Khuynh Anh bị đè thở không nổi, hơn một nửa lưng của nàng đã bị đẩy ra ngoài cầu đá, hắn chỉ dùng tay nắm lấy thắt lưng không để cho nàng ngã xuống nước.Nụ hôn giống như mưa rền gió dữ kéo dài, đến cổ của nàng đều bị cắn ứa máu.“Đồ điên đồ điên! Buông ta ra!” Mỗi vết cắn khiến nàng rất đau.Bức bách gắt gao đến hít thở không thông, nàng rốt cục không thể chịu đựng nổi nữa, nàng kịch liệt phản kháng, dùng hai cánh tay gắng sức giãy giụa, nàng thậm chí dùng ngón tay cấu da mặt xinh đẹp của hắn nhưng phảng phất có một tầng sáng rọi bảo vệ hắn, như Trường Minh, nàng vĩnh viễn không thương tổn được bọn họ, nhưng bọn họ có thể không kiêng nể gì đả thương nàng.Nàng nghĩ nàng cuối cùng là điên dại rồi mới có thể chịu đựng hắn lại một lần nữa tập kích môi sưng đỏ của nàng, lựa lúc vị này hoàng tử điện hạ khom thắt lưng hôn mình, trong nháy mắt nàng dùng lực, hung hăng đá hất chân, dùng tư thế lật xe – -‘Bùm’ một tiếng.Bọn họ đều rơi vào bên trong hồ nước sâu không thấy đáy.Sóng nước đánh vào làm cho Khuynh Anh tránh thoát gông cùm xiềng xích của Lam Tranh. Nàng vốn bơi rất giỏi, đạp nước hai cái liền nổi lên mặt nước, nhưng trong một khắc mắt cá chân của nàng đã bị một đôi tay quấn chặt lấy, còn chưa kịp kinh hô nàng đã bị kéo mạnh xuống nước!!Khuynh Anh đề phòng không kịp bị uống mấy ngụm nước, tai mũi mắt miệng đều khó chịu, sắp hít thở không thông.Nàng kinh hoảng, nhìn hắn, chỉ xem tới được một đôi tròng mắt của hắn nguy hiểm đến mức có thể nuốt nàng!!Bên hông lại bị nắm giữ, ngón tay hắn cắm vào trong tóc nàng, mạnh mẽ hôn lên.Khuynh Anh chỉ cảm giác mình bị hắn nặng nề đè áp vào lòng hồ, cảm giác thiếu dưỡng khí làm cho tất cả các giác quan mơ hồ dần.Mây đen dần dần tản ra, ánh trăng lộ ra một góc màu trắng bạc.Lam Tranh ôm Khuynh Anh đã hôn mê chậm rãi đi lên bờ.Hắn cúi đầu lẳng lặng nhìn dung nhan của nàng, ánh mắt dần dần trở nên mê ly.“Khuynh Anh, ta đến xua tan ác mộng của nàng đây.”Hắn phủ môi hắn lên môi nàng, chỗ bọn họ tiếp xúc có ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa, cuối cùng hạ ấn ký phong ấn lên môi nàng.