Trưởng Công Chúa

Chương 8: Lời thề




Ý thức được điều này, trong lòng bọn họ đều chấn kinh. Tuy thế vẻ mặt Bùi Văn Tuyên không thay đổi gì, hắn cúi đầu nhìn bàn cờ, tay miết lấy quân cờ giả vờ suy nghĩ. Còn Lý Dung thì nâng mắt lên, vừa cầm tách uống trà vừa thầm đánh giá hắn.   
Bùi Văn Tuyên suy xét hành động của Lý Dung lại một lượt, tuy có vẻ rất xấc xược nhưng thật chất lại vô cùng có quy tắc. Nàng không vô duyên vơ cớ gây sự với người khác, nếu nàng vô cớ ầm ĩ, thì thường chỉ là đang tìm cách trừng trị đối phương. Nhưng hắn và Lý Dung chỉ mới lần đầu gặp mặt, rốt cục vì sao nàng lại nhìn hắn không thuận mắt và hành hạ hắn như thế?
  
Song nếu giả định Lý Dung cũng giống hắn trọng sinh sống lại, vậy thì tất cả lại vô cùng hợp lý.
Lý Dung trọng sinh, tất nhiên là do thủ hạ của hắn đã thành công. Với sự thông minh của Lý Dung, trước lúc chết nhất định đã đoán được là do hắn làm. Đối diện với kẻ thù từng giết mình, nàng có thể nhịn không giết hắn đã là tấm lòng phật tổ lắm rồi. Nàng hành hạ hắn cũng chỉ vì muốn hả cơn giận mà thôi. Còn về việc nàng có gả cho hắn hay không thì vẫn còn là một ẩn số.
Dù sao ở kiếp trước...  
Lòng Bùi Văn Tuyên trầm xuống, Lý Dung và Tô Dung Khanh chắc chắn đều có tình ý với nhau.  
Tuy trong đầu muôn vàn tâm tư là thế song ngoài mặt Bùi Văn Tuyên lại rất bình tĩnh, chỉ như đang chăm chú suy nghĩ nước cờ.  
Lý Dung nhìn trộm sắc mặt của Bùi Văn Tuyên, thấy hắn vẫn bình thường, trong lòng có chút nhộn nhạo.  
Nàng nhớ năm Bùi Văn Tuyên 20 tuổi, hắn vẫn còn mang vài phần anh tuấn tuổi thiếu niên, tính tình rất tốt, lại hiểu rõ cảnh ngộ của bản thân. Năm đó khi hắn lần đầu gặp nàng, tuy trên mặt vẫn được xem là trấn định nhưng trong mắt sớm đã ánh lên chút hoảng loạn.  
Suy cho cùng khi nhìn thấy thê tử tương lai của mình, người đó còn là công chúa, dù thế nào cũng sẽ có vài phần phản ứng.  
Nhưng Bùi Văn Tuyên hiện tại một chút phản ứng cũng chẳng có. Dường như hắn đã xem nàng như người quen biết lâu năm! Cho nên hắn mới dám cùng nàng đối nghịch, dám động tay động chân, đồng loạt tính kế cả ba người còn lại ngay trước mũi nàng.
  
Một Bùi Văn Tuyên như thế quá kì lạ. Nhưng nếu hắn trọng sinh như nàng thì điều đó lại vô cùng hợp lý.  
Trong phút chốc, trong lòng hai người bỗng dấy lên sự hoài nghi. Thậm chí, sự hoài nghi này hơn tám chín phần là chính xác. Song họ vốn là những người cẩn trọng nên dù cho hoài nghi vẫn cần có chứng cứ. Hơn nữa, nếu đối phương cũng trọng sinh sống lại vậy việc có cho nhau biết sự thật không cũng là một vấn đề phải nghiền ngẫm.  
Vì thế bọn họ không ai nói gì mà cố làm ra vẻ trấn định, vân đạm phong khinh.
Trong khoảng thời gian khi cả hai đều mang tâm tư riêng, bầu không khí xung quanh họ bỗng tản mát một sự trầm mặc đến kì dị. Tịnh Lan và Tịnh Mai đứng hầu cách đó không xa, Tịnh Mai nhỏ giọng nói, "Cô còn nói Công chúa không thích Bùi công tử, ta lại thấy hai người đó ở chung với nhau rất tốt đó chứ"   
"Tâm tư của Công chúa...", Tịnh Lan than một tiếng, "Ngày càng khó dò đoán"  
Đánh được nửa ván, sự chấn kinh trong lòng cả hai mới dần hòa hoãn lại. Đợi đến khi cảm xúc đã trở lại bình thường, bọn họ liền suy xét việc, nếu đối phương cũng trọng sinh, vậy tiếp theo đây nên làm thế nào? 
 
Bên ngoài đình mưa đã rơi. Nước mưa rơi xuống hồ tạo nên những gợn sóng lăn tăn.   
Tiếng đánh cờ hòa vào tiếng mưa, Lý Dung là người đầu tiên mở lời, nàng chậm rãi nói, "Bùi công tử muốn cưới ta, thế ngài có từng nghĩ đến cuộc sống sau này chưa?"  
"Thần...", Bùi Văn Tuyên do dự một chốc, cuối cùng đáp, "Thần sẽ đối xử tốt với Công chúa"  
Hắn sẽ đối xử tốt với nàng vì ở kiếp trước, hắn đã từng làm như vậy.
  
Hắn sẽ thử tìm hiểu con người này, cố gắng gần gũi với nàng, khiến nàng vui vẻ. 
Năm đó, từ khi Lý Dung bảo nàng thích hắn mặc y phục màu trắng, thành hôn xong, trừ những lúc phải mặc quan phục, hắn đã mặc bạch y không biết bao nhiêu năm. Chỉ đến một ngày hắn nghe nói Lý Dung khen Dung Khanh đã mặc đồ trắng thì chẳng khác gì tiên trên trời.  
Những món ăn Lý Dung thích ăn, hắn đều học cách làm, mỗi lần làm xong đều đem đến cho nàng thử. Cuối cùng hắn trở thành đầu bếp riêng của nàng, không ai hiểu khẩu vị nàng hơn hắn. Chỉ đến một ngày, Tô Dung Khanh bắt đầu học xuống bếp.  
Chân Lý Dung hay bị lạnh, những lúc trời lạnh sẽ thấy đau nhức. Hắn liền học cách ấn huyệt châm cứu, mỗi lần mưa xuống hay trở lạnh, hắn sẽ xoa bóp chân cho Lý Dung đến tận khi nàng cảm thấy thoải mái và chìm vào giấc ngủ. Chỉ đến một ngày, bọn họ cãi nhau quá dữ dội, Lý Dung liền nói không cần hắn làm nữa, nàng đã có người khác rồi. 
Nhớ lại những chuyện này, trong lòng Bùi Văn Tuyên có chút khó chịu. Nhưng khi bị Lý Dung hỏi đến, hắn chỉ có thể nói mình vẫn như cũ có thể làm lại tất cả.
Song vào khoảnh khắc trả lời, hắn đã có chút do dự. 
Nếu đã biết trước kết cục, vậy có cần lặp lại lần nữa?  
Giữa bọn họ sẽ chẳng có được kết cục tốt đẹp nào. Sống với nhau nửa đời lại không phải ngươi chết thì là ta chết. Khoảng thời gian dài đó dường như quá hoang đường. 
Lý Dung nghe được sự ngập ngừng trong lời nói của hắn liền biết hắn đang do dự. Nàng cúi đầu nhìn bàn cờ, chầm chậm nói, "Ta tin công tử sẽ đối xử tốt với ta, nhưng mà, công tử sẽ thích ta sao?"
Nghe nàng hỏi, Bùi Văn Tuyên hạ mắt.  
Lý Dung ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc hỏi, "Công tử sẽ xem ta là thê tử hay là một đồng minh?" 
 
Bùi Văn Tuyên không nói, mưa bên ngoài vẫn tí tách rơi. Lý Dung nhìn những hàng cờ ngang dọc giao nhau, giống như đã thấy mất hứng, nàng ném con cờ vào hộp, dựa lưng vào ghế, quay đầu sang nhìn những chiếc lá sen đang lay động dưới màn mưa. Lý Dung chậm rãi nói, "Ta từng nghĩ, nếu ta và công tử ở cạnh nhau thì cuộc đời này, ta sẽ không thể có một trượng phu mà chỉ có một đồng minh" 
"Trong hoàng thất, trượng phu, người thân thật ra chẳng quan trọng, quan trọng là trong tay phải có quyền lực. Nhưng một khi con người ta đạt đến đỉnh cao, cô độc một mình đi giữa thế gian rồi, họ mới bắt đầu ngưỡng mộ những người đang đắm chìm trong khói lửa phồn hoa"  
Nói rồi Lý Dung quay đầu sang nhìn hắn cười khẽ, "Ngươi nói xem, cô gia quả phụ cùng cô hồn dã quỷ có khác gì nhau chứ?"
Bùi Văn Tuyên im lặng, những lời này của Lý Dung, hắn đều hiểu rõ. Hắn lẳng lặng quan sát nàng, một cô nương mười tám tuổi, đang vào thời điểm đẹp đẽ nhất, nhưng lại có một bộ dáng lười nhát, mỗi cái nâng tay nhấc chân đều toát lên sự cô tịch, thê lương không thể nào có ở lứa tuổi của nàng. Nàng giống như một diễm quỷ, phiêu diêu trên thế gian, xinh đẹp nhưng cô độc, chỉ nhìn thôi liền khiến lòng người khắc khoải.  
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên không nói gì chỉ khẽ cười. Nàng nghĩ nếu Bùi Văn Tuyên cũng trọng sinh giống mình thì hắn đương nhiên hiểu rõ nàng đang nói gì.  
Thực tế, Bùi Văn Tuyên hiểu cả, chỉ là không biết phải có phản ứng thế nào. Từ phía xa, Tịnh Lan tiến đến với một chiếc dù trong tay, thấp giọng thưa với Lý Dung, "Công chúa, trời mưa lớn, công công trong cung bảo thời gian cũng không còn sớm, có thể tàn tiệc rồi"
"Ừ", Lý Dung gật đầu sau đó dặn dò, "Nói rằng thân thể ta không khỏe, ngươi tiễn ông ta đi đi" 
Tịnh Lan đáp một tiếng liền lui về phía sau. Khi nàng ta đi rồi, Lý Dung quay sang nhìn Bùi Văn Tuyên đang ngồi phía đối diện, dịu dàng hỏi, "Bùi công tử thấy khi ta gả cho ngươi rồi thì nên sống một cuộc sống như thế sao?"  
Nàng đang nghiêm túc thỉnh giáo Bùi Văn Tuyên.  
Tuy Bùi Văn Tuyên cãi nhau với nàng rất nhiều năm, thậm chí sau này còn giết nàng, nhưng hắn vẫn còn một điểm tốt.  
Hắn chưa bao giờ nói dối nàng. 
 
Là tốt hay xấu, cuộc đời này có nên sống như thế không, nàng cảm thấy đáp án mà Bùi Văn Tuyên đưa ra, chắc chắn là sự thật. 
Về phía Bùi Văn Tuyên, khi nghe nàng hỏi xong, hắn chỉ nâng mắt, lặng lẽ nhìn nàng.  
Nụ cười của nàng thật chướng mắt. 
Bộ dáng ấy chẳng khác gì mấy mươi năm sống với nhau ở kiếp trước. Nụ cười ấy, so với hình ảnh Lý Dung mười tám tuổi trong kí ức của hắn, hoàn toàn khác nhau.
Lý Dung năm mười tám tuổi thật sự rất tốt.
  
Dù không muốn thừa nhận nhưng Bùi Văn Tuyên vẫn còn nhớ, lúc hôn nhân của họ mới bắt đầu, khi hắn vén khăn trùm đầu của Lý Dung ra, nàng ngẩng đầu và dùng đôi mắt vừa xấu hổ vừa hiếu kì nhìn về phía hắn. Khi cả hai uống rượu giao bôi, nàng vô cùng thẳng thắn nói rằng, "Văn Tuyên, bất luận vì sao chúng ta phải ở cạnh nhau, nhưng nếu đã thành phu thê, ta vẫn hy vọng được sống cạnh chàng suốt đời". Lúc đó hắn đã từng nghiêm túc cho rằng, hắn muốn sống với Lý Dung, cùng nàng sinh nhi dục nữ, cả đời hòa thuận.   
Chỉ đến khi Lý Dung biết hắn thích Tần Chân Chân.  
Thật ra, ngay cả bản thân hắn còn không biết giữa mình và Tần Chân Chân là loại tình cảm gì, là yêu thích hay chỉ đơn thuần là trách nhiệm. Bọn họ cùng nhau lớn lên, trong lòng hắn chỉ có một mình nàng, hắn rất hy vọng có thể cùng Tần Chân Chân đi hết cuộc đời... Song mọi thứ lại không được như ý nguyện.
Sau này, Tần Chân Chân gả cho đệ đệ của Lý Dung, Thái tử Lý Xuyên.  
Thái tử Lý Xuyên là một Thái tử tốt, nhưng không được xem là một trượng phu tốt. Ngài ấy vì chính trị mà thành thân nên tuy chỉ mới làm Thái tử, chính phi và thiếp thất đã có năm người. Tần Chân Chân tính tình ngây thơ vô tư, lại được Thái tử sủng ái, nếu không có hắn ngầm giúp đỡ thì nàng sớm đã chết vì những âm mưu chốn Đông cung rồi. 
Hắn ra tay giúp nàng, Lý Dung đương nhiên biết. Vào một dịp cung yến, khi việc hắn âm thầm giải vây giúp Tần Chân Chân suýt nữa bại lộ, chính Lý Dung đã giúp hắn thu xếp ổn thỏa.
 
Ngày đó, bọn họ ngồi trên xe ngựa, trên đường trở về nhà, Lý Dung im lặng không nói gì khiến hắn có chút hoảng loạn. Bùi Văn Tuyên muốn giải thích nhưng lại chẳng biết giải thích sao cho phải, chỉ cảm thấy dù Lý Dung có nói gì đều chính đáng cả.  
 
Về nhà, Lý Dung đi thẳng vào phòng ngủ, trực tiếp đến bên bàn rót cho mình ly trà. Nàng quay lưng về phía hắn hỏi một câu, "Chàng thích nàng ta sao?"   
Bùi Văn Tuyên đứng ở trước cửa, thật ra hắn định nói không có, nhưng do bản thân không thể nói dối, hắn chỉ đành thành thật đáp, "Ta không từ bỏ nàng ấy được"  
"Chàng và nàng ta có quan hệ gì?"
  
Lý Dung siết chặt ly trà, bộ dáng vô cùng bình tĩnh. Bùi Văn Tuyên vẫn thành thật kể, bọn họ đính ước từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Khi nhà hắn tụt dốc, Tần gia liền hối hôn và ép gả Tần Chân Chân vào Đông cung.... 
 
"Ta chỉ đơn thuần muốn giúp nàng ấy", hắn đè nén nói, "Tuyệt đối không có chút ảo tưởng nào. Nàng ấy hiện là trắc phi của Thái tử, ta không thể làm gì khác"  
Đợi hắn nói xong, Lý Dung rất lâu sau vẫn chẳng mở lời. Trong lòng Bùi Văn Tuyên, sự trầm mặc ấy trở thành ấn tượng sâu sắc nhất về buổi tối hôm đó.  
Hắn nhìn Lý Dung vẫn ngồi đó uống từ ly này sang ly khác. Phải rất lâu sau, dường như nàng mới dần bình tĩnh lại. Lý Dung quay đầu sang nhìn chằm chằm vào Bùi Văn Tuyên hỏi, "Ngươi sẽ không phản bội ta đúng chứ?"  
"Sẽ không", hắn lập tức đáp và nhìn thẳng vào nàng, "Vì nàng là thê tử của ta"  
"Ta không phải thê tử của ngươi"  
Lý Dung nghiêm túc nhìn hắn, "Ta chỉ là đồng minh của ngươi mà thôi" 
 
Những lời này của nàng khiến hắn sững sờ. Lý Dung quay đầu đi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ bình tĩnh nói tiếp, "Cuộc chỉ hôn này, ta và ngươi đều không có quyền chọn lựa và đơn thuần chỉ vì quyền lực. Nói đúng ra, giữa hai ta chẳng có một chút tình cảm nam nữ. Trong lòng ngươi có cô ta, trong lòng ta cũng đã có người khác. Do trước đây chúng ta không nói rõ ràng nên đã có chút hiểu nhầm. Bây giờ mọi thứ đã sáng tỏ nên chẳng có vấn đề gì nữa"  
"Cũng không phải chuyện gì to tát", Lý Dung bật cười, nước mắt dường như sắp trào ra, "Tại sao không nói với ta sớm?" 
Bùi Văn Tuyên vẫn sững sờ nhìn nàng. Hắn muốn phủ nhận nhưng lại cảm thấy những gì Lý Dung nói chẳng có gì sai. Giữa hắn và Lý Dung chẳng phải tình cảm nam nữ, bời một người không thể cùng lúc yêu hai người được. Trong lòng hắn đã có Tần Chân Chân, sao có thể chứa thêm Lý Dung?
  
Thấy Bùi Văn Tuyên không trả lời, Lý Dung cúi thấp đầu nhẹ nhàng nói, "Nếu đã nói rõ ràng thì chẳng có vấn đề gì nữa rồi. Sau này chúng ta vẫn sẽ sống như cũ nhưng ta hy vọng Bùi đại nhân nhớ một điều"  
"Ta không phải là thê tử của ngài, ngài cũng chẳng phải là trượng phu của ta. Ta không cần biết trong lòng ngài có ai, cũng chẳng quan tâm ngài ở cạnh ai. Chúng ta đều sẽ có cuộc sống riêng, ai vui niềm vui của người nấy"
  
"Ta chỉ mong Bùi đại nhân hứa với ta", Lý Dung nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sắt như chim ưng, "Nếu hai ta đã là đồng minh thì tuyệt đối không được phản bội nhau" 
Tối hôm đó, trời cũng đổ mưa. 
 
Hệt như bây giờ, bên ngoài đang mưa như trút nước.  
Lý Dung đến trước mặt, chăm chú nhìn vào hắn, "Bùi Văn Tuyên, ngươi nói đi"  
Nhưng hắn không nói được gì. 
 
Thấy hắn do dự, Lý Dung bỗng bật cười, "Bùi Văn Tuyên, nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ cho rằng ngươi có cảm tình với ta. Nhưng nếu giữa chúng ta đã có tình cảm vậy tất cả những gì ngươi làm thật khiến người ta buồn nôn. Chúng ta không nên ở cạnh nhau, ta sẽ đi thỉnh cầu phụ hoàng, bất luận thế nào", nàng lạnh lùng nói, "Chúng ta cũng phải hòa ly" 
Tiếng sấm đùng đùng vang lên, Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung đang ngẩng đầu nhìn vào hắn. 
Vào giây phút ấy hắn rốt cục hiểu rõ, yêu cầu của nữ nhân này về mặt tình cảm, tuyệt đối một tấc cũng không nhường. Cho dù không toàn vẹn, nàng cũng muốn có được một tình cảm thuần khiết. 
Nghĩ thế, hắn mỉm cười.  
"Hà cớ gì chứ?", hắn khó hiểu hỏi, "Những gì Người nói đều đúng cả, chúng ta là đồng minh. Trong lòng thần đã có người khác nên không được quản chuyện của Người. Hòa ly đối với chúng ta mà nói không phải là chuyện tốt đẹp. Hay cứ thế này đi?" 
 
"Mang danh nghĩa phu thê nhưng tự ai sống cuộc đời người nấy. Hai chúng ta là đồng minh, tuyệt đối không phản bội nhau"  
"Nếu làm trái lời thề", Bùi Văn Tuyên khản giọng nói, Lý Dung liền mỉm cười, "Sẽ không được chết yên ổn" 
 
Tuy thế, bọn họ cuối cùng đều đã phản bội lại lời thề của chính mình và bị trừng phạt.
♪Tác giả có lời muốn nói♪
Viết về chuyện kiếp trước liền đau lòng, nhưng lại cảm thấy sảng khoái. Tui thật xấu quá!!!
♪Góc tám nhảm♪
Các bạn đã thấy rồi đấy, Bùi Văn Tuyên không hề là người vô tình, chỉ là lúc cố gắng sửa sai thì chị Dung quá cứng rắn không muốn chấp nhận mà thôi. Đúng là bà này viết mấy đoạn hành hạ nhau là giỏi, đọc mà cứ khắc khoải ấy, TT^TT. Các bạn đọc truyện vui nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.