Giang Thần Hy nhìn bóng Tô Lê khuất dạng mới xoay người lên xe, ngón tay xoa nhẹ nơi mà cô vừa hôn lên, cười khẽ, anh cầm điện thoại gọi cho Thiệu Phương: “Thiệu Phương, bộ phim này của Tô Lê lúc nào quay xong?”
Thiệu Phương không nguyên do, lật lật sổ ghi chép, trả lời: “ Bộ phim hiện tại của Tô Lê mấy ngày trước đã quay xong, trước mắt tôi vẫn chưa sắp xếp gì cho cô ấy. Tôi muốn cho cô ấy nghỉ ngơi mấy hôm. Vai trái của cô ấy bị bong gân lúc diễn, vốn dĩ hôm nay còn muốn sắp xếp bác sĩ cho cô ấy, kết quả là cô ấy chạy đến chỗ anh.”
Thảo nào động tác của cô hôm nay không được tự nhiên, hóa ra là vai trái bị bong gân?
Giang Thần Hy ừm một tiếng, nói: “ Được, tôi biết rồi.” Dứt lời, anh liền cúp mặt. Anh nhìn vào cửa tiểu khu, không nhịn được cười khẽ: “ Nhóc con, lại lừa tôi.”
Nhưng mà, anh cũng không tức giận, dù sao cũng là trong dự liệu, cô chắc chắn không phải là người ngoan ngoan để người khác chém giết, có thể nhìn ra, tâm trạng cô hôm nay không tốt lắm.
Nhưng mà Giang Thần Hy hôm nay lại rất vui…
Tô Lê về đến nhà, vừa vào đến nhà liền vứt giày cao gót sang một bên
“ Sao thế?” Thiệu Phương dang ngồi ở so pha nhìn Tô Lê giống như đang phát cáu, nên thuận miệng hỏi.
“ Chị Thiệu Phương” Tô Lê hít sâu một hơi, cười cười trực tiếp đi đến ngồi xuống.
Thiệu Phương mấy hôm nay bận chuyện li hôn của Giang Thần Hy và Tô Lê, hai ngày hôm nay mới được nghỉ ngơi.
Cô cười cười nói: “ Mặc dù không hiểu cô và tổng giám đốc đang chơi trò gì, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phiền phức. Vừa rồi, tổng giám đốc có gọi điện cho tôi, mấy hôm nay cô có chuyện gì không, cô liền tranh thủ mấy ngày này nghỉ ngơi đi, đi dỗ dành anh ta, đừng có lúc nào cũng làm anh ta không vui. Một câu nói của anh ta có thể làm cô đổi vai diễn, cô muốn tôi làm thế nào?
Tô Lê hít sâu một hơi, biết ngay là không đấu được lão hồ ly này, không ngờ anh trực tiếp gọi cho Thiệu Phương hỏi.
Cô cụp mắt xuống cười cười: “ Được, chị Phuowg, em biết rồi.”
Thiệu Phương nhìn cô, cũng than một tiếng, cười nói: “Thực ra, có thể nhận ra, Giang thiếu rất thương cô, tôi ở bên cạnh anh ta bao nhiêu năm, trừ Lạc Nhan, chưa từng nhìn thấy anh ta đối với một người con gái khác như vậy. Với sự hiểu biết nhất định của tôi với anh ta, ít nhất tôi có thể khẳng định, trên phương diện tình cảm tổng giám đốc rất chung tình. Tôi nhớ hồi đó Lạc Nhan tặng anh ta một cái ví da, anh ta dùng tám, chín năm không đổi, trước đây không lâu mới thay. Nghe nói là cô thay cho anh ta?”
Tô Lê cười cười, ăn một miếng hoa quả, than nhẹ một tiếng, cũng không biết nói gì.
Thực ra, cô không biết ý nghĩa của chiếc kẹp đó với anh, cũng có thể lúc đó là nhàm chán vô vị, hoặc là cô cố ý làm anh tức giận, cho nên mới cố tình vứt cái ví da đó đi. Nhưng mà làm cô không ngờ là, Giang Thần Hy lại chấp nhận, thậm chí ví da vẫn đang dùng. “ Aiya, chị Thiệu, em đã nói là Tổng giám đốc rất yêu thích chị Tô Lê mà.” Hoa Hoa đi đến nói: “ Ví da là vật bên cạnh người đàn ông, điều này chứng tỏ cái gì? Đương nhiên là tổng giám đốc thực sự quan tâm chị Tô Lê”.
Tâm trạng của Tô Lê rất phức tạp, từ những điều này có thể nhìn ra, anh với tình cảm rất là chấp nhất, nhưng từ góc độ của cô nhìn thì lại là vô tình và đáng sợ.
Ai có thể tưởng tượng, Giang Thần Hy thậm chí còn vì người con gái anh ta yêu thương mà muốn mạng của cô. Thậm chí vì mục đích của mình, anh còn liên tiếp lợi dụng cô, “ Có thể anh ấy phát hiện chiếc ví da đó quá cũ rồi?”
Tô Lê vừa ăn vừa nói.
Hoa Hoa cười hì hì nói: “Vậy chứng tỏ tổng giám đốc muốn buông tay làm lại từ đầu, mà chị Tô Lê, chính là tương lai mà tổng giám đốc nhận định.”
Tô Lê trừng mắt nhìn cô, nói: “Em nói linh tinh, chị hỏi em, hôm đó em đưa thỏa thuận li hôn đi, Vương luật sư không có ở đó sao?”
Hoa Hoa nói: “Vương luật sư có ở đó mà, nhưng mà lúc em đưa đến, ông ấy lập tức phải đi ra toà, còn nói là phải đi công tác, hình như là đi một tuần. Bảo em để văn kiện đó, ông ấy trở về sẽ xử lý.”
Tô Lê thầm hít sâu một hơi, công tác một tuần.
“ Chị Tô Lê, sao thế?” Hoa Hoa nhìn cô hỏi.
Tô Lê nhìn cô, cười cười: “ Chị cảm thấy mình giẫm phải một cái hố rồi.”
Hoa Hoa không hiểu,nói: “ Tại sao?”
Tô Lê nhìn cô không nhịn được cười lên, cô lấy hoa quả trong đĩa đưa cho Hoa Hoa, cười nói: “ Được rồi, chị đi tắm đây. Mệt quá, ngủ trước nhé.”
“ Nhưng mà… tại sao?” Hoa Hoa xoay người hỏi theo, Tô Lê không để ý đến cô nữa.
Tô Lê thực sự không muốn nghĩ tiếp, nếu như Giang Thần Hy đã sớm nghĩ đến phong ba li hôn, Trần Miễn sẽ nhúng tay, vậy thì Giang Thần Hy quá đáng sợ. Nhưng nghĩ kỹ thì cảm thấy không thể, Giang Thần Hy có thể sẽ nghĩ đến Giang lão gia làm gì đó để đả kích địa vị của anh ở công ty, có lẽ không biết sẽ có một trận phong ba li hôn đi, dù sao chuyện này cũng là sơ suất của cô mới bị Cao Mỹ và Vương Nhã Tĩnh nghe thấy.
Hơn nữa, còn nghe nói Cao Mỹ và tam thiếu gia Giang gia đang ở bên nhau, thảo nào hai hôm nay khẩu khí của Cao Mỹ lại được thổi phồng lên, nhìn bộ dạng như bám được vào kim chủ rồi. Hơn nữa, Tô Lê đương nhiên cũng phát hiện, Vương Nhã Tĩnh rất quen thuộc với Phương Nghiên, có một hôm tình cờ thấy hai bọn họ đang uống cà phê với nhau.
Đúng là sự liên tưởng thú vị.
Cô biết Phương Nghiên tuyệt đối chịu yên, nhưng mà cô có chút không hiểu là Phương Nghiên kết hợp với Cao Mỹ hay là Vương Nhã Tĩnh?
Hay là liên hợp với một trong hai người và lợi dụng một người.
Tô Lê vừa sấy tóc vừa nghĩ ngợi.
Nếu cô là Phương Nghiên e là sẽ chọn Vương Nhã Tĩnh mà không phải Cao Mỹ.
Cao Mỹ chỉ là một chiếc gối thêu hoa, không quan trọng, hơn nữa không biết kiềm chế, điều này chị Phương luôn không hài lòng về cô ta. Nếu không vì cô ta có chút nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất, thì lúc đầu Giang Thần Hy đã không ký cô ta.
Nhưng mà Giang Thần Hy làm những điều này không phải là không có mục đích, cho nên cô không cảm thấy Giang Thần Hy chỉ là đơn thuần muốn tạo một cây hái ra tiền mà thôi.
Cho nên, Tô Lê cảm thấy, giống như Trần Miễn nói, người luôn kích vào là Giang Hạo Đông, anh ta kích chuyện này lên, Giang lão gia sẽ nhân cơ hội cho Trần Miễn chen chen chân vào, Giang lão gia đương nhiên biết chuyện này không làm gì được Giang Thần Hy, nhưng e là Trần Miễn mở miệng, Giang lão gia đương nhiên cho rằng Trần Miễn có ý muốn tranh giành vị trí người thừa kế, cho nên liền giúp anh, nhưng mà bọ ngựa bắt ve chim sẻ tại hậu, Giang Thần Hy đương nhiên nghĩ đến khả năng này, cho nên tự có tính toán của mình.
Tô Lê làm như vậy, là thừa thãi, thậm chí là lo chuyện bao đồng, cô quá xem thường Giang Thần Hy, đồng thời lại ngã vào cái hố lửa mà cô không dễ gì thoát ra được.
Tô Lê thổi khô tóc, nghe tiếng điện thoại đang reo, ra ngoài xem, không ngờ là Giang Thần Hy.
Vốn dĩ Tô Lê không muốn nghe, nhưng do dự một chút vẫn bắt máy, đã lừa anh một lần rồi, người đàn ông này nhìn không thấu, có trời mới biết anh đang nghĩ gì. “ Giang thiếu?” Tô Lê cười cười nhận điện thoại.
Giang Thần Hy trầm giọng cười, nói: “ Ngủ rồi?”
Tô Lê cười cười: “ Đương nhiên vẫn chưa, em đang gội đầu.” Cô nói thật
Giang Thần Hy cười bình thản, nói: “Ngủ sớm đi, ngày mai đi một nơi với tôi, khá là xa, cho nên ngủ sớm đi.”
Tô Lê muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn lại, cụp mắt cười khẽ, nói: “ Được, em sẽ đợi Giang thiếu.”
Giang Thần Hy cười cười nói: “ Vậy mới ngoan.”
Tô Lê cười cười, cũng không nói gì.
Tắt máy, Tô Lê nằm trên giường, cả đầu loạn thành một đống.
Trong lòng tức giận, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô không hối hận vì đã làm vậy.
Thực ra, những cái khác không nói, từ đạo nghĩa làm người, cô ít nhất không xin lỗi lương tâm của mình, làm người không thể không có lương tâm. Cô không phải thánh nhân, không thể bao dung tất cả, nhưng cô có nguyên tắc làm người, dù thế nào, làm người cũng không thể không có giới hạn và nguyên tắc.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chui vào trong chăn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Miễn đã đứng đợi bên ngoài.
Tô Lê xe, thời tiết hôm nay không tệ, sáng mùa đông còn được bao phủ bởi một lớp sương mù màu tím nhạt.
Giang Thần Hy nhìn cô, giơ tay kéo cô đến trước mặt, cúi người hôn cô một cái. Anh khẽ cắn môi cô, Tô Lê hừ một tiếng, ngước mắt lên nhìn đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh.
Trái tim Tô Lê thịch một cái.
Con mắt của anh giống như một lỗ đen vũ trụ sâu thẳm hút cô vào.
Giang Thần Hy thả cô ra, cười nói:" Nhóc con, dám lừa tôi? Hửm?"
Tô Lê cười mỉm, tránh đi cái nhìn của anh, nói:" Giang thiếu đại lượng, không đi so đo với em, đúng không?"
Giang Thần Hy cụp mắt, cười cười:" Tối nay xem tôi thu thập em thế nào. Nhóc con không ngoan, phải xử lý tốt."
Giọng nói của anh và sự ái muội trong nó đầy sự mê hoặc.
Tô Lê tránh cái khí thế chèn ép người của anh, cười nói:" Hôm nay anh không phải đến công ty sao?"
Giang Thần Hy ừm một tiếng, dứt lời liền thả cô ra, khởi động xe.
" Chúng ta đi đâu?" Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hy bình thản trả lời:" Một cô nhi viện bên ngoại ô."
Cô nhi viện?
Tô Lê hơi bất ngờ. Không ngờ một người như Giang Thần Hy lại có liên hệ với cô nhi viện.
Ngừng một lát, Giang Thần Hy nói:" Đây là cô nhi viện mà tôi dùng danh nghĩ tôi và Lạc Nhan đầu tư. Hôm qua, viện trưởng gọi điện đã tu sửa xong rồi, bảo tôi đến nhìn. Hôm nay có thời gian, đi xem một chút, thuận tiện nói chuyện trợ giúp theo quý.
Tô Lê bình thản hỏi:" Vậy có liên quan gì tới em?