Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 14: Bệnh viện này sạch sẽ hệt như đạo quán vậy




Chuyển ngữ: Siro
Máy điều hoà trong phòng nghỉ thổi những làn gió mát lành, mặt trời chiếu sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ kính. Bạch Tiên Tiên thu dọn lại nơi làm việc của mình rồi ngái ngủ ngáp một cái.
Học Đạo trong mộng cũng hao tổn tinh lực, cô nhớ tới khi còn bé có lần Đại trưởng lão vẽ bùa quá độ khiến cơ thể suýt nữa suy kiệt, cần phải dùng nhân sâm tẩm bổ lại.
Ngành nghề nào cũng cần một cơ thể khoẻ mạnh.
Bạch Tiên Tiên nhìn đồng hồ và quyết định đánh một giấc rồi tính tiếp. Dù sao cô cũng không thật sự đến nhà xác làm việc, chờ ngủ dậy đầu óc tỉnh táo rồi lại hoàn thành những gì mà Vu An Định dặn dò cũng chưa muộn.
Cô đệm ba lô lên bàn, rồi tìm tư thế thoải mái nằm xuống ngủ một giấc.
Vừa ngủ không bao lâu, cửa phòng làm việc khép hờ được mở ra, có người đi vào. Khi tới chỗ cô, người đó hơi khựng lại một chút, nhưng chỉ lát sau, lại đi tới kèm theo tiếng bước chân nhẹ hơn trước.
Trong cơn mơ màng, Bạch Tiên Tiên nghe hộp điều khiển của máy điều hòa kêu “tích tích” hai tiếng, gió mát thổi vào lưng cô dường như đã rẽ sang góc khác không còn quá lạnh nữa.
Vì vậy, cô ngủ thoải mái hơn.
Không biết ngủ bao lâu, điện thoại trong phòng làm việc “reng reng” reo lên. Bạch Tiên Tiên bị đánh thức, khẽ dụi mắt nhìn sang, đã thấy Trần Lẫm bắt máy: “Alo, nhà xác nghe.”
Tiếng điện thoại bàn vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh nghe hết sức rõ ràng: “Khoa hậu môn trực tràng lầu 13 giường 7, anh tới đón người đi.”
Trần Lẫm nói: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, thấy Bạch Tiên Tiên đang ngơ ngác nhìn mình, anh có vẻ hơi chần chừ, sững lại một chốc rồi mới nói: “Có bệnh nhân qua đời.”
Bạch Tiên Tiên cũng tỉnh ngủ, hút lại nước miếng ở khóe miệng, vừa lắp bắp hỏi: “Cần... cần tôi giúp không?”
Trần Lẫm nhìn cô, đồng tử cụp xuống: “Không cần, tôi đi là được.”
Bạch Tiên Tiên như trút được gánh nặng. Đảo mắt, nghĩ bụng lát nữa anh sẽ đẩy một xác người mới về đây, toàn thân cô đều sợ hãi, bởi vậy cô rề rà đứng lên: “Vậy tôi đi dạo một vòng nha! Ha ha ha hôm nay vừa tới, tôi muốn làm quen với hoàn cảnh ha ha ha…”
Trần Lẫm gật đầu.
Chờ anh đi, Bạch Tiên Tiên cầm túi của mình chạy mất dạng.
Sắp đến giờ ăn trưa, cô tuỳ tiện dạo hai vòng dưới lầu, chợt nhận được tin Wechat của Vu An Định:
- Chú Vu: Tiên Tiên, đây là nhóm đồng nghiệp trong bệnh viện, muốn thêm thì có thể thêm nha.
- Chú Vu: Cháu xem thế nào rồi? Cái đó... Có nặng không? Sợ cháu cười chú chứ, trong khoảng thời gian này chú cứ nơm nớp lo sợ thôi!
Bạch Tiên Tiên ôm ngực đau khổ hức hức hai tiếng.
Nghề nào việc đó, cái gì tới phải tới, thứ cần nhìn luôn phải nhìn thôi.
Người ta nói không biết mới đáng sợ nhất. Thay vì lòng run sợ, không bằng cô xem thử ở đây rốt cuộc có ma không và có bao nhiêu con, cũng tiện bề cho cô chuẩn bị tâm lý.
Xem mau thôi! Xem xong phải đi ăn cơm nữa!
Bạch Tiên Tiên khẽ siết nắm tay, đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, đeo ba lô chạy đến một góc không người rồi kết ấn niệm chú mở thiên nhãn.
Một tia linh quang loé qua, Bạch Tiên Tiên không dám mở mắt.
Lỡ như bây giờ có mấy con ma đứng trước mặt và cười với cô thì làm sao giờ!
Tuy ban ngày ban mặt trời nắng chang chang, tỉ lệ này rất nhỏ nhưng…
Cẩn thận sẽ giữ được thuyền vạn năm! (*)
(*) Nguyên văn小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Cô không muốn lại bị bất tỉnh nữa đâu.
Nhắm mắt bần thần nửa buổi trời, đúng lúc có một bác sĩ đi ngang qua, bác sĩ đi hai bước, chợt lùi lại rồi ân cần hỏi: “Cô bé, mắt bị thương hả? Cần tôi giúp không?”
Bạch Tiên Tiên vô thức mở mắt ra.
Lọt vào mắt, ngoài bác sĩ đang nói chuyện với cô ra thì không có gì cả.
Bạch Tiên Tiên thở phào nhẹ nhõm, liên tục xua tay: “Không có không có, chỉ bị cát bay vào thôi ạ, cảm ơn bác sĩ!”
Bác sĩ cười gật đầu.
Buổi trưa từ xưa tới nay là thời điểm dương khí mạnh nhất, Bạch Tiên Tiên lén la lén lút cả buổi mà ngay cả nửa cái bóng ma cũng không thấy. Vu An Định nói có gì nặng không, thật ra ông ấy đang hỏi âm khí có nặng hay không.
Sau khi chết, con người đều có âm khí, chết oan sẽ có oán khí, nghiêm trọng hơn chính là sát khí.
Ở những nơi như bệnh viện ít nhiều gì cũng sẽ có âm khí.
Bạch Tiên Tiên cảm thấy nơi tụ tập âm khí hẳn là địa điểm tụ tập âm hồn, vốn định nhìn xung quanh tìm kiếm, nói nghiêm trọng hơn là lùa từng khu, để Vu An Định yên tâm và cô cũng yên tâm.
Kết quả là từ phòng khám bệnh đến khoa điều trị nội trú, rồi từ khoa điều trị nội trú đến toà nhà kỹ thuật y tế, thậm chí cô còn đến khu phòng ăn hậu cần, nhưng đừng nói là âm hồn, ngay cả âm khí cũng không có.
Nếu không phải tối qua mới gặp mặt tổ sư gia, Bạch Tiên Tiên thật sự hoài nghi liệu có phải thần chú mở thiên nhãn của mình mất hiệu lực hay không.
Nhưng không có là không có.
Bệnh viện này sạch sẽ hệt như đạo quán vậy.
Bạch Tiên Tiên vừa thấy thần kỳ, vừa vui sướng vô cùng.
Quả nhiên! Không biết mới là đáng sợ nhất! Một bệnh viện sạch sẽ và an toàn như đạo quán thế này thì có gì phải sợ chứ! Tuy không biết nguyên do từ đâu, Bạch Tiên Tiên suy tư một lát rồi cho rằng có thể là do địa lý của bệnh viện thành phố có phong thuỷ rất tốt!
Làm xong phần việc đầu tiên của mình, Bạch Tiên Tiên hài lòng nhắn tin lại cho Vu An Định.
Nếu như nói thẳng cho ông ấy biết không có gì cả thì có lẽ ông ấy sẽ không yên lòng, thế là Bạch Tiên Tiên gõ: Cháu xem rồi ạ. Rất ít, cháu đã xử lý, chú Vu yên tâm đi.
Quả nhiên Vu An Định rất yên tâm: Có cháu ở đây thì chú yên tâm rồi! Gần trưa rồi đấy, đến căn tin ăn cơm đi, thức ăn trong bệnh viện chúng ta ngon lắm!
Bạch Tiên Tiên đáp lại bằng icon khuôn mặt tươi cười, rồi sung sướng đi tới căn tin.
Căn tin của công nhân viên không cho người ngoài vào, Bạch Tiên Tiên mặc đồ lao động liền quần màu lam, khi tới cửa còn chưa đưa thẻ nhân viên ra thì dì căn tin đã cho cô qua rồi.
Đồng phục làm việc mang tính dấu hiệu rõ mồn một đến mức gần đó vang lên những tiếng xì xào chắc lưỡi: “Phòng chứa xác lại nhận thêm người rồi hả? Còn là một cô bé nữa, người trẻ tuổi hiện nay bạo dạn ghê nhỉ!”
Bạch Tiên Tiên thầm nói, không bạo, thật sự không bạo chút nào.
Do cuộc sống ép buộc mà thôi.
Bạch Tiên Tiên lấy ra tinh thần ăn uống vui vẻ chạy tới xếp hàng mua cơm.
Ăn cơm mà không tích cực, có nghĩa thái độ có vấn đề! Một suất cà tím cá, một suất thịt heo chua ngọt, một suất gà sốt chua cay, thêm suất trứng mặn với một ly nước ép dưa hấu lạnh, nai xừ!
Lần lượt có nhân viên tới ăn cơm, phòng ăn dần ầm ĩ. Bạch Tiên Tiên bưng khay nhìn một vòng, chợt thấy Trần Lẫm đang ngồi một mình tại chiếc bàn trong góc.
Hết cách rồi, trong một mảng màu trắng, đồ lao động liền quần màu lam đậm thật sự quá bắt mắt.
Bạch Tiên Tiên ngậm muỗng, rồi một tay bưng khay tay kia bưng nước dưa hấu đi tới.
Vừa ngồi xuống, Trần Lẫm đã ngẩng đầu nhìn lên.
Lần đầu tiên Bạch Tiên Tiên thấy mặt anh khi không đeo khẩu trang.
Thảo nào mấy chị gái kia muốn xin Wechat, bởi vẻ ngoài của anh rất đẹp trai.
Trước đây cô xem lông mày chỉ cảm thấy anh ưa nhìn, nhưng bây giờ lộ ra cả khuôn mặt mới phát hiện thật ra anh không thuộc loại thanh tú, vì sống mũi cao và hốc mắt có vẻ sâu, vẻ đẹp trai rất nét nên anh thuộc hệ cực kỳ điển trai.
Chỉ có điều đôi môi hơi mỏng, kết hợp với khóe mắt luôn rũ xuống, trông anh hơi lạnh lùng vô tâm.
Thấy Bạch Tiên Tiên ngồi đối diện, anh sững sờ vài giây, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên đôi chút do dự và kinh ngạc không phù hợp với khí chất “Tổng tài bá đạo” của anh.
Bạch Tiên Tiên cắn muỗng, cười tít mắt hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Tay cầm đũa của Trần Lẫm chầm chậm hạ xuống, anh lại cụp mắt: “Được.”
Nói thì nói vậy nhưng Bạch Tiên Tiên phát hiện động tác ăn cơm của anh cũng hơi không được tự nhiên.
Biểu hiện của ám ảnh sợ xã hội đây rồi.
Bạch Tiên Tiên thấy khá tội lỗi, lại bưng chén lên: “Hay tôi đổi chỗ khác vậy.”
Trần Lẫm hơi sửng sốt: “Không sao.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, tóc đen khẽ quét qua đuôi lông mày, anh thấp giọng nói: “Cô chỉ quen biết tôi, nên cứ ngồi ở đây đi.”
Bạch Tiên Tiên thậm chí còn nghe thấy sự chân thành trong giọng nói điềm tĩnh của anh.
Suýt nữa cô đã phì cười thành tiếng.
Anh chàng sợ giao tiếp xã hội này sẽ không nghĩ tất cả mọi người đều sợ ngồi cùng bàn ăn với người lạ như anh đấy chứ?
Chà, đột nhiên cảm thấy anh ấy đáng yêu thật nha!
Rõ là anh rất không quen ăn cùng bàn với đồng nghiệp mới gặp, nhưng anh vẫn cố gắng nghĩ cho người kia. Không có bầu không khí ảm đạm của nhà xác làm nền, đây mới chính là một anh chàng to xác đáng yêu, chu đáo và ấm áp sao!
Bạch Tiên Tiên lại để chén xuống: “Vậy cũng được!”
Vì vậy, Trần Lẫm lại cúi đầu, yên lặng ăn hết cơm.
Thức ăn của bệnh viện thành phố quả thật không tồi, ngon hơn căn tin trường đại học nhiều. Bạch Tiên Tiên ăn sạch chén cơm, ợ lên một cái rồi ôm lấy ly hút nước dưa hấu.
Trần Lẫm cũng đã ăn xong, và việc đầu tiên anh làm sau khi lau miệng là đeo khẩu trang lên. Thoáng nhìn Bạch Tiên Tiên đối diện, anh khẽ mở lời: “Tôi về trước đây.”
Bạch Tiên Tiên vẫy tay chào anh: “Lát nữa gặp!”
Nước dưa hấu ngon thật, muốn uống thêm một ly nữa quá!
Tiện thể lại thêm món trứng mặn là đẹp.
Sau lưng cô, giọng của Vu An Định vang lên: “Tiên Tiên, căn tin của bệnh viện chúng ta vừa miệng cháu không?”
Bạch Tiên Tiên quay lại: “Chú Vu cũng ăn cơm ở đây ạ?”
Vu An Định cười gật đầu, sau khi lấy cơm, ông ngồi xuống cùng bàn với cô. Trò chuyện đôi câu về công việc sau này sẽ triển khai thế nào, Bạch Tiên Tiên nhớ đến một chuyện bèn hỏi: “Chú Vu, đồng nghiệp của cháu, là Trần Lẫm đấy ạ, anh ấy làm việc ở đây bao lâu rồi?”
Vu An Định suy nghĩ: “Trần Lẫm hả, từ rất lâu rồi nhỉ? Chú nhớ lúc chú được điều tới đây thì cậu ấy đã là nhân viên kỳ cựu rồi.” Ông tặc lưỡi hai tiếng: “Thằng nhóc này khá tốt, việc nặng bẩn thỉu nào cậu ấy cũng chịu làm, nhưng lại quá kiệm lời, không thích tiếp xúc với người khác, những đồng nghiệp khác cũng cảm thấy cậu ấy lầm lì nên rất sợ cậu ấy.”
Vu An Định gắp một viên thịt: “Nhưng chú lại thấy thằng nhóc này có lòng, là người tốt!” Ông ra vẻ thần bí: “Nếu không sao có thể làm việc an ổn ở nhà xác nhiều năm như vậy chứ? Vậy chắc chắn cậu ấy là một người chính khí bách tà bất xâm rồi.”
Bạch Tiên Tiên cho rằng ông ấy nói có lý.
Sau bữa trưa, tranh thủ thiên nhãn chưa bị đóng, Bạch Tiên Tiên lại đi loanh quanh trong bệnh viện và vẫn không thu hoạch được gì, ma hay quỷ gì cũng chẳng có, thậm chí lúc cô trở lại phòng chứa xác ở tầng cao nhất cũng không thấy nửa cái bóng ma nào.
Toàn bộ tầng lầu tràn ngập ánh nắng, sạch sẽ và sáng ngời, quả là một nơi làm việc lý tưởng.
Ngày đầu tiên đi làm trôi qua bằng việc trộm lười.
Bệnh viện không có sáng chín giờ làm tối sáu giờ tan ca, mà là luân phiên thay ca. Nhưng trước đây, nhà xác chỉ có một mình nhân viên là Trần Lẫm nên phần lớn thời gian anh đều ngủ ở đây.
Hiện giờ Bạch Tiên Tiên đã tới, nếu để đồng nghiệp trực đêm một mình sẽ không hay lắm. Tuy nói công việc thực sự của cô không phải là trông coi phòng chứa xác, nhưng nếu hoàn toàn qua loa thì cũng không tốt.
Ăn tối xong, cô hỏi Trần Lẫm: “Bên chúng ta có lịch trực ca chưa?”
Trần Lẫm đang tải ghi chép công việc hôm nay lên, nghe cô hỏi, anh do dự vài giây mới ngẩng đầu lên đáp: “Cô đi đi, tôi trực là được.”
Bạch Tiên Tiên: “Vậy sao được.”
Trần Lẫm nhìn cô: “... Ở đây buổi tối có lẽ sẽ đáng sợ hơn ban ngày.” Anh lẩm bẩm: “Cô sẽ sợ hơn.”
Bạch Tiên Tiên:!
Chẳng lẽ nỗi sợ ban sáng của tôi đã bị anh nhìn ra rồi sao?!
- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.