Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 46: Sự thật trên du thuyền




~ Anh sẽ suy xét việc tạm thời chuyển địa điểm làm việc tới Trung Quốc ~
Địa điểm ăn tối là một nhà hàng tư nhân, Calero mang theo một chai rượu đỏ, hiển nhiên rất phù hợp sở thích của Augustine.
“Tuổi ủ không tệ.” Phillip nhận lấy ngắm nghía, bất lực nói, “Nhưng Augustine gần đây kiêng rượu.”
“Vì sức khỏe sao?” Calero thân thiết.
Phillip lắc đầu: “Bởi vì tâm trạng không tốt, mà cồn sẽ làm thần kinh căng thẳng thêm.”
“Rất tiếc phải nghe thấy điều này.” Calero thăm dò nói, “Nhưng gần đây việc đẩy mạnh kế hoạch khai thác khí than rất thuận lợi, cho nên chắc là vì chuyện khác?”
“Nếu anh có hứng thú…” Phillip đặt chai rượu đỏ trong tay lên bàn, “Có thể đợi lúc dùng bữa thì tự hỏi Augustine.”
“Tôi cũng không định dòm ngó chuyện riêng của Augustine tiên sinh.” Calero vội vàng thanh minh, “Chỉ là muốn thể hiện một chút…….. quan tâm.”
“Đừng khẩn trương.” Phillip vỗ vỗ vai hắn, “Tin tôi đi, biết đâu lúc rõ ngọn nguồn rồi, anh có thể giúp Augustine.”
“Tôi?” Calero nghe vậy giật mình.
“Đúng vậy.” Phillip gật đầu, “Anh.”
Nửa tiếng sau, nhân viên phục vụ lễ phép mở cửa, Augustine mặc áo khoác đen đi vào, thân hình cao lớn khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh lam dường như không có một tia cảm xúc, xác thực khiến người ta áp lực.
Phillip nhún vai với Calero, sau đứng lên giúp anh cầm áo khoác.
Tuy rằng là thực đơn của đầu bếp nổi tiếng, nhưng ba người hiển nhiên không đến đây vì ăn cơm. Sau khi thảo luận xong về bước khai thác lưu vực Karoo tiếp theo, Phillip nhanh chóng kí vào hợp đồng, Calero tâm trạng rất tốt nâng lên ly rượu muốn chúc mừng, Augustine lại không có ý muốn phối hợp, ngược lại ngả lưng vào ghế, ném khăn ăn sang một bên.
Calero hơi xấu hổ.
“Chuyện hợp tác kinh doanh, hôm nay có thể dừng tại đây.” Augustine lạnh lùng nhìn hắn, “Có điều tôi muốn làm rõ một chuyện khác.”
“Là gì?” Calero không rõ tình huống trước mặt cho lắm.
Phillip thả lên bàn một tấm ảnh.
Calero do dự cầm lên, nhìn tấm ảnh xong, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Tôi nói rồi, không cần phải khẩn trương.” Phillip huýt sáo, tri kỉ đưa cho hắn một ly rượu, “Chúng tôi chỉ muốn biết năm đó trên du thuyền này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Là vì Vinson?” Calero thử thăm dò.
“Xem ra anh cũng biết hắn chưa chết.” Phillip nhún vai, “Tốt, bây giờ chúng ta bắt đầu từ những gì anh biết, nói cho hết.”
“Tôi với Vinson cũng không có quan hệ gì.” Calero giải thích.
“Đây không phải trọng điểm.” Phillip đơn giản ngồi xuống bên cạnh hắn, cười tươi rói ôm vai, lời nói càng như là uy hiếp, “Đã quên nhắc anh, từ trước đến nay Augustine luôn không mấy kiên nhẫn, lại càng không thích lãng phí thời gian vào những lời vô nghĩa.”
Nhìn sắc mặt Augustine, Calero rất thức thời quyết định: “Năm đó là vì một vụ án kinh tế, công ty Vinson gặp phải nguy cơ rất lớn, cho nên hắn dùng quan hệ tìm tới tôi, hy vọng có thể nhận được một khoản đầu tư mạo hiểm, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn.”
“Nếu quan hệ không tốt, tôi không nghĩ ra lí do gì khiến hắn tìm tới anh.” Phillip nói, “Lúc ấy ở giới tài chính châu Âu hắn mang tiếng xấu, trừ phi anh làm từ thiện.”
“Bởi vì hắn muốn giao dịch với tôi.” Calero nói, “Dùng một nghệ sĩ để trao đổi.”
“Một nghệ sĩ?” Phillip tươi cười nhìn hắn.
Calero tự dưng thấy sau lưng run run, gật đầu nói: “Là một nam diễn viên khiêu dâm, có nhiều người biết tôi hứng thú với hắn, cho nên Vinson mới tìm đến tôi.”
Hơi thở của Augustine gần như âm trầm đến mức không khí ngưng đọng lại.
“Tốt nhất là anh chú ý từ ngữ một chút.” Phillip vỗ vỗ hắn, “Vinson vì sao có thể thuyết phục nghệ sĩ này, đồng ý giúp hắn giao dịch với anh?”
“Cũng không có thuyết phục.” Calero trả lời, “Hắn bị bắt lên du thuyền.”
“Anh dám vi phạm pháp luật nước Mỹ.” Phillip tỏ vẻ giật mình.
Calero: “……”
Augustine khẽ nhíu mày, Phillip nhanh chóng ngừng diễn, tiếp tục nói: “Bắt lên thuyền rồi sao nữa?”
“Chúng tôi đàm phán một hồi.” Calero nói, “Hắn lúc ấy nợ một khoản trên trời, cho dù tôi đồng ý điều kiện của hắn, cũng không đủ khả năng trả hết nợ cho hắn, nên tôi đề nghị hắn cứ biến mất đi, sau đó dùng một thân phận khác làm lại cuộc đời.”
“Nghe có vẻ ý tưởng không tồi.” Phillip gật đầu.
“Cuối cùng Vinson đồng ý đề nghị của tôi.” Calero nói, “Sau khi lấy một khoản tiền, liền giả vờ rơi xuống biển, sau đó nhập cư trái phép vào Nga.”
“Ngừng.” Phillip nói, “Chúng tôi cần chi tiết, phải thật chi tiết.”
“Về quá tình sắp xếp rơi xuống biển và sau đó?” Calero thử thăm dò.
Phillip gật đầu: “Cùng với nam diễn viên kia, và tất cả chuyện có liên quan đến hắn, tốt nhất là một chuyện cũng không quên.”
“Hắn tên là Frank, lúc ấy bởi vì một bộ phim điện ảnh bất ngờ nổi tiếng, rất nhiều người muốn qua lại với hắn.”
Calero nói, “Có điều hắn không có người đại diện, bình thường rất kín đáo, cuối cùng lại hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt công chúng, cho nên lúc Vinson tới tìm tôi, tôi còn hơi bất ngờ.”
“Lí do bắt cóc là gì?” Phillip hỏi, “Chỉ vì muốn lấy lòng anh?”
“Chắc là không ai biết, hắn lại là đầu sỏ khiến cho Vinson phá sản, lấy tất cả chứng cứ giao dịch ngầm giao cho cảnh sát.” Calero nói, “Cho nên lúc trên thuyền, Vinson gần như mỗi ngày đều bạo hành hắn. Có một thuyền viên vô tình nhìn thấy, sợ thành tai nạn chết người, nên nói chuyện này cho quản lý, quản lý lại nói cho tôi.”
“Sau đó anh liền tiện thể sai thuyền viên thả hắn ra, làm cho hắn với Vinson phát sinh xung đột, cho đến khi Vinson rơi xuống biển?” Phillip hỏi.
“Lúc ấy Vinson lưng đeo nợ, nếu hắn rơi từ du thuyền của tôi, khó có khả năng cảnh sát dễ dàng tin tưởng.” Calero nói, “Mà nếu cảnh sát đi sâu vào điều tra vụ này, thì đến cuối cùng, tôi cần một người làm chứng, hoặc là gánh tội thay.”
“Cho nên cũng là anh sau khi Vinson rơi xuống biển thì đánh ngất hắn?” Phillip lại hỏi.
Calero gật đầu, nhìn có vẻ bất ngờ.
“Anh không cần biết, tôi vì sao lại biết chuyện này.” Ánh mắt Phillip thâm trầm.
Calero: “…….”
“Tiếp theo còn chuyện gì nữa?” Cuối cùng Augustine cũng mở miệng.
“Sau khi hắn tỉnh lại, tôi dùng cái chết của Vinson uy hiếp hắn.” Calero nói, “Lúc ấy cả người hắn là vết thương, hơn nữa du thuyền sắp trở về nơi xuất phát, tôi còn nhiều chuyện khác cần làm, cho nên cho hắn mười ngày suy nghĩ.”
“Sau đó thì sao?” Phillip biết rõ còn hỏi, “Hắn suy nghĩ ra cái kết quả gì?”
Calero muốn nói lại thôi, mặt lộ vẻ khó xử —– dù sao Yaren tiên sinh có ảnh hưởng rất lớn trong giới, nếu truyền ra ngoài tin tức chính mình cùng với vợ ông ta từng có một mối tình, chỉ sợ tiền đồ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng Augustine trước mặt đây hiển nhiên không phải người có thể lừa được, cho nên hắn đành phải cân nhắc tìm từ một chút, giải thích: “Lúc ấy hắn nắm được nhược điểm của tôi, lấy đó uy hiếp, cho nên….. Chúng tôi đều lui một bước, chuyện này đến đây chấm dứt.”
“Chấm dứt ý là, sau chuyện đó, anh không còn đi tìm diễn viên đó nữa?” Phillip hỏi.
Calero gật đầu.
“Vậy Vinson thì sao?” Phillip lại hỏi, “Sau đó các người có còn liên hệ không?”
“Cũng không có.” Calero nói, “Hắn như là thật sự biến mất khỏi thế giới này, tôi chỉ biết hắn từng qua Nam Mỹ.”
“Được rồi.” Phillip cầm ảnh chụp trên bàn lên, “Từ giờ trở đi, cho dù là ảnh hay là toàn bộ sự kiện, đều xem như chưa từng phát sinh.”
Calero gật đầu, lại hỏi: “Vinson rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không cần lo, không có liên quan gì đến chuyện làm ăn.” Phillip vỗ vỗ hắn, “Cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc hợp tác giữa chúng ta.”
Từ nhà hàng đi ra, Phillip vừa lái xe vừa nói, “Calero chắc là không nói dối, cũng không cần phải nói dối.”
“Bên Vinson… có tin tức gì không?” Augustine hỏi.
“Còn đang tìm, hắn hình như chỉ ở Florida trong một tuần.” Phillip nói, “Một khi lại lộ diện, chúng ta sẽ lập tức lại nhận được thông tin.”
Augustine gật gật đầu, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong căn hộ cao tầng Manhattan, Chu Xuân Phong đang ở trong phòng khách uống trà, bên cạnh là một gói thuốc.
Vì vậy mặt Augustine vốn đã rất tối tăm, lập tức càng trở nên tối tăm hơn, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng phối hợp, không phải bởi vì lí do gì khác, mà là vì sợ lại bị tố cáo —– thân là một thần y Đông phương tiên phong đạo cốt, vị Chu đại sư này thế mà lại có cùng sở thích với giáo viên tiểu học, chỉ cần mình hơi tỏ ra kháng cự với các loại dược thảo, ông ta lập tức sẽ gọi điện thoại đến Trung Quốc tố cáo, không chỉ có hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuật lại tất cả những lời mình đã nói, thậm chí còn thêm mắm dặm muối, quả thực khiến kẻ khác trợn mắt há mồm.
Sau khi làm kiểm tra theo lệ thường xong, Augustine xoa xoa cái cổ đau nhức, ngồi bên bàn cầm điện thoại lên.
“Chào buổi sáng.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói có chút khàn khàn.
“Bây giờ ở chỗ em hẳn là mười một giờ sáng.” Augustine giương khóe miệng, “Hiếm khi ngủ nướng.”
“Hôm qua quay phim cả đêm, tám giờ mới kết thúc công việc.” Dạ Phong Vũ tựa vào trên giường, “Vừa mơ thấy anh.”
“Mơ thấy gì?” Tâm trạng Augustine rất tốt.
“Không nhớ rõ.” Dạ Phong Vũ ôm chăn dày, cả người đều thả lỏng, “Em nhớ anh.”
“Anh sẽ cố gắng về với em.” Augustine nói.
“Công việc quan trọng hơn.” Dạ Phong Vũ cười thành tiếng, ngồi dậy cố gắng duỗi lưng, “Đừng làm bừa.”
“Anh vừa mới gặp Calero.” Augustine nói, “Lúc đó là hắn đánh em hôn mê.”
“Có thể đoán được.” Dạ Phong Vũ dựa vào giường, “Nhưng nguyên nhân là gì?”
“Vì muốn đem chuyện của Vinson đổ lên đầu em.” Augustine nói qua mọi chuyện với cậu.
“Vinson chưa chết?” Dạ Phong Vũ bất ngờ.
“Anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm hắn.” Augustine nói.
Dạ Phong Vũ trầm mặc.
“Nếu tâm trạng không tốt, anh đón em đến Mỹ ở một thời gian.” Augustine nói, “Đoàn phim giao cho anh.”
“Không sao.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy…… Hơi khó tin.” Vốn nghĩ rằng ác mộng năm đó đã chấm dứt, lại không thể ngờ còn tiếp diễn.
“Anh sẽ không để cho bất kì ai làm hại em.” Augustine hôn cậu qua điện thoại, “Cho nên đừng sợ.”
Nửa giờ sau, Trình Hạ đẩy cửa vào, chỉ thấy Dạ Phong Vũ đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm đèn bàn ngẩn người.
“Hôm nay không cần quay phim, anh có thể ngủ thêm hai tiếng.” Trình Hạ ngồi bên giường.
Dạ Phong Vũ ơ hờ “Ừ” một tiếng.
“Sao vậy?” Trình Hạ quơ tay trước mặt anh, “Nhìn có vẻ bất ổn vậy.”
“Anh muốn đi Mỹ.” Dạ Phong Vũ nói.
Trình Hạ giật mình: “Bây giờ?”
“Muốn và đi được là hai việc khác nhau.” Dạ Phong Vũ vùi đầu vào gối, “Em không phải lo.”
Trình Hạ dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn anh họ…. Trước đây rất ít khi suy sút như vậy a, quả nhiên yêu vào là khác liền, dùng lời của Phillip mà nói, chính là, a! Khiến người ta tiều tụy!
Mà ở bờ đại dương bên kia, tâm trạng Augustine cũng không thể nào tốt lên.
“Trên thế giới này có rất nhiều người yêu xa, bọn họ vẫn rất hạnh phúc.” Phillip ý đồ khuyên giải an ủi, “Đây cũng không phải là chuyện gì đáng lo.” Càng không cần xuất hiện biểu tình muốn hủy diệt thế giới.
“Mau chóng giải quyết chuyện này.” Augustine nói, “Sau đó anh sẽ xem xét việc tạm thời chuyển địa điểm làm việc đến Trung Quốc.”
Phillip: “….”
“Có ý kiến?” Augustine nhìn cậu.
“Đương nhiên không có.” Phillip cười tươi rói, “Chị dâu nhất định rất vui.”
Augustine mở ví tiền ra, ngắm ảnh chụp trong đó.
Phillip tiếp tục duy trì tươi cười, còn ở trong lòng điên cuồng ngâm thơ. Ở cái thời đại này mà còn có người bỏ ảnh chụp người yêu vào ví tiền, chỉ có hai loại, một là yêu đến điên rồi, hai là đầu bị vào nước.
Rất hiển nhiên, Augustine là loại thứ nhất.
Vì thế cậu nhân cơ hội hỏi: “Lần trước em chuẩn bị nhẫn đó, anh định khi nào thì đưa cho chị dâu?”
“Đó là nhẫn cầu hôn.” Augustine trả lời.
“Cho nên anh định khi nào thì cầu hôn?” Phillip đổi cách hỏi khác.
“Quên lưu vực Amazon ngu xuẩn của mày đi.” Augustine đứng lên, “Về Vinson, giải quyết trong một tuần.”
“Mấy ngày?” Phillip khiếp sợ.
“Ba ngày.” Augustine trả lời.
Phillip nhanh chóng câm miệng, im lặng nhìn anh đi ra cửa.
Ba ngày?!
“Nếu em không làm được thì sao?” Do dự hồi lâu, Phillip vẫn nhịn không được bước nhỏ theo sau, nhăn nhó niết ngón tay lắp bắp ủy khuất vạn phần, “Lại muốn quăng cho Simba?”
“Mày có thể  làm được.” Augustine đóng cửa phòng tắm.
Phillip giật mình trừng mắt, ngây người suốt năm phút đồng hồ, mới xác nhận một chuyện khó tin —— vừa rồi mình lại được Augustine cổ vũ?
A a a a a a a a! Phillip mắt rưng rưng lòng tràn đầy kích động, rất muốn xé áo sơ mi quấn quanh người! Nếu không phải bởi vì ở New York còn rất nhiều việc, cậu gần như muốn lập tức mua vé máy bay chạy đến Florida tự mình tìm người.
“Mày thử cào cửa nữa xem.” Augustine nghiến răng.
Phillip nhanh chóng thu tay, không một tiếng động ngửa mặt lên trời cười to một trận, sau đó vừa múa may vừa nghiêm túc trả lời: “Em cam đoan trong vòng ba ngày, đưa Vinson đến trước mặt anh!”
~*~
Augustine tiên sinh ngầu muốn chết ^w^
Phillip tiên sinh cũng đáng yêu muốn chết ^^^^w^^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.