Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 21:




Tô Lê nhìn cô ta, không muốn để ý tới, ý chỉ nhân viên cửa tiệm giúp cô thử giày, cô đứng lên, bước thẳng về phía gương soi, cười nói: “ Lần này mắt chọn đồ của tôi cũng không tệ nhỉ, chẳng có lý do gì để không mua cả, được rồi, tôi lấy đôi giày này, đi rất là thoải mái, không cần cởi ra đâu, còn lại, bên chị kêu người giao hàng qua nhà cho tôi nhé.”
Nhân viên cửa tiệm lập tức đồng ý luôn.
Nhưng mà Tô Lê vừa quay người bước đi, Diệp Minh liền lập tức cũng quay người đuổi theo, Phương Nghiên muốn đuổi theo để ngăn Diệp Minh lại, nhưng lại bị anh bỏ lại.
Anh đuổi theo Tô Lê đúng lúc định bước vào cầu thang máy, “ Tô Lê, đợi một chút.”
Tô Lê nhìn anh, cười: “ xin hỏi, có việc gì vậy?”
Với thái độ như người lạ của Tô Lê, Diệp Minh hơi cau mày, nhìn cô,: “ Tô Lê, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy chứ.”
Tô Lê cười mỉm, nói. “ Giờ đã khác xưa rồi, vẫn nên chú ý một chút thì hơn.”
Diệp Minh vốn đang kéo tay cô hơi chặt một chút, Tô Lê vẫn giữ nét mặt mỉm cười nhìn anh, gạt tay anh ra, nhìn Phương Nghiên đang ở phía sau Diệp Minh, nói: “ Vợ sắp cưới của anh đang nhìn kìa.”
Nói xong, cô nhìn Phương Nghiên, mỉm cười, sau đó bước vào cầu thang máy.
Quay người lại, cô nhìn thấy Diệp Minh đang bên ngoài thang máy, sau đó thấy cánh cửa thang máy từ từ đóng lại.
Chỉ là trước khi cửa thang máy đóng, đột nhiên Diệp Minh lại giơ tay ấn nút mở, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, sau đó anh liền bước vào.
Sau đó anh lại không để ý gì tới Phương Nghiên mà đóng luôn cửa thang máy lại.
Tô Lê nhìn anh, cũng không biểu hiện ra biểu cảm gì đặc biệt, rất bình thản.
Cô nhìn anh, nhưng không hề nói gì cả.
“Chúng ta nói chuyện chút đi” Diệp Minh nhìn với ánh mắt hằm hằm.
Tô Lê hít một hơi sâu, nói: “ xem ra hôm nay anh không hỏi rõ ràng được thì tôi không đi đâu được phải không, được rồi, có gì thì anh hỏi nhanh đi.”
Diệp Minh nhìn cô, chau mày, nói: “ Anh quay về thấy rất nhiều tin tức về em, anh thật sự không thể tin được, những điều đó đều nói về em.”
Tô Lê nhìn anh, hít một hơi sâu, nói: “có gì mà không dám tin chứ, đích thực đều là tôi mà.”
Diệp Minh nhìn cô, hơi cau mày, rõ ràng thái độ đối với cô không hề thoải mái chút nào. Anh nói: “ Anh còn nghe nói chuyện của em với Giang Thần Hy, anh muốn biết chuyện đó có thật hay không?”
Tô Lê nhìn anh, người tựa vào bờ tường thang máy phía sau lưng, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, nói: “ đúng vậy. không phải tin tức đã có nói hết rồi sao.”
Diệp Minh vẫn chưa hiểu, tiếp tục nói: “ Chẳng lẽ em không biết Giang Thần Hy là người như thế nào sao, loại người như hắn ta mà em cũng dám đụng tới, em có phải bị điên rồi không?”
Tô Lê cười nhạt, nói: “Anh ấy tốt mà, tôi ở bên anh ấy đã ba năm nay, đâu có đáng sợ như anh nói đâu.”
Diệp Minh chau mày nhìn cô, có chút gì đó kinh ngạc, “em nói sao?”
Tô Lê nhìn anhkhông thể tránh khỏi cảm thấy có chút nực cười, nói: “ Diệp thiếu à, tôi không rõ anh ngăn tôi lại rốt cuộc để làm gì, chuyện cũ đã qua, không nên nói trong thang máy, với lại chúng ta cũng chẳng còn gì để nói cả. Nếu như anh muốn tò mò chuyện của tôi với Giang Thần Hy thì anh xem báo đi. Đúng thế, tôi đích thực là vẫn được người ta “bao” đấy, kim chủ của tôi chính là Giang Thần Hy, Diệp thiếu à, còn gì muốn hỏi nữa không?”
Diệp Minh nắm chặt bàn tay, thất vọng nói: “ Tô Lê, em thay đổi rồi, thay đổi tới mức anh không nhận ra nữa.”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “ cũng bình thường mà, con người ai mà chẳng thay đổi, hơn nữa, dù sao húng ta cũng đã lâu như vậy rồi không gặp nhau, không nhận ra, cũng là chuyện bình thường mà.”
Diệp Minh nhìn cô, nói: “em hà tất phải làm cho khoảng cách chúng ta xa như vậy.”
Tô Lê cười nói: “ Nhưng mà tôi không hề cảm thấy chúng ta gần gũi nhau tới mức đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.