Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 37: Canh một




Chuyển ngữ: Mơ
Không ngờ một vụ án còn có thể liên lụy tới đánh giá cuối năm.
Cũng chẳng biết bình chọn bộ môn ưu tú này dựa vào cái gì, nếu như dựa vào tổng công trạng của Đạo Môn, trong lòng Bạch Tiên Tiên tự nhủ vậy công trạng của mình quá ít chẳng phải kéo toàn bộ Đạo Môn xuống à?
Cô lập tức hơi chột dạ.
Cũng may Chử Chính Minh không nói chủ đề này nữa, cuối cùng chỉ nói: "Lần này có thể giải quyết thuận lợi, không thể bỏ qua công lao của tiểu hữu. Chờ sau khi Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc sửa tiến độ kế hoạch treo thưởng thì tiểu hữu có thể nhận được thù lao."
Cúp máy, Bạch Tiên Tiên nhấn mở Bạn Biết Không ra xem, trên bảng treo thưởng nhiệm vụ kết âm hôn quả nhiên đã hoàn thành, phím xác nhận nhiệm vụ cũng biến thành màu xám.
Bạch Tiên Tiên cảm thấy tuy mình bỏ sức, nhưng nếu không có mấy người Chử Chính Minh thì cô cũng không bắt được Lưu Càn Sơn, cũng không để ý tên mình có thể lên trang chủ hay không.
Hơn nữa bây giờ cô không còn là người có số đơn 0 nữa.
Hôm qua đơn hàng của Vương Tiêu đã để cô lên bảng đạo sĩ. Tuy ở dưới chót nhưng cũng xem như có chút tên tuổi rồi. Bạch Tiên Tiên lạc quan nghĩ, chờ thêm chút nữa, chắc chắn sẽ có đơn hàng!
Thực sự không được thì cô còn có thể tự mình đi tìm đơn hàng mà.
Ví dụ như tới các đạo quán lớn lén nằm vùng, nhìn thấy người có tình huống khác thường thì lén tới hỏi: "Muốn bắt ma hả? Phí không đắt đâu, chúng ta ra ngoài nói chuyện..."
Nhưng bất cẩn có thể sẽ vào sổ đen của các các đạo quán lớn.
Bạch Tiên Tiên cất điện thoại, nói từ đầu đến cuối chuyện Chử Chính Minh nói cho cô biết lại cho Trần Lẫm. Cô nghe tới nỗi líu lưỡi, còn tới lượt Trần Lẫm thì lại hoàn toàn bình tĩnh im lặng như trước, sau khi nghe xong chỉ gật đầu một cái, chẳng hề có chút phản ứng nào.
Ngược lại ma nữ bên cạnh lại hô to gọi nhỏ: "Trò chơi này rõ ràng quá thâm độc! May mà tôi lạc đường biết quay đầu, không thì hại chết anh chàng đẹp trai như thế tôi sống sao nổi!"
Hơn nữa cô ta cũng không muốn trốn thoát khỏi khống chế của Âm phủ nhởn nhơ ngoài pháp luật, cô ta còn muốn hoàn thành tâm nguyện rồi tới Âm phủ báo cáo tiếp tục đầu thai.
Khế ước đã hủy, cũng nên siêu độ cho cô ta.
Ma nữ trơ mắt nhìn Bạch Tiên Tiên: "Cô thật sự sẽ nói với Âm phủ cho tôi lấy công chuộc tội ư? Tôi chỉ nhất thời hồ đồ, không thật sự muốn hại người đâu."
Trần Lẫm đã tới ngõ nhỏ cửa sau bệnh viện mua hương nến tiền giấy trở về, Bạch Tiên Tiên lập đàn cầu khấn không giỏi lắm. Dù sao thời gian qua cô vẫn luôn bỏ bê tu luyện, chần chờ nhìn Trần Lâm: "Hay là anh làm nhé?"
Kết quả Trần Lẫm lắc đầu: "Cô luyện tập đi."
Ma nữ: "???" Cô ta khó tin kêu to: "Các người bắt tôi để luyện tập ư?"
Bạch Tiên Tiên nghĩ cũng thấy có lý, có sẵn cơ hội không dùng thì phí, luyện tay chút cũng tốt mà. Ma nữ thấy cô nóng lòng bắt đầu chuẩn bị thì vẻ mặt lo lắng sợ hãi dặn dò: "Cô tuyệt đối đừng đưa tôi tới nhầm chỗ đấy."
Chỉ nghe thấy Bạch Tiên Tiên quay đầu hỏi Trần Lẫm: "Tôi mới đọc một lần “Thái Thượng cứu khổ kinh”, câu đầu tiên là gì ấy nhỉ?"
ma nữ suýt ngất xỉu.
Nhưng mà Bạch Tiên Tiên đúng là Bạch Tiên Tiên, nghiệp vụ tuy không giỏi nhưng trí nhớ tốt. Trần Lẫm nhắc là cô nhớ lại luôn, đốt hương nến và vàng mã, tụng kinh. Ma nữ còn cằn nhằn thấp thỏm, bay lên theo tro giấy, bỗng cảm thấy thân thể từ từ thay đổi.
Tiếng tụng kinh như phát ra từ trước mặt, lại như từ trên trời, ma nữ nhắm mắt lại, khuôn mặt dần bình tĩnh lại.
Lúc Bạch Tiên Tiên mở mắt ra, thân hình tung bay trong không trung của ma nữ đã rất mờ nhạt, tỏa ra một vầng sáng trong suốt rất mỏng. Cô ta không còn dáng vẻ tóc tai bù xù mặt xanh mắt đen mà buộc tóc thanh tú như một sinh viên vừa tốt nghiệp.
Bạch Tiên Tiên nói: "Đi thôi."
Ma nữ mỉm cười, nhìn Trần Lẫm tựa ở cửa một cái, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên xích lại gần, nói nhỏ một câu bên tai Bạch Tiên Tiên.
Hương nến cháy hết, hình như có một cơn gió lớn thổi bay tro giấy, cuốn lên không trung, ma nữ biến mất trong gió.
Bạch Tiên Tiên đứng yên một lúc, vỗ vỗ tay đứng dậy, ngạc nhiên nói: "Hoá ra siêu độ vong hồn là cảm giác này." Cô đấm đấm lưng: "Chuyện này xem như kết thúc rồi. Ôi, nhiều ngày qua tôi lo muốn chết rồi, cuối cùng có thể ngủ ngon rồi."
Trần Lẫm nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, như không nhịn nổi nhỏ giọng hỏi: "Lời sau cùng cô ta nói với cô là gì vậy?"
Bạch Tiên Tiên hiếm thấy anh chủ động tò mò một lần, nhướng đuôi lông mày, cười tủm tỉm nói: "Không nói cho anh biết đâu."
Trần Lẫm lại yên lặng cụp mi xuống.
...
Lúc ăn cơm trưa, Bạch Tiên Tiên nhận được điện thoại của Bạch Hướng Vọng, vừa nối máy thì nghe thấy ba Bạch bên kia hưng phấn nói: "Ôi chao Tiên Tiên ngoan của ba thật sự quá giỏi! Không hổ là truyền nhân của nhà họ Bạch chúng ta! Là niềm kiêu hãnh của gia tộc!"
Bạch Tiên Tiên nuốt viên thịt trong miệng xuống: "Khoan đã! Ba, ba khoan hãy khen con, có chuyện gì vậy?"
Bạch Hướng Vọng nói: "Con chưa biết à? Con lên trang chủ thông báo đó! Tất cả đạo hữu đều thấy, đều đang khen con đó!" Ông cảm thán không thôi: "Tuy ba tầm thường vô vi cả đời, nhưng con gái của ba giỏi! Giải quyết sự kiện bảng treo thưởng này, ba có nghĩ cũng không dám!"
Bạch Tiên Tiên vội bấm mở Bạn Biết Không ra xem.
Tin tức ở trang chủ thông báo chính thức quả nhiên đã bắt đầu chạy một dòng tin: Cảm ơn cư sĩ Bạch Tiên Tiên và miếu Chân Võ hợp sức giải quyết sự kiện trò chơi âm hôn, không thể bỏ qua công lao của cư sĩ Bạch Tiên Tiên, vì vậy khen ngợi.
Cái tên Bạch Tiên Tiên của cô! Lên trang chủ! Còn thông báo chạy liên tục như vậy! Phát liên tục ba ngày!
Ba ngày đó!!! Cái này giống như ở trên hot search Weibo ba ngày, nổi tiếng lắm đó!
Đây cũng là đơn hàng đấy!
Bạch Tiên Tiên không ngờ Chử Chính Minh lại rộng lượng như vậy. Bọn họ tốn nhiều công sức còn bị thương không ít người, cuối cùng chỉ để một cái tên miếu Chân Võ, tên Bạch Tiên Tiên xuất hiện trong hàng chữ hai lần, rõ ràng nghiêng công lao lên người cô nhiều hơn.
Người tốt!
Làm thần tiên cũng cảm động!
Nhưng mà đạo sĩ giỏi như Chử Chính Minh, quả thực đã chẳng còn quan tâm những danh lợi này, có lẽ so với bản thân, ông ấy muốn khích lệ hậu bối hơn, cung cấp cơ hội có tầng lớp trẻ cho Đạo Môn.
Từ sau khi Bạch Tiên Tiên mở Bạn Biết Không ra, tiếng hệ thống vẫn vang lên tinh tinh tinh.
Lượt theo dõi tăng sau mỗi giây. Trước đó cô chỉ làm theo dõi qua lại với bốn năm người. Sau một thời gian này, lượt theo dõi đã tăng tới hai nghìn, toàn là đạo sĩ các môn phái chạy tới xem sau khi thấy thông báo.
Bọn họ nhìn thấy cái tên Bạch Tiên Tiên ở trang chủ cảm thấy lạ mắt, chưa từng nghe nói nên vào trang chủ của cô xem, quả nhiên là một người mới nhập môn, còn là một cư sĩ.
Lần này sự kiện âm hôn có hơn một trăm đạo sĩ nhận đơn, trong đó không thiếu đạo sĩ giỏi nổi danh, tất nhiên biết chuyện này khó giải quyết cỡ nào. Mới một buổi sáng, chuyện Lưu Càn Sơn đã lan truyền trong Đạo Môn, người này tu luyện nhiều năm, đạo pháp cao thâm, giỏi đạo pháp cộng thêm tà môn tà thuật, người có thể đấu với ông ta vốn rất ít.
Ngay cả sư huynh Chử Chính Minh của miếu Chân Võ cũng không đấu lại yêu đạo. Cuối cùng lại bị một cư sĩ nhỏ tuổi đánh bị thương, còn bị vị tiểu cư sĩ này bắt lại, quả thật làm cho người ta khiếp sợ, bội phục và phải khen ngợi.
Thấy trang chủ viết cô là truyền nhân của Thiên Sư Đạo nhà họ Bạch? Là một pháp phái dân gian chưa từng nghe nói, nhưng mà nếu là Thiên Sư Đạo, vậy hẳn có nguồn gốc với phủ Thiên Sư núi Long Hổ, khó trách thiên phú kinh người.
Bạch Tiên Tiên thấy lượt theo dõi liên tục tăng lên thì cười tới sắp không ngậm miệng được.
Mà số đơn đặt hàng của cô ở trang chủ trước đó cũng từ một biến thành hai, 1 thuộc về đơn cá nhân, 2 là đơn đặt hàng phía chính phủ. Sau khi hoàn thành còn được một con dấu của Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc, nhìn qua khỏi nói oai phong thế nào.
Đôi mắt của Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên mở to, giơ ngón tay lên đếm chuỗi con số 0 phía sau trong ví tiền của mình.
Lần này thù lao treo thưởng miếu Chân Võ không lấy phần nào, cho cô hết, khoảng chừng năm vạn!
Kẻ ham tiền hôm qua mới bị hai vạn làm cho vui mừng hôm nay lại bị năm vạn đập cho ngây người. Bảy vạn! Bây giờ cô là nữ đại gia có khoản tiền lớn bảy vạn trong người đấy!!!
Bạch Tiên Tiên thầm nghĩ, hoá ra bỗng dưng thành người giàu là cảm giác này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.