Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 12: Bằng bất cứ giá nào




– Anh cũng phải có được trang viên Edinburgh –
“Chuyện rất nhỏ mà thôi.” Dạ Phong Vũ nhét điện thoại vào túi quần, “Người đại diện sẽ giúp tôi giải quyết.”
“Liên quan đến công việc?” Augustine tiếp tục hỏi.
Dạ Phong Vũ nhún vai: “Chuyện của tôi rất bình thường.”
“Nếu gặp chuyện gì khó giải quyết, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.” Augustine nói.
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ gật đầu, lại hỏi, “Xem hết ảnh rồi?”
“Rất đáng yêu.” Augustine cong khóe miệng một cái, “Tiểu Cookie.”
“Anh đại khái cần bao nhiêu thời gian, mới có thể quên chuyện này?” Dạ Phong Vũ đau đầu.
“Không biết.” Augustine trả lời, “Hơn nữa cho dù thật sự quên, về sau mỗi lần nhìn thấy Kate phu nhân, tôi đều có thể lại nhớ đến.”
Dạ Phong Vũ thở dài: “Tôi bắt đầu hối hận vì đã mời anh tham gia chuyến đi này.”
“Nhưng thực hiển nhiên, hối hận của cậu tới có chút muộn.” Augustine dương dương tự đắc cầm trong tay cái túi nhỏ, “Đây là hương vị mới Kate phu nhân tặng cho tôi, cookie vị cam ngọt.”
“Chúc hai người vui vẻ hưởng thụ.” Dạ Phong Vũ nhận thua, “Lát nữa cùng đến bờ biển không? Tôi muốn dẫn MOKA đi dạo.”
“Chắc là không có thời gian.” Augustine lắc đầu.
Dạ Phong Vũ hỏi: “Công việc lại gặp phiền toái?”
“Công việc vẫn luôn có không ít phiền toái, có điều không liên quan đến kế hoạch hôm nay.” Augustine cười cười, “Kate phu nhân muốn dạy tôi làm canh thịt bò khoai tây.”
Dạ Phong Vũ nhướng mi: “Xem ra anh thật sự khám phá được không ít lạc thú mới.”
“Tôi sẽ suy xét xây ở đây một tòa dinh thự.” Augustine nói, “Tương lai dùng khi nghỉ phép.”
“Thật ra không cần.” Dạ Phong Vũ đưa dây xích của MOKA cho anh, “Về sau mỗi năm họp mặt gia đình, đều hoan nghênh anh gia nhập.”
“Gâu gâu!” MOKA cảnh giác.
Mau thu lại dây xích của tui!
Buổi tối khi nghỉ ngơi, quản gia theo lệ gọi điện thoại đến, sau khi báo cáo chuyện tình phát sinh trong một ngày, cuối cùng bổ sung: “Gần đây trang viên mới trồng một ít hoa hồng xanh, tên là nước mắt của Pháp, có cần chuẩn bị sẵn cho ngài một bó không?”
“Vì sao?” Augustine hỏi.
“Là do Phillip tiên sinh dặn dò.” Quản gia trả lời, “Nói ngài có lẽ cần, cùng với……..”
“Cùng với cái gì?” Agustine hỏi.
Quản gia chần chờ một chút: “Cùng với chuẩn bị nơi để ngài đính hôn, và lễ phục.”
Augustine mặt xanh mét, nguyên bản muốn gọi điện thoại cho Phillip, sau đó lại đổi ý —— trong thời gian nghỉ phép nhàn nhã này, thật sự không nên để cho nó phá hỏng tâm tình.
Thời tiết ngày ra biển rất tốt, thậm chí ngay cả MOKA cũng được đội một cái mũ tránh nắng. Du thuyền vẫn luôn neo ở bến tàu, Dạ Phong Vũ đưa áo phao cho Augustine: “Hành trình của chúng có khoảng năm tiếng, sau đó sẽ đến được hòn đảo nhỏ.”
“Tôi đang nghĩ, đến tột cùng là có cái gì cậu sẽ không làm được.” Augustine đeo kính râm.
“Kì thật có rất nhiều, có điều đều bị giấu đi.” Dạ Phong Vũ ngồi trong khoang điều khiển, “Không ai phát hiện được.”
Mặt biển êm ả, năm giờ hành trình rất thuận lợi. Lúc cập bờ, MOKA mặc áo phao, vui vẻ nhảy khỏi du thuyền, rõ ràng là rất phấn khởi.
“Đây là căn cứ nghỉ phép bí mật hàng năm của chúng tôi.” Dạ Phong Vũ lấy vali xuống, “Tuyệt đối không có ai quấy rầy.”
Trong rừng sắp xếp hơn mười căn nhà gỗ nhỏ nhiều màu, như trong truyện cổ tích. Có điều trước khi vào ở, hiển nhiên là cần làm vệ sinh.
“Anh có thể dẫn MOKA đến chỗ đất trống kia chơi ném đĩa.” Dạ Phong Vũ phân công nhiệm vụ.
“Tôi có thể giúp cậu.” Augustine xem xét một chút sàn nhà phủ bụi màu xám.
“Chủ nhân nơi này chỉ phụ trách cung cấp điện nước cùng đồ ăn, còn lại việc gì cũng cần tự giải quyết.” Dạ Phong Vũ đưa đĩa ném cho anh, “Chỉ cần chờ tôi một tiếng.”
“Gâu gâu!” MOKA ở cửa ngoáy đuôi.
Augustine xoa xoa đầu nó, dẫn đến bãi đất trống.
Dạ Phong Vũ xắn ống tay áo, dự định làm vệ sinh nhà tắm trước, di động lại rung lên, hiển thị là một dãy số xa lạ.
“Xin chào.” Dạ Phong Vũ nhận điện thoại.
“Xin chào, tiểu Sweetheart.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nữ có chút quen.
Dạ Phong Vũ nhíu mày: “Xin lỗi, Yuhan phu nhân, ngài hình như gọi nhầm số.”
“Đương nhiên không có.” Yuhan phu nhân nằm trên sô pha hoa lệ, “Nghe nói cậu về tới Pháp?”
“Tôi chỉ là tới thăm người nhà.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Không liên quan gì tới ngài.”
“Vẫn như hai năm trước.” Yuhan phu nhân lắc đầu, “Không hiểu đạo lí đối nhân xử thế khiến người đau lòng.”
“Hẹn gặp lại.” Dạ Phong Vũ muốn ngắt máy, lại bị gọi lại, “Cậu có nghe qua về trang viên Edinburgh không?”
“Không.” Dạ Phong Vũ nhìn ra cửa sổ.
“Gâu gâu!” MOKA đang vui vẻ chạy nhảy.
Augustine ném đĩa ra xa.
“Là một trong những dinh thự hấp dẫn nhất nước Pháp, lại có hầm rượu riêng, mê người giống như cậu vậy.” Yuhan phu nhân châm một điếu thuốc bạc hà, “Chỉ cần cậu đồng ý đến Paris gặp tôi, nó có thể trở thành tài sản chính thức của cậu.”
Dạ Phong Vũ tắt điện thoại tiện tay tắt cả chuông, để điện thoại lên một bên cửa sổ.
Nửa tiếng sau, Augustine đưa MOKA cho bọn trẻ, lại cùng với Kate phu nhân pha hai cốc nước cam.
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ thả chai nước tẩy trong tay xuống, “Anh có thể đi tắm trước, phòng ngủ rất nhanh sẽ được dọn sạch sẽ.”
“Tôi có thể tự làm.” Augustine giơ tay lau một chút bụi trên mặt cậu, ‘Đây cũng là một phần trải nghiệm của kì nghỉ phép.”
“Vậy thử lau cửa kính trước.” Dạ Phong Vũ đưa nước tẩy cho anh, “Nếu nghiệm thu đủ tiêu chuẩn, sẽ cho phép anh làm tiếp.”
Augustine phun vào không trung một chút, sau đó đánh giá: “Mùi chanh.”
“Đây không phải nước hoa, anh nên phun nó vào bụi bẩn.” Dạ Phong Vũ cười cười mở chai nước, “Tôi lên lầu xem, sau đó xuống ngay.”
Augustine gật gật đầu, cầm chai nước tẩy đến trước cửa sổ, dùng vẻ mặt cao cao tại thượng nhìn bụi một chút, sau đó thử phun nước tẩy lên.
Nếu để cho cánh săn tin nhìn thấy, nhất định sẽ viết ra chuyện xưa bi kịch mười vạn chữ, về tổng tài phá sản và quý tộc nghèo túng.
Di động trên cửa sổ sáng lên, hiển thị một dãy số. Sau một lát điện thoại tự động ngắt, tiếp đó tổng cộng mười mấy cuộc, đều cùng một dãy dố.
Augustine khẽ nhíu mày.
“Được rồi.” Hơn mười phút sau, Dạ Phong Vũ cầm bình xịt xuống lầu, “Hoàn thành!”
Augustine bình tĩnh đứng bên cạnh cửa sổ hỗn độn, giống như quốc vương không ai bì nổi.
“Trong dự kiến.” Dạ Phong Vũ buông tay.
Augustine nói: “Lần sau có thể suy xét để cho tôi quét nhà.”
“Sau đó bụi bẩn đều bay hết lên trần nhà.” Dạ Phong Vũ trêu ghẹo.
Augustine: “………….”
“Cửa sổ giao cho tôi, anh đi gọi MOKA về đi.” Dạ Phong Vũ nói, “Nó cũng cần phải tắm.”
Augustine cầm lấy dây xích, trong nháy mắt trước khi ra cửa, liếc mắt thấy Dạ Phong Vũ cầm di động, vẻ mặt tựa hồ có chút……… không kiên nhẫn.
Xuất phát từ thiên phú đối với các con số, Augustine vừa rồi gần như liếc mắt liền nhớ kĩ dãy số kia. Mà qua mười phút sau, quản gia liền gọi điện thoại đến, nói tra được số điện thoại này là của Yuhan phu nhân.
“Bà ta?” Augustine không hài lòng.
“Đúng vậy.” Quản gia thăm dò, “Có liên quan đến trang viên Edinburgh sao?”
“Thu thập tất cả tài liệu có thể, về Yuhan phu nhân và trang viên Edinburgh.” Vẻ mặt Augustine có chút lạnh, “Chuyện này không cần người khác biết, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất có được kết quả.”
“Gâu gâu!” MOKA ở xa xa sủa vang, còn có tiếng khóc của trẻ con, hiển nhiên lại gây họa.
Augustine ngắt điện thoại, đi nhanh đến rừng nhỏ.
“Gâu gâu gâu!” MOKA bốn chân bay về phía này.
“Chú Augustine!” Bé gái nước mắt lưng tròng ngồi bệt, đầu gối hơi xước.
Augustine bế cô bé lên, nghĩ nghĩ, lại bắt chước Dạ Phong Vũ biểu tình dịu dàng một chút.
Tiếng khóc của cô bé càng lớn hơn nữa.
Không đạt được hiệu quả, Augustine vì vậy mà bắt đầu………. xấu hổ, hơn nữa còn cảm thấy mình vừa rồi tựa hồ có chút ngớ ngẩn.
Đầu sỏ gây chuyện bám ống quần anh, gâu gâu nhận sai.
“Tôi còn nghĩ anh lạc đường.” Dạ Phong Vũ đứng phía sau trêu chọc.
Augustine vội đưa cô bé qua.
“Xem ra MOKA lại gây họa.” Dạ Phong Vũ kiểm tra chân bị thương của cô bé một chút, thanh âm rất ôn hòa, “Chúng ta trở về băng bó, vẽ thêm cái huy chương dành cho người dũng cảm trên băng gạc.”
“Muốn màu hồng.” Cô bé tiếp tục nức nở.
“Được, màu hồng.” Dạ Phong Vũ ôm cô bé đi về, “Còn vẽ một quả dâu tây.”
Cô bé lau nước mắt, ngoan ngoãn tựa vào vai cậu: “Vâng.”
Augustine và MOKA nhìn nhau một cái.
Chó lớn quyến đoán vung bốn chân, chạy như điên đuổi theo chủ mới.
Augustine: “………”
Bởi vì mọi người đều rất mệt, cho nên bữa tối rất đơn giản. Ăn xong trở về phong ngủ nghỉ ngơi, Augustine tựa trên giường, dùng máy tính xem tài liệu quản gia gửi tới. Tư liệu về trang viên Edinburgh không nhiều, có điều đời sống của Yuhan phu nhân lại quá mức đặc sắc, tư liệu về bạn trai đã từng kết giao cơ bản có mấy chục trang. Đương nhiên, bởi vì đã nhận định quan hệ đặc thù của Augustine và Dạ Phong Vũ, cho nên quản gia cố ý thêm một phần tài liệu cuối cùng, tỉ mỉ liệt kê thông tin trong hai năm liền Yuhan phu nhân theo đuổi Dạ Phong Vũ, từ tin bát quái cho đến tin phỏng vấn chính thức, đều không ít.
“Ngày đầu tiên nghỉ phép trên đảo, cảm giác thế nào?” Giọng Phillip cao hứng phấn chấn, theo thường lệ mỗi ngày gọi một cuộc tới.
“Trong vòng ba ngày quay về Milan.” Augustine để máy tính sang một bên.
“Vì sao?” Phillip rên rỉ, “Em vừa mới hẹn người đẹp, cuối tuần đi xem biểu diễn.”
“Hai ngày.” Augustine mặt không chút thay đổi.
Phillip nghẹn ngào: “Em cần một cái lí do chính đáng.”
“Có liên quan đến trang viên, cùng với người đàn bà Paris phiền phức kia.” Augustine nhìn ra cửa sổ, ngọn đèn phòng ngủ bên cạnh mờ nhạt ấm áp, “Mặc kệ là trả giá bao nhiêu, anh cũng phải có được trang viên Edinburgh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.