao lâu, khi vừa đi qua dãy hành lang, có một người bỗng xuyên qua đám đông, đến sau lưng Bùi Văn Tuyên và thị vệ thấp giọng nói, "Đại nhân, thần và Công chúa chia nhau ra chạy trốn, Người đã chạy về phía phòng nghỉ bên kia"
Bùi Văn Tuyên vừa nôn xong, tuy đã tỉnh táo ít nhiều nhưng đầu còn rất đau, nội tạng như đang nhốn nháo cả lên. Hắn cố gắng áp chế sự khó chịu, đang muốn mở miệng nói gì đó thì đã thấy áo bào của Tô Dung Khanh lướt qua. Tay y cầm quạt, trong lòng đang ôm một vũ cơ, sau khi nói với thị vệ gác cổng gì đó liền mỉm cười ra ngoài.
"Đi", Bùi Văn Tuyên thấy Tô Dung Khanh lập tức đuổi theo, Ám Hương nhỏ giọng hỏi, "Còn Điện hạ..."
"Người không sao đâu"
Bùi Văn Tuyên nhanh chóng bước về phía trước, cùng hai thị vệ đuổi theo Tô Dung Khanh ra khỏi hậu viện.
Vừa ra đến tiền viện, không khí đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, xung quanh toàn người là người. Bùi Văn Tuyên thấp thoáng thấy bóng lưng của Tô Dung Khanh và Lý Dung rẽ vào một hành lang dài rồi mất hút.
Đầu hắn đau như muốn nổ tung nhưng bước chân không hề chậm lại. Hắn một mặt khống chế thái độ của bản thân để không ai có thể phát hiện ra điều khác thường, một mặt đuổi theo hai người phía trước.
Bầu không khí đầy mờ ảo tràn ngập trong tiếng nhạc, làn váy sa mỏng của các vũ cơ phấp phới trong gió, mang theo hương thơm thoảng qua mặt người đi đường. Trong khoảnh khắc, Bùi Văn Tuyên ngỡ rằng, mình đang đi trong một giấc mộng dài, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả nữa. Song có một điều hắn vô cùng chắc chắn, người bên cạnh Tô Dung Khanh chính là Lý Dung, và hắn phải nhanh chóng đuổi theo để gọi nàng lại.
Không biết chấp niệm ấy nảy sinh từ đâu, dường như đã ăn vào xương máu và đến một cách vô thanh vô thức. Bước chân hắn càng dồn dập hơn, và thỉnh thoảng lọt vào mắt hắn, chính là hình ảnh hai người phía trước vừa đi vừa cười, vô cùng thân mật.
Hắn cũng không biết đã qua bao lâu, đi được bao xa, cuối cùng khi đến một nơi vắng vẻ, Bùi Văn Tuyên đột ngột cất tiếng gọi người phía trước, "Dung Dung!"
Lý Dung nghe thấy tiếng Bùi Văn Tuyên, lập tức dừng bước. Khi nàng quay ra sau nhìn liền thấy một công tử bạch sam lam y, đầu đội ngọc quan đang đứng dưới ánh nến nhìn nàng.
Hắn dường như đã tìm nàng rất lâu, nhưng vào khoảnh khắc nàng dời mắt sang nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên đã nhanh chóng chôn giấu đi cảm giác nôn nóng muốn tìm được ai đó.
Những vũ nữ Ba Tư chuyên về các vũ điệu người Hồ, tiết tấu tươi vui dồn dập, tiếng cười nói vỗ tay từ xa truyền đến.
Lúc này trên hành lang, dưới ánh nến chiếu rọi, cả người Bùi Văn Tuyên như bao trùm bởi sự tĩnh mịch tựa ánh trăng.
Hắn bước nhanh về phía Lý Dung, sau khi dừng lại trước mặt nàng, ngoại bào mang theo hơi ấm của Bùi Văn Tuyên xoay một vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng khoác lên người Lý Dung, che đi những phần da thịt đang phải chịu cái lạnh đêm khuya của nàng. Hắn dường như đã say, có chút đứng không vững. Hai tay Bùi Văn Tuyên đặt lên vai nàng, trong hơi thở còn mang theo vài phần hơi rượu, hắn chau mày nói, "Chúng ta về thôi"
"Được"
Lý Dung mỉm cười, nàng quay đầu nhìn sang Tô Dung Khanh đang đứng bên cạnh gật đầu nói, "Tô đại nhân, ngày khác gặp lại"
Tô Dung Khanh cười khẽ, hai tay đặt trước người, hành lễ đáp, "Ngày khác gặp lại"
Nói rồi, Lý Dung kéo tay Bùi Văn Tuyên xuống, tự mình bước về phía trước, "Đi thôi"
Bùi Văn Tuyên cố gắng chống đỡ bản thân đi theo phía sau nàng. Thị vệ đang đứng bên ngoài hành lang ở phía xa đợi họ, khi thấy họ bắt đầu bước đi liền nhanh chóng đuổi theo
Bùi Văn Tuyên không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Tô Dung Khanh. Hắn cũng không biết tính khí này từ đâu mà có, chỉ là do đã quen với việc phân cao thấp với y nên hắn không cho người dìu mình.
Lý Dung đi ở phía trước hắn, sau khi đi được hai bước, thấy Bùi Văn Tuyên đuổi theo phía sau có chút khó khăn, nàng liền nghiêng đầu nhìn hắn một cái. Khi nghĩ đến cái nết đánh chết không đổi, luôn muốn phân cao thấp với Tô Dung Khanh của hắn, nàng nhất thời có chút tức cười và vài phần bất lực.
Nàng khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ngươi đi phía sau ta thế này, không nghĩ sẽ khiến một vũ cơ như ta quá đỗi kiêu căng, bắt mắt sao?"
Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng. Lý Dung vốn muốn khuyên hắn vài thứ, qua vài phút, khi nàng đã chuẩn bị xong tất cả những đạo lý cần nói, Bùi Văn Tuyên bất ngờ đi thẳng đến, nâng tay kéo thẳng nàng vào ngực.
Hơi ấm của hắn chặn lại sự giá lạnh của gió đêm, Lý Dung nằm gọn trong y phục của hắn, mặt đầy ý cười, chầm chậm cùng hắn ra ngoài, "Đêm nay ngươi uống không ít nhỉ?"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Dung lại tiếp tục, "Nhưng ngươi yên tâm, số rượu ngươi uống không hề lãng phí. Ta lấy được cuốn sổ rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm Tần Lâm. Đợi khi Dương gia bắt đầu gây áp lực cho triều đình, ta sẽ bảo Xuyên nhi mang theo Tần Lâm đi xử lý chuyện ở tiền tuyến"
Bùi Văn Tuyên vẫn một mực im lặng. Khi nhìn thấy sắc mặt hắn vô cùng kém, Lý Dung nhướn mày hỏi, "Sao vậy, sự chán ghét của ngươi với Tô Dung Khanh đã đến trình độ thấy ta nói với y vài câu đã không vui rồi ư?"
Bùi Văn Tuyên chỉ nhìn nàng một cái. Đợi đến khi hai người bước qua khỏi ngưỡng cửa biệt viện của Thác Bạt Yến, Lý Dung mới chậm rãi nói, "Ngươi cũng già rồi chứ còn trẻ trung gì, đừng có lúc nào cũng hành xử như con nít thế. Kiếp trước từng xảy ra chuyện gì không quan trọng, quan trọng là bây giờ y có..."
Chưa kịp nói xong, Bùi Văn Tuyên bất ngờ buông nàng ra, hắn lao đến bên cạnh một cái cây lớn rồi dựa vào thân cây nôn thốc nôn tháo.
Lý Dung bị dọa một trận, sau vài phút nàng mới vỡ lẽ, Bùi Văn Tuyên ban nãy không nói gì thì ra là do hắn muốn nôn.
Bùi Văn Tuyên tiếp tục quỳ trên đất nôn, như thể sắp nôn ra cả lục phục ngũ tạng. Lý Dung hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống vỗ lưng cho hắn và ra lệnh cho người hầu, "Đi, đem nước sạch trên xe ngựa đến đây!"
Người hầu nhanh chóng lên xe ngựa lấy nước. Khi Bùi Văn Tuyên nôn xong, cả người vô lực ngả về phía trước. Lý Dung vội vã kéo hắn lại khiến cả người Bùi Văn Tuyên dựa cả vào người nàng, đầu thì gối lên vai nàng.
Hơi rượu bốc lên khiến Lý Dung nhíu mày. Lúc này người hầu đã đem nước đến, Lý Dung lập tức đút nước cho Bùi Văn Tuyên, hắn nằm trên vai nàng dần tỉnh táo lại, Lý Dung nhẹ nhàng hỏi, "Đã đỡ hơn chưa?"
Bùi Văn Tuyên nhắm mắt, sau khi khá hơn hắn mới lên tiếng bằng chất giọng khản đặc. Thật không ngờ câu đầu tiên hắn nói lại là, "Cái tên Tô Dung Khanh khốn khiếp, sao y dám để cô mặc mấy thứ trang phục tạp nham này"
Lý Dung, "..."
Nàng không chút cảm xúc tiếp tục đút nước cho Bùi Văn Tuyên, nhàn nhạt nói, "Ngươi im lặng đi, ta không thích nghe ngươi nói chuyện"
♪Góc tám nhảm♪
Có lẽ cẩu lương giữa Tô Dung Khanh và Lý Dung chỉ được ngửi thôi chứ không được ăn rồi, haiz. Bản thân Tây cũng thích Tô Dung Khanh lắm a TT^TT, nhưng không thể một lúc có hai chồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.