Tô Lê nhìn anh, lơ đãng một chút rồi sau đó khẽ cười, nói: “ Em thật không biết vẫn còn có ngày lễ như này nữa.”
Đây cũng không phải lời nói dối.
Cô thậm chí đến ngày sinh nhật của mình cũng không biết là ngày tháng năm nào, năm trước cũng chỉ là Trần Miễn ở bên cô mà thôi.
Giang Thần Hy nhìn cô, khẽ chau mày, bây giờ không biết nhưng mà những cô gái trong những kiểu ngày lễ linh tinh lộn xộn như thế này thì cũng không nhiều.
Tô Lê ngước đầu lên nhìn hướng anh, cười hỏi: “Có phải Giang thiếu cảm thấy hơi thất vọng không?”
Giang thiếu khẽ cười, nói: “Không đâu, sau này biết là được rồi.”
Tô Lê nhìn anh, không nói.
Với lại chuyện khiến Tô Lê bất ngờ, hóa ra là Giang Thần Hy còn chuẩn bị quà cho cô.
Mặc dù cũng vẫn như cũ là mấy món đồ trang sức đó, nhưng mà Tô Lê luôn cảm thấy những món quà như thế này khá là đặc biệt.
Giang Thần Hy đi ra phía sau cô giúp đô đeo chiếc dây chuyền lên, tiện thể từ phía sau ôm lấy cô vào lòng, thì thầm bên tai cô nói: “Thực ra … anh giống như em, hiện tại anh trừ em ra, thì chẳng có gì nữa rồi.”
Tô Lê nghe xong ngoảnh đầu lại nhìn anh, đôi mắt có thần của Giang Thần Hy cũng đang chăm chú nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Thần Hy trầm ngâm một lúc lâu rồi tiếp tục nói: “Hôm nay Tôn Hàn có nói với anh một câu, cô ấy nói với anh, không có trái tim của người nào mà trời sinh đều là những trái tim sỏi đá cả.
Tô Lê nhìn anh, lơ đãng nhìn một lúc, khẽ cười, thì thầm nói: “Vậy sao.”
Đúng vậy, không có ai sinh ra là người lòng dạ sắt đá, cô ấy cũng từng rất ngây thơ, tin một người vô điều kiện.
Nhưng mà sau những lần bị đả kích, trong lòng cũng dần dần biến thành sắt đá.
Cô cũng không biết, câu trả lời này rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, lại giống như là không biết tiếp lời ra sao, mà tùy ý nói ra.
Giang Thần Hy nhắm mắt, chà chà vào cổ cô, hít một hơi rồi khẽ nói: “Chúng ta như này chưa đủ, một chút cũng chưa đủ.”
Giang Thần Hy khẽ cười nói: “Thế Giang thiếu cảm thấy, như thế nào thì chúng ta mới đầy đủ chứ?”
Giang Thần Hy nói: “ Yêu thương nhau.” Ngừng một lúc, anh bèn siết chặt hai tay của mình ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Em có muốn thử yêu anh không?”
Tô Lê khẽ cười nói: “Yêu anh … Giang thiếu cảm thấy giữa chúng ta có thể sao?”
Giang Thần Hy nhẹ nhàng nói: “Chưa thử thì làm sao biết là không thể được chứ?”
Tô Lê nghe xong cười cười, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Bởi vì cô kiên định rằng chuyện này là không thể được.
Giang Thần Hy ít nhất nói cũng có gì đó là đúng, họ thực sự có nhiều nét rất đúng.
Còn Tô Lê cảm thấy, giữa bọn họ, chỉ là bởi vì sự cô đơn của đôi bên mới khiến họ có chút gì đó không tách nhau ra được, cũng giống như ngày đông này, hai người chỉ có thể ôm lấy nhau, mới không cảm thấy lạnh, có thể sưởi ấm cho nhau …
Chỉ như vậy lại qua mấy ngày, Tô Lê đang ở trong phòng hóa trang xóa trang điểm, vừa mới quay xong một bài quảng cáo.
Hoa Hoa quay về tức giận đùng đùng, Tô Lê nhìn cô từ trong gương hỏi, “Sao vậy?”
Hoa Hoa tức giận đùng đùng nói: “ Cái cô Cao Mỹ kia thật là quá đáng quá mà, trợ lý của cô ta chẳng phải đã xin nghỉ rồi sao, kết quả là hôm nay lại biến em thành cấp dưới của cô ta để sai gọi, em đâu có phải là trợ lý của cô ta đâu, cô ta dựa vào cái gì mà đòi sai khiến em chứ.”
Tô Lê khẽ chau mày, hỏi: “Vương Nhã Tịnh nghỉ việc rồi sao?”
Hoa Hoa gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, không biết lý do vì sao, với lại còn nghe nói cô ấy trước khi nghỉ còn cãi nhau một trận với Cao Mỹ, thái độ rất là ngang ngược, nghe nói bạn trai của cô ấy rất là lợi hại, nhưng mà tới giờ vẫn chưa biết là ai.”
Tô Lê hít một hơi dài, cúi xuống, trầm ngâm không nói gì.
Trong đầu chợt hiện ra một vài suy nghĩ bất an.
Một diễn viên khác ở bên cạnh, đại khái là muốn làm thân với Tô Lê, dù sao hiện tại về cơ bản ai cũng biết Tô Lê là người có người chống lưng, vì thế rất nhiều người đều sẽ tới để bám lấy cô.
Như vậy cũng tốt, có rất nhiều tin tức linh tinh không cần phải đích thân đi nghe ngóng, chắc chắn sẽ có người chạy tới nói cho cô biết.
Người diễn viên đó nói: “Tô tỷ, chị chắc là không biết, giờ cái cô Cao Mỹ đó rất là ngang bướng, trước đây cô ta ỷ thế đóng được vài bộ phim, diễn được vài vai chính tưởng rằng rất là giỏi rồi, suốt ngày ra vẻ bắt nạt, bây giờ càng không chấp nhận được, vữa nãy khi em bước vào, đi qua phòng hóa trang của cô ta, nghe được cô ta với Thiệu Phương đang cãi nhau rất to, còn to mồm nói là sẽ sa thải chị Thiệu Phương nữa.”
Hoa Hoa nghe xong kinh ngạc, “Cái gì? Cô ta là cái gì chứ, đầy những người nổi tiếng kia còn không dám nói như vậy, cô ta lại dám nói như thế, cô ta có phải bị điên rồi không?”
Người phụ nữ kia mặt với vẻ khinh miệt cười nói: “Điên hay không tôi không biết, nhưng mà gần đây tin đồn giữa cô ta với Giang gia tam thiếu gia đang lan truyền ầm ầm hay sao, khi thì tặng xe xịn khi thì tặng biệt thự kìa.”
Đúng lúc đó, Cao Mỹ bước tới, người bên cạnh cô ta giống như là lão phật gia của cô ta vậy.
Tô Lê nhìn qua gương nhìn một lượt Cao Mỹ, cô vốn dĩ ngồi chỗ gương hóa trang cảm thấy đường ống không tốt, liền gửi cho người bên cạnh qua để Tô Lê nhường lại chỗ.
Tô Lê ngước lên nhìn người trợ lý đáng thương kia, lại nhẹ nhàng nói với Hoa Hoa: “đi lấy mặt nạ của chị cho chị.”
Hoa Hoa nhìn nhìn đối phương, lập tức nghe theo.
Người phụ nữ tám chuyện kia lập tức rút lui khi nhìn thấy tình hình, cô cũng biết một chút.
Cao Mỹ nghiến răng, tức giận đùng đùng rồi la hét trợ lý của mình, “ Đồ vô dụng, bên chỗ tôi ánh sáng không đủ, không nhìn thấy sao?”
Tô Lê lấy túi trang điểm mà Hoa Hoa đưa tới, từ từ bắt đầu hóa trang, căn bản không để ý gì tới Cao Mỹ, coi cô ta như là không khí vậy.
Thực ra loại người này, cũng không cần phải đối với cô ta như là quen biết, bởi vì đối với Tô Lê mà nói, đi so đo với kẻ không có não như vậy, thực sự là lãng phí sinh lực, mất đi thân phận của mình.
Đúng lúc này, Giang Hạo Đông lậc xậc bước vào phòng hóa trang.
Cao Mỹ nhìn thấy anh ta, vốn dĩ vì Tô Lê không nhường chỗ cho cô ta nên cô ta đang rất bực tức, giờ lại nhìn thấy Giang Hạo Đông, lập tức cô ta liền đứng lên đi tới với vẻ mặt ấm ức: "Giang thiếu, sao hôm nay anh lại tới đây, là tới tìm em sao?"
Tô Lê nhìn bọn họ một lượt, khẽ cười một cái.
Chính là lúc vừa rồi khi cô đi vào nhà vệ sinh, thì nhìn thấy vị Giang gia tam thiếu gia này đang ở một phòng hóa trang khác, đang làm chuyện bậy bạ cùng một cô người mẫu trẻ ở phòng thu bên cạnh.
Nhưng mà hoàn toàn tình cờ, chỉ là sự trùng hợp.
Tô Lê thậm chí còn không may gặp trúng phải.
Nhưng mà những tình cảnh như thế này, Tô Lê có lẽ đã không ít lần gặp phải, khẽ chau mày, nhún nhún vai, sau đó cười như không có chuyện gì cả, để cho bọn họ tiếp tục, rồi cô tiện tay đóng cửa lại.
Trang điểm của Tô Lê rất đơn giản, cô thoa một chút phấn hồng, ngước lên nhìn trong gương, Giang Hạo Đông đã bước tới phía sau lưng cô.
Anh ta khẽ cúi xuống kèm theo ý trêu chọc nói: “ không ngờ lại có thể gặp được chị dâu ở đây.”
Tô Lê nhìn bản thân mình trong gương, khẽ cười, nói: “Lại còn không phải sao, sao vậy, Tam thiếu đặc biệt tới thăm tôi sao, hay là lo tôi sẽ nói ra chuyện của anh với co người mẫu trẻ kia?” Vừa nói, trong mắt cô vừa hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo, kèm theo chút tinh nghịch nói: “Tam thiếu có thể yên tâm, tôi không phải là người thích đi khắp nơi nói chuyện linh tinh, sẽ không sau lưng anh mà đi khắp nơi nói bừa.”
Cao Mỹ nghe được, sắc mặt trầm xuống.
Giang Hạo Đông cũng không để ý tới cô ta, cười nói: “Thật là cảm ơn chị dâu quá.”
“ Nói gì vậy, đều là người nhà mà.” Tô lê cầm hộp phấn hồng nhẹ nhẹ xoa lên má mình, khẽ hỏi Hoa Hoa đứng bên cạnh. “Mấy giờ rồi, chị hẹn Giang thiếu đi ăn cơm.”
Hoa Hoa vội nhìn thời gian, nói: “Tô Lê tỷ, cũng tới giờ rồi.”
“Được.” Tô Lê cất luôn hộp phấn hồng vào trong túi trang điểm của mình, đứng dậy, ngước nhìn Giang Hạo Đông rồi cười nói: “Được rồi, tôi đi trước đây.”
Nói xong bèn đi thẳng ra cửa …
Hoa Hoa vội vàng đi theo Tô Lê, sau đó lại không yên tâm quay lại nhìn đằng sau, nói: “Tô Lê tỷ, vừa rồi chị có nhìn thấy sắc mặt đó của cô Cao Mỹ không, ha ha, nực cười quá đi.”
Tô Lê đi giày cao gót, cười một cách vô vị nói: “Vừa nãy trong phòng ngoài em ra còn có ai khác không?”
Hoa Hoa hơi ngơ người một chút, nhưng rất nhanh cô liền phản ứng lại, lập tức vui vẻ đáp: “không có, làm gì có ai ạ.”
Tô Lê khẽ cười, quay đầu nhìn dáng vẻ vui vẻ của Hoa Hoa, khó kìm chế được cũng cười theo cô.
Cô ấy cũng là cảm thấy vô vị, theo Hoa Hoa thở dài một tiếng.
Trên xe, Tô Lê khẽ vuốt những lọn tóc xoăn trên vai mình, nhẹ nhàng nói: “Loại người như Cao Mỹ, em cũng không cần phải đi so đo với cô ta, nếu như cô ta có đầu óc thì cô ta sẽ không cho rằng đi theo cái tên Tam thiếu gia nhà họ Giang kia vài lần thì sẽ có được người chống lưng cho, cô ta chẳng lẽ thực sự cho rằng mình có thể gả vào Giang gia hay sao, đừng có đùa, cô ta sợ rằng hiện tại đang mơ giấc mơ trở thành thiếu phu nhân nhà Giang gia. Còn cò địa vị của Thiệu Phương trong cái vòng tròn này, cô ấy thật sự sẽ đại lượng mà không để ý sao?” Chuyện này Tô Lê cảm thấy dường như Giang Thần Hy cũng có thể cảm thấy cô Cao Mỹ này dường như vẫn còn giá trị tồn tại, nếu không kiểu người như cô ta, sợ rằng sớm đã không tồn tại nổi rồi.
Tô Lê nhìn Hoa Hoa, nói: “Cái tên Tam thiếu gia đó không phải là tốt đẹp gì đâu, sau này nhìn thấy hắn thì tránh xa một chút.”
Hoa Hoa gật gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”
Với lại khiến cho Tô Lê hoàn toàn không có hứng thú gì với Cao Mỹ còn là, cô ta nếu như có đầu óc, thì sẽ tới bây giờ mà cũng không phát hiện ra, cô ta bị Vương Nhã Tịnh và Thiệu Phương lợi dụng hay sao?
Với lại nếu như cô đoán không nhầm thì rất nhanh Vương Nhã Tịnh sẽ tiến lên mấy nghìn bước …
Đại khái là lại qua hơn một tuần, Giang Thần Hy lại nghe được điện thoại của quản gia nhà Giang gia, lão gia nói có chuyện vui muốn tuyên bố.
Giang Thần Hy ngắt điện thoại đi, khẽ chau mày nhìn Tô Lê đang ngồi xem kịch bản ở trước mặt.
Kì nghỉ hiếm có, hai người cũng không có sắp xếp lịch trình gì đặc biệt.
Giang Thần Hy ôm lấy đôi chân nhỏ đang gác trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: “ Em nói là chuyện vui gì?”
Tô Lê ngước nhìn Giang Thần Hy, Giang Thần Hy dùng từ “nói” chứ không phải là “đoán”, hiển nhiên Giang Thần Hy dường như đã đoán được vài phần, Tô Lê cũng không nhắc tới chuyện Vương Nhã Tịnh có thai với anh.
Cô cười nói: “ Chuyện vui không phải chỉ là những chuyện kết hôn sinh con đạt giải, hoặc là … ai trúng vé số?” vừa nói, Tô Lê khẽ cười, nói: “hiển nhiên mấy cái sau đều không thể, vậy thì chỉ có thể là chuyện Giang gia có người kết hôn sinh con thôi.”