Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 15: Tiểu Cookie đáng yêu nhất trên thế giới




– Vỏ sò nhỏ xinh đẹp –
“Có lẽ từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, đây là cái quyết định điên rồ nhất mà anh làm ra.” Phillip cảm khái, quả nhiên là sức mạnh tình yêu.
“Cho nên?” Augustine hỏi.
“Cho nên chị dâu nhất định phi thường cảm động.” Phillip tình cảm dồi dào, “Em đã rất muốn tham gia lễ đính hôn của các anh rồi đấy, hay là ở rừng nguyên thủy lưu vực sông Amazon được không, chúng ta có thể mời tù trưởng địa phương……. Này? Này!”
Augustine ngắt máy, xoay người sắc mặt âm trầm trở về khoang thuyền.
“Tâm tình không tốt?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Là Phillip.” Augustine ngồi cạnh cậu, “Cậu chắc là biết phong cách của nó.”
“Về trang viên Edinburgh, thật sự phải trả giá gấp ba để thu mua?” Dạ Phong Vũ có chút khó hiểu, “Tuy rằng tôi không hiểu quy tắc làm ăn, có điều đây hiển nhiên không phải một con số hợp lý.”
“Lý do?” Augustine hứng thú.
“Lúc trước anh đã nói, mua trang viên là để làm tăng giá trị tài sản. Có điều nếu lấy giá cao như vậy mua vào, hình như sẽ lỗ vốn.” Dạ Phong Vũ thẳng thắn.
“Tôi là thương nhân, đưa ra mỗi một quyết định đều phải nhìn đến kết quả.” Augustine cười cười, “Có đôi khi không chỉ là vì tiền tài.”
“Vậy lần này là vì cái gì?” Dạ Phong Vũ nhìn anh.
Augustine trả lời: “Vì có thể có một tâm trạng tốt.”
Du thuyền ào ào chạy về phía đảo nhỏ, MOKA đứng trên bãi biển, đang phe phẩy cái đuôi chào đón hai người. Không chỉ mặc áo choàng, mà còn được đội vương miện.
“Xin chào, vương tử điện hạ.” Dạ Phong Vũ từ du thuyền nhảy xuống, cười đón lấy nó.
“Gâu gâu!” MOKA giơ chân, sờ sờ ngực cậu một chút, lại le lưỡi ý đồ liếm một cái.
Augustine kéo đầu nó sang một bên.
“Đây là phương thức biểu đạt thân thiện của MOKA.” Dạ Phong Vũ đứng dậy.
“Nhưng cũng không phải thói quen tốt.” Augustine mặt không thay đổi.
“Được rồi.” Dạ Phong Vũ xoa MOKA, “Tôi sẽ tận lực khiến nó bỏ tật xấu này đi.”
“Buổi tối có kế hoạch gì không?” Augustine hỏi.
“Có trò lướt sóng ban đêm, có điều anh không thích hợp tham gia.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Nếu không có kinh nghiệm, rất dễ dàng gặp nguy hiểm.”
“Cậu có thể dạy tôi.” Augustine nhìn cậu.
“Học lướt sóng phải bắt đầu từ ban ngày.” Dạ Phong Vũ cùng anh trở về, “Tôi sẽ giúp các bạn nhỏ nhặt vỏ sò, muốn đi cùng không?”
“Cái này?” Augustine xoay người, từ bờ cát tiện tay nhặt lên một chiếc vỏ sò.
“Sau khi thủy triều xuống, sẽ để lại trên bờ cát rất nhiều vật nhỏ đáng yêu.” Dạ Phong Vũ nói, “Giống như trong chuyện cổ tích.”
“Ví dụ như vương tử Cookie?” Augustine nhướng mi.
“Và quái thú MOKA!” Dạ Phong Vũ đón được chó lớn đang lao về phía mình, cùng nhau cười chạy về nhà gỗ.
Augustine nhìn bóng lưng cậu, khóe miệng cũng giương lên theo.
Bữa tối là cơm hải sản và canh nghêu, thức ăn rất đơn giản, thậm chí còn có hơi thô sơ, có điều mọi người đều ăn rất ngon.
“Ăn không?” Dạ Phong Vũ bưng đến một khay bánh phô mai nhỏ, “Phần thưởng.”
“Thưởng?” Augustine cầm dĩa.
“Bởi vì anh gần đây thật sự an tâm nghỉ phép.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Cho nên là phần thưởng cho việc anh đã không nhận điện thoại nhiều.”
“Vị mới?” Augustine thử một miếng, “Chuối tiêu và chocolate.”
“Nếu anh thích, đợi trở về, tôi có thể đưa phương thức bí truyền cho quản gia.” Dạ Phong Vũ ngồi bên cạnh anh, “Cuộc sống ngẫu nhiên cũng cần chút ngọt ngào.”
Augustine cong khóe miệng: “Ừ, xác thực rất ngọt.”
Buổi tối khi thủy triều rút, trên bờ cát rất yên tĩnh, chân trời đầy ánh sao, như muốn phủ kín bầu trời đen. Hai người cầm đèn pin, trên bờ cát cẩn thận tìm kiếm.
“Là cái này phải không?” Augustine đưa một chiếc vỏ sò cho cậu.
“Màu sắc thật đáng yêu.” Dạ Phong Vũ bỏ vào xô nước nhỏ màu đỏ, “Các bạn nhỏ sẽ rất thích.”
Hai người cùng nhau chậm rãi đi về phía trước, gió có chút lớn, Dạ Phong Vũ hỏi anh: “Có cần trở về lấy thêm chiếc áo không?”
“Lạnh sao?” Augustine cởi áo khoác của mình ra, khoác trên người cậu, tiện thể trêu chọc, “Quỷ hút máu không có nhiệt độ cơ thể.”
“Ai nói.” Dạ Phong Vũ quấn áo khoác, “Rất ấm.”
Augustine tiếp tục tìm kiếm cẩn thận trên bờ cát, dưới viên đá ngầm màu trắng, có một mảnh vỏ sò nhỏ, lấp lánh dưới ánh sao.
“Đang làm gì vậy?” Dạ Phong Vũ dừng bước.
“Phát hiện một thứ rất đáng yêu.” Augustine mở lòng bàn tay ra.
“Kiệt tác của thiên nhiên.” Dạ Phong Vũ cầm lên, “Vỏ sò rất đẹp.”
“Tặng cho cậu.” Augustine giúp cậu chỉnh lại áo khoác.
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ vui vẻ nhận, “Tôi sẽ giữ cẩn thận.”
Trên bờ cát lưu lại hai hàng dấu chân, kéo dài đến rất xa rất xa.
Một đêm này, cho đến khi xô nhỏ đã thật đầy, hai người mới cùng nhau trở về ngôi nhà gỗ nhỏ trong rừng.
Vỏ sò nhỏ được rửa sạch sẽ, nắm trong lòng bàn tay, cũng ấm như vậy.
Nếu Augustine đã đưa ra quyết định, vậy thì Phillip cho dù không cam tâm, cũng chỉ có thể làm theo. Mà đối với Davis* mà nói, lúc trước muốn bán trang viên Edinburgh cho Yuhan phu nhân, một là bởi vì muốn mượn quan hệ, thông qua sự giới thiệu của bà ta làm quen với những tiểu thư trong giới thượng lưu, hai là bởi vì ghen tị với Augustine —— tài sản, địa vị, ngoại hình, còn có sự ái mộ của người mẫu hàng đầu châu Âu Catherine. Có điều đứng trước con số gấp ba, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Hợp đồng rất nhanh đạt được kết quả ban đầu, tin tức cũng tự nhiên rất nhanh đến tai Yuhan phu nhân.
(* Trong nguyên tác chỗ này là 戴维斯 – Dàiwéisī = Davis, nhưng trong chương trước thì lại là 戴维森– Dàiwéisēn = Davidson, không biết thế nào, có lẽ là mẹ Tiếu nhầm, nhưng mình tìm hiểu trên google thì thấy chỉ Davis là được dùng làm tên người thôi còn Davidson thì không thấy có, cho nên đổi cả chương trước thành Davis cho thống nhất.)
Buổi chiều, Augustine đứng trên bờ biển, nhìn Dạ Phong Vũ ở xa xa cùng với một nhóc chơi lướt sóng, MOKA đứng ở bờ biển há miệng, cái đuôi ngoáy lia lịa.
Di động báo có cuộc gọi, Augustine nhìn dãy số, tiện tay tắt đi.
Cuộc thứ hai lấp tức gọi tới, đợi thật lâu sau, Augustine mới nhận điện thoại.
“Ngắt điện thoại của phụ nữ, là một hành vi rất thô lỗ.” Yuhan phu nhân nói, “Đây không giống như hành vi cậu có thể làm ra.”
“Rất xin lỗi, có điều tôi có việc quan trọng hơn cần phải làm.” Augustine tiếp tục nhìn người đang lướt sóng phía xa.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu về trang viên Edinburgh.” Yuhan phu nhân cũng không có lãng phí thời gian với đề tài kia.
“Nhưng đây là tài sản tư nhân của tôi.” Augustine nhướng mi, “Tôi không có lý do gì, thảo luận về nó với ngài.”
Yuhan phu nhân dừng lại một chút, sau đó cố gắng áp chế bất mãn trong lòng: “Davis nói cậu chấp nhận trả gấp ba giá thị trường.”
“Tôi còn chấp nhận trả giá cao hơn nữa.” Augustine nhặt quả bóng của đám trẻ vừa lăn tới, cười ném trả.
“Vì sao?” Yuhan phu nhân buồn bực.
“Bởi vì thích.” Augustine lười biếng, “Nếu chỉ là vì chuyện này, tôi nghĩ chúng ta hiện có thể chấm dứt cuộc trò chuyện, hy vọng ngài sẽ trải qua cuối tuần vui vẻ.”
“Nhưng tôi đã quy hoạch phạm vi sử dụng tòa dinh thự, ở đó xây dựng một phòng trưng bày trang sức lớn nhất châu Âu.” Yuhan phu nhân hạ giọng mềm xuống, “Tôi xác thực không có khả năng trả giá gấp ba, nhưng giao dịch này cũng không đem lại ưu đãi gì cho cậu, cho nên chúng ta có thể hẹn một buổi cuối tuần, cùng ngồi vào nói chuyện đàm phán cho tốt.”
“Phòng trưng bày trang sức?” Augustine đến một nơi yên tĩnh hơn: “Xem ra báo chí bát quái trước đây phỏng đoán, cũng chỉ là đoán bừa mà thôi.”
“Bát quái, cậu là nói tôi cùng trang viên Edinburgh?” Yuhan phu nhân kẹp điếu thuốc lá, ngữ điệu tràn ngập khinh thường, “Đương nhiên chỉ là nói nhảm, tôi sao có thể đưa tòa trang viên này cho loại diễn viên bán sắc hạng ba đó, chỉ có trang sức cao quý mới có thể xứng với nó. Sao? Nếu cậu đồng ý với đề nghị của tôi, quyền sở hữu ———– này, này?”
Augustine tắt điện thoại, đi về phía bờ biển.
Dạ Phong Vũ dựng ván lướt sóng một bên, tiện tay gạt mái tóc ướt sũng ra sau đầu, cả người bao phủ bởi nét cười và ánh nắng.
“Xem ra thực kích thích.” Augustine đưa cho cậu một chai nước, “Kate phu nhân vừa gọi điện đến, nói đã chuẩn bị xong bữa tối, có mì hoạt hình cà chua.”
“Tôi nghi ngờ trí nhớ của bà dừng lại ở hơn hai mươi năm trước.” Dạ Phong Vũ dùng nước trong thùng dội qua thân thể, “Nếu anh cảm thấy bữa tối quá ngây thơ, chúng ta có thể tự mình nướng một ít pizza.”
“Đúng là có chút ngây thơ, có điều tôi rất muốn ăn.” Augustine đưa quần áo cho cậu.
“Vì sao?” Dạ Phong Vũ bất ngờ.
“Bởi vì Kate phu nhân cố ý cường điệu, tiểu Cookie rất thích.” Augustine cong khóe miệng một cái, “Còn có thịt xông khói hình sao với bột phô mai.”
Dạ Phong Vũ đau đầu: “Nếu kì nghỉ này kéo dài thêm một chút, bà có lẽ sẽ đem mọi chuyện cũ của tôi đều kể cho anh.”
Augustine trêu chọc: “Kể cả tè dầm và sợ tiêm?”
Dạ Phong Vũ: “………..”
Augustine tiếp tục nói: “Còn cả tiểu Cookie bị chó Doberman dọa khóc, ừm…. Chúng ta có thể dẫn MOKA đi báo thù.”
“Nhìn kia, chim biển.” Dạ Phong Vũ giơ tay chỉ ra xa.
Augustine cùng cậu nhìn nhau, trên mặt có nét tươi cười ấm áp.
“Gâu gâu!” MOKA từ xa chạy đến, phía sau là dượng hổn hển chạy theo.
“Xem ra MOKA lại gặp rắc rối.” Dạ Phong Vũ đau đầu, xoay người thu dọn đồ đạc, “Đi thôi, chúng ta đi xem xem.”
Augustine giúp cậu xách thùng nước, cùng đi qua.
“Gâu gâu gâu!” MOKA bay đến.
Dượng cầm một đoạn cần câu gãy, trên mặt vỡ còn có dấu răng nanh.
MOKA chột dạ trốn sau lưng Augustine, chỉ hé ra một con mắt.
Mà kết quả giải quyết sự việc, chính là Augustine ra mặt, không chỉ tặng cho dượng cần câu hoàn toàn mới, thậm chí còn tặng cả một cái thuyền nhỏ.
“Chuyện này nên là tôi phụ trách.” Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ.
“Xác thực mà nói, MOKA bây giờ vẫn còn là chó của tôi.” Augustine cười cười, “Hơn nữa coi như là quà đáp lễ, cảm ơn lễ họp mặt gia đình thực long trọng, còn có tiểu Cookie đáng yêu của Kate phu nhân.”
~*~
MOKA à, nên nói cưng rất thức thời hay là rất biết lợi dụng đây.
Tìm người bảo kê mà lại tìm hẳn Augustine tiên sinh thì cưng quá chuẩn rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.