Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 529: Thế cục trên đại lục





Tiểu nha đầu này hiện tại bận rộn đến nỗi chồng về cũng không đi gặp. Đi đâu cũng phải có hơn ngàn hộ vệ ở sau. Ta nghĩ tới mà choáng, chẳng lẽ sau này cùng ta động phòng cũng phải tiến hành dưới sự giám thị của bọn chúng? Ta thật … buồn bực.
Về phần những quốc gia dọc theo Đại Hán như Tạp Tây Á và Ngõa Nạp cùng nhau phát tài lớn, hơn nữa còn cấu kết với nhau làm việc xấu, che chở lẫn nhau ngăn cản, chống phá ba đại đế quốc tiến hành hoạt động buôn lậu. Hai người Thất công chúa và Hải Luân cũng vứt bỏ hiềm khích lúc trước, không chỉ gặp gỡ giao lưu, còn tặng đồ qua lại hữu nghị, y như thân tỷ muội vậy, ít ra thì ngoài mặt thật sự rất tốt.
Đám tiểu tử Bắc Phương Tứ Lĩnh đặc biệt đàng hoàng yên phận ở một chỗ, Đại Hán hiện tại binh cường mã tráng, nếu như không có địch nhân cường đại như Giáo Đình tồn tại, ĐẠi Hán đã sớm thu thập Bắc Phương Tứ Lĩnh từ lâu rồi. Bắc Phương Tứ Lĩnh hiện tại lo lắng tìm cách nịnh bợ Đại Hán còn không kịp, làm sao có gan đi trêu chọc?
Tình hình cơ bản toàn bộ Đông Phương đại lục là như thế, vài từ khái quát chính là ổn định, phồn vinh, nhanh chóng phát triển. Rồi Giáo Đình thống trị vùng đất phía tây đại lục đang gặp vấn đề khó khăn. Sau khi tin tức Đại quân Thánh Chiến toàn quân bị diệt truyền trở về, nghe nói Giáo Hoàng tức giận phun máu ngay tại chỗ. Tình cảnh Giáo Đình trên dưới một mảnh bi thảm.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả ba đại đế quốc cũng lao đao khốn khổ, liên quân Thánh Chiến tiến hành gần hai năm, bọn họ trước sau phái ra ước chừng trăm vạn quân đội, hao tốn tiền lương vô số. Ngoại trừ đoạt lại ít đồ, bắt trở về một nhóm nô lệ, thực sự không có chỗ tốt nào đáng giá. Phải biết rằng bọn họ đã trả giá quá lớn, còn phần thu hồi lại quá ít. Mục đích cuối cùng của bọn họ là thổ địa Uy Khấu. Thổ địa không lấy được chẳng khác nào tất cả cố gắng của bọn họ toàn bộ trôi theo dòng nước.
Vì chuyện này, ba đại đế quốc lâm vào tình cảnh thiếu trước hụt sau. Tiến hành một tràng chiến tranh ở ngoài vạn dặm như vậy, tiền của tốn hao đủ tiêu hao sạch sẽ quân phí mà bọn họ gom góp nhiều năm. Nếu như có tiền, bọn họ cũng không muốn chống thuế Giáo Đình mà?
Hiện tại chiến tranh này đã làm cho tất cả dự định của bọn họ thành con số không, dân chúng trong nước bởi vì thuế vụ nặng nề bị ép tới lên tiếng oán thán vang trời dậy đất, cơ hồ sắp sửa phải tạo phản rồi. Mà hiện tại số tiền ba đại đế quốc thu thuế đã tiêu sạch, hơn nữa bọn họ quốc khố cũng đã trống rỗng, mặt khác bọn hắn còn thiếu một vài món nợ, chủ nợ lớn nhất dĩ nhiên chính là Giáo Đình.
Ba đại đế quốc cẩn thận tính toán liền kinh ngạc phát hiện. Hậu quả mà bọn họ toàn tâm toàn ý đi theo Giáo Đình chính là bồi theo toàn bộ dân chúng và tài sản, quốc khố trôi theo, nhóm lớn quân đội giúp đỡ toàn diệt, thiếu thốn đại lượng quân lương, thiếu cả Giáo Đình trong đợt Thánh Chiến nguyên một bản danh sách thuế kim dài đăng đẳng.
Tính ra như thế, dù cho ba đại đế quốc ngu ngốc đến mức nào cũng hiểu rằng bản thân đã làm một chuyện ngu xuẩn cỡ nào. Cho nên bọn họ liên hợp lại nhất trí yêu cầu Giáo Hoàng cho một cái thuyết pháp. Nhưng mà Giáo Hoàng có thể cấp cho bọn hắn thuyết pháp gì đây? Bản thân Giáo Đình không phải cũng tổn thất thảm trọng sao?
Nhất là đánh một trận cuối cùng, Giáo Đình thoáng cái tổn hại mất hết năm vị Hồng Y giáo chủ, một vị quân đoàn trưởng Mã Kỳ Nạp, một vị cao thủ siêu cấp Đông Ni, mặt khác, quân đoàn thủ hộ cơ hồ tinh nhuệ chết sạch, trên căn bản đã bị xóa tên rồi, dù có muốn gầy dựng lại cũng không thể có mầm móng tốt. Hơn nữa, nhớ tới thảm trạng của mấy ngàn Mục Sư cao cấp kia, Giáo Hoàng lập tức đau lòng muốn chết.
Tất cả đều là nhân tài, không phải là một quốc gia có thể đào tạo ra được, là nhờ Giáo Đình ngụy trang cái danh Thánh Quang - Ma Vũ Học Viện cao cấp, tìm kiếm, dạy dỗ rất nhiều nhân tài từ trên khắp đại lục trải qua bao nhiêu năm mới được có nhiêu đó, tổn thất thảm trọng như vậy, nếu muốn khôi phục thật sự là cực kỳ khó khăn.
Trải qua thất bại lần này, dã tâm thâu tóm trung nguyên của Giáo Hoàng đã coi như triệt để phá sản. Hiện tại hắn có thể thủ ổn địa bàn trước mắt coi như không tệ rồi, muốn phản công Đại Hán chỉ là vọng tưởng mà thôi. Cũng là vì hi vọng càng cao thất vọng càng lớn, khổ công xây dựng kế hoạch, rồi chờ đợi qua nhiều năm tháng lại nhận được kết quả như thế, tâm tình Giáo Hoàng dù có tốt hơn nữa cũng không chịu nổi. Cộng thêm ba đại đế quốc lên tiếng chất vấn, lão già này lại nhanh chóng ngã bệnh, chẳng qua không biết lần này là thật hay giả đây.
Sau khi Giáo Hoàng ngã xuống, tổ mẫu cũng không còn, nội bộ Giáo Đình trong lúc nhất thời trở thành rắn mất đầu. Bất đắc dĩ, mấy vị Hồng Y giáo chủ lão luyện thành thục chỉ đành phải mời Thánh nữ Tiên Nhã đi ra ngoài, dù sao dựa theo cấp bậc ở Giáo Đình mà nói, nàng mới đúng là người có chức vụ cao nhất, khi mà Giáo Hoàng không thể xử lý công việc sẽ tùy thời để cho nàng tiến hành thay thế.
Tiên Nhã ngay sau đó hạ sơn, trước tiên lấy thực lực mạnh mẽ chèn ép ba đại đế quốc, thật ra nàng không cần phải làm gì, chỉ là thời điểm đàm phán cưỡi Bỉ Mông cự thú dạo một vòng, một đám đại biểu các quốc gia bị ánh mắt đỏ như máu của Bỉ Mông nhìn soi mói đều không được tự nhiên cho lắm. Trong quá trình đàm phán có tới ba người nhát gan té xỉu, còn có hai vị đại mất quyền khống chế thân thể, đại tiểu đại tiện ngay tại chỗ.
Thành công dùng vũ lực chế trụ đối thủ, Tiên Nhã rất khách khí nói chuyện với bọn họ, cẩn thận lý giải cho bọn họ chỗ khó xử và ủy khuất, cuối cùng thêm an ủi một phen, hơn nữa đáp ứng miễn đi tất cả nợ thuế mà ba đại đế quốc còn thiếu Giáo Đình. Loại biện pháp vừa đánh vừa xoa này là nàng học từ chỗ ta. Mặc dù hơi cũ một chút, nhưng mà tác dụng rõ ràng không thể phủ định.
Ba đại đế quốc đối với kết quả này cũng rất hài lòng, bọn họ lúc này tỏ vẻ nguyện ý tiếp tục đi theo phía sau Quang Minh Thần, tiếp tục truyền bá quang huy thần đến khắp nơi trên đại lục, sẽ chiến đấu không ngừng cho giáo hội. Sau đó chuyện này coi như miễn cưỡng bình ổn, Tiên Nhã lại bắt đầu gánh vác sứ mạng truyền giáo, tự mình đi du lịch chung quanh miền tây đại lục. Dùng mỹ mạo và khí chất thánh khiết của nàng tạo ra một hình tượng mới sáng lạn cho Giáo Đình.
Trải qua thời gian Tiên Nhã không ngừng cố gắng, địa vị Giáo Đình ở phía tây đại lục dần dần trở nên vững chắc. Trên thực tế, đây là chúng ta trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng mới cho ra quyết định này. Giai đoạn hiện tại mặc dù chúng ta có thể đả kích Giáo Đình, nhưng mà chúng ta lại không thể đánh chết Giáo Đình, bởi vì Giáo Đình một khi nhịn không được nữa, nhóm người chim sẽ trực tiếp can thiệp vào. Bốn tên phế vật sáu cánh ở Thiên Giới chúng ta có thể không quan tâm, thế nhưng đại nhân vật phía sau lưng bọn họ không phải loại mà hiện tại chúng ta nguyện ý trêu chọc.
Dù sao tình huống ở phía tây đại lục đã không ổn rồi, mặc dù uy tín Giáo Đình còn có một chút, nhưng mà lực khống chế đối với ba đại đế quốc lại ít đi rất nhiều. Hơn nữa, danh dự Giáo Đình đã thối mốc thối meo rồi, coi như có Tiên Nhã không ngừng cố gắng cũng không phải là trong thời gian ngắn là có hiệu quả.
Một điều cuối cùng, tình huống kinh tế ở bên đó phi thường hỏng bét, hoàn cảnh dân chúng rất nghèo nàn, chuẩn bị không chịu nổi nữa, đã bắt đầu xuất hiện cảnh tượng di dân sang miền khác. Mỗi ngày đều có hơn ngàn người từ phía bên kia tiến vào thổ địa Đại Hán hoặc Tạp Tây Á. Đại lượng dân chúng rời đi khiến cho Giáo Đình cùng ba đại đế quốc lâm vào khủng hoảng, hiện tại bắt đầu ra lệnh cấm chỉ.
Thế nhưng, dường như hiệu quả không được tốt cho lắm, trên không ổn thì dưới phải loạn. Những tên quan chức tham lam kia sau khi nhận được Đại Hán và Tạp Tây Á hối lộ đống lớn kim tệ, trên căn bản mắt mở một con, nhắm một con làm qua loa chuyện này. Cho nên mệnh lệnh kia không có ảnh hưởng quá lớn, chúng ta vẫn như cũ ngồi không thu hoạch từng mảng lớn sức lao động ở phía tây đại lục, bọn họ rất nhanh đã gia nhập vào hàng ngũ xây dựng lãnh địa cho chúng ta.
Tóm lại, tình huống trên đại lục ta rất hài lòng, hết thảy đều nằm vững vàng trong lòng bàn tay bần đạo, hiện tại không thể triệt để đánh chết Giáo Đình, cho nên ta ở sau lưng bọn họ chơi vài âm chiêu, không cho Giáo Đình có cơ hội phát triển, để cho bọn họ bị lâm vào trạng thái nửa chết nửa sống, dật dờ tồn tại vậy. Như vậy ta mới có thể an tĩnh tiếp tục phát triển, không đến nổi bị Giáo Đình quấy rầy.
Khà khà, bần đạo lần này mang theo tâm thái hài lòng quay trở về lãnh địa. Đám người bần đạo chiến thắng trở về đối với lãnh địa Bác Lạp Tư mà nói, không thể nghi ngờ là một đại sự, Bác Lạp Tư đột ngột dâng trào dậy sóng.
Bởi vì bọn họ đều biết, ta xuất chinh lần này mang đến cho bọn hắn không chỉ có vinh quang, mà tối trọng yếu hơn là có tài phú thiết thực. Chỉ riêng hàng hóa giao dịch với Thú Nhân cũng đủ cho tất cả dân chúng bên trong lãnh địa thừa cơ kiếm chác, thu nhập so với trước kia tăng lên hơn một phần ba.
Bình dân chính là như vậy, người nào có khả năng cho bọn hắn cuộc sống giàu có và bình an, người đó chính là anh hùng duy nhất trong suy nghĩ bọn họ. Cho nên để hoan nghênh ta trở lại, lãnh địa Bác Lạp Tư giăng đèn kết hoa, nơi nơi phi thường náo nhiệt. Hàng người xếp hàng hoan nghênh kéo dài tới vài chục dặm, có thể nói là vạn người đều đổ xô ra đường chờ chực.
Số người nghênh đóng ta trở về rất nhiều, đi đầu chính là Hương Hương, tiểu cô nương này lâu ngày không thấy khí chất đã thay đổi hoàn toàn, bần đạo cơ hồ sắp không nhận ra nàng rồi. Trên mặt nàng không còn vẻ non nớt thường ngày, trong hai tròng mắt linh động lóe ra tất cả tia sáng trí tuệ. Hơn nữa bởi vì lâu ngày ở trên địa vị cao được mọi người sùng kính lễ bái, trên người nàng tự nhiên sinh ra khí thế cao cao tại thượng, cái loại cao ngạo nhìn xuống chúng sinh này khiến cho ta cảm thấy nàng hơi xa lạ.
Khi mà bần đạo có chút tiếc hận về biến hóa của nàng, Hương Hương cũng đã nhìn thấy ta, lập tức thay đổi bộ dáng, theo một tiếng "Phu quân" nàng đã nhào vào trong ngực ta, khóc lên như mưa rào mùa hạ, khuôn mặt tràn đầy nước mắt. Thần sắc trên mặt phi thường phức tạp, có vui mừng, có ủy khuất, có u oán, bất kể cái nào cũng làm cho ta có cảm giác quen thuộc, không còn có loại xa lạ cùng ngăn cách như mới vừa rồi. Nhìn đến đây, bần đạo không khỏi vui mừng, trong lòng tự nhủ Hương Hương của ta cuối cùng vẫn như xưa.
Kế tiếp, bần đạo vội vàng khuyên giải, nàng cũng chỉ là nữa hài tử tâm địa thiện lương, cho nên không qua mấy câu toàn bộ u oán kia đã bị ta quăng ra ngoài chín tầng mây. Bắt đầu hoạt bát như ngày thường, như chim nhỏ ríu ra ríu rít, dính kèm bên cạnh ta. Chẳng qua bần đạo đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, ánh mắt Vong Ưu bất thiện cắm vào thân ta.
Bần đạo đánh không nổi cái bình dấm chua này, cho nên gấp gáp giới thiệu nàng cho mọi người, hơn nữa ngôn ngữ rất là cung kính, mơ hồ dùng cả khẩu khí như nói với nương nương đại nhân, mặc dù ta không có nói rõ nhờ có Mân Nhi và Ái Liên Na cam tâm ở một bên làm nền, những người khác dĩ nhiên là hiểu ý của ta. Hương Hương cũng lập tức hiểu ra trước tiên đi tới thi lễ Vong Ưu. Cuối cùng tạm thời đè ép oán niệm của Vong Ưu đi xuống một ít.
Sau đó mọi người hàn huyên một trận, ta không có ở đây bát nháo với bọn họ làm gì, sau khi vào trong nhà chúng ta gặp được ông nội, tổ mẫu cùng phụ thân Âu Dương Nhược Lan, Âu Dương Phấn. Bọn họ thân là trưởng bối, tự nhiên không có đạo lý đi ra nghênh đón vãn bối, tất cả đều ở nhà chờ đợi. Ta và ông nội, tổ mẫu đại nhân không có vấn đề gì, lâu ngày không gặp mặt, vừa gặp lại thì ai nấy mừng rỡ thăm hỏi vài câu.
Cha con Âu Dương thì không giống với lúc trước, hai người cơ hồ đã thay đổi thân phận, lần này gặp mặt thật sự không dễ dàng, cho nên hai người ôm nhau khóc rống, tràng diện hết sức cảm động. Khi biết được bệnh của Âu Dương Nhược Lan đã được ta trị liệu tốt, Âu Dương Phấn lại càng hưng phấn, luôn miệng cảm tạ.
Buổi tối hôm đó, bần đạo xếp đặt gia yến khoản đãi tất cả khách khứa. Ở trên yến hội, lần lượt kể chuyện quãng thời gian chúng ta đi vào thế giới dưới lòng đất, những bộ phận không trọng yếu nói một mạch gọn gàng, thế nhưng chuyện tình Uy đảo ta không nói chút nào. Chỉ nói về đại náo hôn lễ cướp người bỏ chạy, vài chuyến phiêu lưu kinh hiểm khiến cho tất cả người nghe mê mẩn quên trời quên đất. Cho đến khi đêm khuya tối mịt, những người không có bổn phận đều bị ta đuổi đi.
Cuối cùng chính là hội nghị trọng yếu chân chính đối với chúng ta, người tham dự có ông nội, tổ mẫu, Vong Ưu, cha con Âu Dương, Vương tiên sinh, Tạp La, Hương Hương, Ái Liên Na cùng Mân Nhi. Bần đạo đầu tiên tuyên bố quyền chiếm lĩnh toàn bộ Uy đảo. Bởi vì tin tức ta chiếm lĩnh Uy đảo bằng con đường giết chết ba đại ma đầu, chỉ có mấy người chúng ta biết được thôi, cho nên đến hiện tại ngay cả Giáo Đình cũng không rõ ràng lắm, bọn họ còn tưởng rằng Uy đảo vẫn nằm trong tay đám ma quỷ kia.
Có thể nói là một hòn đá tạo ra ngàn tầng sóng, những người vừa nghe được tin tức này đều bị lời của ta làm cho kinh ngạc trợn mắt há mồm. Bọn họ cũng giống Giáo Đình, chỉ biết đại quân Thánh Chiến bị đại ma đầu cấp bậc Thiên Sứ sáu cánh đánh tan, tổn hại tám chín phần mười. Còn không có nghĩ tới, ta đã triệt để chiếm cứ lãnh thổ Uy đảo.
"Ngươi không phải đang nói đùa đó hả?" Tổ mẫu nghi ngờ hỏi: "Không phải nói rằng trên đó còn có ba tên ma quỷ sao? Chẳng lẽ bọn họ sau khi đuổi chạy Thiên Sứ sáu cánh cùng liên quân Thánh Chiến đều tự động bỏ đi, không có ý định chiếm cứ Uy đảo?"
"Hắc hắc, bọn họ dĩ nhiên chiếm cứ nơi đó, nhưng mà ta không có đồng ý, cho nên đã phái người tới làm thịt bọn hắn rồi." Bần đạo cười hắc hắc nói.
"Thôi đi…" Lúc này ngay cả ông nội cũng trợn mắt nhìn thẳng, hắn âm dương quái khí nói: "Tiểu tử, mấy ngày không thấy, ngươi cũng to mồm hẳn ra nhỉ? Đại ma quỷ ngang cấp Thiên Sứ sáu cánh ngươi nói giết là giết được? Có bản lãnh đó, ngươi làm gì không trực tiếp làm thịt Giáo Hoàng luôn cho rồi?"
"Ừ?" Tổ mẫu hung hăng trợn mắt nhìn ông nội một cái, nói: "Ngươi đang nói cái gì?"
"A, ta không nói gì hết, chỉ nói là tiểu tử thổi phồng quá đáng mà." Ông nội vội vàng sửa lời. Hắn lúc này mới nhớ tới, mặc dù Giáo Hoàng đối địch với chúng ta, dù sao cũng là anh ruột của tổ mẫu, thật sự không nên làm trò trước mặt tổ mẫu, kêu cái gì mà chém chém giết giết, không phải là đang muốn tìm phiền toái sao?
"Hừ." Tổ mẫu hừ lạnh một tiếng không để ý tới hắn nữa, quay qua nói với ta: "Cho ta chứng cớ, nếu như ngươi có thể chứng minh ba tên ma quỷ đã chết, ta có thể giúp ngươi chiếm cứ nơi đó. Bởi vì đây là địa bàn mà ngươi cướp đoạt trên tay đám ma quỷ, không có liên hệ gì đến Giáo Đình. Hơn nữa ta còn phải cảm tạ ngươi đã báo thù cho những tướng sĩ Thánh Chiến vô tội kia."
"Hắc hắc." Bần đạo cười gian nói: "Việc này đơn giản, người xem đây là cái gì?" Nói xong, ta lấy ra Sương Chi Ai Thương ném lên trên bàn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"A?" Trong phòng nhất thời vang lên một tràng thanh âm thán phục, Tạp La, ông nội, thậm chí Vương tiên sinh đều đã từng thấy qua nó, nó vốn ở trong tay quân đội Thánh Chiến đi đến Uy đảo, về sau chủ nhân của nó là một đại ma quỷ. Cho nên vừa nhìn thấy nó, bọn họ liền lên tiếng kinh hô, bởi vì sự xuất hiện của nó đã đủ chứng minh cho kết cục của tên đại ma đầu kia rồi.
"Ài!", chỉ có mỗi tổ mẫu không hề kinh ngạc, mà chỉ hơi cảm khái thở dài một tiếng, nàng bình thản nói: "Ta lúc đầu từng khuyên bảo ca ca, nói hắn không nên dùng thanh sát kiếm này, ta cũng biết tiểu tử ngươi giở trò ở trên đó. Nhưng hắn vẫn không nghe lời, thậm chí còn ầm ĩ với ta một phen. Kết quả hiện tại làm hại toàn quân Thánh Chiến cơ hồ đoàn diệt, Giáo Đình gặp đả kích chưa từng có, nguyên nhân tội lỗi quả nhiên chính là nó mà!"
"Hắc hắc." Ông nội cười nói: "Thiên ý, đây chính là thiên ý, ai bảo cái tên ca ca của nàng ngu ngốc đến mức đó chứ. Ha ha, ôi chao…? Thế nào mà trên thân kiếm bị sứt một miếng to thế kia?" Ông nội mới vừa nói được một câu, lập tức vô cùng kinh ngạc đặt câu hỏi.
"Thủ hộ thiên sứ của Thánh nữ Tiên Nhã, là vị có đôi cánh màu vàng dùng quyền trượng trên tay nàng nện xuống đó." Bần đạo cười khổ nói: "Nếu không phải nhờ nàng xuất hiện, hai gã Thiên Sứ sáu cánh kia đã phải xuống gặp Diêm Vương lão gia báo danh rồi, ài, đáng tiếc quá !" Chuyện về Athena ta và Vong Ưu đã quyết định liệt vào cơ mật cao nhất, ngoại trừ ba người chúng ta ra, dù là Mân Nhi, Ái Liên Na, Hương Hương cũng không cho biết. Cho nên ta mới giả bộ thế này.
"Trời đất ơi!" Ông nội thất kinh nói: "Tiểu tử ngươi thì ra là đang tính kế Thiên Sứ sáu cánh hả? Khẩu vị của ngươi cũng quá lớn đi? Ta nghĩ rằng tối đa ngươi chỉ có ý định náo nhiệt với lão Giáo Hoàng một trận, vì sao ngươi lại dám động đến Thần tộc đây?"
"Quả thực không biết sống chết." Tổ mẫu cũng nghiến răng nghiến lợi nói."Ngươi lập ra Tự Nhiên Thần Giáo, bởi vì chuyện tình ở hạ giới Quang Minh thần tộc sẽ sinh tâm cố kỵ nữ thần Tự Nhiên, sẽ không đích thân xuất thủ đối phó ngươi, nhưng mà ngươi nếu như ngươi dám giết Thiên Sứ sáu cánh, bọn họ nói gì cũng sẽ tìm ngươi liều mạng đó."
"Hắc hắc, ta thật ra không phải muốn tính kế Thiên Sứ sáu cánh." Bần đạo làm bộ vô tội nói: "Bổn ý của ta là để cho hai gã Thiên Sứ cùng hai Ma Quỷ đánh đến lưỡng bại câu thương, sau đó tới chiếm tiện nghi. Ai biết tình huống có biến hóa, biến thành ba ma quỷ đánh hai thiên sứ rồi. Cũng may cuối cùng xuất hiện một Thiên Sứ cứu bọn họ ra, Thiên Giới mặc dù nếm mùi thất bại nhưng không có tổn thất, cho nên ta bình an vô sự."
"Vậy ngươi làm sao giết chết ba đại ma quỷ? Bằng vào tất cả các ngươi, hợp lại hết cũng không đủ sức chơi với một tên đại ma đầu mà?" Tổ mẫu không hiểu nổi liền hỏi.
"Ba người bọn hắn sau khi đánh bại thiên sứ và liên quân, tên nào cũng muốn chiếm cứ bốn hòn đảo lớn, cho nên đưa đến vấn đề chia của không đồng đều, cuối cùng vung tay đánh nhau, ba tên đều trọng thương, vì thế…, hắc hắc, đã bị ta đây tới chiếm đại tiện nghi." Bần đạo nói đùa. Ta không cần biết bọn họ có tin hay không, dù sao bọn họ cũng không có biện pháp chứng thực.
"Tiểu tử ngươi thật sự đủ may mắn mà. Chuyện tốt hiếm có như vậy ngươi cũng lụm được." Ông nội cười hì hì nói: "Đã như vậy, ta xem như là thiên ý, vậy chúng ta cứ dựa theo kế hoạch giúp ngươi chiếm thổ địa giành chính quyền vậy." Ông nội mặc dù nói như vậy, nhưng mà trong đôi mắt lại đang nhìn ta cười giễu, hiển nhiên lời của ta hắn không tin, nhưng mà hắn ở phe bên ta, cho nên mới chủ động phối hợp ta diễn trò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.