Mưa tháng sáu như giọt lệ của trời tưới tắm lên cỏ cây hoa lá, nhuộm sắc xanh thấm đẫm cả dương gian. Mà lúc này Phương Hải Đường cũng đã khỏi bệnh, nàng ngồi trên xích đu trong biệt uyển đung đưa chân nhỏ, mặt nàng hơi ngẩng lên hít thở thanh trong không khí vừa mới dứt mưa. Vẫn như thường lệ vận một thân bạch y, màu sắc thuần túy yêu thích của mình, mặc dù gò má vẫn là nhợt nhạt thiếu huyết nhưng biểu tình hôm nay có thêm mấy phần tươi tắn.
Lá xanh trên cành còn đọng nước theo cơn gió khẽ đung đưa đánh rơi mấy giọt lành lạnh xuống trán nàng, Phương Hải Đường khép hờ mi mắt, từ từ cảm nhận giọt nước lăn xuống sóng mũi, trong lòng khoan khoái khó tả, muốn đem tất thảy hương sắc mùa Hạ thâu vào tầm tay.
Chợt đâu sau lưng có tiếng đánh động, giật mình quay ngoắt lại thì thấy Phàn Phù Dung đang ở đó, trên tay còn cầm giỏ tre đựng đầy rau củ quả. Nhận thấy Phương Hải Đường đang nhíu mắt nhìn mình, Phàn Phù Dung mở lời giải thích:
"Quản gia kêu ta mang những thứ này vào bếp, vô tình đi ngang không cố ý quấy rầy biểu muội."
Phương Hải Đường môi nhạt cong lên bật ra tiếng cười khinh miệt:
"Tiểu tiện nhân, bổn quận chúa chức phận cao quý, hai tiếng biểu muội là để tiện nhân như ngươi gọi sao? Ngươi xứng?"
Phàn Phù Dung nghe xong cũng không có phản ứng gì gọi là bất mãn hay dao động, vẫn như trước bình tĩnh đến mức lạ lùng đối diện Phương Hải Đường. Dường như nàng không hề biết giận hoặc giả đã quá chai sạn trước lời lẽ nhạo báng, chỉ gật đầu tỏ ra đã hiểu, thấp giọng thốt nên hai từ "Xin lỗi."
Tiểu quận chúa ngang tàng kia cư nhiên chán ghét cái thái độ điềm tĩnh không phục quỵ cũng chẳng tức giận này của nàng. Làm sao có thể thành công bắt nạt ai đó khi họ cứ luôn trơ trơ như hình cây tượng đá? Tựa hồ trong mắt Phàn Phù Dung thì Phương Hải Đường không đáng để lưu tâm.
Lướt mắt nhìn qua, Phàn Phù Dung như cũ ăn vận đơn sơ nghèo nàn, tuy không đến mức rách rưới nhưng nếu so cùng nàng thì quả quá khác xa. Ấy vậy mà dung nhan lại cũng đối nghịch không kém, tiểu nữ hài kia đường nét ngũ quan tinh tế bao nhiêu thì chính mình ngược lại nhạt nhoà như thi thể bấy nhiêu, cư nhiên chính là vì cái thân hư nhược trầm kha đáng ghét này!
Phương Hải Đường cảm thấy bức bối, tự dưng lại phát sinh ý muốn ngược đãi nàng ấy.
"Ngươi đến đây."
Nàng hướng phía Phàn Phù Dung vẫy tay ra hiệu. Bước chân nàng ấy có vẻ chần chừ giây lát nhưng rốt cuộc vẫn đạp lên trũng nước bước sang.
Tiểu nữ hài càng tiến đến gần thì dung nhan non nớt mà khinh vân xuất tụ kia càng như áng mây phiêu bồng bay tới tầm mắt nàng kế cận. Đẹp đến mức khiến cho Phương Hải Đường phải nghiến răng ghen tị, nỗi bực dọc vô hình đậm sâu.
Đôi khi nàng vô ý nghe được lời lẽ đàm luận của đám nô bộc đằng sau lưng chủ nhân rằng họ lấy làm tiếc thay cho một Phàn Phù Dung bạc phận, với vẻ đẹp kia giả sử như được phủ thêm nhung lụa vàng son thì Phương Hải Đường bệnh tật triền miên này có cánh cửa nào so bì nổi với nàng ấy chứ? Cư nhiên, khi nàng nghe được những lời này thì cũng là lúc kẻ dám thốt ra nó phải gánh chịu hậu quả nặng nề, có điều đòn roi và hình cụ lại chưa từng triệt để ngăn được dị nghị thế gian.
"Gương mặt của ngươi đúng là yêu nghiệt, xấu xí đến mức khiến ta chướng mắt."
Phương Hải Đường nói trong khi vươn mấy ngón tay thon gầy vân vê sườn mặt Phàn Phù Dung, nàng không tỏ ý tránh né nhưng nội tâm ẩn nhẫn chẳng lấy làm dễ chịu.
"Ngươi sinh ra vào thời thần chí âm, có khi ngươi đúng thật là yêu nghiệt không chừng."
Đoạn, Phương Hải Đường siết lấy chiếc cằm của Phàn Phù Dung, mấy đầu móng tay cố ý bấu vào da thịt khiến nàng bất giác phải cau mày trước cơn nhói rát.
Thấy được dung mạo đối phương có chút chuyển biến, Phương Hải Đường vô cùng thích thú lại càng mạnh tay bấu vào, đến mức làm cho người kia ứa sa nước mắt. Phản kháng lại cơn đau là bản năng trời sinh của loài người, Phàn Phù Dung cũng không ngoại lệ, nàng vô thức vung tay gạt ra Phương Hải Đường, nào ngờ nàng ấy yếu như nhánh liễu vừa động liền thất thế ngã vật sang bên nằm sóng soài trên mặt đất ẩm ướt lầy lội.
Cú ngã không nặng nhưng nó khiến Phương Hải Đường tột cùng kinh chấn, trừng trừng mắt nhìn vào Phàn Phù Dung đang bối rối vô ngần.
Nàng không tin nổi tiểu tiện nhân ấy vậy mà lại vừa mới ra tay xô ngã mình!:
"Biểu muội có sao không? Ta xin lỗi, ta không cố ý..."
Theo phản xạ, Phàn Phù Dung lập tức khom người ngồi xuống đỡ lên Phương Hải Đường, lúc này toàn thân y phục trắng muốt lại lem luốt bùn đất bẩn nhơ, động phách như vậy khiến nàng hoàn toàn đơ cứng. Đợi khi Phàn Phù Dung đỡ được mình đứng dậy thẳng thóm, Phương Hải Đường mới hoàn hồn, uất ức mếu máo gào khóc như con cún nhỏ bị làm tổn thương.
Chỉ thấy Phàn Phù Dung lom khom lau phủi vạt áo cho nàng, buồn rầu bật ra tiếng thở dài như biết trước được chuyện gì sắp sửa xảy đến với mình.
Và quả nhiên...
Đó là trận đòn roi đau đớn nhất từ trước đến nay, bấy giờ Phàn Phù Dung đã nghĩ vậy, tội lỗi dám ra tay xô ngã tiểu quận chúa đúng là cả trời cũng không cứu nổi. Nàng cứ vậy, thêm một lần nữa quỳ giữa từ đường, xung quanh có mặt là Hàn Yên, Nguyên Thế và nhị vị tiểu thư cùng hai phu tế, dĩ nhiên không thiếu chỗ cho Phương Hải Đường. Giữa làn châu lệ tuôn rơi như bão vũ, Nguyên Cầm tựa sát vào thân Phàn Sơ cho hắn đỡ lấy, tận mắt chứng kiến hài nữ lãnh nhận gia pháp thảm thương mà một tấc cũng không cản ngăn được, người làm mẫu thân như nàng oán hận chính bản thân mình còn hơn kẻ đang xuống tay.
Sau một hồi loạn côn đả thể, đứa trẻ 9 tuổi như Phàn Phù Dung cư nhiên trụ không vững nổi mà nằm dài trên sàn, máu tươi từ những vết rách trên da thấm ra mảnh y phục tơi tả, và rồi về sau những vết sẹo ấu thơ này sẽ không bao giờ phai nhạt trên thân thể nàng.
Nỗi đau thể xác có thể qua đi nhưng ám ảnh tiềm thức sẽ chẳng thể nào biến mất:
"Lá gan của ngươi càng lúc càng to lớn rồi, trưởng thành hơn liền muốn diệt trừ ngoại tôn của ta, gấp gáp hành động như vậy?"
Hàn Yên thốt lời tựa hồ mông lung chỉ trời chém đất thế nhưng ai nấy đều biết nàng đang ám chỉ ai.
Nguyên Cầm khóc không thành tiếng, hai phu thê đồng lòng quỳ xuống tỏ rõ phục tùng, trước mặt đương gia phụ thân và chủ mẫu đại nương, nàng nghẹn ngào phân giải.
"Trăm lạy đại nương, xin người đèn trời soi xét cho tấc lòng chúng con hiếu trung không dám dời đổi. Sự tình xảy ra này chỉ là trẻ con bất cẩn vô ý, tuyệt không có dã tâm riêng, xin đại nương thấu hiểu tha cho Dung nhi, con nguyện ý thế thay chịu phạt."
Một tràng cười khinh khi trào phúng bật ra, trông qua cùng với Phương Hải Đường không khác nhau là mấy. Hàn Yên nhìn cũng chưa từng nhìn tới Nguyên Cầm, chỉ xoay sang nói với Nguyên Thế rằng:
"Đây là nhi nữ và ngoại tôn của chàng, thiếp thân phận kế mẫu chẳng tiện nhiều lời, gia quy đã chấp hành xong, còn lại tốt hơn nên giao cho chàng xử trí nhỉ?"
Lời này có bao nhiêu ẩn tình bên trong không ai nhìn ra được ngoại trừ Nguyên Thế và Hàn Yên hai người. Hắn bây giờ tóc bạc phong sương phủ trên mái đầu vì năm tháng, râu dài cũng bạc y như mái tóc, dung mạo đổi thay không ít so với thuở thiếu thời tuấn dật phong lưu, duy chỉ có thân thể tráng kiện mặc kệ tuổi cao và đôi mắt sáng tựa vì sao là không suy đổi.
Cũng không nhìn ra có bất cứ biểu hiện đau lòng xót thương gì, lạnh bạc vuốt râu liếc nhìn Nguyên Cầm và Phàn Sơ đang quỳ mợp, lại đảo mắt nhìn xuống Phàn Phù Dung máu me đầm đìa nằm trên đất, rồi chuyển mắt tới đôi phu phụ Nguyên Thi vạn phần khó xử căng thẳng nhìn mình, dường như tất cả đều vì đợi chờ một con đường sống cho tiểu nữ hài Phàn Phù Dung.
Để rồi sau khoảng lặng, Nguyên Thế bèn thốt lời xử quyết, thanh âm trượng phu của kẻ chinh chiến sa trường như là hồi chuông vọng vào lòng người nhức nhối:
"Thứ này giao cho Đường nhi, tùy nghi con định đoạt, thoả được cơn giận của con là tốt rồi."
Dứt lời, hắn lấy từ ống tay hắc bào ra một thanh trủy thủ giấu sẵn tự lúc nào, đưa cho Phương Hải Đường ngồi bên cạnh. Hành động này tất nhiên doạ cho những người có mặt còn lại một phen khiếp đảm cả kinh!
Nguyên Thi không tin nổi vào mắt mình, lập tức bước tới nắm lấy cánh tay cứng rắn của Nguyên Thế mà lay.
"P..phụ thân, người làm gì vậy!? Sao lại đưa cho Đường nhi thứ nguy hiểm đó? Người muốn nó làm gì Dung nhi chứ...tại sao vậy...chúng ta là người nhà mà, đâu cần làm tới mức độ này!..."
Nguyên Thế ân cần vỗ vỗ nhè nhẹ vào bàn tay Nguyên Thi mấy cái rồi hất mặt ra hiệu hai tên gia nô tiến tới giữ lấy nàng kéo sang một bên. Nguyên Thi ngỡ ngàng đến mức hãi hùng nhìn sự hỗn loạn điên rồ đang diễn ra ngay trước mắt, bất lực kêu lên với Phương Vãn Vinh:
"Chàng mau đoạt lấy trủy thủ, đừng để Đường nhi sai lầm!!!"
Nguyên Cầm lao tới toan định ôm lấy Phàn Phù Dung vào lòng thì cũng bị gia nô giữ lại, bọn chúng kéo nàng ra xa khỏi Phàn Sơ.
Phương Vãn Vinh từng bước từng bước đến bên Phương Hải Đường, hắn chìa tay ý bảo nàng hãy đưa cho mình thanh trủy thủ sắc bén ấy nhưng đáp lại dĩ nhiên là sự cự tuyệt của nàng cùng ánh nhìn đanh thép đến từ phía Nguyên Thế. Phàn Sơ quỳ đó chứng kiến tất cả, kia là hài nữ của hắn, đó là thê tử của hắn, hắn nên phản kháng lại vì họ nhưng không hiểu sao đôi chân run rẩy đến lạ, khí thế toát ra từ Nguyên Thế đang âm thầm áp chế hắn, không mở miệng nhưng đã thẳng thừng bảo với hắn rằng "Đừng quên thân phận của ngươi là ai và những gì ngươi đang có là của ai cho."
Phải, Phàn Sơ luôn muốn đưa thê nhi thoát khỏi hoàn cảnh thảm thương này, nhưng một mưu sĩ như hắn trông qua tình hình đã biết khó thể châu chấu trực diện đá xe, ngang nhiên chống đối chính là tự rước bại vong!
Hắn phải nhẫn nhục, phải chờ đợi, chờ đến thời cơ.
Và hôm nay chưa phải là thời cơ đó...
Phương Vãn Vinh không như Phàn Sơ, hắn không có bất cứ tự ti nào khi đối diện cùng Nguyên Thế tướng quân nhạc phụ, ở rể cũng chỉ vì yêu thương Nguyên Thi nên tự nguyện chấp nhận. Đối với hắn, việc muốn làm không ai có thể cản ngăn, nhưng vì sao bây giờ lại chần chừ không đoạt nhanh trủy thủ từ tay Phương Hải Đường? Tất nhiên vì hắn không muốn rồi.
Đứa con gái do hắn khó khăn nuôi lớn, trời sinh đã yếu ớt như tơ mành giăng mây, một cơn gió thổi qua tựa hồ cũng có thể cuốn bay sinh mệnh, phu thê hắn đã phải vất vả thế nào, yêu thương Phương Hải Đường ra sao? Vậy mà bây giờ lại bị Phàn Phù Dung kia xô ngã, hắn xót xa chứ! Tuy không có bất cứ thành kiến gì đối với thân phận đặc thù cùng thời thần chí âm khắc kỵ của nàng, nhưng việc nàng thương tổn Đường nhi của hắn lại là vấn đề khác, Phương Vãn Vinh không muốn bỏ qua.
Cứ vậy, hắn quyết định lui bước, cũng như Phàn Sơ quyết định quỳ yên tại chỗ:
"Hiền tế chỉ cầu xin nhạc phụ giữ lại một mạng cho Dung nhi, còn lại...không dám bất tuân..."
Phàn Sơ run giọng khi thốt ra lời này, hắn gục mặt chẳng dám đối diện cùng ánh mắt của Nguyên Cầm đang phẫn uất nhìn mình.
Không thấy Nguyên Thế đáp lời, chỉ có Phương Hải Đường nhỏ bé cầm trên tay trủy thủ sắc nhọn lạnh lẽo vươn lên, từng bước từng bước chầm chậm tới gần Phàn Phù Dung. Nàng khụy chân ngồi xuống, nhìn vào gương mặt vẫn minh mị không ngơi kia mà dâng lên cảm giác muốn xuống tay tuyệt diệt dung nhan yêu nghiệt đáng căm ghét ấy!
Có bao giờ Phương Hải Đường muốn điều gì mà chẳng làm được đâu? Vậy nên nàng đã giơ cao trủy, một luồng sáng xoạt qua tựa hồ chiếu lên gò má Phàn Phù Dung...và rồi...
...
Giữa Hạ, tiết trời oi bức như đổ lửa, mấy khối băng hoàng thượng sai người chuyển tới tướng quân phủ cũng không thể giải nhiệt được bao. Bấy giờ, tâm tình Phương Hải Đường cũng theo không khí nóng bỏng này mà trở nên khó chịu hơn bao giờ hết, nàng dành hầu hết thời gian ngồi trong tiểu đình bên hồ sen hóng gió, hai nô tỳ đứng đằng sau luôn tay quạt mát nhưng chẳng khiến nàng vừa ý hài lòng.
Trên bàn đặt một ấm trà, bên trong có bỏ vào vài khối băng nhỏ, trà này Phương Hải Đường không biết tên, nàng cũng chẳng thèm quan tâm, có điều nuốt xuống một ngụm rồi cắn miếng trái cây sẽ khiến cho vị ngọt ngào tăng thêm gấp bội, hương thơm hoa quả bên trong khoang miệng cũng vì thế mà nồng đượm vô cùng.
Quả là loại trà cực phẩm.
Trong khi đang ngồi chống cằm ngáp ngắn ngáp dài thì Nguyên Thi từ xa đi tới, từ sau sự việc kia, Nguyên Cầm lẫn Nguyên Thi đều phát sinh bất mãn đối với hai người phu quân, mặc kệ bọn họ dùng bao nhiêu lời lẽ giải bày nhưng đáp lại chỉ có sự phớt lờ của hai tỷ muội họ Nguyên, quả nhiên thân sinh thì ngay cả giận hờn cũng giống nhau như vậy.
"Suốt ngày cứ lông bông lười nhác, con không sợ ngồi miết một chỗ sẽ đóng rong rêu sao?"
Nàng ngồi xuống bên cạnh Phương Hải Đường, nửa đùa nửa thật nói.
"Con cũng không biết làm gì hết, trời nóng thế này Đường nhi dường như sắp chết đến nơi rồi."
"Nói bậy nói bạ! Hm do thời gian qua nuông chiều con nhàn nhã quá, nhưng giờ có việc cho con làm rồi này."
Phương Hải Đường tròn xoe mắt, chớp chớp lay động sự tò mò.
"Mẫu thân nói vậy là sao a?"
"Có một tiên sinh học cao hiểu rộng, người này không gì là không thông tuệ, tài văn chương lỗi lạc khó ai bằng, lại đối với thuật thiên văn địa lý am hiểu tận tường. Cách đây không lâu vừa được hoàng thượng phong chức quốc sư kiêm nhiệm thái phó dạy học cho các hoàng tử công chúa, và cả...Mẫn Kỳ quận chúa đấy."
Đến đây, Nguyên Thi nhịn không được bèn mỉm cười, bày ra biểu cảm có phần hài hước như muốn trêu chọc Phương Hải Đường.
"Mẫu thân, con đã biết chữ rồi, không cần học thêm gì nữa cả!"
"Thường ngày con hay vỗ ngực tự xưng bổn quận chúa này bổn quận chúa nọ lắm mà? Là quận chúa lại không tri thấu cầm kỳ thi hoạ, tứ thư ngũ kinh thì còn gì đáng mặt nữa."
"Nhưng mà!..."
"Không nhưng nhị gì cả, mười ngày sau con sẽ đến phủ thái phó, bắt đầu dùi mài kinh sử đi thôi."
...
Thời gian thoi đưa tựa gió thoảng qua mành, chẳng mấy chốc thời hạn đã đến, vậy là Phương Hải Đường phải ôm theo một túi thẻ tre bút mực lên xe ngựa thẳng tiến đến phủ quốc sư nhập học.
Nàng cố hữu vẫn chọn bạch y, cả ngay hai búi tóc vẫn cài trâm bạc, màu trắng tựa hồ đã cùng nàng hoà thành làm một từ khi sinh ra đến giờ.
Để cho gia nô đỡ lên cổ xa mã to lớn do bốn con hắc mã đeo lục lạc đồng kéo, thời khắc rèm vừa vén lên cũng là khi đập vào mắt nàng một bóng dáng quen thuộc đến mức chán ghét-Phàn Phù Dung!