Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 82: Thời gian du ngoạn




Edit & Beta: Cafesvictim 
~ Bị chụp ảnh cũng không sao ~
Xe lửa thong thả chạy dọc theo đường ray, bởi vì không phải mùa du lịch, du khách cũng không phải quá đông. Dạ Phong Vũ đứng giữa hai hàng ghế, cầm điện thoại chụp ảnh phong cảnh lướt qua bên ngoài, Augustine tuy rằng rất không hiểu vì cái gì cậu lại có hứng thú đối với mấy cái rừng cây giống nhau như đúc, nhưng vẫn là không có gọi cậu về, chỉ là dùng tay phải đỡ phía sau cậu, tránh cho xe lửa dừng đột ngột khiến cậu ngã.
“Hi, Frank.” Một cô nàng Latin dáng người nóng bỏng gỡ kính râm xuống, vui vẻ đi từ hàng ghế sau tới.
Augustine: “……”
“Gina?” Dạ Phong Vũ bất ngờ, “Sao cô lại ở đây?”
“Đi cùng bạn.” Gina trả lời, “Bọn tôi ngồi ở hàng cuối, mọi người đều nói cậu rất mê người.”
“Hi.” Một nhóm ba cô gái xinh đẹp cùng chào hỏi.
Augustine mặt than đeo kính râm lên.
Dạ Phong Vũ cười cười vẫy tay với các cô. Gina một đêm thành sao tại đấu trường thế giới, mấy năm nay cũng thường leo lên bảng xếp hạng người mẫu quốc bảo, cùng với Catherine tao nhã cao quý hoàn toàn là hai loại phong cách khác biệt, có điều đều rất đẹp, tính cách cũng rất nhiệt tình.
“Bạn của tôi hỏi cậu, có thể cùng chụp ảnh không?” Gina chỉ chỉ phía sau.
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ vui vẻ nhận lời.
“Tôi cá là bọn họ sẽ phát điên.” Gina kéo tay cậu, cùng đi về phía cuối xe.
Một loạt tiếng hoan hô xôn xao phát ra, Augustine vẫn duy trì tư thái quốc vương, lật tờ báo trong tay ra.
Bị một nhóm các cô gái vây quanh, thật sự là một chuyện rất thu hút chú ý, những người khác trong xe cũng bị không khí vui vẻ cuốn hút, cũng đều yêu cầu được chụp ảnh lưu niệm. Đợi khi xe lửa sắp đến điểm dừng, Dạ Phong Vũ mới trở về chỗ ngồi của mình —— ngay cả áo sơ mi cũng có dấu son môi.
Augustine tiếp tục trầm mặc lãnh khốc.
Dạ Phong Vũ cầm tay anh: “Đang nghĩ gì đó?”
Augustine mặt than: “Nghĩ vì sao anh chưa có mua cái xe lửa này.”
Dạ Phong Vũ bật cười, tiếp tục lười biếng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trạm dừng xe rất náo nhiệt, hai người xuống xe, Augustine tháo kính râm nhìn xung quanh, như là đang tìm gì đó.
“Toilet?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Cửa hàng.” Augustine trả lời —– tiếp theo còn có hành trình cả một ngày, anh hoàn toàn không muốn tình nhân nhỏ của mình mang cả người đầy dấu son đi khắp nơi.
Dạ Phong Vũ buồn cười.
“Đây.” Augustine trong thời gian ngắn nhất tìm được mục tiêu, một cửa hàng quần áo nhỏ lòe loẹt.
Chủ cửa hàng rất nhiệt tình, gói cái áo in chữ “I love Rio” vào.
“Nhìn như là đang chạy quảng cáo vậy.” Dạ Phong Vũ nhận đồ sờ sờ túi quần, “Anh trả tiền đi, em không mang ví.”
Augustine nghe vậy lập tức cứng ngắc một cái.
……..
Trả lại áo cho chủ quán, hai người ngồi bên lề đường gọi điện thoại.
“Chuyến xe tiếp theo nửa tiếng nữa đến.” Trình Hạ buồn rười rượi trả lời.
“Không sao, bọn anh có thể chờ.” Dạ Phong Vũ cúp điện thoại, quay lại nói với Augustine, “Nửa tiếng, bọn họ nói lên núi xong sẽ tìm chúng ta, bây giờ muốn đi dạo trước không?”
“Nhưng chúng ta không có tiền.” Tâm trạng Augustine phức tạp ——- đây là lần đầu tiên trong đời anh nói những lời này.
“Không có tiền cũng đi chơi được, ngồi mãi ở đây rất nóng.” Dạ Phong Vũ kéo anh đứng dậy, “Đi, chúng ta đi dạo chợ.”
Không lay chuyển được tình nhân nhỏ cũng nhiệt tình không kém gì thành phố này, Augustine đành phải thỏa hiệp.
Mặt trời đã dần lên cao, lúc hai người đi lên đỉnh núi, đầu đã nóng đầy mồ hôi.
“Đến đây.” Dạ Phong Vũ kéo anh đến một sạp hàng đông người nhất.
“Không đi dạo chợ sao?” Augustine khó hiểu.
Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống, cười tươi ấm áp nhìn một cô bé bên cạnh: “Có muốn linh vật lớn nhất kia không?”
Cô bé gật đầu.
“Anh giúp em nhé?” Dạ Phong Vũ chìa tay, “Để trả thù lao, em sẽ tặng cho anh một đồng tiền.”
Cô bé ngửa đầu nhìn mẹ mình.
“Đương nhiên.” Người mẹ nhận lời, nghĩ là đối phương đang làm chương trình TV —– bởi vì thật sự rất đẹp trai, còn rất gợi cảm, nhìn có vẻ rất giống ngôi sao.
Dạ Phong Vũ lấy mũi tên đồ chơi trong tay cô bé nhắm vào quả bóng.
Augustine: “…..”
Trong tiếng vỗ tay, Dạ Phong Vũ thắng được một cái linh vật World Cup cùng một ít tiền thưởng nho nhỏ, vừa vặn đủ mua hai chai đồ uống.
“Em có lợi hại không?” Dạ Phong Vũ đưa đồ ăn cho anh.
“Trải nghiệm rất kì lạ.” Augustine tạm thời chỉ có thể tìm được từ này để hình dung, trước nay anh chưa từng nghĩ tới, cho cậu học bắn súng còn có thể có loại công dụng này.
“Đó là khu người nghèo.” Dạ Phong Vũ tựa trên lan can.
Augustine nhìn theo mắt cậu về dưới chân núi, nhìn quần thể kiến trúc nhiều màu xa xa, cũng không đơn sơ đến không chịu nổi như trong tin tức, thậm chí còn có thể nói là đẹp, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đây là nơi tập trung ba mươi phần trăm số thuốc phiện của cả thế giới.
“Muốn đi xem không?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Nơi đó đối với anh mà nói là rất nguy hiểm.”
“Anh không biết bần cùng là cảm giác gì.” Augustine vuốt tóc cậu.
“Em cũng không biết, nhưng biết tuyệt vọng là cảm giác gì.” Dạ Phong Vũ cười cười, tiếp tục nhìn xa xa, tóc bị gió thổi bay.
Augustine khẽ nhíu mày, nhưng không đợi anh nói tiếp, Dạ Phong Vũ đã ném cái chai rỗng vào thùng rác: “Sắp đến lúc rồi, chúng ta quay lại nhà ga chờ đi.”
Thịt nướng kiểu Brazil ở xung quanh đó tản ra hương thơm nồng, Dạ Phong Vũ lắc lắc đồng tiền xu trong tay: “Anh xem, đây là cảm giác bần cùng.”
Augustine cười lắc đầu: “Ít nhất có thể mua một phần.”
Phụ cận nhà ga có một góc râm mát, rất yên tĩnh. Hai người khoanh chân ngồi dưới tán cây, mỗi người một miếng chia nhau ăn thịt nướng, cuối cùng Dạ Phong Vũ duỗi tay ra, để anh liếm ngón tay.
Phillip từ xa nhìn thấy thì che ngực.
A!
Hình ảnh khiến lòng người chua xót.
Trình Hạ trốn phía sau anh ta: “Augustine tiên sinh có thể bán chúng ta đi không?”
Phillip cũng ôm cây không muốn động đậy: “Cậu sẽ không, tôi thì rất có thể.”
“Hạ Hạ.” Dạ Phong Vũ đứng lên.
Chuột chũi nhỏ nhanh chóng điều chỉnh khuôn mặt tươi cười, kéo Phillip đi, còn dùng hai tay dâng ví lên.
“Cần bọn em biến mất không?” Phillip rất thức thời.
“Đi thôi, cùng đi ăn trưa.” Dạ Phong Vũ xem đồng hồ, cùng Trình Hạ đi trước xem bảng chỉ đường.
“Tâm trạng của anh có tốt không?” Phillip rất cẩn thận hỏi.
“Vinson sao rồi?” Augustine hỏi.
“Vinson?” Không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, Phillip hơi sửng sốt rồi mới trả lời, “Trong tù.”
“Hắn cần phải trả giá hơn nữa cho hành vi ngu xuẩn của mình.” Augustine nói.
Phillip gật đầu: “Hiểu rồi.”
“Milan thì sao?” Augustine tiếp tục hỏi.
“Em vừa định nói đó.” Phillip ghé vào, nói vào tai anh mấy câu.
“Đáp án như dự kiến.” Augustine cũng không giật mình vì chuyện này.
“Vậy tiếp theo phải làm gì?” Phillip hỏi.
“Đừng chặn đứng hành vi của hắn.” Augustine nói, “Hẳn là còn có thể có những người khác nữa.”
“Chúng ta hình như nên cảm ơn Bernal con.” Philip nói, “Nếu không nhờ hắn, đối phương cũng sẽ không sớm lộ dấu vết như vậy.”
“Đang nói chuyện gì vậy?” Dạ Phong Vũ đi tới.
“Về tư vị bần cùng.” Augustine trả lời, “Thật ra cũng không tính là rất tệ, ít nhất có nước có ga và thịt nướng.”
“Vậy muốn thử lại lần nữa không?” Dạ Phong Vũ cười hỏi.
Augustine quyết đoán lắc đầu, loại trải nghiệm này cả đời thử một lần là đủ rồi.
Đương nhiên, trên đường đến nhà hàng, Augustine không quên mua cái áo sơ mi “I love Rio” kia.
“Tôi cũng muốn có.” Trong mắt Phillip tràn ngập hâm mộ.
“Vì sao cái gì anh cũng muốn thế.” Trình Hạ vừa trả tiền vừa ghét bỏ.
“Đây là sức mạnh đến từ sinh mệnh nhiệt tình.” Phillip cố ý chọn cỡ nhỏ nhất, để tiện cho việc khoe tài nguyên của bản thân, còn đứng trước mặt Chuột chũi nhỏ run run cơ ngực.
“Biến thái.” Trình Hạ lời ít mà ý nhiều.
Thế nhưng thật ra Phillip hoàn toàn không có bị đả kích, cười tươi roi rói vừa đi vừa tán gái, quả thực chính là sức sống bắn ra bốn phía.
Tuy không phải mùa du lịch, nhưng nhà hàng trên đỉnh núi vẫn không ít du khách người Hoa. Dạ Phong Vũ hỏi Augustine: “Nhỡ bị chụp ảnh thì làm sao?”
“Em lo sao?” Augustine hỏi lại.
Dạ Phong Vũ lắc đầu.
“Vậy cũng không sao.” Augustine cười cười, đưa ly cho cậu, “Nếm thử xem, rượu Cachaca.”
Vì thế đề tài này rất rõ ràng đã bị cho qua, hai người nói nói cười cười, chia nhau đồ ăn trên bàn, một chút cũng không ngại xung quanh có thể có truyền thông hay phóng viên, ăn ý mười phần lại ấm áp ngọt ngào.
Phillip lệ nóng doanh tròng.
Loại không khí thản nhiên đến tự nhiên này, quả thực làm cho người ta hâm mộ cảm động.
Toàn bộ hành trình tiếp theo ngày hôm đó đều rất vui, buổi tối lúc trở về, Augustine ở trong xe giúp cậu chỉnh sửa quần áo: “Có mệt không?”
Dạ Phong Vũ lắc đầu, tiện tay vuốt tóc, lười biếng tựa vào ghế nghỉ ngơi.
Augustine cúi đầu hôn môi cậu.
Đã từng gặp cảnh này nhiều rồi, hai bạn nhỏ ở ghế trước rất bình tĩnh.
Nhưng không hề giống như những lần trước, lần này rõ ràng là kịch liệt hơn.
Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, hơi ngửa đầu thở dốc. Augustine hôn từ cái trán cậu hôn thẳng xuống đến hầu kết, kéo sát người vào lòng.
Nói đến là đến a……… Trình Hạ quyết đoán bắt đầu giả vờ ngủ, vô cùng cơ trí.
“Đây là trong xe.” Dạ Phong Vũ cản đôi môi anh lại.
“Thật ra em cũng không có tồn tại.” Phillip vừa lái xe, vừa nghiêm túc nhìn phía trước.
Augustine nhìn thẳng.
“Trong vòng mười phút về đến nhà.” Phillip lập tức trả lời, “Chỉ cần cái đèn đỏ chết tiệt này có thể lập tức biến xanh.”
Dạ Phong Vũ cong môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chắc là do khí thế của Augustine quá mãnh liệt, đén tín hiệu ở một giây sau lập tức nhảy. Phillip thành công chạy về đến nhà trong vòng chín phút, nhìn hai người rời đi, mới đẩy đẩy Trình Hạ: “Cậu có thể tỉnh rồi.”
Chuột chũi nhỏ mở mắt.
“Cậu phải hiểu cho Augustine.” Phillip cảm thấy mình cần phải giải thích một chút, cứu vãn hình tượng gia tộc, “Anh ấy đã cấm dục rất nhiều năm.” Đích xác cần phải….. phát tiết cho đủ.
Trình Hạ trầm mặc vỗ vỗ vai anh ta —— thật ra là anh họ cố ý câu dẫn, có điều anh đang lái xe không thấy được mà thôi.
Loài người thật sự là rất đơn thuần.
“Muốn sao?” Trong phòng ngủ, Dạ Phong Vũ tựa trên tường phòng tắm.
Augustine ôm cậu tiếp tục hôn môi.
“Nhưng em rất mệt.” Dạ Phong Vũ ôm vai anh, ánh mắt vô tội, “Làm sao bây giờ?”
“Muốn nghỉ ngơi?” Augustine ghé vào tai cậu hỏi.
“Ừ.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Anh giúp em tắm.” Augustine đè người lên vách tường.
Dạ Phong Vũ quét mắt xuống phía dưới: “Nhưng trông anh không có vẻ như là chỉ cần tắm.”
“Cho nên?” Augustine nhìn cậu.
“Anh có thể ra ngoài trước.” Dạ Phong Vũ chỉ chỉ cửa phòng tắm.
Nhưng đề nghị này đương nhiên bị từ chối.
“Vậy chỉ có thể nhìn.” Dạ Phong Vũ xoay người thử độ ấm nước trong bồn, quần bò suy suy sụp sụp treo trên người, lộ ra thắt lưng và viền quần lót.
Augustine từ phía sau ôm cậu, tay mở chốt thắt lưng.
Dạ Phong Vũ cười né tránh, hai người trong phòng tắm đùa đùa giỡn giỡn, di động lại đột nhiên rung ong ong.
“Ai?” Augustine rất không vui.
“Ba em.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ ngực anh, “Cho nên không cho anh lên tiếng.”
~*~
Thật sự lúc edit cái khúc hai người chia nhau ăn thịt nướng rồi mút tay đó tui chỉ biết giựt giựt mép…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.