Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 141:




Có điều Tô Lê vẫn cố gắng né tránh, cô cầu xin anh nói: “Giang thiếu, hôm nay tha cho em đi, em thực sự rất mệt, em muốn đi ngủ.”
Giang Thần Hy đã nhịn cơn tức này cả buổi tối hôm qua, nhưng cũng vì sự cầu xin của Tô Lê mà trở nên bình tĩnh lại.
Anh cởi bỏ bộ quần áo ướt của mình, rồi nhìn Tô Lê, ôm cô vào lòng híp mắt lại nói: “Tha cho em, tôi đi nấu cho em một bát canh nóng, trước khi ra ngoài nhớ là sấy khô tóc trước.”
Tô Lê gật đầu.
Tắm nước nóng một lúc quả thực ấm hơn rất nhiều.
Giang Thần Hy khoác lấy khăn tắm lên người xong liền xuống lầu nấu canh cho cô, sau đó bưng lên cho cô để cô uống xong còn nghỉ ngơi.
Tô Lê nhìn anh, rồi lại nhìn bát canh mà anh mang tới, nói một tiếng cảm ơn.
Giang Thần Hy ngồi trước mặt cô, đưa tay ra vén mấy sợi tóc của cô ra phía mang tai cười nói: “Hôm nay sao lại ngoan như vậy?”
Tô Lê nhìn anh, chau màu lại rồi uống từng ngụm canh rồi nói: “Lẽ nào trong mắt Giang thiếu em chưa từng ngoan như vậy sao?”
Giang Thần Hy trầm giọng cười: “Vốn dĩ rất tức giận, nhưng giờ liền không giận được nữa.”
Tô Lê không nói gì.
Đây là người thứ hai nấu canh gừng cho cô, Tô Lê cảm động nói: “Sau này Giang thiếu sẽ là một người chồng tốt.”
“Sau này?” Giang Thần Hy nhìn cô, cười khỉnh một tiếng nói: “Sao vậy, hiện giờ không phải sao, hả?”
Tô Lê nhìn anh, đưa tay ra xoa nhẹ lấy khuôn mặt của anh, cười nói: “Đúng vậy, đương nhiên là phải rồi, Giang thiếu còn tự mình đi nấu canh nữa.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười híp mắt lại, anh rõ ràng cảm thấy những lời nói của Tô Lê có chút không bình thường.
Anh dùng đầu ngón ta lau nhẹ đi vết canh còn dính ở khóe miệng cô, trầm giọng cười nói: “Sao hôm nay lại hiền lành như vậy, chẳng giống với cô hồ li xấu xa thường ngày chút nào. Đóng phim nhiều quá liền trở nên ngốc nghếch đi rồi sao?”
Tô Lê nghe xong không nhịn được bật cười: “Có lẽ vậy.”
Tâm trạng của cô mấy ngày hôm nay quả thực không bình thường, cô có chút không nhận ra chính mình nữa, có lẽ là mấy ngày hôm nay đóng phim mệt mỏi rồi.
Uống canh gừng xong, cô liền thu mình vào trong chăn ngủ.
Cô nằm mơ một đống những giấc mơ lộn xộn, trong lúc mơ hồ,Tô Lê cũng không biết mình mơ được gì, không ngừng nói nhảm gì đó.
Giang Thần Hy ở lại chăm sóc cô, trong lúc mơ ngủ Tô Lê lên cơn sốt cao, toàn thân toàn mồ hôi.
Giang Thần Hy lấy khăn giúp cô lau sạch.
Tô Lê đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay của anh, gào khóc nói tên Trần Miễn, hết lần này tới lần khác nói: “Trần Miễn, đừng bỏ lại em, Trần Miễn, em sợ, đừng bỏ lại em, em không muốn ở lại một mình……Trần Miễn……đi ra đi, anh nói gì em cũng đồng ý với anh được không, Trần Miễn, em không muốn anh xảy ra chuyện, không muốn.”
Giang Thần Hy thấy cô nắm tay anh rồi lại đi gọi tên một người khác, trong lòng liền trở nên tức giận.
Anh dùng sức giựt phăng cánh tay của cô ra, không nương tình chút nào.
Tô Lê mơ hồ mở mắt, nhìn về phía Giang Thần Hy, cô dường như sốt tới mức trở nên hồ đồ, cô không nhận ra người trước mặt mình có phải là Giang Thần Hy hay không, căn bản là cô không thể nhìn ra đó là ai.
Tô Lê đưa tay ra với, khan giọng nói: “Đừng bỏ lại em……”
Giang Thần Hy nheo mắt lại, đưa tay ra phía trước giữ chặt lấy gáy cô.
Thực ra trước giờ Tô Lê luôn đùa giỡn với anh, hết lần này tới lần khác thách thức giới hạn của anh, anh biết dù sao Tô Lê cũng là một người phụ nữ có giới hạn, tất cả những scadal của cô anh đều không quan tâm vì anh biết chúng đều không phải là sự thật, nhưng đối với Trần Miễn thì anh biết cô thực sự rất quan tâm tới anh ta.
Mặc dù cô nói là họ chi là người thân, nhưng cũng giống như cô nói, nếu chưa từng cùng nhau trải qua tất cả mọi chuyện giống như họ thì mãi mãi sẽ không hiểu được tình cảm giữa hai người họ.
Ít nhất là Giang Thần Hy không tài nào hiểu được.
“Tỉnh lại đi.” Anh nghiến răng nói.
Tô Lê chau mày lại, cô bị Giang Thần Hy làm cho tỉnh, cô nhếch khóe miệng lên, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra điều gì.
Giang Thần Hy nheo mắt lại nói: “Em có biết người ở trước mặt mình là ai không, hả?”
Tô Lê chớp chớp mắt, cô khẽ liếm môi, hai tay ôm nhẹ lên cổ của anh nói: “Đừng tức giận mà, em sẽ ngoan ngoan nghe lời, em thực sự….anh, anh đừng bỏ lại em được không?”
Không ai có thể hiểu được nỗi khát khao có được người thân, có được một gia đình thuộc về riêng mình của cô.
Trước giờ cô đều không biết cha mình là ai, còn sống hay không, cô chỉ nhớ cỏ người để cô đứng ở bến xe đợi, trong kí ức có người nói với cô rằng: “Con ngoan ngoãn ở đây đợi ta trở về……”
Cô đã không còn nhớ người đó trông như thế nào, cũng không nhớ đó là nam hay là nữ.
Sau đó cô cứ đợi mãi, đợi tới lúc có người tới đưa cô đi, đưa cô đến giáo hội.
Mà Tô Lê cũng là lần đầu tiên được người ta nhận nuôi, vốn dĩ cho rằng, cô đã có một mái nhà, có cha có mẹ, nhưng sau đó họ lại có được con ruột của mình và rồi họ li hôn, còn Tô Lê bị đưa tới giáo hội.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, khàn giọng nói, lặp lại những câu nói đó rất nhiều lần.
Cô dường như đã đắm chìm vào giấc mơ mà không thể nào thoát ra nổi.
Sau đó, Tô Lê liền không muốn được nhận nuôi nữa, có lần có người thực sự tốt nói muốn nhận nuôi một đứa trẻ, mọi đứa trẻ khác đều cố gắng để được nhận nuôi, chỉ có mình Tô Lê là tránh thật ra, chạy trốn thật xa……
Khóe mắt Giang Thần Hy có chút cay cay, Tô Lê không kìm được sà vào lòng anh.
Tô Lê thích được Giang Thần Hy ôm, không có lí do gì khác ngoài việc cơ thể anh rất ấm áp.
Mỗi lần cảm thấy lạnh lẽo, cô đều thích sà vào lòng anh.
Giang Thần Hy là đàn ông, thần kinh anh căng lên, dục vọng phút chốc không khống chế nổi, anh nghiến răng, một tay giữ lấy cằm cô.
“Biết tôi là ai không, hả?” GIang Thần Hy hỏi.
Tô Lê mơ hồ mở mắt nhìn anh, cô khàn giọng nói: “Trần Miễn…đừng bỏ lại em…được không?”
Ánh mắt Giang Thần Hy trầm xuống, lửa giận trong ánh mắt càng ngày càng lớn, cô dùng sức giữ lấy gáy cô, kề lại gần rồi hôn lên môi cô……
Anh dùng một cánh tay đưa hai tay Tô Lê lên đỉnh đầu, tức giận lột sạch chiếc váy ngủ mà Tô Lê đang mặc trên người……
……
Tô Lê dần tỉnh lại vì đau đớn.
Tô Lê ôm lấy bụng mình, co người lại, toàn thân vì đau đớn mà phát run.
Mồ hôi lạnh đổ xuống từ trên trán của cô, cô nghiến răng lại, cố nén lại sự đau đớn ở phần bụng của mình……
Giang Thần Hy tắm xong bước ra, cũng dần điều chế được cơn giận của mình.
Sau khi xong chuyện, anh không hề cảm thấy vui vẻ hay thoải mái mà chỉ cảm thấy hối hận và không nỡ.
Anh bước ra ngoài, định bế Tô Lê đi tắm, anh đã xả đầy nước nóng vào bồn tắm rồi.
Vừa bước ra, anh đã nhìn thấy Tô Lê nằm co lại trên giường, tay nắm chặt lấy ga giường, dáng vẻ rất đau đớn.
Giang Thần Hy thấy vậy chạy lại: “Tô Lê! Em sao vậy? Tô Lê!”
Tô Lê mở mắt nhìn anh, nghiến răng lại, im lặng không nói.
Giang Thần Hy chau mày, rõ ràng là hành động khi nãy của anh khiến Tô Lê không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng anh vẫn ôm cô đi bệnh viện.
Tô Lê im lặng nằm ngủ truyền nước.
Bác sĩ đã làm cho cô những kiểm tra sơ bộ.
Giang Thần Hy ăn mặc rất mỏng manh, anh đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nhợt của Tô Lê.
Có lẽ là đã không còn đau nữa nhưng cô vẫn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Rất nhanh đã có báo cáo.
Giang Thần Hy lấy một điếu thuốc hỏi: “Vợ tôi sao rồi?”
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, bà nhìn Giang Thần Hy, than nhẹ nói: “Giang tiên sinh, tôi thực sự không hiểu sao cậu có thể đối xử với vợ mình như vậy, cậu không biết cô ấy mới sảy thai chưa bao lâu, tử cung của cô ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, giờ cô ấy cần nghỉ ngơi, tuy rằng không thể không có sinh hoạt vợ chồng, nhưng cũng cần phải có chừng mực. Cậu làm như vậy thực sự rất quá đáng, sẽ làm tổn hại đến sức khỏe của cô ấy.”
Giang Thần Hy nghe xong, chau mày lại.
Anh quả thực biết Tô Lê từng xảy thai, nhưng trước giờ anh không hiểu biết chi tiết về tình trạng hồi phục của quá trình sảy thai.
“Tình trạng hồi phục của cô ấy sau sảy thai không tốt sao?” Giang Thần Hy hỏi.
Bác sĩ nhìn anh, có lẽ là do bệnh nghề nghiệp mà bà không hài lòng với việc anh không chăm sóc hẳn hoi vợ mình.
Bác sĩ lạnh nhạt cười nói: “Giang tiên sinh, trên thực tế, vợ của anh hoàn toàn không nghe theo lời dặn của bác sĩ là phải tới kiểm tra định kì để xem mức độ hồi phục của cơ thể. Tổn hại của việc sảy thai mang tới cho phụ nữ là vô cùng nghiêm trọng, tôi hy vọng với cương vị là chồng, anh có thể chăm sóc tốt cho cô ấy. Tình yêu không thể chỉ thể hiện bằng lời nói.”
Giang Thần Hy gật đầu, bị bà nói tới mức vô cùng xấu hổ.
Sau khi bác sĩ rời đi Giang Thần Hy trở về phòng nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Tô Lê dường như bị đánh thức, mở mắt ra nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy đưa tay ra sờ trán cô, cười nói: “Còn thấy đau không?”
Tô Lê trầm mặc một lúc rồi nhắm mặt lại cười nói: “Giang thiếu, anh không cần đối xử với em tốt như vậy, em không sao.” Cô nói rất lạnh lung, dường như chẳng có chút tình cảm gì.
Giang Thần Hy nhìn cô, hít sâu một hơi nói: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Anh thật lòng xin lỗi, trong khoảng khắc ấy, anh đã không khống chế được bản thân.
Tô Lê nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên nói: “Chúng ta là vợ chồng, đây là điều tất lẽ. Chỉ có điều Giang thiếu đừng đối xử với em tốt như vậy. Làm phiền anh rồi.”
Giang Thần Hy trầm mặc nhìn cô.
Tô Lê nhắm mắt lại cười, nói: “Em không biết vì sao Giang thiếu đột nhiên lại đối xử tận tâm với em như vậy, nhưng em không nhận nổi. Cũng không dám nhận, thật đó, không dám nhận, bởi vì em biết rằng đó không phải là yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.