Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 714: Thân thế bát tí thần đồng!





Đây là trang bị mà các nàng lựa chọn, mặt khác, người khác nhau thì yêu thích không giống nhau, vật phẩm cầm trên tay cũng bất đồng. Ái Liên Na thích vũ khí, hai cánh tay ôm chặc mười mấy cây vũ khí, cái gì là thương, kiếm, đao, cung thứ nào cũng có. Âu Dương Nhược Lan thích sách, trong tay lại là một chồng sách cổ trân quý, những người khác yêu mến bảo thạch, có người yêu mến đồ trang sức, dù sao đều là thắng lợi trở về.
Nhìn bộ dạng tức cười của các nàng, bần đạo mới vừa cười hai tiếng lập tức bị các nàng tức giận đè xuống.
"Chán ghét." Mân Nhi đầu tiên tố khổ: "Chàng đến bây giờ mới thả chúng ta ra ngoài, muốn bỏ đói chúng ta hả?"
"Đúng đấy, bụng người ta cũng sôi lên rồi." Ái Liên Na cũng ủy khuất nói.
"Ai da, thân thể người ta yếu, phu quân không thể đối đãi với chúng ta như vậy mà?" Âu Dương Nhược Lan cũng oán giận nói.
"Được rồi, được rồi." Bần đạo tự biết đuối lý, chỉ đành phải cười làm lành nói: "Ta biết sai rồi, lập tức ăn cơm."
"Không được, chỉ ăn cơm là được sao?" Âu Dương Nhược Lan giảo hoạt nói.
"Đúng vậy." Mân Nhi lập tức nói theo: "Cần phải bồi bổ lại cho chúng ta mới được."
"Không sai, ít nhất phải để cho chúng ta lại đi vào một hồi mới tốt."
"Hai lần."
"Ba lần."
Lập tức một đám nữ nhân bắt đầu điên cuồng loạn nháo, bần đạo khó khăn ứng xử, dù sao một cái miệng cũng chọi không lại mười cái, cộng thêm ta đang đuối lý, căn bản không thể nào giải thích, cuối cùng chỉ tự hạ vũ khí đầu hàng, ký kết điều ước bất đắc dĩ. Các nàng đạt được quyền lợi vào thăm bảo khố lần nữa, dĩ nhiên tâm tình vui sướng vỗ tay hoan hô.
"Được rồi, điều kiện gì ta cũng đáp ứng, các nàng trước tiên đi ăn cơm đã." Bần đạo cười khổ nói: "Đúng rồi, một hồi cơm nước xong, Mân Nhi và Ái Liên Na đến thư phòng chờ ta, ta có vài chuyện cần hỏi!"
"Ừ." Hai người cao hứng đáp ứng một tiếng, rồi đi theo mọi người ăn cơm.
Bần đạo sau đó dùng chiếc nhẫn Hỏa Tổ mở ra cánh cửa không gian đi tới Hỏa nguyên giới nhìn xem chung quanh một lát. Bần đạo phân thân thành ba phát khí thế ra ngoài, sinh vật Hỏa nguyên tố chung quanh vội vàng tránh né ra xa. Trống trải rồi ta tiện tay lấy ra một quả quang cầu, thứ này vốn là nữ thần Tự Nhiên dùng để phong ấn Đại thiên sứ trưởng mười cánh Xích Tuyết.
Sau đó, bần đạo dựa theo phương pháp Tự Nhiên nữ thần hướng dẫn, thả hắn ra ngoài. Theo một đạo bạch quang hiện lên, Đại thiên sứ trưởng Xích Tuyết lại xuất hiện trước mặt ta. Hắn vừa xuất hiện đầu tiên là cảm nhận được nhiệt lực cuồng bạo chung quanh, mau chóng gia tăng cho mình một lá chắn ma pháp, đồng thời cũng phát hiện mình đang bị không gian chung quanh giam cầm, cho nên hắn vốn muốn mau chóng chạy trở về Thần Giới triệt để tan biến.
Sau đó, Xích Tuyết phát hiện ba phân thân của bần đạo bao quanh. Lấy thực lực Đại thiên sứ trưởng của hắn dĩ nhiên nhận ra ta đây rất khác trước, nhất thời thất kinh vội vàng hỏi: "Ta bị phong ấn thời gian bao lâu? Tại sao ngươi có thể biến thành mạnh mẽ như thế?"
"Ha hả, ngươi mới bị phong ấn hơn một năm thôi, không có lâu lắm." Bần đạo mỉm cười đạo này.
"Một năm?" Xích Tuyết tức giận nói: "Ngươi xem ta như một tên ngu ngốc sao? Một năm thời gian mà ngươi có thể gia tăng thực lực từ ngang với Thiên sứ chiến tướng, nhất cử biến thành có trình độ bằng với ta? Ngươi cho rằng ngươi là chủ thần chuyển thế sao?"
"Ha ha." Bần đạo cười to nói: "Chuyện này là vấn đề của ta. Ngươi không có quyền hỏi tới, ngươi chỉ cần biết một việc là được rồi, bây giờ là ngươi là thịt cá, ta là dao thớt. Ta có vài chuyện còn hỏi ngươi, nếu các hạ không chịu hợp tác ta đây sẽ không ngần ngại nói chuyện trực tiếp với linh hồn của ngài đâu!"
"Ngươi đang đe dọa ta sao?" Xích Tuyết giận dữ nói.
"Hắc hắc, đúng thế thì sao?" Bần đạo cười lạnh nói: "Còn muốn động thủ với ta sao?"
"Nói nhảm. Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi là tài giỏi !" Xích Tuyết gầm lên giận dữ nói: "Xem thương !" Vừa nói, hắn đột nhiên lấy ra một cây trường thương, nhắm về phía một phân thân của ta đâm đến.
"Ngu ngốc!" Bần đạo cười lạnh một tiếng, ngay sau đó phát động Tam Tài đại trận. Hạo Thiên thần kiếm, Huyễn Tật Thiên Hỏa kiếm, chiếc nhẫn Hỏa Tổ cùng với Vô Hình kiếm cùng nhau bổ tới. Bằng bản lãnh bây giờ của ta bất kỳ phân thân nào cũng có thực lực ngang với Xích Tuyết, bây giờ lại là ba đối một, cộng thêm trong tay cầm ba kiện siêu cấp thần khí. Thu thập hắn quả thực y như đi chơi.
Kế tiếp là một trận đại chiến đao quang huyết ảnh, kịch liệt dị thường. Xích Tuyết không hỗ là Đại thiên sứ trưởng thân kinh bách chiến, dưới tình huống hoàn cảnh cực kỳ xấu, hắn vẫn dây dưa với ta được mười mấy phút mới bị Hạo Thiên thần kiếm chém bay đầu. Nếu như thật sự động thủ ở trên chiến trường, ta không cần dùng nhiều thời gian như vậy. Chỉ là ta coi trọng cây thương trên tay hắn, đây chính là thứ tốt. Thân thương tỏa sáng mĩ lệ, gần như trong suốt, y như chế tạo từ thủy tinh vậy, tốc độ ra thương rất nhanh căn bản chỉ nghe tiếng gió mà không thấy thương ảnh, rõ ràng đây là một loại Vô Ảnh thương.
Cây trường thương này tương đối tinh tế, tính chất hiển nhiên không thể nào so sánh với ba siêu cấp thần khí của ta, ta sợ không cẩn thận chém hư nó. Vì thế mới cố ý nương tay, cho nên mới để cho Xích Tuyết sống lâu thêm một chút. Thật ra, Xích Tuyết lần này đánh với ta cũng không phải vì tôn nghiêm gì cả, mà hắn muốn xuất kỳ bất ý mở ra một lổ hổng, sau đó bỏ trốn mất dạng mà thôi. Đáng tiếc hắn không hề nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã bị ta chém chết. Thực lực xê xích xa như thế, thật sự làm cho Xích Tuyết phải buồn bực. Cái tên ngu ngốc này không hề nghĩ ta có thể mạnh đến mức như vậy mà.
Chém chết Xích Tuyết xong, bần đạo trước tiên thu hồi thi thể hắn, sau đó thuận lợi trói buộc linh hồn hắn, xuyên thấu qua một tia tinh thần lực, bần đạo cười ha hả nói với hắn: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?"
"Ngươi..." Xích Tuyết vừa sợ vừa giận, vốn là hắn nghĩ mắng ta một bữa cho đã giận, nhưng mà vừa nghĩ đến tình cảnh trước mắt, hắn sửng sốt một hồi cũng không dám mắng ra câu nào, chẳng qua là không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Bần đạo không nhịn được nói: "Xích Tuyết, ngươi phải thức thời một chút, nếu như lại không hợp tác ta chỉ có thể trí nhớ mạnh mẽ chèn ép tinh thần của ngươi tìm đọc trí nhớ trong đó rồi. Chẳng qua làm như vậy linh hồn của ngươi cũng triệt để xong xuôi, ngươi chớ có trách ta lòng dạ độc ác đó!"
"Không nên, ngươi muốn biết cái gì ta sẽ nói cho ngươi biết?" Xích Tuyết nói gấp.
"Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Bần đạo cười lạnh nói "Ta hỏi ngươi, thủ hạ của ngươi, cái tên gọi là Thiên sứ trưởng tám cánh Ba Đa Lạp, ngươi còn nhớ không?"
"Nhớ được thì sao?" Xích Tuyết kỳ quái hỏi: "Hắn không phải là đã chết rồi sao?"
"Chuyện này ngươi không cần phải lo, bây giờ là ta đang hỏi ngươi." Bần đạo cả giận nói: "Biết không?"
"Vâng, ta biết." Xích Tuyết vội vàng nhận sai.
"Hừ, ta hỏi ngươi, thân thế Ba Đa Lạp rốt cuộc là gì?" Bần đạo giận dữ hỏi.
"Hắn là cô nhi ta nhặt được." Xích Tuyết nói: "Ta nhìn thấy hắn có thiên phú, lại đáng thương nên ra tay chứa chấp hắn, trợ giúp hắn chuyển sinh thành Thiên sứ."
"Nói như vậy, ngươi không nhận ra cha mẹ hắn, cũng không biết nhà hắn là ở nơi nào?" Bần đạo cười lạnh hỏi.
"Vâng !" Xích Tuyết vội vàng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Đúng ông nội ngươi đó!" Bần đạo cả giận nói: "Còn dám gạt ta, ta thấy ngươi chán sống rồi." Vừa nói, trên tay bần đạo hiện ra một đạo Tam Muội chân hỏa, ngọn lửa nhỏ bé mặc dù không đến nổi tổn thương tinh thần lực của hắn, nhưng lại có thể khiến cho bổn nguyên ý thức của hắn cực kỳ thống khổ.
"A..." Xích Tuyết bị ta dùng chân hỏa thiêu đốt lập tức phát ra từng tiếng kêu la thảm thiết, nhưng mà hắn vẫn mạnh miệng nói: "Không nên, lời ta nói đều sự thật mà."
"Hừ, đúng là ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ?" Bần đạo vừa nói, lại bắt đầu gia tăng hỏa lực, sau đó cả giận nói: "Ta nếu đã đặc biệt hỏi ngươi chuyện tình về Ba Đa Lạp, tự nhiên trước đó đã từng quá điều tra qua chuyện này, ít nhất ta xác định được ngươi nhận thức cha mẹ hắn. Dĩ nhiên, ta còn biết một ít chuyện khác, đáng tiếc không thể nói toàn bộ cho ngươi biết. Ta cần dùng những tin tức này để nghiệm chứng ngươi có nói láo hay không. Hiểu chưa?"
"Hiểu hiểu, ta biết sai rồi, ta bảo đảm sẽ nói thật, ngươi tha cho ta đi." Xích Tuyết mau chóng cầu xin tha thứ.
"Ta cảnh cáo ngươi, lần này chỉ là một giáo huấn nho nhỏ, nếu như ngươi lại dám lừa ta, như vậy đợi chờ ngươi chính là loại hỏa diễm này." Bần đạo vừa nói liền lộ ra Huyễn Tật Thiên Hỏa, tàn bạo uy hiếp hắn: "Loại hỏa diễm này một khi thiêu đốt, linh hồn ngươi sẽ trực tiếp biến mất, tự ngươi suy nghĩ đi."
"Vâng vâng, ta nhất định nói thật." Xích Tuyết bị ta dọa cho sợ đến tinh thần bắt đầu run rẩy.
"Nói mau, thân thế Ba Đa Lạp rốt cuộc là gì?" Bần đạo giận dữ hỏi.
"Lai lịch Ba Đa Lạp thật ra là thuộc thời đại thượng cổ, đời sau một chủng loại tên là Thái Thản Thiên Thần, chỉ có điều huyết mạch tộc nhân bọn hắn tương đối mỏng manh. Thậm chí có một số người mất đi năng lực tổ tiên bọn họ am hiểu nhất chính là thao túng lôi điện." Xích Tuyết nói: "Tộc nhân Ba Đa Lạp cư ngụ ở một Vị Diện cách nơi này phi thường xa xôi. Năm đó ta tham dự chiến tranh chinh phạt Thái Thản, những tên kia không hỗ là thần minh thời đại thượng cổ, thực lực cường hãn kinh người, người lợi hại nhất có thực lực cao hơn chủ sự Da Cáp Đức của ta một cấp."
"Trận chiến tranh lần đó là chúng ta thua, hơn nữa ta còn bị trọng thương trong chiến tranh. Vì tránh né Thái Thản tộc đuổi giết, ta chỉ đành phải sử dụng pháp thuật không gian chạy giữ mạng. Nhưng bởi vì thương thế quá nặng, cho nên pháp thuật không gian không có hoàn thành, ta không thể trở lại trụ sở, mà xuất hiện ở một Vị Diện xa lạ." Xích Tuyết áy náy nói: "Ta được một nhà Ba Đa Lạp cứu vớt."
"Sau đó thì sao?" Bần đạo tức giận hỏi.
"Sau khi ta thương thế tốt lên, các bộ hạ tìm được ta, bởi vì tổn thất thảm trọng, chúng ta dưới cơn nóng giận đã giận chó đánh mèo trút lên trên người hậu duệ Thái Thản. Cho nên màn đêm vừa buông xuống đã ra tay huyết tẩy toàn thôn kia." Xích Tuyết khúm núm nói.
"Ngươi … là một tên tạp chủng." Bần đạo mặc dù là người xuất gia, nhưng vẫn bị hắn chọc cho giận dữ văng tục ầm lên: "Ngươi còn có mặt mũi gọi mình là Thiên sứ? Người ta chỉ là bình dân vô tội, hơn nữa còn cứu mạng chó của ngươi, vì sao ngươi xuống tay được chứ? Các ngươi quả thực là cầm thú. Không đúng, cầm thú cũng không vô sỉ như các ngươi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.