Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 146:




Kiều Vi nghe xong sắc mặt bỗng cứng đờ, cô ta buông tay nắm chặt thành nắm đấm: “ Hôm nay nếu như là Tô Lê, anh cũng sẽ làm như thế sao?”
Giang Thần Hy điềm đạm nói: “Tô Lê là vợ tôi, cũng là phu nhân chủ tịch tập đoàn Giang Thị, cô ấy có quyền ra lệnh cho bất kỳ ai thay cô ấy làm bất cứ việc gì.”
Kiều Vi nghe xong sắc mặt càng khó coi,, thậm chí đôi mắt đỏ ngầu,cô ta cắn chặt môi nói: “Em thật sự không hiểu, Tô Lê kia thì có gì tốt chứ? Danh tiếng thấp kém, anh kết hôn với cô ta đã mấy tháng nay, anh xem cô ta đem lại cho anh bao nhiêu là rắc rối, anh không phải là rất yêu Lạc Nhan sao? Cô ấy mới mất không bao lâu, anh đã yêu Tô Lê kia rồi ư?”
Giang Thần Hy khẽ chau mày nhìn cô ta, châm một điếu thuốc rít một hơi rồi điềm đạm nói: “ Kiều Vi, Tôi đã từng nói rất rõ với cô, đừng vì những lời đồn đại bên ngoài mà hiểu lầm chuyện gì, quan hệ giữa Giang gia và Kiều gia vốn dĩ rất mập mờ, điều này, cô và tôi nên biết rõ, trước đây thỉnh thoảng gặp dịp mua vui là điều khó tránh khỏi, nhưng bây giờ tôi đã kết hôn, rất nhiều chuyện nên biết giữ chừng mực, điều này cô cũng nên hiểu rõ, không thể giống như trước đây được.
“ gặp dịp mua vui?” Kiều Vi nhìn anh: “ Vậy những chuyện trước đây đều là gặp dịp mua vui ư?”
Giang Thần Hy khẽ chau mày, không muốn trả lời, anh cũng cảm thấy không cần thiết trả lời những câu hỏi này.
Đây là chuyện khi bắt đầu thì nên hiểu rõ ràng, trong cái vòng này, không phải mua vui thì là gì?
Lúc này, A Hào đi đến, nhìn thấy Kiều Vi, anh cũng kính trọng chào hỏi.
Kiều Vi thậm chí còn không thèm để ý đến cậu, quay người rời đi.
A Hào cũng không có hứng thú quản chuyện Kiều Vi, nhìn Giang Thần Hy nói: “chủ tịch, có thể đi rồi.”
Giang Thần Hy chỉ đáp một tiếng, dập tắt điếu thuốc trên tay, nhanh chân rời đi.
Giang Thần Hy trở về, đã là 12 giờ khuya, Vì đột nhiên bất ngờ xảy ra một số việc, nên đã kéo dài thời gian trở về.
Đẩy cửa bước vào, đèn vẫn sáng.
Đêm đã khuya, ti vi vẫn đang mở.
Giang Thần Hy đi đến, liền nhìn thấy người đang nằm cuộn mình trên ghế sô pha, mái tóc dài vươn ra trên sô pha, như một tấm lụa thượng hạng.
Anh cởi áo khoác vứt sang một bên, nhẹ nhàng bước đến.
Tay của Tô Lê vẫn đang ôm cuốn kịch bản dày cộp.
Trên bàn trà, có đặt một ly rượu vang, vẫn còn nửa ly chưa uống.
Giang Thần Hy khẽ cúi người, ngón tay khẽ nhẹ vuốt mấy sợi tóc tơ.
Đôi môi của cô hơi khép lại, thật khiến người ta không kiềm được khẽ hôn lên bờ môi ấy.
Lúc cô ngủ vẫn luôn rất yên tĩnh, khuôn mặt gọn gàng, rất điềm tĩnh.
Cô mặc chiếc sơ mi của anh, lộ ra đôi chân mảnh khảnh trắng tinh.
Tô lê đang ngủ thì tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng khẽ mở ra, cô giật mình nhìn rõ là Giang Thần Hy thì ánh mắt mới trở về trạng thái bình thường.
“ Giang thiếu gia…”
Giang Thần Hy nghiêng người ngồi bên sô pha, khẽ cúi người áp vào cơ thể cô nói: “ Xin lỗi, tôi về muộn rồi.”
“ Là đi bắt gà cho em sao?” Tô Lê nhìn anh, đại khái là do mới tỉnh dậy, thần sắc vẫn còn mơ màng.
Giang Thần hy nghe xong bật cười vài tiếng, nói: “ đúng vậy, không phải em muốn ăn gà ta sao, tôi đem về cho em 2 con đấy.” nói rồi anh khẽ hôn lên môi cô, giống như vừa nếm phải mùi vị của món ngon, trầm giọng nói: “ nhóc con, lại lén uống rượu rồi?” Tô Lê xà sát vào lòng anh cười rồi nói: “ em chỉ tùy ý lấy 1 chai trong tủ rượu của anh thôi, Giang thiếu gia cũng không phải keo kiệt mà không cho em uống chứ?”
Giang Thần Hy nhìn cô, khuôn miệng khẽ nhếch lên nói: “ Ừm, tôi keo kiệt đấy, vậy em định trả tôi như thế nào, hửm?”
Tô Lê làm nũng nói: “Thế cũng trả ư, em không trả, em trả không nổi.”
“ hửm, muốn giở trò ư?”
“ Chúng ta là vợ chồng mà, của Giang thiếu gia cũng là của em còn gì?” Tô Lê cười rồi nói.
Giang Thần Hy nghe xong liền bật cười: “ Ai biết chúng ta là vợ chồng?”
“ Em luôn biết đấy thôi, nhưng ai đó có lẽ không biết điều này thì phải.” Tô Lê khuôn mặt đầy ấm ức, nhìn anh chớp chớp mắt.
Giang Thần Hy nhìn cô, khuôn miệng khẽ cong lên, nói: “ Vậy sau này phải hành xử nhiều hơn quyền lợi của Giang thiếu phu nhân.”
Tô Lê nhìn anh có chút sửng người.
Trong ngóc ngách của trái tim, cũng vì câu nói này không kiềm được mà mềm lòng.
Giang Thần Hy nhìn cô cười,khẽ hôn lên trán cô “ Được rồi, không còn sớm nữa, lên lầu nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói rồi anh bế cô lên, trực tiếp đi lên lầu.
Đêm thật yên tĩnh, hai người không làm gì cả, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Tô Lê không ngủ được, khẽ nghiêng người, mượn luồng ánh sáng bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.
Có lẽ cô chưa từng nhìn kỹ người đàn ông này giống như bây giờ.
Mấy ngày nay chỉ cần yên tĩnh trở lại, từng chuyện một từ trí óc cô khẽ lướt qua giống như xem một bộ phim.
Thật ra thứ cô cần, rất ít thôi, đơn giản thôi, cô cần chỉ đơn giản là một gia đình thuộc về chính cô, mãi mãi sẽ không bị người ta vứt bỏ.
Giang Thần hy có thể cho cô gia đình như vậy không?
Hai người họ kết hôn rồi, đã là vợ chồng rồi.
Có lẽ không ai biết được, Giang Thần Hy đã từng nói một câu, khiến cô không cách nào quên được, anh nói, nếu đã kết hôn rồi, vậy thì nói ly hôn là ly hôn được sao?
Cô không biết đây có tính là một lời hứa không, nhưng thật sự đã làm lay động trái tim cô.
Nghĩ đến đây, tròng lòng cô bỗng cười chế giễu chính mình,, phụ nữ, rốt cuộc thì cũng dễ bị lừa như vậy, có lẽ là anh ta tùy miệng nói một câu mà thôi.
Người bên cạnh khẽ hướng về phía cô nghiêng mình, Tô Lê lại quay lưng về phía anh.
Có vài thứ không nên tiếp súc, tấm lòng của Giang Thần Hy, cô càng không dám mong mỏi.
Nghĩ đến đây, cô hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, khẽ chìm vào giấc ngủ.
Cứ như vậy, vài ngày nữa cứ như thế trôi qua.
Giang Thần Hy là cố ý sắp xếp thời gian đưa cô đi tái khám.
Vị bác sĩ phụ khoa dặn dò Tô Lê vài câu, cũng dặn dò Giang Thần Hy vài câu, thái độ hiện rõ sự lạnh nhạt.
Tô Lê nghiêng đầu nhìn Giang Thần Hy,anh không có chút giận dữ nào, khiến cho Tô Lê cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc ngồi ở hành lang đợi y tá lấy thuốc cho bọn họ, anh khẽ xoa đầu cô nói: “ Sao thế, xem có hiểu không?”
“ Không hiểu” Tô Lê cười nói.
Giang Thần Hy cũng không nói gì, nhìn nơi khóe miệng cô, bất giác khẽ nở nụ cười mỉm.
Có điều lúc này, điện thoại Giang Thần Hy reo lên, cô chỉ vào điện thoại của anh rồi nói: “ Điện thoại anh reo kìa.”
Ánh mắt của Giang Thần Hy không rời khỏi Tô Lê, anh “ Ừ” một tiếng, sau đó mới thu hồi ánh nhìn, anh nhìn vào màn hình điện thoại rồi bắt máy: “ Ừ, là tôi đây.”
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Giang Thần Hy khẽ chau mày đáp, “ Được, tôi biết rồi, tôi đến ngay.”
Cúp máy, anh nhìn Tô Lê đang nghịch điện thoại rồi nói: “ Bây giờ tôi phải đến thăm Tiểu Ngữ.”
Tô Lê ngước nhìn rồi nói: “ Ồ, được thôi, cô ta là sao vậy?”
Thật ra có một khoảng thời gian không hề nghe tin tức gì về cô ta, cách đây không lâu có gặp Lục Tử Thần ở quán bar, có hỏi thăm về cô ta, suy cho cùng thì cũng vì cô mà Giang Tiểu Ngữ mới gián tiếp bị hại, cô không đến mức phải áy náy, nhưng nếu không hỏi thăm, thì thật là không phải.
“ Tâm trạng có vẻ không tốt, bệnh viện phục hồi bên đó vừa gọi điện nói, cô ấy lại làm ầm ĩ lên một trận.”
Thật ra Giang Thần Hy vẫn luôn chăm sóc cô ấy, đương nhiên, Giang Thần Hy quan tâm chăm sóc cô ta cũng là điều nên làm.
“ Anh mau đi đi, lát nữa em tự về cũng được.” Tô Lê nói.
Giang Thần Hy chỉ “ Ừ” một tiếng, cúi người hôn lên trán cô rồi nói: “ Tối nay cùng ăn cơm, địa điểm em chọn.”
Tô Lê nhìn anh, có chút hoảng hốt sau đó cười rồi nói: “ Vâng.”
Tô Lê nhìn bóng dáng Giang Thần Hy rời đi trong lòng bỗng có chút bất an.
Con người, rất dễ quen với những việc tương tự nhau, cũng giống như sự dịu dàng anh dành cho cô, cô lại cảm thấy đó như là một điều hiển nhiên vậy.
Trước đây có nghe người ta nói, điều đáng sợ nhất trên thế giới này, chính là dễ dàng nuôi thói quen với một người…..
“ Giang thiếu phu nhân, đây là thuốc của cô, cách dùng và chống chỉ định đều được viết rõ ra đây rồi.” y tá đi đến, đưa thuốc cho cô, Tô Lê đáp lại một tiếng, nhận lấy chỗ thuốc trên tay, quay người chuẩn bị rời đi.
Có điều lúc đi qua hành lang, cô bỗng sửng người lại.
Cô nhìn thấy Trần Miễn từ hướng khoa phụ sản đi đến, trên tay cầm vài bản báo cáo vừa xét nghiệm xong.
Lúc nhìn thấy Tô Lê cậu khẽ sửng người.
Tô Lê nhìn cậu cười rồi nói: “ Cậu không phải là biết hôm nay mình đi kiểm tra, nên cố tình đến đây với mình đấy chứ, thần thông quảng đại như vậy sao?”
Đây rõ ràng là một lời nói đùa.
Sắc mặt Trần Miễn u ám, rất khó coi.
Tô Lê nhìn cậu rồi lại nhìn xuốn bản xét nghiệm trên tay cậu, trên đó ghi rõ là phiếu xét nghiệm kiểm tra thai kỳ.
Cô cầm lấy xem qua, khẽ hít một hơi sâu, ngước đầu nhìn Trần Miễn hỏi: “ Gần đây, tần suất thay bạn gái của cậu cao như vậy, là ai xui xẻo vậy, hả?”
Có điều lúc cô xem kỹ lại tên trên tờ kết quả xét nghiệm, cô bỗng sửng người, không ngờ là Vương Nhã Tịnh.
Tô Lê nhìn cậu, thăm dò và quan sát cậu, khẽ trầm ngâm rồi nói: “ Mình nói này, Trần ca, nhiều năm nay trong chuyện này, cậu cũng xem là có nhiều kinh nghiệm, sao lại trượt ngã như vậy hả, bây giờ thì cậu làm sao giải quyết?”
Trần Miễn nhìn cô chau mày rồi đáp: “ Đứa bé này không thể giữ được.”
Tô Lê nghe xong nhìn cậu, thật ra cô cũng không quá ngạc nhiên, nhưng cô lại không ngờ Trần Miễn trả lời không một chút do dự, thậm chí là rất lạnh nhạt….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.