Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 535: Cổ thành tìm kiếm mật





"Xem ra chuyện này rất rõ ràng, tòa thành này có thể xuất hiện ở đây hiển nhiên có quan hệ đến Ma tộc" Vong Ưu cười nói: "Mà tên gia hỏa này đều không ra hồn gì, không bằng chúng ta vào xem đi?"
"Tốt!" Bần đạo một ngụm đáp ứng, "Chẳng qua mọi theo sát nhau, không nên phân tán, trong này rất quỷ dị đó, nói không chừng sẽ có nguy hiểm"
"Được rồi" Mọi người đồng thanh lên tiếng đáp ứng, ngay cả Lệ Nhược Nhã cũng không ngoại lệ, hơn nữa giọng của nàng to nhất.
Đợi cho sau khi mọi người đáp ứng, toàn bộ chúng ta liền tụ tập tinh thần đến cao độ hướng tòa thành đó xuất phát. Tuy rằng như vậy khiến cho tốc độ có điểm chậm lại rất nhiều, nhưng mà không khí nơi này thật sự rất là kỳ quái, cơ hồ ta có thể khẳng định tuyệt đối bên trong đó có nguy hiểm, cho nên ta mới không thể không cẩn thận như thế được.
Ngay khi xuyên qua lớp cỏ cao khoảng một thước, chúng ta phát phát hiện ở bên trong bụi cỏ có rất nhiều bộ xương khô cùng vũ khí rải rác nằm đó. Hình thể của mấy bộ hài cốt này rõ ràng là rất đặc thù, hơn nữa bọn họ còn có vũ khí, áo giáp, thoáng cân nhắc có thể xác định được thân phận khác nhau. Người chết ở chỗ này còn có chiến sĩ Dực Nhân, bộ đội phi hành Thạch Tượng Quỷ của Ma tộc, Hấp Huyết Quỷ, Mộng Ma kỵ sĩ, thậm chí chúng ta còn gặp được hai bộ hài cốt Ma Long.
Những thân hình khổng lồ này đều không ngờ bị lực lượng cường đại không biết tên đánh thành vài khối riêng rẽ, rất nhiều xương cốt cũng đều rạn nứt hoặc gãy đoạn, thậm chí bị đánh vỡ thành những mảnh nho nhỏ, rơi rụng tại chung quanh bên trong bụi cỏ, có thể nói là chết không toàn thây. Nếu không có đầu lâu của bọn họ còn bảo tồn nguyên vẹn, chúng ta cũng không thể phân biệt được bọn họ có bao nhiêu người.
"Trời ạ! Là cái lực lượng gì mà có thể đánh cho thân thể Long thành cái bộ dáng như thế này vậy?" Hương Hương kinh ngạc vạn phần nói, "Xương cột sống bị đánh gãy từng đoạn, thậm chí cốt đùi thô to cũng không ngờ bị đánh vỡ còn một nửa. Trời xanh của ta ơi, này … này quả thực rất không thể tượng tượng được a"
"Nhưng mà, mấy bộ xương cốt này như thế nào biến thành một ít màu đen vậy, dường như là bị thiêu đốt a. Chẳng lẻ nói là bị Hỏa hệ pháp thuật bạo tạc?" Âu Dương Nhược Lan ghi hoặc nói: "Dường như pháp thuật Thiểm Điện hệ cũng có loại hiệu quả này a. Tỷ tỷ ngươi nói đi?" Nàng sau đó quay đầu sáng Lệ Nhược Nhã hỏi.
"Nếu là Điện hệ, Hỏa hệ khi nổ mạnh thì độ nóng sẽ không đạt cao được như vậy, hơn nữa độ phá hư cũng không phải bộ dáng này, nên là toàn bộ thành bột phấn mới đúng, sẽ không không cân đối như vậy. Lại nói Dực Nhân tinh thông nhất chính là Phong hệ, có thể nắm giữ biến chứng Phong hệ là Thiểm Điện pháp thuật, nhưng ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua trong Dực Nhân có người phát huy Hỏa hệ pháp thuật đến mức này" Lệ Nhược Nhã sau đó là thở dài nói: "Pháp thuật có thể đem Ma Long đánh thành bộ dáng như vậy, phỏng chừng ít nhất cũng là cấm chú, trong Dực Nhân có cao thủ như vậy cũng không có mấy người"
"Cho dù có cao thủ như vậy cũng không có khả năng đi ra ngoài, khẳng định là thủ vệ ở những địa điểm quan trọng nhất" Bần đạo cười nói: "Hai Ma Long này có lẽ chết ở dưới cấm chú công kích do tòa thành này phát ra"
"Ân, cũng có lý" Vong Ưu cười nói: "Các ngươi có phát hiện không? Số lượng tổn thất của chiến sĩ Dực Nhân so với địch nhân ít hơn nhiều lắm, ta tính toán những thân thể to lớn này qua một lượt, một Dực Nhân chiến sĩ chôn cùng mười người Ma tộc không sai biệt lắm. Ta nghĩ sức chiến đấu của hai bên không có khả năng kém xa như vậy được, chắc chắn rằng tình huống lúc bấy giờ có lẽ xuất hiện điểm kỳ quái gì đó, tám phần là có quan hệ đến tòa thành này. Lệ Nhược Nhã, ngươi có biết tình hình chiến đấu ở thời điểm đó không vậy?"
"Không có tận mắt chứng kiến nó chiến đấu, nhưng lại có nghe nói qua. Các ngươi thấy những hình trụ đứng sừng sững ở trong thành không?" Lệ Nhược Nhã hỏi.
Đám người chúng ta cùng nhau nhìn về phía thành, nhẹ nhàng phát hiện những hình trụ này giống như cột điện đường. Hình thể trụ cột này rất tròn, trên đỉnh chóp là một viên kim chúc cầu, đang không ngừng lóe sáng quang mang. Những trụ cột này có lớn có nhỏ, lớn nhất có đường kính vài thước, cao mười thước, nhỏ nhất cũng có hơn hai thước, chiều cao mười thước tả hữu, chúng dày đặc đứng sừng sững tại các góc thành, sợ là có đến mấy trăm cây cột.
Chẳng qua, chúng nó chỉ phân bố bên trên mặt đất tòa thành, dưới mặt đất dường như chỉ có quả cầu được gắn trên cọc nhưng lại không có cán. Xa xa nhìn lại giống như vô số ánh mắt nhô lên khỏi mặt đất vậy, thật là đẹp mắt. Sau khi chú ý vài thứ kia, lập tức Ái Liên Na khẩn trương hỏi: "Thấy sao ấy, chúng nó có tác dụng gì vậy ta?"
"Dưới sự thao khống của Dực Nhân chiến sĩ, những quả cầu loang loáng này có thể phóng xuất ra ma pháp Thiểm Điện (tia chớp), uy lực mạnh yếu đều do viên cầu lớn nhỏ quyết định" Lệ Nhược Nhã giải thích: "Nghe Dực Nhân nói cao cấp nhất có thể phóng xuất ra ma pháp cấp 11, mà hiện tại xem ra, dường như bọn họ còn giấu diếm đối với chúng ta a" Trong giọng nói của Lệ Nhược Nhã mang theo một tia bất mãn.
"Trời ơi, những cây trụ cột ở bên trong tòa thành này có bao nhiêu vậy? Nếu chúng nó đồng loạt thi triển ra pháp thuật, kia chẳng phải là vô địch sao?" Âu Dương Nhược Lan giọng bất khả tư nghị hỏi.
"Đương nhiên là vô địch" Lệ Nhược Nhã dụng ngữ khí hâm mộ nói: "Lúc trước nó xuất hiện lập tức đánh cho Ma tộc bại mà lui, cuối cùng cơ hồ bức Ma tộc xuất động tất cả bộ đội phi hành trong vương bài tinh nhuệ, tổng cộng triệu tập được đại quân ba mươi vạn người, còn điều động hơn chục Ma Long, dưới sự phụ trách chỉ huy của vị Hoàng tộc trong Ma tộc. Hạ quyết định quyết tâm muốn đánh rơi nó xuống"
"Trận chiến lúc ấy thật sự rất kịch liệt, song phương tại không trung chém giết suốt bảy ngày bảy đêm, cả bầu trời cùng với đại địa đều bị máu thịt nhiễm thành màu đỏ, thi thể chiến sĩ song phương thì lại giống như trận mưa rào từ trên trời rơi xuống vậy. Kết quả cuối cùng, Dực Nhân tộc vẻn vẹn hy sinh có ba vạn chiến sĩ, đã đem đại quân Ma tộc đánh tan hoàn toàn. Mà số lượng bộ đội Ma tộc bỏ lại trên chiến trường không tới mười vạn" Lệ Nhược Nhã thán phục không thôi nói, "Trận chiến ấy là kết thúc Ma tộc trong cuộc chiến tranh, lấy được chiến quả thắng lợi huy hoàng nhất"
"Vị quan chỉ huy Ma tộc kia thực lực còn chưa đạt tới cấp bậc Thiên sứ sáu cánh sao?" Vong Ưu kỳ quái nói: "Chỉ cần có một vị Ma tộc cấp Thiên sứ sáu cánh tham chiến, lại phối hợp với đại quân hơn ba mươi vạn người, ta nghĩ, tòa thành này cho dù lợi hại đến cỡ nào cũng không đỡ được a? Bởi vì cấm chú bình thường đối với người cấp bậc như thế này mà nói căn bản không có hiệu quả gì"
"Đúng vậy, lúc ấy vị hoàng tộc Ma tộc kia không có thực lực đạt đến Thiên sứ sáu cánh, đại khái trình độ chỉ ngang bằng Xú Chương Ngư (bạch tuộc) không sai biệt lắm" Lệ Nhược Nhã gật đầu nói.
"Bọn họ sao không dùng sức mạnh đại Ma tộc nhỉ?" Vong Ưu kỳ quái hỏi.
"Cấp bậc sáu cánh tại Ma tộc không có mấy, bọn họ cũng giống như chúng ta vậy, đều là người cao ngạo, làm sao có thể dễ dàng xuất thủ đối phó với bọn Dực Nhân thực lực so với bọn hắn kém hơn nhiều?" Lệ Nhược Nhã cười nói: "Hơn nữa, bọn họ sợ là sau khi đối với Dực Nhân rồi, bị chúng ta nhân cơ hội này chiếm được tiện nghi đó mà"
"Hư vinh nhàm chán cộng với đầu óc không to, chẳng khác nào làm mất một cái cơ hội quý giá, hơn nữa lại tổn thất thảm thống. Đây là cách làm việc của Ma tộc sao" Vong Ưu khinh thường bình luận, sau đó nàng lại hỏi: "Đúng rồi, lúc đó Dực Nhân tộc tham chiến có bao nhiêu bộ đội?"
"Tính tất cả bộ đội ở tòa thành này chỉ có không tới mười lăm vạn" Lệ Nhược Nhã nói: "Nghe nói Dực Nhân thương vong đại đa số là sau chiến tranh, có thể là do năng lượng tại tòa thành này tiêu hao quá lớn, làm chậm lại lực công kích, mới đưa đến thương vong gia tăng lên"
"Một khi đã như vậy rồi, vì cái gì Ma tộc đành phải rút lui vậy?" Ái Liên Na kỳ quái hỏi: "Không phải bọn họ có đến mười vạn người sao? Tại sao không thừa cơ hội này cứng rắn đánh tới?"
"Mười vạn đấu mười hai vạn, mà đối phương còn có tòa thành hỗ trợ nữa, cho dù Ma tộc đánh đến trận cuối cùng cũng không nhất định nắm chắn phần thắng. Bọn họ sẽ không có ngốc như vậy đâu? Lại nói lần đó Ma tộc xuất động đều sát thủ vương bài tinh nhuệ (ác chủ bài), nếu như toàn quân bị diệt, đối với sĩ khí quân tâm đều là một cái đả kích trí mạng" Lệ Nhược Nhã cười khổ nói: "Dù vậy, từ đó về sau bộ đội không quân của Ma tộc nguyên khí đại thương, ít nhất mất đi một phần ba sức chiến đấu"
"Huyết chiến được tiến hành suốt bảy ngày bảy đêm, xin hỏi là lúc ấy Thiên sứ ở nơi nào vậy? Nếu các ngươi có thể tới đúng lúc trong lời nói, chỉ sợ mười vạn thảm binh bại tướng Ma tộc sẽ không còn một ai sống sót trở về?" Bần đạo vạn phần khó hiểu nói: "Lấy tốc độ Thiên sứ, bảy ngày bảy đêm còn không chạy đến được chiến trường sao?"
Lệ Nhược Nhã mặt đỏ lên, nói: "Ta như thế nào biết được, ta chưa bao giờ tham dự chỉ huy chiến tranh. Bình thường ta đều tránh ở trên Thiên giới tu luyện thôi, chỉ có ở thời điểm đại chiến, ta mới có thể bị điều động đi chiến đấu, đánh xong sẽ trở lại thôi. Ở trận chiến này cũng chỉ là bọn hắn nói lại mà thôi, bằng không ta chẳng muốn đi hỏi thăm làm gì"
"Có bộ hạ như ngươi vậy, tuyệt đối tất cả các tướng quân đều thích nhất a" Bần đạo dở khóc dở cười nói.
Theo chúng ta nói chuyện phiếm một hồi, mọi người đã dần dần đi đến gần tòa thành. Càng lúc càng gần nó, chúng ta càng có thể cảm giác được chính bản thân mình quá nhỏ bé. Cái cảm giác kia, giống như một đàn kiến đứng trước con voi vậy. Sau khi đến gần nó, chúng ta cũng chưa vội vàng bay lên, mà là trước tiên cẩn thận quan sát một nửa của tòa thành này.
Nửa tòa thành này có hình dáng là một hình nón đảo ngược, mũi nhọn đâm xuống phía dưới đất, sâu đến cỡ nào thì chúng ta không thể biết được, chẳng qua tòa thành đứng thẳng tắp thật sự rất ổn định, không có chút nghiêng nghiêng nào, cho nên phỏng chừng tuyệt đối không thể cạn được.
Tại bên ngoài nửa tòa thành này, ngoại trừ mấy viên quang cầu như ánh mắt nổi lên đó, còn có rất nhiều cái động khẩu. Những động khẩu này đều là hình tròn, được sắp xếp vô cùng có quy luật, đường kính khoảng hai thước tả hữu, và cũng phi thường đồng nhất.
Số lượng của những cái động này rất nhiều, ít nhất cũng có ngàn vạn, khiến cho nửa tòa thành này giống như tổ ong vậy. Tuy rằng khoảng cách giữa những động khẩu này cũng đủ rộng, không ảnh hưởng đến kết cấu tổng thể của tòa thành, nhưng dù sao vẫn có ảnh hưởng nhất định. Hơn nữa thời điểm thi công và thiết kế gặp khó khăn cũng gia tăng lên nhiều hơn, cho nên xây dựng thêm nhiều động như vậy khẳng định là một việc tương đối cố sức. Hiển nhiên, không có nguyên nhân đặc thù, ai ai cũng sẽ không làm ra loại chuyện cố sức này. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Những cái động này để làm cái gì vậy ta? Tỷ tỷ" Âu Dương Nhược Lan tò mò chỉ vào một cái động khẩu bắt đầu hỏi han.
"Cái động đó là nơi Dực Nhân dấu binh, có thể trong nháy mắt ngàn vạn Dực Nhân chiến sĩ phóng xuất ra tham gia chiến đấu. Hơn nữa, mấy cái động khẩu này có liên hệ đến phòng ngự trên mặt đất của tòa thành. Nói cách khác, đại quân Dực Nhân có thể tại trong thời gian ngắn, từ khoảng không trên mặt của tòa thành xuyên qua thành, tiến xuống phía dưới tiến hành chiến đấu. Mà địch nhân của bọn họ chỉ có thể từ sát bên cạnh thành đi qua mà thôi" Lệ Nhược Nhã cười giải thích: "Ma tộc thế nhưng dưới sự công kích xuất quỷ nhập thần của Dực Nhân cũng nếm qua nhiều quả đắng a"
"Thiết kê thiên tài" Vong Ưu cũng không nhịn được tán thưởng: "Rất nhanh hình thành một tràng diện chiến đấu cực lớn, điều động bộ đội rất nhanh và an toàn. Mấy cái này đều là điểm mấu chốt quan trọng không thể thiếu cho chiến đấu thắng lợi. Ta xem, chỉ sợ tác dụng của những cái động này không chỉ có như thế thôi a?"
"Không sai, không riêng chi mấy điều này" Lệ Nhược Nhã cười nói: "Có chúng nó tồn tại có thể làm cho Dực Nhân chiến sĩ tùy thời thoát ly chiến đấu, bệnh nhân có thể được đưa đi trị liệu, thiếu tiễn cũng có thể tùy thời bổ sung, thậm chí ở thời điểm bị cường thủ truy kích, Dực Nhân có thể trốn vào đó tạm lánh nạn. Các ngươi có phát hiện không, những viên cầu phóng ra tia chớp đó cách những động khẩu cũng vô cùng gần, cho nên ai dám truy đuổi bọn họ, ai, sẽ chờ đợi nhận lấy xui xẻo mà thôi"
"Hơn nữa, chiến sĩ Dực Nhân tộc cũng đều tinh thông cung tiễn, sở trường nhất của bọn họ là chiêu một, bộ đội đột nhiên phóng xuất từ nơi này ra, sau đó một bên bắn tên một bên quay trở về, tất cả mũi tên có ở trên tay đều bắn hết, một lần nữa lại chui vào trong động, khiến cho địch nhân bị bắn đó không có một chút cơ hội để phản kích" Lệ Nhược Nhã cười khổ nói: "Trên thực tế, sức chiến đơn binh độc đấu của bọn họ cũng không nhất định có thể cường đại hơn so với quân tinh nhuệ Ma tộc. Nhưng, sở dĩ thương vong của bọn họ ít như vậy, cơ hồ tuyệt đối có liên quan trực tiếp đến chiến thuật xấu xa này"
"Một Dực Nhân chiến sĩ bắn ra mười mũi tên chỉ sợ trong vài giây thời gian mà thôi, nếu như từ bên trong một cái động chạy ra mười chiến sĩ trong lời nói, thoát ra thấp nhất chỉ có vài giây đồng hồ, vừa lúc có thể bắn ra một trăm mũi tên. Mà nơi này có nhiều động khẩu như vậy, chỉ cần từng động khẩu này phóng xuất ra một lần, thì tiễn vũ (mưa tên) tuyệt đối có thể lấp kín không một kẻ hở, lấy tiễn kỹ đặc biệt của Dực Nhân mà nói, cho dù quân đội tinh nhuệ Ma tộc khủng bố cỡ đi nữa cũng biến thành con nhím mà thôi" Âu Dương Nhược Lan lập tức tính toán, sau đó cảm thán nói: "Bắn hết tất cả mũi tên liền ẩn mình đi, đánh người ta mà lại không cho đối thủ phản kích, quả thực không có thiên lý a"
"Đúng là, quả thực cái này quá thâm hiểm so với âm hiểm quân Thần như bần đạo đây" Bần đạo trong lòng thầm nhủ cảm khái nói, đồng thời ta cũng đã hạ cái quyết định quyết tâm, phong cách chiến đấu của tòa thành này rất hợp khẩu vị với ta, nói cái gì cũng phải chiếm được nó vào tay mới được.
"Đúng vậy, các ngươi nhìn thi cốt Ma tộc trên mặt đất mà xem, rõ ràng là có dấu vết bị bắn qua, đặc biệt là áo giáp này bị bắn thành tổ ong" Hương Hương cũng giật mình nói: "Tiễn kỹ của Dực Nhân thật sự rất là đáng sợ"
"Hắc hắc" Ái Liên Na lại đột nhiên cười nói: "Phương pháp tu luyện tiễn kỹ Dực Nhân tộc nói không chừng cũng ở trong tòa thành này? Đừng quên, trong này không chỉ có bọn hắn là thổ địa mà bọn hắn cũng còn là Thần Miếu tối trọng yếu nữa đó"
"Đúng rồi" Bần đạo nhãn tình sáng lên, hưng phấn cười nói: "Ta có thể khẳng định là nó ở trong này a. Chính là ngàn vạn lần đừng để tên gia hỏa kia làm hỏng. Chúng ta mau mau đi vào tìm đi" Bần đạo đều có chút khẩn cấp.
Không có biện pháp, thật sự là tiễn kỹ của Dực Nhân rất hấp dẫn người mà. Giáo đình Thánh Quang kỵ binh đoàn chỉ vẻn vẹn dựa vào một chút học lén sơ sơ thôi, mà lập tức trở thành Ma cung thiết kỵ nổi tiếng trên đại lục, lực sát thương cường hãn tuyệt đối không thua gì một pháp sư cao cấp, đều này là bần đạo tại bên trong trận chiến Thú Nhân xâm lấn chính mắt nhìn thấy qua, mà ta cũng muốn có một bộ đội như vậy nắm ở trong tay, cạc cạc, vừa lúc là lợi khí tốt nhất đối phó với Điểu Nhân a.
"Một khi mấy cái động này cùng liên thông với nhau, chúng ta đây cũng đừng từ phía trên đi xuống dưới, mà trực tiếp từ dưới mắt đất chui lên?" Vong Ưu thấy ta sốt ruột lên, lập tức cười cười đề nghị.
"Tốt" Mọi người cùng đồng thanh đáp ứng một tiếng, tốc độ nhanh hơn chạy về phía trước. Tại sau khi tiếp cận rồi, chúng ta cùng bay lên không trung. Nhược Lan vẫn bị Lệ Nhược Nhã ôm mà bay lên, Ái Liên Na ngồi trên Hắc Long, Hương Hương được Vong Ưu kéo đi, mà bần đạo lại phụ trách cho Cái Thứ. Tất cả mọi người dưới sự dẫn dắt của ta tiếp tục hướng phía trên bay đi, chúng ta chọn một cái động khẩu gần nhất lập tức chui vào.
Bần đạo là người lủi vào trước nhất, phát hiện trong cái động này vô cùng sạch sẽ, không có mùi vị khác thường cũng không có thứ dơ bẩn nào, hơn nữa cũng không tối lắm, bên trong cách mỗi đoạn đường còn có ánh sáng của khối tinh thạch lóe sáng lên. Tuy độ chiếu sáng không rực rõ cho lắm, nhưng lại có thể làm cho hoàn cảnh chung quanh chiếu sáng một cách rất rõ ràng.
Đường kính của cái động này khoảng hai thước, ta đứng tại bên trong cũng không thấy nó nhỏ hẹp chút nào, cho dù Cái Thứ sau khi biến thành hắc hùng lớn nhỏ, cũng có thể ở trong này hoạt động một cách tự nhiên. Đa số mọi người trong đoàn người chúng ta không ảnh hưởng gì, duy độc nhất có hai tên gia hỏa phải biến hóa mới được, Hắc Long Mỹ Địch Ý sau khi được Ái Liên Na mang vào, chính mình biến ảo thành trạng thái trưởng thành mới hoạt động được. Mà Thiên sứ sáu cánh Lệ Nhược Nhã thân cao ba thước tả hữu, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể dùng pháp thuật cường hành thu nhỏ thân hình lại mới đi vào.
"Cái địa phương quỷ quái này, thực là quá nhỏ a" Lệ Nhược Nhã buồn bực oán giận. Cứng rắn thu nhỏ lại hình thể là một chuyện chẳng thoái mái gì, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến sức chiến đấu, ít nhất giảm xuống một thành.
"Ha ha, bên trong nên mở rộng chút nữa a, chúng ta ở trong này đi quan sát một chút đi" Bần đạo một bên cười nói, một bên hướng chỗ sâu nhất trong động đi đến. Bởi vì từ miệng động đi dần xuống dưới có độ nghiêng, cho nên mặt đất trong động cũng là nghiêng, mà chúng ta lại là hướng phía trước đi đến.
Sau khi đi được một đoạn mấy chục thước, đột nhiên bần đạo phát hiện tại trên vách tường động hơi nghiêng nghiêng đó, không ngờ xuất hiện hơn một cửa ra vào nho nhỏ, ta vội vàng bước nhanh hai bước tới bên đó, nhìn vào bên trong vừa thấy, mới phát hiện, nguyên lai cửa này kỳ thật là cánh cửa phòng. Vì thế bần đạo đứng ở bên trong cửa cẩn thận quan sát, đồng thời đối với mấy người phía sau nói: "Nơi này có một gian phòng"
"Vậy sao, ta nhìn xem chút nào" Mấy vị tiểu cô nương không hẹn mà cùng nhau hô lên, khẩu khí tràn ngập hưng phấn, đa số các nàng trong đoàn người chúng ta đây là lần đầu tiên thám hiểm cổ tích, chuyện kích thích thần bí như thế là điều mà mọi người ở trong mơ cũng muốn làm.
Tiếp theo đó là một trận hỗn loạn, liền sau đó rất nhanh an tĩnh trở lại, mấy cái đầu cùng nhau vươn lên tại trên khung cửa, cẩn thận đánh giá tình hình ở bên trong.
Gian phòng ở này không nhỏ, ước chừng khoảng mười thước, chiều rộng sáu thước, độ cao ba thước, mở cửa tại trung tâm, hai bên phải trái đặt mười cái giường hai tầng, còn có hai giường đơn được an bài tại hai bên cửa ra vào, hiển nhiên đây là địa phương quan binh, nói cách khác, người có thể sống ở trong này khoảng bốn mươi hai quan binh.
Hiện giờ đệm chăn ở trên giường lại rất hỗn độn, nhìn ra bọn họ đi rất vội vàng. Tại trên góc tường còn rất nhiều bó tiễn đã dùng, đáng tiếc cây tiễn được làm từ gỗ đã bị phong hóa, chỉ có mũi đầu tên đã hoen gỉ rơi rải rác trên mặt đất, trên đầu giường có hai cái rương nhỏ, xem ra là nơi cất dấu vật phẩm cá nhân. Đáng tiếc thùng được làm bằng gỗ, hiện tại đại đa số đã bị tiêu tán.
Ái Liên Na thấy ta đứng chắn ở cửa, tựa hồ không có ý tứ chuyển động, liền kỳ quái hỏi: "Sao không đi vào đi?"
"Mũi của ta không muốn ăn bụi đất" Bần đạo cười khổ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.