Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 735: Đúng là ác tâm mà!





"Ừ." Sau đó những nữ hài tử kia khẳng khái hỗ trợ, trên thực tế không cần ta lắm mồm, sớm đã có người khẩn cấp ra tay phân lương thực cho bọn họ. Ai dà, đồ ăn dùng mật Tử Tinh Phong Vương chế biến. Mỗi một món cũng có thể đổi lại một quả ma tinh thạch cực to. Thế mà đảo mắt đã bị các nàng tặng không mười mấy cân, thật là lãng phí, có câu là nước xa không cứu được lửa gần, điểm nhỏ lương thực này đối với bọn họ căn bản không đủ trợ giúp.
Bần đạo cúi đầu trầm tư một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn nữ thần Tự Nhiên. Nàng tự nhiên hiểu ý của ta, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cánh tay ngọc vẫy ra, một luồng sáng màu xanh nhạt hiện lên. Tiếp theo đồng ruộng chung quanh thôn bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, trong nháy mắt bắt đầu đơm hoa kết quả. Những loại cây trái thu hoạch trên ruộng kia đa số là ngũ cốc. Tất cả chín tới liền rơi xuống mặt đất, sau đó một phần nằm trên mặt đất lại bắt đầu nẩy mầm, sinh trưởng thêm gấp mấy lần trước kia, cứ như thế liên tục phát sinh ba lần. Số lượng mỗi lần thu hoạch đều gia tăng gấp mấy lần, cuối cùng khi nữ thần Tự Nhiên dừng tay, đất đai toàn thôn đã chất đầy lương thực, ít nhất cũng có hơn vạn cân. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Thần! Là thần minh tới cứu chúng ta." Những thôn dân kia kích động quỳ trên mặt đất, cảm động gào khóc vang trời.
"Các ngươi trước đứng lên đi, chỉ là tiện tay mà thôi." Nữ thần Tự Nhiên bình tĩnh nói, hiển nhiên loại tràng diện này nàng đã thấy nhiều lần rồi, không có cảm giác gì lạ hết.
"Mân Nhi, ngươi đi ra nói chuyện với bọn họ." Bần đạo cười nói: "Dù sao ở đây ngươi chính là người địa phương mà."
"Chán ghét !" Mân Nhi không thuận theo dặm mạnh chân, sau đó mới đi đến bên cạnh những Ma nhân kia, nghiêm nghị nói: "Ta là Du Lệ Nhã công chúa của Ma Hoàng tộc."
Lời Mân Nhi nói quả thực lập tức đả kích tất cả Ma nhân hiện diện ở đây, một đám sợ ngây người như phỗng. Hiển nhiên, bọn họ cảm thấy công chúa Ma Hoàng tộc đột ngột xuất hiện ở nơi này là chuyện không thể nào tin tưởng. Thế nhưng, trong đó có mấy lão nhân tương đối trầm ổn, bọn họ trải qua đoạn thời gian khiếp sợ, lập tức kỳ quái hỏi Mân Nhi: "Điện hạ, chúng ta có một chuyện không rõ, kính xin ngài có thể giải thích một câu!"
"Ha hả." Mân Nhi bất mãn nói: "Ta còn chưa có hỏi các ngươi câu nào, đã bị các ngươi hỏi trước rồi. Nói đi, chuyện gì?" Hiển nhiên nàng hơi giận đám người kia.
"Thật xin lỗi, không phải chúng ta hoài nghi thân phận của ngài, thật sự là chúng ta chưa từng nghe nói qua Ma Hoàng tộc có vị công chúa nào tên là Du Lệ Nhã ?" Một vị lão nhân kỳ quái nói.
"Đúng vậy." Một vị lão nhân khác cũng nói theo: "Mặc dù chúng ta ở xa, nhưng mà loại hoàng gia đại sự thế này, chúng ta ít nhất cũng phải nghe nói qua mới đúng. Nhìn bộ dạng ngài đúng là rất giống với Ma Hoàng tộc trong truyền thuyết, nhưng nếu là sự thật ít nhất ngài cũng đã có mấy ngàn tuổi, tại sao chúng ta chưa từng nghe qua tên của ngài chứ?"
"Bốn ngàn năm trước ta đã rời khỏi nơi này tham dự trận viễn chinh tấn công Thánh Quang đại lục, cho tới bây giờ mới trở về, các ngươi thật sự không có nghe nói qua tên ta sao?" Mân Nhi bất đắc dĩ nói.
"Bốn ngàn năm trước?" Bọn họ lập tức khiếp sợ nói: "Lúc ấy tựa hồ có một vị công chúa nổi tiếng, nhưng mà thời gian quá lâu rồi, tên họ của nàng chúng ta nhớ không rõ, ngài có tín vật hoàng tộc không?"
"Không có, tất cả tín vật trên người của ta đều bị mất cả rồi." Mân Nhi cười khổ nói, "Thế nhưng, có thứ này có thể nói rõ vấn đề tốt hơn." Vừa nói Mân Nhi vừa duỗi tay ra, một đạo hỏa diễm đen nhánh từ trong lòng bàn tay của nàng thoát ra ngoài, ở trên không trung linh hoạt bay lượn y như một con rắn vậy, cuối cùng phóng tới một tảng đá lớn ở nơi xa, trực tiếp bám lên bề mặt tảng đá thiêu đốt, tảng đá trong giây lát đã bị thiêu thành tro tàn.
"Hoàng tộc bí kỹ, Đại Tu La Hỏa. Đây tuyệt đối là thật !" Mấy lão nhân lập tức kích động nhìn Mân Nhi, quỳ xuống đất nói: "Gặp qua công chúa điện hạ." Bọn hắn vừa quỳ xuống, những người khác cũng vội vàng thi lễ với Mân Nhi. Bọn họ đều hai mắt đẫm lệ, nhìn bộ dáng vô cùng kích động,
"Tất cả các ngươi đứng lên đi!" Mân Nhi cảm động nói.
"Tạ ơn điện hạ." Mấy vị lão nhân run rẩy đứng dậy, lập tức nói với Mân Nhi: "Điện hạ, ngài thật sự quá bất cẩn rồi, bây giờ Ma Trư nhất tộc đang cổ động đuổi giết thành viên Ma Hoàng tộc lưu lạc, ngài bây giờ phải nên mau chóng tìm chỗ trốn chứ? Vì sao còn chạy rong khắp nơi như thế?"
"Cái gì?" Mân Nhi vừa nghe lập tức lửa giận bốc lên đầu, quát to: "Trời sập rồi sao? Từ khi nào những thứ đồ bỏ đi Ma Trư tộc kia lại dám đuổi giết hoàng tộc rồi?"
"Công chúa, ngài có điều không biết." Lão nhân vội vàng giải thích: "Bọn họ từ bốn ngàn năm trước đã bắt đầu tạo phản."
"Hả?" Mân Nhi thất kinh nói: "Mau nói hết mọi chuyện cho ta nghe nào!"
"Vâng." Lão nhân đáp ứng một tiếng rồi nói: "Lúc ấy chúng ta viễn chinh Thánh Quang đại lục thất bại, năm trăm vạn tinh nhuệ chỉ còn không tới năm mươi vạn binh lính có thể quay trở lại. Không chỉ chiến sĩ tổn thất nghiêm trọng, ngay cả những bộ lạc trung thành với Ma Hoàng tộc và bản thân Ma Hoàng tộc cũng thương vong thảm trọng, ngay cả Ma Hoàng bệ hạ cũng bị thương nặng. Đúng lúc đó, Ma Trư nhất tộc vẫn lưu lại trấn giữ Ma giới xuất hiện nghênh đón Ma Hoàng trở về, trong nghi thức chào đón đột nhiên tạo phản. Xuất kỳ bất ý đánh chết nhóm lớn cao thủ hoàng tộc bao gồm cả Ma Hoàng."
"Cái gì?" Mân Nhi vừa nghe phụ thân chết thảm như vậy nước mắt nhất thời chảy xuống, cả giận nói: "Không nên nói bậy, Ma Trư tộc đúng là nhiều người, nhưng mà lực chiến đấu thấp muốn chết, chính là ta cũng có thể một người xử lý hơn nửa quân đoàn bọn chúng. Phụ hoàng ta vì sao lại chết ở trên tay bọn chúng. Chẳng lẽ của thúc thúc và các ca ca của ta đều ngu ngốc hết rồi sao?"
"Điện hạ, ngài có điều không biết, thực lực Ma Trư tộc trước kia đúng là bỏ đi, nhưng khi bọn họ tạo phản đột nhiên trở nên cường đại dị thường. Đặc biệt là Ma Trư tộc tộc trưởng cùng với tám vị trưởng lão, thực lực mỗi người không phân cao thấp với cao thủ Ma Hoàng tộc. Hơn nữa bọn họ là đột nhiên đánh lén, nhân số lại đông, cho nên Ma Hoàng tộc trong hoàn cảnh không kịp đề phòng mới tổn thất thảm trọng." Lão nhân giải thích.
"Ô…ô... Phụ hoàng ơi!" Mân Nhi khóc to nhào vào trong lòng ta.
Bần đạo vội vàng ôm thật chặc nàng, an ủi: "Người chết không thể sống lại, cố nén bi thương đi, bây giờ chuyện gấp nhất là phải báo thù rửa hận."
"Ừ, phu quân nói rất đúng. Ta nhất định phải báo thù cho phụ hoàng." Mân Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó nàng lau nước mắt, tiếp tục ân cần hỏi han:"Vậy sau này thế nào? Mấy vị ca ca của ta ra sao rồi?"
"Sau đó, bởi vì Ma Hoàng trong thời khắc tối hậu dùng phương thức tự bạo khiến cho mấy vị cao thủ Ma Trư tộc bị thương. Dựa vào hắn che chở, cuối cùng mấy vị hoàng tộc cũng thoát khỏi vòng vây của Ma Trư tộc. Bọn họ giết ra ngoài, sau đó ủng hộ Nhị ca của ngài tiếp nhận vị trí lãnh đạo Ma Hoàng tộc, chính thức bắt đầu tiến hành trả thù Ma Trư tộc." Lão nhân bất đắc dĩ nói: "Từ đó về sau, hai bên triển khai tranh đấu hơn bốn ngàn năm, cho tới bây giờ cơ hồ đã triệt để phá hủy Ma giới rồi."
"Đáng giận." Mân Nhi giận dữ hét to: "Nhị ca là một đầu heo hay sao? Đánh cái đám Ma Trư tộc cũng lao lực như vậy? Cho ta mười vạn Ma nhân dòng chính cũng có thể diệt bọn họ."
"Công chúa điện hạ, ngài ngàn vạn lần không nên xem thường Ma Trư tộc." Lão nhân vội vàng nói: "Trước kia bọn họ có lực chiến đấu kém cỏi, nhưng mà kể từ khi tạo phản lại đột nhiên tăng trưởng rất nhanh. Bọn họ không chỉ học xong một loại hỏa diễm đấu khí đặc biệt, hơn nữa còn cho ra đời một nhóm pháp sư có thể sử dụng pháp thuật Ám Hỏa hệ. Kỳ quái nhất chính là bọn họ trở nên thông minh hơn, thế mà lại học được phương pháp chế tạo chiến giáp, sử dụng vũ khí, thậm chí ngay cả dụng binh cũng xuất quỷ nhập thần, vị Nhị ca của ngài, tân nhiệm Ma Hoàng từng thua thiệt nhiều lần, vì thế Ma tộc liên tiếp bại lui. Bây giờ chỉ có thể khốn khổ thủ vững Ma Hoàng thành, toàn bộ Ma giới cơ hồ đã bị Ma Trư tộc chiếm đoạt hết rồi."
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy ?" Mân Nhi thất kinh nói.
"Chúng ta cũng không biết tại sao, tất cả mọi người đồn đãi rằng, bởi vì Ma Hoàng tộc chiến bại làm mất đi tín nhiệm của Hắc Ám thần. Cho nên thần minh lựa chọn Ma Trư tộc thống trị Ma giới." Lão nhân cúi đầu nói: "Bởi vì Ma Trư tộc là tộc được thần tuyển, cho nên mới được thần minh ban cho trí tuệ."
"Hừ, thật là nhảm nhí." Mân Nhi cả giận nói: "Thần minh dù thế nào cũng nhìn không tới Ma giới, cũng không trở thành tuyển chọn một đám heo để làm người thống trị nơi này chứ?"
"Thần minh có lẽ không chọn heo, nhưng mà ma quỷ thì chưa chắc rồi." Vong Ưu như có điều suy nghĩ nói. Vừa nói nàng vừa nhìn ta, bần đạo ngầm hiểu ý gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách nhìn của nàng.
"Có ý gì đây?" Mân Nhi kỳ quái hỏi.
"Ý tứ …" Vong Ưu mới nói được đến đây, đột nhiên từ nơi xa truyền tới một trận huyên náo.
Chúng ta quay đầu ra phía xa, từ đó đang chạy tới một đội ngũ. Lúc này bọn chúng còn đang ở ngoài mấy ngàn mét, nhưng mà lấy nhãn lực của chúng ta đã nhìn rõ bộ dáng của bọn chúng. Quân đội này là kỵ binh, ước chừng hơn ba mươi người, thú cưỡi là chiến trư (heo chiến – đau đầu với lão Tg ^.^"). Kỵ sĩ là Trư đầu nhân mặc đủ các loại áo giáp, mặt của bọn họ khá giống Dã Trư, hai cái răng nanh sắc bén lộ ra bên ngoài, trên mặt trên người là một mảnh lông dài đen vàng xen kẽ, khó coi chết đi được.
"Trời đất ơi, bọn này giết đến nơi rồi, điện hạ, ngài đi nhanh đi, ngàn vạn lần chớ bị bọn chúng nhìn thấy, nếu không ngài có thể bị nguy hiểm đó." Mấy ông già gấp gáp khuyên nhủ.
"Thôi đi !" Mân Nhi khinh thường nói: "Mấy tên phế vật như thế cũng không chịu nổi một đầu ngón út của ta nữa."
"Bọn họ dĩ nhiên không phải là đối thủ của ngài. Nhưng mà lỡ may bọn họ truyền đi tin tức của ngài, nhất định thượng tầng Ma Trư tộc sẽ biết, bọn họ khẳng định phái ra nhóm lớn cao thủ đuổi giết. Khi đó, ngài có thể dính rất nhiều phiền toái." Mấy ông già gấp gáp nói.
"Hừ hừ, bằng vào mấy đầu heo này cũng xứng?" Mân Nhi khinh thường nói: "Chuyện này các ngươi đừng quản làm gì, ta hỏi các ngươi bọn họ tới đây làm gì?"
"Bọn họ tới thu thuế." Mấy ông già nhìn thấy Mân Nhi cố chấp như thế, chỉ đành bất đắc dĩ hồi đáp.
"Thu thuế?" Mân Nhi nói: "Chính các ngươi còn ăn không đủ no, còn làm sao giao thuế cho bọn họ?"
"Ai…" Nói tới đây, những gã Ma nhân nước mắt chảy như mưa, một lão nhân bi thống khóc nức nở nói: "Chúng ta nhất định là không có thứ gì giao cho bọn hắn, bọn họ mượn một thứ của chúng ta để tính toán."
"Thứ gì?" Mân Nhi lại càng kỳ quái, hỏi: "Các ngươi suy yếu như vậy, còn có thể làm nên trò trống gì? Chẳng lẽ bọn họ bắt các ngươi đi nuôi?"
"Bọn họ chẳng qua là muốn ăn thịt chúng ta ." Đám Ma nhân ngay sau đó khóc thành một mảnh vang trời.
"A?" Chuyện này ngay cả chúng ta cũng sợ hết hồn. Ngay sau đó mọi người trong cơn giận dữ, mấy nữ nhân thiếu chút nữa kiềm chế không nổi phun ra rồi. Ngay cả Mân Nhi cũng ngây ngốc che miệng cố nén xuống, không nói nên lời.
"Thật sự như thế?" Bần đạo tức giận hỏi lại.
"Thật sự." Một lão nhân trong đó bi ai nói: "Mỗi tháng chúng ta phải đưa một người cho bọn hắn ăn, lần này đến phiên ta."
Không trách được lúc nãy chính hắn nhường lương khô cho người khác ăn, bần đạo có ấn tượng rất tốt đối với hắn. Cũng là vì biểu hiện của hắn cảm động bần đạo, ta mới nổi lên thiện tâm, cầu nữ thần Tự Nhiên chuẩn bị thêm phần lương thực cho bọn hắn. Thì ra là hắn tự biết sống không được bao lâu, mới nhường thức ăn để cứu mạng người khác. Người này trong lúc sắp chết còn có biểu hiện như vậy, bần đạo nhất thời tăng thêm ba phần hảo cảm. Ai nói Ma tộc đều là thứ vô sỉ hèn hạ, ít nhất vị tâm địa vị lão nhân này còn tốt hơn cái tên Hồng Y giáo chủ ăn óc người kia gấp trăm lần. Bởi vậy có thể thấy được thiện ác không có phân biệt chủng tộc.
Đúng lúc đó, đám kỵ sĩ kia đã đi tới vùng phụ cận, nhìn thấy đống lương thực nằm trên đất nhất thời kinh ngạc hô lên, sau đó lại thấy được mấy người chúng ta, tên đầu lĩnh nhất thời mừng rỡ, cao giọng hô lớn với các bộ hạ: "Các huynh đệ, nơi này có mấy khối thịt tươi mới, mỹ nữ đưa trở về cho mấy vị đại nhân chơi đùa, về phần tên mặt trắng nhỏ kia chúng ta một hồi luân phiên chơi hắn."
"Ha ha. Ta thích mặt trắng nhỏ." Nhóm người nhất thời cười dâm rộ lên.
"Chơi mặt trắng nhỏ?" Bần đạo nhất thời giận đến tái mặt, cơ hồ muốn hộc máu ngay tại chỗ, đời này ta chưa bao giờ bị mắng xấu xa như thế, tức chết ta rồi. Bần đạo thẹn quá thành giận hét lớn: "Lão tử hôm nay chơi đẹp các ngươi !" Vừa nói xong, ta đưa tay phóng ra pháp thuật.
Chỉ thấy ba mươi tên đột nhiên bị một lực lượng vô hình từ trên lưng thú cưỡi cứng rắn nhấc lên trên không trung mười thước, rồi bị định trụ tại một chỗ, không thể cử động. Không để ý tới việc bọn họ lớn tiếng kinh hô, bần đạo tâm niệm vừa động bắn ra từng đạo hỏa diễm từ vị trí tay chân của bọn hắn bắt đầu thiêu đốt dần lên. Mặc dù hỏa diễm có độ thương tổn không cao, nhưng mà rất là đau đớn. Nếu như trực tiếp đốt bọn chúng thành tro bụi, ta sẽ không có hết giận.
"A...aa…" Những đầu heo đó gào khóc thảm thiết, tên đầu lĩnh biết đụng phải bức tường cứng rắn liền vội vàng xin tha: "Đại gia ia, ta sai rồi, tha cho chúng ta đi."
"Gia gia ơi, đại ca à, tha cho chúng ta đi." Những tên khác cũng vội vàng cầu xin tha thứ.
"Câm miệng." Bần đạo thiếu chút nữa bị bọn chúng chọc cho tức chết, bị một đám heo gọi là ông nội, không phải nói ta cũng là heo sao? Ta đây buồn bực trực tiếp chỉ ngón tay vào cái tên mở miệng đầu tiên. Chỉ thấy hỏa diễm trên thân hắn nhanh chóng lan tràn ra, sau đó phát triển lên đốt cháy toàn thân. Cả người hắn toàn là lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, y như là cây đuốc sống vậy. Nhưng mà sinh mệnh lực của đám Ma Trư tộc này đúng là ương ngạnh, mặc dù bị đốt như vậy nhất thời không thiêu chết được hắn, chẳng qua là kêu la thảm thiết càng lúc càng to thôi. Những tên khác thấy thế mau chóng ngậm miệng lại, sợ lại chọc vào vẩy ngược của ta.
"Bây giờ ta hỏi các ngươi nói, nói không đúng, kết quả y như hắn." Bần đạo vừa nói vừa chỉ vào đống lửa đang cháy hừng hực kia.
Thế nhưng, ta bây giờ bị bọn chúng chọc giận đến mức tâm tình đại loạn, trong lúc nhất thời cũng không nhớ nên hỏi bọn chúng cái gì, vì thế ta xoay người ra hiệu cho Mân Nhi. Thế mà ta lại buồn bực phát giác, cả đám nữ hài tử đều đang ôm bụng cười thành một đống. Trời đất ôn thần ơi, chuyện hôm nay bần đạo dính phải nhất định sẽ bị các nàng giễu cợt cả đời cho coi. Nghĩ tới đây, lòng ta lại bắt đầu dâng lên lửa giận, mà lửa giận ngay sau đó chuyển lên trên người đám Ma Trư. Nhất thời những luồng hỏa diễm kia mãnh liệt thêm ba phần, mùi vị thịt nướng bắt đầu tràn ngập khắp nơi.
Mân Nhi hiển nhiên chú ý tới sắc mặt xanh mét của ta, không đành lòng kích thích ta thêm nữa. Nàng liền thu hồi khuôn mặt tươi cười, hỏi mấy tên Ma Trư: "Các ngươi là loại yêu trư nào?"
"Ma Trư." Tên đầu lĩnh mau chóng nói.
"Ha ha." Câu trả lời của hắn làm cho đám nữ nhân bắt đầu ôm bụng nụ cười.
Mân Nhi lại càng dở khóc dở cười, sau đó hỏi: "Ta đã biết các ngươi là Ma Trư, ta đang hỏi thân phận của các ngươi, ngu ngốc quá đi."
"Ta là thuế vụ quan trong thành, bọn họ là thuộc hạ của ta." Đầu heo kia mau chóng nói.
"Các ngươi tới đây làm gì?" Mân Nhi tiếp tục hỏi.
"Chúng ta tới để thu thập lương thảo cho đại quân." Nó liền hồi đáp.
"Lương thảo? Lương thảo gì chứ?" Mân Nhi cố tình khó hiểu hỏi: "Nơi này nghèo đến độ ăn không nổi cơm, làm gì có lương thảo ?"
"Ma nhân chính là lương thảo ." Đầu heo đó giải thích: "Chúng ta bắt bọn họ trở về làm thành thịt khô rồi đưa ra tiền tuyến lót dạ cho quân đội, trước kia đều làm như vậy ."
"Ách..." Hương Hương không nhịn được trực tiếp nôn mửa.
"Vậy thì tình hình tiền tuyến bây giờ như thế nào?" Mân Nhi lạnh lùng hỏi.
"Trong trận đại chiến ba trăm năm trước Ma Hoàng tộc đã thảm bại, bây giờ chỉ còn chiếm cứ mỗi một khu vực Ma Hoàng thành. Chỗ đó y như xác rùa đen vậy, chúng ta gặm ba trăm năm cũng không dứt điểm được. Thế nhưng, bọn họ sắp sửa không chịu nổi rồi, bên trong không có sản xuất lương thực, bọn họ sớm chỉ có thể ăn thi thể sống qua ngày. Nghe nói lại thêm một đoạn thời giàn nữa là có thể hạ được nó thôi." Đầu heo kia ngừng một chút rồi nói: "Ta thấy các ngươi tựa hồ là người từ bên ngoài đến, còn không biết rõ ràng tình huống nơi này, phải biết rằng Ma Trư tộc chúng ta sắp sửa thống nhất Ma giới, trở thành chúa tể thống trị nơi này. Đối với chuyện vừa rồi chúng ta đúng là xin lỗi, thế nhưng đây chỉ là một sự hiểu lầm, ta nghĩ mọi người không nên xung đột làm gì, đối với nhóm các ngươi cũng không có lợi. Có đúng hay không?"
"Hừ, ngươi cũng quá đề cao cái tộc heo của các ngươi quá." Mân Nhi cười lạnh nói: "Ta không nhận ra mấy cái đầu heo như các ngươi có chỗ nào đặc biệt hơn người."
"Không được xem thường chúng ta." Đầu heo kia tức giận nói: "Kể từ khi chúng ta đổi tín ngưỡng sang Địa ngục chư thần đã nhận được lực lượng bọn họ ban cho, Ma Trư tộc chúng ta phát triển khác hẳn khi xưa rồi. Bây giờ cao thủ trong tộc chúng ta có thực lực sánh ngang Ma Hoàng có hơn mười người, nhóm cao thủ cấp dưới lại càng đếm không xuể, phải biết rằng tộc ta nhân số đông đảo, các ngươi cho dù lợi hại hơn nữa cũng đánh không lại chúng ta ."
"Các ngươi đổi tín ngưỡng sang Địa ngục chư thần rồi sao?" Mân Nhi nhíu mày nói.
"Dĩ nhiên, như thế nào, sợ chưa hả? Khi chúng ta đụng tới đánh cao thủ ương ngạnh không chống đỡ nổi, từ trong Địa ngục sẽ có người đến trợ giúp chúng ta chiến đấu." Tên kia đắc ý nói: "Trước kia có đệ nhất cao thủ Ma tộc còn mạnh hơn gã Ma Hoàng cũng bị cao thủ chúng ta mời từ Địa ngục tới giết chết ."
"Cái gì?" Mân Nhi thất kinh nói: "Ngươi nói là Lý Tạp Tư?"
"Không sai, đúng là lão gia hỏa kia, làm sao ngươi nhận thức hắn?" Tên kia tò mò nói.
"Hắn là thúc tổ ta, các ngươi là cái đám khốn kiếp." Mân Nhi tức giận mắng.
"Cái gì?" Tên kia kinh hô: "Ngươi cũng là Ma Hoàng tộc?"
"Không sai, chết hết đi cho tao." Mân Nhi vừa nói hai tay liên tiếp vung ra từng đạo Hỏa Viêm đen nhánh. Đám heo kia toàn bộ bị thiêu thành tro tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.