Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 745: Nhân gian biến hóa





Mấy ngày sau bần đạo và Vong Ưu rốt cục từ biệt Lộ Tây Pháp chính thức bước vào Nhân gian giới. Từ chỗ Lộ Tây Pháp chúng ta không có cách nào biết được quá nhiều tình báo Thần giới, dù sao Địa ngục và Thần giới đã lâm vào tình thế không đội trời chung. Tin tức từ Thần giới truyền tới Địa ngục giới, ít nhất cũng phải mấy chục năm, tin tức cũng thành chuyện cũ.
Cho nên Lộ Tây Pháp chỉ có thể nói cho ta biết tình huống Thần giới vài chục năm trước. Hôm nay tình thế giữa Thần giới và chúng ta đã không giống trước kia, Đông Tây phương Thần giới từ ban đầu chiến tranh lạnh, bây giờ đã biến thành không ngừng va chạm. Trên thực tế tình huống Tây Phương Thần tộc không khá lắm, tình huống chân thật là các vị Đông Phương thần minh được con khỉ chỉ huy điên cuồng đàn áp Tây Phương thần minh.
Vốn là trước kia Tây Phương chư thần mặc dù số lượng nhân tài không bằng Đông Phương, tuy nhiên cũng có không ít cao thủ trấn giữ, giống như Tam huynh đệ Zeus, bảy gã Đại thiên sứ trưởng cùng với Athena và một vài nhân vật anh hùng trong Hy Lạp thần thoại như Apollon, A Khắc Tu Tư …vân…vân, đều là nhân vật rất cường đại, đủ thực lực đối kháng với chư thần Đông Phương Thần giới là Tôn Ngộ Không, Nhị Lang thần, Na Tra, Hồng Hài Nhi cùng với bần đạo.
Nhưng mà hiện tại Athena vẫn lạc, Tam huynh đệ Zeus trọng thương lực chiến đấu hạ xuống một bậc, bảy vị Đại thiên sứ trưởng bị con khỉ trực tiếp tiêu diệt rồi. Đám người Bắc Âu Chiến thần Áo Đinh và Tây Phương Thiên Chiếu đều bị chuyển thế trọng tu. Đường đường Tây phương Thần giới thế mà hiện tại chỉ có thể xuất vài cao thủ trong thần thoại Hy Lạp. Nhưng mà đừng xem nhóm người Apollon bộ dáng rất là lợi hại. Nếu như thật sự chống lại con khỉ già kia thì bọn họ không thể nào là đối thủ. Nếu không, lấy tư thái cuồng vọng của bọn họ không phải đã sớm đánh lên Thần giới rồi? Cũng không để cho tình huống bị người ta đè lên trên đầu vẫn không thể phản công xảy ra.
Chỗ dựa của bọn hắn đã bị chúng ta phá hủy, chỉ bằng vào lực lượng của bọn họ căn bản không có cách nào ngăn lại cản nhóm người bạo lực do con khỉ chỉ huy. Huống chi, hiện tại con khỉ đã là cao nhân đồng cấp bậc Zeus. Đám người Apollon lại càng không có tư cách chính diện đối kháng, bọn họ chỉ đành ẩn núp trên Thần sơn mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, con khỉ dứt khoát kéo một nhóm nhân mã chiếm cứ một khu vực lớn ở Tây Phương, ngày ngày không có chuyện gì làm thì đi tìm Tây Phương chư thần gây phiền toái, Tây Phương chư thần hiện tại đang buồn bực muốn chết. Tuy nhiên bọn họ không một chút biện pháp nào cả. Không phải sợ đánh không lại con khỉ, mà vì con khỉ chiếm cứ khu vực kia là có lý do.
Con khỉ chiếm lĩnh một địa phương gọi là Thế Giới Thụ, trước kia thuộc về quyền sở hữu của Bắc Âu Chiến thần Áo Đinh, sau khi hắn chết linh hồn được con khỉ thả ra trở lại Thần cung Thế Giới Thụ trọng sinh. Cho nên hắn vẫn cảm kích con khỉ vì không có đuổi tận giết tuyệt. Mà vào lúc này đồng minh của hắn tìm tới tận cửa, nhất trí yêu cầu trả lại Thần cung cho chư thần quản lý.
Chuyện này khiến cho Áo Đinh tức muốn chết, bản thân là vì bọn hắn ngay cả mạng nhỏ cũng bị liên lụy. Nhưng mà bọn hắn còn chưa có báo ân, ngược lại muốn mưu đoạt cơ nghiệp do bản thân mình tích lũy mấy vạn năm, điều này Áo Đinh làm sao có thể chịu được? Dù sao hắn là người mới vừa trọng sinh, thực lực còn không bằng một tên Thiên sứ tám cánh bình thường. Dưới tình huống như vậy, căn bản không thể nào giữ được Thần cung.
Vì thế Áo Đinh hạ quyết tâm, dù sao cũng sẽ mất đi chẳng thà tiện nghi cho con khỉ, coi như là bản thân báo đáp ân tình hắn không giết mình. Rồi lại nói, con khỉ là người nổi danh nghĩa khí, nói không chừng sau này thực lực mình khôi phục, hắn còn có thể trả lại cung điện cho mình. Nhưng mà một khi rơi vào tay những kẻ tham lam Tây Phương kia, căn bản không thể nào lại bắt bọn hắn phun ra, thậm chí bọn họ còn có thể tìm cơ hội giết người diệt khẩu để phòng ngừa bản thân mình đi đòi về nữa. Dưới tình huống như vậy, Áo Đinh dưới cơn nóng giận dứt khoát tặng không Thần cung cho con khỉ.
Con khỉ cũng không khách khí giơ hai tay trực tiếp đón nhận, còn để cho Áo Đinh tiếp tục quản lý Thế Giới Thụ. Trên danh nghĩa Thần cung mặc dù là của con khỉ, nhưng mà chuyện gì hắn cũng không quản, chẳng qua ngày ngày mang theo một đám huynh đệ ở nơi đó vui đùa phóng túng, hăng hái kéo bè kéo đảng gây chuyện khắp nơi. Vì thế Áo Đinh cũng thở phào nhẹ nhỏm, hắn biết cơ nghiệp của mình đã được bảo vệ, cho nên càng thêm quyết tâm đi theo con khỉ, thống khoái đánh chém mấy tên tiểu tử trước kia có can đảm khi dễ hắn.
Kể từ khi con khỉ tiến vào chiếm giữ Tây phương Thần giới, Tây Phương chư thần liền gặp vạ lớn rồi, một đám cả ngày lo lắng đề phòng, ngay cả cửa nhà cũng không dám bước ra, sợ đụng tới con khỉ bị hắn bới móc tìm cớ đánh một bữa. Đây còn chưa tính, bọn họ còn hoảng sợ phát hiện, đồ đạc của mình thường xuyên vô cớ mất đi, hôm nay bảo bối đặt trong cung điện tùy thời không cánh mà bay, ngày mai lại phát hiện toàn bộ cây ăn quả quý hiếm ở trong hậu hoa viên bị đánh ngã, chuồng ngựa cột nhà bị đốt thành than củi. Thậm chí bọn họ phái quân đội ra ngoài dò xét thường xuyên vô duyên vô cớ biến mất, đặc biệt là tướng lãnh quân đoàn Thiên Sứ ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ có mức độ nguy hiểm lớn nhất, Thiên sứ tám cánh đã biến mất mười mấy người rồi. Cứ tiếp tục như vậy, ai mà chịu được đây?
Cũng không quản cái khỉ gió gì bọn hắn cũng biết rõ là do ai làm, nhưng mà khổ nổi không có chứng cớ nên căn bản không thể nào tố cáo, trên thực tế ngay cả có được chứng cớ bọn họ cũng không có dũng khí tố cáo, chọc giận con khỉ thì ai đứng ra chịu trách nhiệm được chứ? Cho nên Tây Phương chư thần cảm giác như Thần giới thoáng cái bị hắc ám mờ mịt bao phủ, không nhìn thấy nổi một tia quang minh. Kết quả là con khỉ già trong Tam Hại khi đó nhận thêm một cái ngoại hiệu vang dội, Hắc lão đại của Thần giới.
(Là trùm xã hội đen đó - ^^")
Sau đó, Zeus thật sự chịu không được nữa, bắt buộc phải mời tới một vị Thiên sứ chủ thần đỉnh cấp trấn giữ, đồng thời sử dụng sở trường của hắn mạnh mẽ tạo ra mười gã Đại thiên sứ trưởng mười cánh. Thế nhưng, bọn người kia dù sao cũng là hàng chế tạo cấp tốc, mặc dù có mười đầu cánh nhưng mà thực lực không mạnh. Hoàn toàn chênh lệch với bảy gã Đại thiên sứ trưởng trước kia quá xa. Tạm thời xem như hàng hóa trưng bày cũng tốt. Thế nhưng, phối hợp thêm một vị chủ thần đỉnh cấp và bản thân Zeus, cuối cùng tạm thời chế trụ được con khỉ lớn lối kia. Nhưng mà tình thế này cũng không thể lâu dài, vị chủ thần đỉnh cấp kia sớm muộn gì cũng phải rời đi, hắn không thể nào trú đóng luôn tại đây được, mà mười gã Đại thiên sứ trưởng vừa tạo ra cũng không thể nào vĩnh viễn giữ bí mật, một khi bị con khỉ biết được chi tiết cụ thể, hắc hắc, vậy thì có thể sẽ chơi lớn rồi.
Khi Tây phương Thần giới loạn thành một đoàn hỏng bét. Đông phương tiên cảnh cũng không phải là một mảnh tường hòa. Thái độ Ngọc đế lão nhi lần này đối đãi với bần đạo, làm cho phần lớn người triệt để lạnh tâm. Đặc biệt là con khỉ, mặc dù nhờ có ân sư ta khuyên bảo con khỉ không có đại náo Thiên cung lần nữa, nhưng hắn đã chính thức tuyên bố tỏ ý quyết liệt với Thiên cung, ở trên đỉnh Hoa Quả Sơn hắn cho dựng một cây cờ to. Ở trên ghi chín chữ to đùng "Ngọc đế lão nhi, hỗn đãn vô liêm sỉ ".
Ngọc đế nghe được thiếu chút nữa tức chết ngay tại chỗ, mặc dù như thế Ngọc đế cũng đành phải nhịn xuống. Ai bảo con khỉ đã độ qua Tứ Cửu Thiên Kiếp đây? Qua đạo Thiên kiếp này, con khỉ đã thoát khỏi phạm vi Ngọc đế quản thúc. Hơn nữa thực lực hắn cũng gia tăng lên nhiều, Ngọc đế không thể nào vô cớ ra lệnh chinh phạt được. Nếu như là trước kia, Ngọc đế còn có thể mời Phật tổ Như Lai, hoặc là ân sư ta xuất hiện chủ trì tiêu diệt con khỉ, nhưng mà bây giờ Phật Môn và Đạo Môn hoàn toàn tách rời Ngọc đế, từ đó không nhận lệnh nữa. Ý tứ là hai nhà một đạo một phật muốn thanh tĩnh tu luyện, đừng mong bọn hắn tới hỗ trợ.
Hơn nữa, nội bộ Thiên cung cũng vì chuyện này sinh ra phân liệt. Thái Thượng lão quân quay trở về đóng cửa bế quan luyện đan, coi như là biến tướng thoát khỏi Thiên Đình, Thái Bạch tiên ông, Nhị Lang thần, Thác Tháp thiên vương và một đám trọng thần quy ẩn. Na Tra và nhóm tiểu tướng dứt khoát đầu phục con khỉ. Trong lúc nhất thời, Thiên Đình chỉ còn lại một đám vô năng, không có thành tựu chống đỡ vương triều mục nát. Ngọc đế bị mọi người xa lánh, sợ rằng bây giờ tâm tư cũng sắp hỏng mất rồi.
Theo Thiên Đình xuống dốc, thế lực của con khỉ già Tôn Ngộ Không bắt đầu quật khởi. Lấy tính cách hào sảng chân thành của hắn chỉ cần vừa xuống núi lập tức tụ tập được một nhóm lớn cao thủ. Hơn nữa, dưới tay hắn không chỉ có người, có yêu, đồng thời còn có cả nhân tài hai phía Đông Tây hai phương Thần giới. Thực lực bản thân hắn mạnh mẽ là quá rõ ràng, vì thế hắn nhanh chóng trở thành thế lực thứ ba ở trong Đông Phương Thần giới, vẻn vẹn chỉ kém hai môn phái Phật Đạo một chút, hoàn toàn vượt qua lực lượng Thiên Đình rồi.
Biết cuộc sống lão bằng hữu của ta trôi qua tốt như vậy bần đạo cũng tạm yên lòng, ngược lại mỗi lần trở về Nhân gian giới đều không dễ dàng. Vừa vặn chúng ta còn có hai lão bằng hữu trốn ở chỗ này tu dưỡng, bần đạo và Vong Ưu thương lượng trước tiên ghé qua thăm hỏi bọn hắn, sau đó trở về Thần giới cũng không muộn.
Lúc này bần đạo và Vong Ưu đang đi trên đường cái. Hiện tại là năm 2210, Nhân gian giới đã phát đạt đến mức khiến cho những thần minh như chúng ta cũng cảm giác giật mình. Toàn bộ quốc gia đã không còn nông thôn, tất cả đều là đại đô thị nối liền với nhau, độ cao của thành thị cũng phát sinh biến hóa cực lớn, một tòa kiến trúc bình thường được chia thành ba phần. Một tầng dưới đất sâu nhất ước chừng ẩn dưới mặt đất ba trăm thước, toàn bộ diện tích biến thành các loại phương tiện xây dựng thành thị như công xưởng, chung cư,… Theo ta thấy tầng dưới đất hẳn là thuộc về bình dân.
Tầng dưới mặt đất có bộ dạng giống với hoàn cảnh trong quá khứ nhất mà chúng ta nhìn thấy, bởi vì có rất nhiều di tích cần phải bảo vệ cho nên không có khác biệt quá nhiều. Chỉ có điều không có ánh mặt trời và nhà lầu mọc khắp nơi lộ vẻ âm u hơn xưa mà thôi. Tầng ở giữa là trên mặt đất, địa phương này là trụ sở giai cấp tư sản có hoàn cảnh coi như xa hoa và ưu mỹ hơn một chút.
Về phần cuối cùng ở trên bầu trời được nối liền với hai tầng dưới đất tạo thành một tầng kiến trúc đồ sộ. Bởi vì tòa kiến trúc quá cao, đa số đều hơn 1000m, nếu như muốn từ trên đỉnh đi xuống mặt đất sẽ hao phí rất nhiều thời gian. Để tránh bị lãng phí và tổn thất không tất yếu này, mọi người xây dựng rất nhiều lối đi cực kỳ hiện đại nối thông ba phần lại, cuối cùng tạo thành một tầng kiến trúc giao thông đặc biệt ở giữa không trung.
Ở trên tầng chót đều là người giàu có, ở chỗ này có thể thưởng thức được đủ loại quang cảnh. Lại còn có thể trồng các loại hoa cỏ làm đẹp không gian, bởi vì chỉ có mỗi nơi này là ánh mặt trời chiếu tới.
Chúng ta xuất hiện ở một địa phương dưới mặt đất, nơi này vừa dơ vừa loạn, thật không hỗ là xóm nghèo. Mới bắt đầu bần đạo còn rất kỳ quái, tại sao Lộ Tây Pháp bố trí Truyện Tống Trận ở Nhân gian giới ở nơi này? Không biết ta chán ghét nhất là người chim, thứ hai là Oa nhân sao? Thế nhưng, chúng ta ở chỗ này đợi một hồi lâu thì hiểu ra ý nghĩ của Lộ Tây Pháp.
Chúng ta mới vừa ra khỏi góc âm u ở điểm truyền tống, đi tới đường lớn thì thấy hai bên đường phố có rất nhiều nữ nhân trang điểm xinh đẹp. Hiện tại là năm 2210, ước chừng nguyên nhân vì khoa học kỹ thuật tiến bộ, những loại người tạp nham đã triệt để biến mất, dù sao những nữ nhân ở trước mặt chúng ta đều không tệ, làn da trắng nõn, trước lồi sau lõm, dung mạo đẹp đẽ. Mặc dù không so được với một đám thê thiếp của ta, nhưng tuyệt đối coi như là mỹ nữ. Chẳng qua là các nàng ăn mặc lộ liễu tới cực điểm, thứ gì lộ được đều lộ ra ngoài hết rồi, thậm chí có cô nàng còn có dứt khoát bày ra trọn vẹn hàng hóa, thật là làm cho ta mở rộng tầm mắt, thì ra nữ nhân Uy Quốc đều không biết xấu hổ như vậy?
Trên đường cái oanh oanh yến yến nhộn nhịp, rất nhiều nam tử lỡ đường không nhịn được lôi kéo tay cô nàng nào đó vọt lên trên lầu, còn có vài gã hung hãn thì trực tiếp làm việc ngay trên đường cái, ông trời ơi, thật là ác tâm chết người mà. Không trách được Lộ Tây Pháp đặt điểm truyền tống ở nơi này, đối với hắn đúng là Thiên đường, nhưng đối với ta căn bản là địa ngục.
"Tiểu ca, tới đi!" Một nữ nhân trên người lộ hơn phân nửa thừa dịp ta ngây người áp sát vào ta, kéo tay của ta đặt lên trên ngực nàng, mỉm cười phóng đãng nói: "Sờ sờ đi, mềm mại không?"
"Cút." Lập tức cái bình dấm chua Vong Ưu tung một cước đá người đàn bà kia bay ra ngoài, trực tiếp đụng ngã một nhóm người, nữ nhân đáng thương kia làm sao chịu được một cước của Vong Ưu chứ? Lục phủ ngũ tạng bị chấn nát bét, lúc đang bay trên không trung đã bỏ mạng đương trường. Nhưng mà Vong Ưu không thèm quan tâm đến việc một cước đá chết người, gấp rút kéo cánh tay của ta tức giận nói: "Lộ Tây Pháp là cái tên khốn kiếp, hắn nhất định là cố ý đưa chúng ta đến nơi đây, ta nhớ lần này rồi, quay đầu lại xem ta thu thập hắn ra sao!"
"Ai dà, đừng kích động, không chừng tức chết người đó!" Bần đạo cười khổ thở dài một hơi nói. Sau đó đi theo sát phía sau nàng.
"Hừ, nữ nhân không biết xấu hổ, chết không có gì đáng tiếc." Vong Ưu oán hận nói.
"Ai..." Bần đạo thở dài. Ta biết Vong Ưu miệng nói cứng rắn thật ra trong lòng đã hối hận, cho nên không nói thêm gì nữa. Mặc dù đối với chuyện người đàn bà kia chết đi ta có điểm không đành lòng, nhưng mà ta không giúp gì được, ai bảo nàng tự tìm xui xẻo chứ? Thế mà dám can đảm công khai cướp đoạt nam nhân của nữ thần, đây không phải là muốn chết sao?
Bần đạo và Vong Ưu thoạt nhìn đi lại chậm rãi, thật ra chúng ta đã dốc hết sức, sử dụng pháp thuật di chuyển. Cho nên tốc độ bay rất mau, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt mọi người, chờ đến khi những tên kia cho ra phản ứng đuổi bắt hung thủ, chúng ta đã đi tới một tầng khác dưới mặt đất.
Nói là dưới mặt đất, thật ra đây là tầng ngầm liền sát bề mặt. Bởi vì phía trên bị tòa nhà cao tầng che lại nên không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Vì thế nơi này bất luận lúc nào cũng phải dùng đèn chiếu sáng. Chẳng qua là, tầng ngầm dưới mặt đất rộng lớn như vậy, tuyệt đối không thể nào dùng đèn chiếu sáng toàn bộ. Ở đây có vài địa phương âm u tăm tối chính là nơi lý tưởng để hoạt động mờ ám.
Hết lần này tới lần khác do chúng ta có nhãn lực tốt, bất luận là đen trắng gì gì cũng nhìn thấy rõ ràng, quá trình cùng nhau đi tới phát hiện không ít chuyện không thể lộ ra ánh sáng, nguyên một mảnh sân rộng trải dài trên trăm cặp nam nữ phân ra từng góc nhỏ, à không đúng, phải nói là trên trăm nhóm mới thỏa đáng, bởi vì có vài chỗ một nhóm có tới ba bốn, thậm chí năm sáu người cùng nhau quây quần lại, từng đống thịt trắng nõn nà phản chiếu ánh sáng mờ nhạt hiện ra trước mắt ta, trời đất ơi, vừa nhìn thấy đã muốn ói.
Còn có rất nhiều hành động đen tối khác như cướp bóc, giết người, ẩu đả, quần đấu, cưỡng gian...vân...vân cũng có không ít. Vong Ưu thấy vậy liền phiền lòng một trận, trong cơn tức giận ra tay động thủ làm thịt mười mấy tên ác tâm. Bần đạo lần này không có than thở gì nữa, bọn người kia thật sự quá hủ hóa rồi, giết bớt bọn hắn cho đời nó đẹp vậy.
Vong Ưu cùng ta đi tới một tòa suối phun đèn dầu sáng rỡ, tạm thời nghỉ ngơi một lát, nàng cau mày nói với ta: "Nơi này vì sao biến thành như vậy? Thật là ghê gớm quá đi."
"Thượng bất chính hạ tắc loạn (trên không làm việc ngay thẳng thì kẻ dưới sẽ loạn theo), nàng định trông cậy vào hai gã Thiên Chiếu và Tu Tả có thể dạy dỗ ra người tốt sao?" Bần đạo cười nói: "Tín đồ của bọn hắn không thành cái bộ dáng này mới là lạ đó."
"Cũng đúng." Vong Ưu gật gật đầu nói: "Vậy thì chúng ta làm sao bây giờ? Nơi này biến hóa quá lớn, chúng ta làm sao tìm được hai tên vô liêm sỉ kia đây?"
"Trước tiên tìm Bản Năng Tự." Bần đạo cười nói: "Đó là ngôi chùa lớn nhất của bọn họ tại Nhân gian giới, là đại biểu thế lực cho bọn hắn ở Nhân gian giới, cũng là Thánh Địa bồi dưỡng ra Âm Dương Sư của bọn hắn. Y như là giáo hội vậy. Bất luận nơi này biến hóa ra sao, Bản Năng Tự cũng không thể nào bị phá hủy. Ta nghĩ tung tích hai người bọn họ, chủ trì Bản Năng Tự nhất định sẽ biết."
"Đúng vậy. Chủ trì Bản Năng Tự nhất định sẽ biết tung tích hai tên phế vật đó." Hai mắt Vong Ưu sáng lên, hưng phấn hỏi: "Vậy chúng ta làm sao tìm được Bản Năng Tự đây? Nơi này thay đổi quá nhiều rồi, Bản Năng Tự tám phần đã bị các tòa nhà cao tầng che lại, không dễ tìm thấy đâu?"
"Ha hả, chuyện này có khó khăn?" Bần đạo cười nói: "Danh tiếng Bản Năng Tự tại Uy Quốc rất lớn, chúng ta chỉ cần tùy tiện tìm người hỏi đường đi không phải là xong rồi sao?"
"Ha hả, cũng chỉ có chàng là khôn khéo, ta làm nữ thần lâu rồi, chuyện hỏi đường tự nhiên quên mất." Vong Ưu cười khổ nói: "Vậy chàng đi tìm người hỏi đường xem nào!"
"Ừ." Bần đạo gật đầu đáp ứng sau đó đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy mấy gã nam nhân trang phục coi như tạm được đi tới. Bần đạo xem bộ dạng bọn hắn không tệ, từ hình dung cử chỉ mà đoán hẳn là được giáo dục chính thống lớn lên. Mặc dù trên mặt có vẻ dâm tà không che dấu được, thế nhưng cũng không quá mức. Ít nhất để cho ta đi ra hỏi đường cũng không có vấn đề chứ?
"Mấy vị." Bần đạo lên tiếng gọi mấy tên đang híp mắt nhìn trộm Vong Ưu, thừa dịp Vong Ưu còn không có bộc phát ta vội vàng hỏi: "Xin hỏi, có thể nói cho ta biết Bản Năng Tự ở phương hướng nào không?" Mặc dù bần đạo không hiểu ngôn ngữ của bọn hắn, nhưng ta có thể dùng tinh thần lực đem ý của ta trực tiếp truyền vào trong đầu bọn hắn, từ đó bớt được khâu phiên dịch phiền toái.
"Bản Năng Tự?" Mấy người nghe được ba chữ này ánh mắt sáng lên, một người trong nhóm nói: "Các ngươi là muốn đi xem niềm kiêu hãnh lớn nhất của đế quốc chúng ta, Vũ Đằng Lan tiểu thư hả?"
" Vũ Đằng Lan?" Bần đạo nói: "Nàng ta là ai?"
"Trời đất ơi, ngay cả nữ thần vĩ đại nhất của chúng ta ngươi cũng không biết?" Bọn họ cực kỳ khoa trương nói: "Các ngươi từ Hoả tinh tới đây hả?"
"À, không phải thế..." Bần đạo cười khổ nói: "Ta là từ Trung Quốc tới."
"Trung Quốc, ha ha, nơi đó cũng phải biết đại danh Vũ Đằng Lan tiểu thư chứ?" Một tên nói.
"Đúng đấy, dựa theo phẩm chất của người Trung Quốc các ngươi, thiên hạ đã lưu truyền rộng rãi một câu "bình sinh không biết Vũ Đằng Lan, dù có thành anh hùng cũng uổng phí" !" Tên bên cạnh lại càng kích động nói thêm vào.
" Vũ Đằng Lan rất giỏi sao?" Vong Ưu tò mò hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Dĩ nhiên, nàng là vinh quang của toàn thể quốc dân chúng ta, một thần thoại kéo dài hơn 200 năm." Một người vô cùng sùng bái nói.
"A, đúng rồi, vị tiểu thư này tựa hồ còn mỹ lệ hơn cả nữ thần Vũ Đằng Lan, có lẽ là do nguyên nhân này mới làm cho hắn không biết Vũ Đằng Lan ?" Một người ở bên suy đoán.
"Vũ Đằng Lan rốt cuộc là người nào? Rất giống ta sao? Còn có một điều, nàng ta ở Bản Năng Tự làm cái gì?" Vong Ưu tò mò hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.