Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 3: Đại họa





"Gia gia tái kiến, con đi trước nha!" Vừa nói xong ta vội phóng đi ngay, hình như gia gia có nói vọng theo gì đó.
"Này! Xú tiểu tử!" Gia gia cười khổ nói.
***
Ta ôm tiểu liệp ưng một lèo trở lại phòng mình. Vào phòng đóng cửa , ta vội vàng để liệp ưng trên giường, còn ta thì khoanh chân ngồi tọa, chậm rãi điều động linh khí để tế xuất Phật tổ kim liên. Thật buồn là bằng đạo pháp của ta bây giờ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể lấy ra vài vật diệu dụng từ Phật tổ kim liên mà thôi*. Ta dụng linh khi mở một cánh hoa, đến lúc này linh khí ta cũng cơ hồ cạn kiệt, ta cũng chỉ có thể mở cánh đầu tiên mà thôi.
Hóa ra trong đó ẩn chứa một thủy tinh cầu màu xanh lục. "Tam hại" chúng ta khi xưa hoành hành Tây thần giới thật cũng chưa hề gặp qua cái này. Thủy tinh cầu như có thể liên kết với linh hồn, trong suốt, còn có một tia khí tức ma pháp nhàn nhạt, thật sự là một linh hồn pháp bảo. Ta trước tiên vận công khôi phục linh khí, sau đó ta ngồi đối diện liệp ưng và thủy tinh cầu thi triển pháp thuật liên kết tâm hồn.
Pháp thuật này chủ yếu giúp liên kết tâm linh, có thể đem những gì liệp ưng thấy đưa lên trên thủy tinh cầu. Vốn dĩ ta cũng chủ yếu muốn biến nó trở thành trinh sát binh trên chiến trường mà, vậy càng thuận lợi. Ý niệm vừa động vận hành pháp thuật, trên mặt thủy tinh cầu quả nhiên xuất hiện thế giới trong mắt của liễu diệp ưng. Thật hay!.
Sau đó ta vừa lòng cho tạm ngưng pháp thuật, cất thủy tinh cầu vào, vuốt vũ mao bóng loáng của liệp ưng : "Ngươi từ nay về sau được gọi là 'Lôi Đạt' ! Dù sao bây giờ cha ta không còn dám xâm quyền nữa đâu, ngươi và ta chắc chắn an toàn!"
"Thiếu gia, thị vệ trong cung mời ngài tiến cung ạ!" Hạ nhân báo lại.
"Biết rồi! Ta đi ngay!" Ta phân phó bọn họ chiếu cố Lôi Đạt chu đáo, rồi lập tức tiến cung
Đi đến cửa cung, xe ngựa ngừng lại, ta được hai gã thị vệ của cô cô dẫn đường cùng tiến vào trong. Đi qua một đoạn tường thành, ta đột nhiên phát hiện ở ven đường có mấy nam hài tử đang vây quanh hai tiểu cô nương, ái chà, nếu là một tháng trước thì ta đã nhanh chóng chạy tới rồi.
Mấy tên tiểu tử không ngừng đánh vào mặt các tiểu nữ hài. Họ chống đỡ vất vả rồi té vào bụi cỏ ven đường. Hai tiểu cô nương cùng ôm nhau nằm một chỗ, nước mắt ràn rụa rơi, nhưng vẫn rất quật cường không hề lên tiếng van xin!
Ta phảng phất thấy hình dáng chính mình lúc nhỏ kiếp trước, chính cũng bị người khác khi phụ như vậy, khóc thì ta có khóc nhưng tuyệt đối không lên tiếng van xin! Ta khi đó là một cô nhi, các nàng bây giờ và ta khi đó thật rất giống nhau!
Đồng bệnh tương liên, gặp phải cảnh này lòng ta nổi lên cơn lửa giận, chả cần bận tâm hậu quả ra sao, ta rống lên một tiếng vọt đến, "Cái lũ hỗn đản các ngươi thật đáng chết!"
"Chạy mau! Tên kia là tiểu tử của Long gia đó!" Chẳng biết tên nào thét lên. Bọn hỗn đãn cả đám đều bỏ chạy
Ta đỡ 2 tiểu cô nương trên đất đứng dậy, Lấy tay phủi sạch bụi trên mặt các nàng, "Đừng sợ, đã có ta!"
"Đa tạ ngươi, ngươi cũng mau đi thôi, bọn họ có thể trở lại!" Cô nương bên trái lên tiếng
"Càng tốt, thế ta khỏi phải mất công đi tìm bọn chúng, hãy xem ta cho các ngươi trút giận! Ta nói.
Quả nhiên, bọn chúng đều đã trở lại, dẫn đầu chính là ngũ vương tử, bên cạnh là thạch nguyên tứ lang, còn lại là đệ tử
Thạch nguyên gia. Bọn họ đứng cách ta vài mét. Ta đỡ hai người tiểu nữa hóa ra là song sinh về sau lưng.
"Tiểu tử, ngươi còn dám xen vào việc của người khác à, mông ngươi chẳng phải đã bị phụ thân ngươi đánh một trận rồi à? ha ha ha ha. Ngũ vương tử và cả đám đi theo đều cười to
"Mông ta không sao, cám ơn đã hỏi thăm! Nhớ lại hôm đó toàn thân các ngươi đều là máu, phụ thân các ngươi chỉ biết khóc ròng vì đã lỡ sinh ra cái lũ phế vật các ngươi mà thôi!" Ta đáp lại. Muốn cãi với ta, không phải muốn chết chứ?
Lập tức cả đám đều ngừng ngay nụ cười, thạch nguyên tứ lang từ trong lòng móc ra một thủ nỗ lớn hướng về phía ta, hung hăng nạt: "Tiểu tử, ta muốn nhìn thấy ma pháp ngươi hay là mũi tên của ta nhanh đây? Hay là người cứ lập tức quỳ xuống cầu ta, may ra!"
"Đúng, mau quỳ xuống cầu chúng ta, ta chỉ cần dụng côn tử vài phát là đã đập ngươi xuống đất rồi! Ngũ vương tử đắc ý nói.
Ta thấy không ổn, nhìn cái đám hung hăng này, trong mắt đều có sát khí, nói vậy hắn hội đồng giết ta, uy lực Thủ nỗ ta đương nhiên biết, có thể trên người ta làm xuất hiện mấy cái lỗ a, bất quá, ta sử dụng Thái cấp quyền nhiều lắm thì chỉ bị thương, tính mệnh tuyệt đối không sao.Đánh sói không chết, hậu hoạn vô cùng a! Nếu hắn bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa, chỉ cần tương kế tựu kế , đỡ phải phiền toái về sau. Ta trong suy nghĩ, một bên âm thầm điều động linh lực trong người chuẩn bị Thái cấp khí đệ nhất tầng, một bên tiếp tục kích thích hắn: "Chỉ bằng vào ngươi? Một tên thối tha siêu cấp ngu ngốc?"
Hai người thị vệ đi với ta lúc thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng che trước ta ,nói: "Ngũ vương tử điện hạ, Long ngũ thiếu gia phải đi gặp vương hậu, mong rằng vương tử có thể khoan dung tha cho chúng ta đi!"
"Bằng vào ngươi? Ngươi dựa vào cái gì cũng dám quản ta? Ta hôm nay nhất định dùng cây cổn tử giáo huấn hắn một phen!" Ngũ vương tử hét lên.
Hai thị vệ không còn cách nào khác, đành phải để cho một người lưu lại, người kia đi về gặp vương hậu bẩm báo. Ta đứng ở phía sau thị vệ nhìn Thạch nguyên tứ lang liếc hắn, cố tình chọc tức hắn.
Chỉ thấy Thạch nguyên tứ lang mặt càng ngày càng đỏ rần, cơ hồ sắp bắn ra máu.Từ nhỏ đến lớn chỉ có hắn khi phụ người, giờ hắn lại bị người ta khi lại, luôn luôn được người khác tung hô, giờ lại bị ta chửi như phế vật, cứ đối mặt với ta là lại bị cười nhạo. Cái loại bi phẫn này thật thống khổ a.
Rốt cục hắn mất đi lý trí, lửa giận công tâm ngay lập tức bắn tên vào ta. Nhìn mũi tên bay vụt tới, đầu tiên là bị Thái cấp khí tràng của ta tiêu giảm tốc độ, sau đó bị ta dụng Thái Cực quyền khiến phương hướng nó rời xa trái tim, nhưng nó vẫn trúng vào vai trái ta,đau đớn vô cùng! Vết thương khiến ta cơ hồ ngất đi, nhưng đối diện hắn bây giờ ta tuyệt không thể ngất a. Có cớ đánh rồi, cơ hội tới rồi, ta trong thời gian cấm bế vốn đã lĩnh ngộ được một pháp thuật mới- Lôi kích thuật*.
Ta liền dụng tất cả linh lực trong người phóng xuất ra ngoài, tâm ý máy động, quang hoa thiểm lượng phóng ra liền tập trung trên đỉnh đầu hắn, đạo thiểm điện hung hăng nện xuống đầu Thạch nguyên tứ lang! Ta lúc này vừa đau đớn do vết thương lại đột ngột mất một lượng linh khí quá lớn, ta như mê đi, nhưng vẫn cố nhìn lại xem pháp thuật thành công hay thất bại, này ta vẫn tựa hồ nghe được có người thét lên "Đừng mà". Haha, đừng mới là lạ!
Ta tỉnh lại thì trời cũng đã tối. Vừa mở mắt ra điều đầu tiên ta thấy là mẫu thân đang ngồi bên giường lo lắng nhìn ta, hai mắt hồng hồng. Ta nhất thời vô cùng cảm động, mẫu thân thật tốt!
"Hài tử, ngươi cảm thấy thế nào?" Mẫu thân lo lắng hỏi
"Mẫu thân, con không sao, thật sự vết thương cũng không nặng, cũng không tổn hại đến xương, tu dưỡng vài ngày sẽ không có việc gì!" Ta nói.
"Thật sao? Nhưng ngươi làm sao biết vết thương không tổn hại đến xương?" Mẫu thân kỳ quái hỏi
"Cảm giác, mẫu thân!... À, có phải Quang Minh mục sư đã dùng Dũ thuật trị liệu cho con? Kỳ thật con bây giờ đã nghe khỏe rồi" Ta cười nói: "Được rồi, mẫu thân, tên hỗn đản kia đã thế nào?"
"Đã chết, bị nướng chín còn có thể không chết sao? Hắn chết thật dễ mà. Đừng lo lắng, ngươi là tự vệ thôi, không ai có thể bắt ngươi đâu, dù quốc vương cũng không được!" Mẫu thân khẳng định nói.
"Thế mọi chuyện đã xong a!" Ta hỏi.
"Cũng không hẳn, phụ thân ngươi đang cãi nhau tại cung với Thạch nguyên gia, tiểu tử dù sao cũng là công tước nhi tử mà. Ta vốn cũng muốn đi, nhưng phụ thân ngươi lại ngăn cản. Đáng giận, xem hắn trở về ta như thế nào thu thập hắn!" Mẫu thân nghiến răng nói.
"Người sao lại cản mẫu thân?" Ta kỳ quái hỏi. Phụ thân vốn dĩ quý trọng nhất là mẫu thân, nhưng trong lời nói, lại nghe hình như mẫu thân rất tức giận?
"Vương phi Thạch nguyên gia muốn ngươi bồi táng cùng tên kia! Ta giận quá thách thức ả dám lại gần khu vực này!" Mẫu thân nói hờ hững.
"Xỉu, người dám thách thức vương phi? Không sợ quốc vương trị tội?" Ta tò mò hỏi.
"Cô cô ngươi còn tức giận hơn ta nữa ấy chứ. Mà dù sao, ta thách thức, quốc vương vốn cũng không dám phạt ta?" mẫu thân nói.
"Vì sao không dám phạt người?" Ta thật sự là không hiểu liễu.
"Mẫu thân vốn là công chúa của tinh linh nhân tộc. Tinh linh nhân tộc chúng ta mặc dù chỉ có mấy trăm vạn nhân số, mười mấy vạn quân chánh quy, nhưng tất cả chúng ta đều là pháp sư, còn quân chánh quy tất cả đều là cao cấp ma pháp sư a, tất cả ma pháp sư của nhân tộc cũng chưa chắc được như vậy. Còn riêng Đại Hán chúng ta bất quá củng chỉ có mấy trăm thôi. Muốn còn qua lại hay chiến tranh? hừ hừ, mà cho dù bằng vào một mình mẫu thân ta, cũng có thể làm cỏ cả Đại Hán quốc này rồi!" Mẫu hào hứng nói.
"Tinh linh nhân sao lại lợi hại như vậy a?" Ta hỏi.
"Tinh linh nhân tộc và nguyên tố tinh linh vốn cùng ở tinh linh chi sâm*. Chúng ta từ xưa cùng nhau giữ gìn nguyên tố tinh linh tự nhiên, nhưng chúng nguyên tố này thường rất yếu, phải cùng với chúng ta sử dụng cộng sanh khế ước, mới có thể tồn tại lâu dài được. Chúng ta sử dụng khế ước về sau có thể lợi dụng nguyên tố tinh linh để tăng cường thực lực ma pháp, có thể sử dụng chống lại các loại ma thú tấn công. Mẫu thân ta là nữ vương tinh linh nhân định ước cùng nhất đẳng hỏa hệ tinh linh vương. Hỏa hệ tinh linh vương một mình có thể phóng thích 12 cấp hỏa hệ cấm chú, còn có thể thuấn phát 9 cấp hỏa hệ ma pháp, phối hợp với tu vi của mẫu thân cũng là đại ma đạo sư, liền trở thành một trong Ngũ đại cường giả đương thời. Cho dù sáu vị đại ma đạo sư của nhân tộc cùng tiến lên cũng không đánh bại được. Như thế ngươi nói xem, quốc vương phải đối xử với ta thế nào?" Mẫu thân cười trả lời.
"Không trách được phụ thân sợ người như vậy?" Ta giật mình đại ngộ.
"Ngươi vừa nói cái gì, chẳng qua đó là hắn yêu ta! Chuyện Long gia vốn trong nhà ta cũng biết chút ít mà thôi !" Mẫu thân nói.
"Nói nhanh cho con nghe đi, mẫu thân!" Ta vội hỏi.
"Được rồi! Cũng đều chỉ là chuyện đã qua thôi. Đại lục Ngũ đại cường giả là chỉ năm người sức mạnh siêu phàm nhập thánh trên đại lục. Bài danh đệ nhất chính là Giáo hoàng Khoa Mạn Y Tư Đặc bệ hạ của Quang Minh giáo hội. Hắn là người truyền lệnh của Quang Minh thần trên nhân gian, có thể sử dụng lực lượng thần thánh. Người truyền ngôn quả thật mạnh mẻ vô cùng. Mẫu thân ta từng nói người vốn cũng không phải đối thủ đâu a, người cũng chỉ có thể xưng là đệ nhị thôi. Đệ tam là muội của của giáo hoàng Lệ Na Uy Tư Đặc, người cũng là tổ mẫu ngươi đó!" Mẫu thân nghiêm túc nói tiếp.
"A? Con sao lại chưa thấy qua người?" Ta giật mình ngắt lời
"Người lúc xưa tại giáo hoàng quốc, đảm nhiệm làm quân đoàn trưởng của Quang Minh kỵ quân đoàn, chỉ huy hơn 150 vạn Quang Minh kỵ sĩ. Bản thân người cũng chính là kiếm thánh, hơn nửa người còn là Long kỵ sĩ duy nhất ở đại lục nên tổ mẫu ngươi xếp ở vị trí thứ ba. Nếu Bạch long của người mà trưởng thành thì bài danh hội sẽ còn cao hơn a.
Bài danh đệ tứ chính là một tên ác xúc quỷ, là đại cừu nhân của chúng ta. Để mẫu thân kể cho con nghe. Trong lịch sử đại lục có tám vị kiếm thần, bây giờ cũng chỉ còn lại một người duy nhất Khảo Phu Mạn. Hắn xưa vốn là bạn tốt của gia gia ngươi đó, nhưng hắn lại đố kỵ với sự thiên phú trong võ học của gia gia ngươi, ngoài ra hắn và gia gia ngươi hai người cũng đều cùng theo đuổi một người. Rồi hắn bị thất bại, giận quá hắn đem lòng hận thù.
Hắn đầu tiên là ly gián tình cảm gia gia và tổ mẫu ngươi. Cũng chỉ tại hai người cũng vốn là tính tình cương liệt, sĩ diện, sau mấy năm bị hắn từ từ chia rẽ, rốt cục làm hai người rời xa nhau. Sau đó hắn cho người ngụy trang nói rằng tổ mãu đã hết giận muốn gặp gia gia ngươi. Đợi gia gia ngươi rời khỏi Đại Hán quốc, hắn liền phái người trên đường tập kích làm tiêu hao tinh lực và đấu khí của gia gia ngươi.
Sau đó hắn vô sỉ đến khiêu chiến với gia gia ngươi quyết đấu. Loại tình huống này gia gia ngươi làm sao đánh hắn? Thế là gia gia ngươi bị hắn đánh đứt kinh mạch chân, khiến người tàn phế. Hắn còn đoạt đi chí bảo của Long gia ta, thần khí Long Văn cổ kiếm, còn nói ra ngoài, người nhà Long gia ta có bản lãnh cứ đến lấy về. Hai người bá bá của người sau khi cứu gia gia cũng bị chết trên đường về.
Đến thế hắn vẫn chưa buông tha cho Long gia. Hắn đứng sau xúi bẩy liên hợp những quốc gia chung quanh tạo áp lực với quốc vương, yêu cầu quốc vương giết sạch Long gia. Cũng may quốc vương cũng là người minh bạch, biết giết Long gia, liên quân các nước cũng sẽ kéo đến, hơn nữa còn có Long tam thiếu gia đang ở bên ngoài du lịch, mang theo công chúa tinh linh nhân tộc trở về, hắn đương nhiên không dám làm bừa.
Lúc bấy giờ gia gia ngươi cố chấp quyết không chịu cầu viện tổ mẫu ngươi, mà quyết định đưa toàn bộ đệ tử cùng võ sĩ Long gia tất cả cùng lên chiến trường. Cũng may, phụ thân ngươi cũng quả là một tinh hoa, hắn trước tiên ở trận tiền đánh chết Liên quân thống soái Hoa chi kiếm thánh, sau đó thừa dịp sĩ khí dâng cao, hoàn toàn tiêu diệt Liên quân không còn manh giáp. Phụ thân ngươi cũng thành Long chi kiếm thánh và một trong Tứ đại danh tương! mẫu thân vô cùng vui vẻ nhớ lại nói, "Phụ thân ngươi lúc đó thật là giỏi a!"
Thật không nghĩ đến Long gia ta còn có một đoạn lịch sử như vậy, Kiếm Thần Khảo Phu Mạn hãy chờ lão tử thế nào thu thập ngươi!
"Được rồi, mẫu thân Kiếm thần là gì vậy ạ? Ta hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
"Về chiêu thức ta cũng không rõ thế nào, chỉ biết kiếm thần so với kiếm thánh cũng lợi hại hơn nhiều a, nghe nói có thể sử dụng đấu khí bản thân đánh ra trăm thước a. Phụ thân ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ra hơn mười thước mà thôi, thật vô dụng!" Mẫu thân oán giận nói.
Tuổi trẻ như vậy đã trở thành kiếm thánh còn bị gọi là vô dụng? Ta cũng không biết nói gì….
Bỗng từ xa vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, phụ thân từ ngoài cửa tiến vào, đi tới trước giường ta, trực tiếp nói với ta: "Bọn họ muốn phong ấn ngươi lại, ta…ta đã đáp ứng!"
Trời ..... trời .... trời .....
* tinh linh chi sâm : sâm là rừng, có thể hiểu nôm na là rừng của tinh linh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.